Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương



Edit: windy

Ở phía xa, hai bóng dáng từ từ đi tới.

Là bọn họ!

“Lão đại, Y.”

Bali đỡ Bonnie, mang theo giọng nói khàn khàn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Trở lại rồi? Xem ra hai người không có chuyện gì lớn.” Rita hai tay ôm ngực, đối với việc Bali có thể trở về, cô cực kì vui vẻ, nhưng còn Bonnie, cô chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, ha ha...

“Rita, lần này trái lại cô không nhìn lầm, tôi cũng có cảm giác như vậy.” Tuy anh ta có chút đồng tình với Bonnie, nhưng mà sự ra có lý do cả, nếu không phải thành công vĩ đại, cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy, lại còn làm phiền hà Bali.

“Hai người đủ rồi, bọn họ có thể bình an trở về đã cực kỳ không dễ dàng rồi.” Arthur không muốn nói nhiều lời.

Bonnie bị thương nghiêm trọng hai má hồng hồng, cả người xấu hổ và giận dữ trong đó.

Vốn định muốn thông qua nhiệm vụ này để nâng cao địa vị của mình, không nghĩ tới lại thảm bại như vậy, tuy hiện tại đã được thả ra, nhưng kiểu sỉ nhục này sẽ đi theo mình cả đời...

“Lão đại, đều là chúng tôi không tốt.” Bali nghiêm mặt, giải thích.

“Cái này sao là vấn đề của cậu được, lúc trước cũng không phải là cậu muốn nhận.”

“Bali, nếu không do cậu đòi đi theo, không chừng ai đó hiện tại còn không về được.”

“Không sai.”

“Sớm biết thế lúc đó tôi liền tìm một người khác tới, cũng không đến mức để Y tự mình ra tay.”

“Mấu chốt nhất là Y có đích thân ra tay chúng ta cũng không có nhìn ra, vẫn là lão đại có suy nghĩ nhất.”

Bọn họ thân là lính đánh thuê, đương nhiên cũng có mắt nhìn, xem tình huống này Arthur sẽ không buông tay Bonnie, nhưng trong lòng cũng khó chịu, tới miệng lại ngại nói ra.

“Xem ra, các người muốn xem tôi tự mình ra tay?” Nhan Tử Diệp đột nhiên lên tiếng nói.

“Y, anh mặc kệ bọn họ đi.” Để cho anh ta ra tay, quả thực là đại tài tiểu dụng rồi.

“Không sao, tôi cũng lâu rồi không ra tay, huống hồ bọn họ đều muốn xem không phải sao?”

Arthur cũng không nói gì thêm, không chỉ có bọn họ, đến ngay cả anh đây, cũng muốn xem Nhan Tử Diệp tự mình ra tay.

“Nhưng mà, tìm ai xuống tay đây?”

Vấn đề này thật đúng là buồn rầu...

“Có!”

Ánh mắt Nhan Tử Diệp rơi trên người Bonnie, “Liền dùng lên cậu thử đi.”

Mọi người liếc nhau, bên trong lóe ra nghi ngờ giống nhau, chẳng lẽ Y muốn lấy Bonnie khai đao?

“Y, như vậy không tốt đâu?” Arthur tuy cảm thấy chuyện lần này lỗi là của Bonnie, nhưng tội không đáng chết!

“Anh cảm thấy chủ ý này của tôi không tốt?” Nhan Tử Diệp hỏi lại một câu, tiếp tục hỏi: “Bonnie, cậu cảm thấy thế nào?”

Bonnie được Bali đỡ toàn thân đổ mồ hôi, thoáng đau đớn.

Rất không dễ dàng gì mà được thả ra, cũng chạy không thoát cái chết sao?

Bali lo lắng nhìn anh ta, “Y, Bonnie vẫn đang bị thương, bằng không để tôi thay thế?”

“Bali!”

Mấy người trừng lớn hai mắt, không nghĩ tới Bali lại làm ra quyết định như vậy, chẳng lẽ anh ta không biết sai lầm Bonnie phạm phải cho dù có thay thế, cũng là vô dụng sao?”

“Ha ha...”

“Bali, có phải anh cảm thấy tôi sẽ giết Bonnie không?”

Chẳng lẽ không đúng sao?

Nhìn ra ý tứ ở đáy mắt bọn họ, liền cười rộ lên, “Tôi làm sao có thể làm ra chuyện phạm pháp như vậy, yên tâm đi, tôi đã lựa chọn tha thứ cho sai lầm của anh ta rồi, sẽ không trừng phạt anh ta.”

“Nhưng mà...”

“Bali, tôi có thể.”

Bonnie trực tiếp cắt ngang lời của anh ta, anh ta biết rõ, nói gì thêm nữa, Y nhất định sẽ tức giận.

“Được rồi, chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”

?!

Mấy người không hiểu ý của anh ta, đây là không làm nữa hả?

“Nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ các người không phát hiện Bonnie có chỗ nào không thích hợp?”

Theo lời của anh ta, mấy ánh mắt gắt gao đánh giá Bonnie.

Có chỗ nào không giống? Bọn họ có nhìn thế nào cũng không phát hiện ra?

“Thái độ không giống...” Arthur có chút chần chừ nói ra phát hiện của bản thân.

“Nếu biết rõ, liền nhanh đi thôi.”

Người nhấc chân đầu tiên, lúc đi tới cạnh Bali liền cúi xuống, “Bali, tôi là nể mặt cậu.”

“Đã rõ.”

Anh ta là nể mặt mình mới tha cho Bonnie một mạng.

Cách đó không xa một chiếc xe đen dừng trong góc tối.

“Anh, cứ như vậy để cho bọn họ đi sao?”

Cơ hội tốt như vậy, để Nhan Tử Diệp rời đi, sau này còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Không có chứng cứ, chúng ta cái gì cũng không làm được.”

Nhan Tử Diệp người như vậy, nếu anh có nắm chắc, liền không để lại bất cứ cán chuôi gì.

“Nhưng mà...” Bọn họ có thể ngụy tạo chứng cứ mà!

Tuy nói như vậy là cực kì đê tiện, nhưng chuyện thả hổ về rừng như vậy, anh không làm được.

“Giác, anh hiểu ý của chú, nhưng chú cảm thấy người như thế, anh ta không nghĩ tới sao?”

Mặc Giác vẫn muốn nói cái gì đó, đã bị Mặc Dận cắt ngang, “Yên tâm, trong thời gian ngắn anh ta không có hàng động gì đâu.”

Nghe anh nói như vậy, Mặc Giác cũng không nói nhiều, cực kỳ tự nhiên nói sang chuyện khác, “Anh, ngày nghỉ của em hết rồi.”

Trong khoảng thời gian này, nếu không phải vẫn lo lắng chuyện của em gái, bên kia cũng sẽ không theo đuổi mình đến tận bây giờ.

Mặc Dận hiểu rõ gật đầu, “Đến lúc đó chú đưa mẹ về.”

“Mẹ vẫn muốn ở lại chỗ này chờ em gái, không nhìn thấy mẹ khẳng định sẽ lo lắng.”

“Được rồi, giờ chú đi luôn?” Mặc Dận biết chỉ có lúc cần

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui