Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Edit: windy

Cuồng phong tàn sát bừa bãi, đèn tổ kịch cũng chầm chậm tối dần.

Người nọ dơ tay, trước mắt hung dữ, “Vậy sao, chúng ta đây liền xem xem, anh tới cùng là có năng lực bảo vệ Cecilie không!”

“Felix!”

Đang nói còn không có hoàn toàn hạ xuống, Felix giống như bị đánh trúng, bị đánh tới mặt sau tòa nhà cao tầng.

“Ha ha ha, anh cũng chỉ có năng lực như vậy? Quả thực là kiến càng lay cây, ngu không ai bằng!”

Felix trực tiếp rơi xuống dưới, nhìn càng ngày càng gần mặt đất, anh vậy mà thật sự không có cách nào thoát khỏi vận mệnh.

Chẳng lẽ anh thật sự cứ như vậy sao?

Không, không thể!

Ngắm nhìn bốn phía, nhìn Trách Đế từ đàng xa chạy đến như điên, nhìn một xe đẩy nhỏ cách đó không xa, hét lớn: “Trách Đế, bên cạnh!”

Hiểu ngầm nhiều năm liền phát huy tác dụng ở trong này.

Trách Đế không cần suy nghĩ trực tiếp đem đồ trên xe đổ ra.

“Bịch.”

Xe đẩy nháy mắt đổ ập, nhưng cũng cho Felix một lực hòa hoãn.

“Ưm...”

Trách Đế khẩn trương ngồi xổm người xuống, tay nhỏ không dám đụng vào, “Felix, anh sao rồi?”

“Không có chuyện gì.”

Anh được Trách Đế nâng đứng dậy, nhìn người nhẹ nhàng đứng đó, “Anh có chiêu gì nữa, tiếp tục đi!”

“Được, được! Tôi ngược lại muốn xem, anh có mấy cái mạng!”

Hai tay nhanh chóng đánh mấy động tác, trong miệng phun ra lời chú từ xưa.

“A lạp tư cốc lạp đa mã lợi...”

“John, anh dám!”

Sóng xung kích như từng đợt sóng gió hướng tới trước mặt hai người, đi qua nơi nào, khắp nơi trên đất liền bừa bãi.

“Cut! Được được.”

Tôn Đức hơi chút tiếc nuối hô cut, nếu là công tử mà nói, kịch phía dưới là có thể đến đây rồi.

“Xem ra tiến độ của mọi người rất nhanh.”

?!

Tôn Đức trắng xanh quay đầu, nhìn bóng dáng quen thuộc, há to mồm, nhất thời phát không ra tiếng.

Công tử trở lại!

“Kinh ngạc như vậy? Xem ra đêm nay tôi không nên tới.” Than nhỏ một tiếng, quay đầu nói với Mặc Dận: “Dận, em không được hoan nghênh như vjaay rồi, nhanh dẫn em đi thôi.”

Mặc Dận biết Mặc Khuynh Thành lại bắt đầu diễn, cũng vui vẻ phối hợp, tay vốn đặt ở trên eo cô, xoay người đi định tới ngưỡng cửa.

“Công tử, công tử! Sao người có thể như vậy! Tôi không phải không chào đón, rõ ràng là bộ dáng kinh hỉ mà!”

Tôn Đức bất chấp hình tượng, vội vàng chạy lên trước, nếu là thật sự khiến cho bọn họ trở về, mấy người này chẳng phải sẽ dùng ánh mắt giết chết ông luôn.

“Đạo diễn Tôn, sao tôi cảm thấy một chút cũng bất giác khiến cho ông kinh hỉ nhiều nha, nhìn một cái, vừa rồi cái miệng quả thực là mồm to như chậu máu, sợ tới mức lòng gan tôi đều đã phù phù điên cuồng kêu.”

“Tổ tông ơi, cô cứ tiếp tục đùa giỡn tôi đi, nhưng mà tổ kịch hiện tại thực sự cực kì cần cô đấy.”

“Mặc, cô cũng đừng lấy đạo diễn Tôn nói đùa, vừa rồi cô đều đã xem lâu như vậy, nên là biết nếu là không có cô, cảnh phim chúng tôi tiến hành không xong đâu.”

An Đông kỳ thật phát hiện ra sớm hơn Tôn Đức, chính là vì đang quay phim, cho nên không có tiến lên biểu đạt vui sướng của mình.

“An Đông, đã lâu không gặp.”

Mặc Khuynh Thành tiến lên một bước, làm lễ nghi chào hỏi của phương tây với An Đông.

Mặc Dận nhăn mày lại, nhìn chằm chằm bàn tay để ở bên hông Mặc Khuynh Thành, cảm thấy có chút chướng mắt, lập tức tiến lên bất động thanh sắc kéo cô vào trong lòng.

An Đông vốn là sửng sốt, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, lại nhìn anh cùng Mặc Khuynh Thành gần như động tác thân mật.

Vị này chẳng lẽ là Mặc Dận người bạn trai trong truyền thuyết?

“Mặc, vị này chính là?”

Mặc Khuynh Thành quay đầu, vô thanh hỏi: Trước đó anh chưa về biệt thự?

Mặc Dận nhàn nhạt đáp lại: Không có thời gian nghỉ ngơi.

Trong lòng Mặc Khuynh Thành lại là thẳng xuống, sau đó nở nụ cười giới thiệu: “An Đông, đây là người đàn ông của tôi, ông gọi anh ấy là Kellen là được.”

An Đông lộ ra vẻ hiểu rõ, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng nhiều chúc phúc hơn.

“Xin chào Kellen, tôi là An Đông.”

“Xin chào.”

Bắt tay trước mặt một giây đồng hồ, lại rất nhanh liền rút tay về.

“Mặc, mấy ngày này cô không tới tổ kịch là vì muốn gặp Kellen?”

Bát quái quả nhiên là không phân biệt biên giới.

“Không phải, là tôi có chút việc riêng, cho nên đi giải quyết một phen, Dận mấy ngày này ở cùng mẹ bọn tôi.”

Này là đã gặp qua cha mẹ rồi hả?

Cười chấn kinh, không nghĩ tới Mặc vậy mà phát triển tới bước này với Kellen rồi, nhưng mà...

“Mặc, tôi nhớ rõ cô còn chưa trưởng thành.”

“Ừ, là chưa trưởng thành.”

“Vậy nói cách khác Kellen còn có cùng.”

Mặc Khuynh Thành: “...” Ai lại không cố kị mà nói ra cái sự thật này thật sự tốt sao?

Mặc Dận vẫn làm như lắng nghe đã mở miệng nói.

“Không sao, tôi đã đợi cô ấy nhiều năm như vậy rồi, còn có ba năm tôi cũng có thể chờ.”

An Đông nhìn bộ dáng trịnh trọng của anh, cuối cùng đã biết vì sao Nicolai Môn Đặc từ bỏ rồi.

“Được, vấn đề tư mật như vậy chúng ta vẫn không nên hỏi, dù sao hai người hôn nhẹ là được rồi.”

Tôn Đức xem không khí có chút xấu hổ, vội vàng xuất hiện thay đổi không khí.

“Đúng vậy, nhưng mà đến lúc đó nếu là kết hôn, nhất định không thể thiếu thiệp mời của An Đông.”

An Đông còn đang cảm thán mối tình đầu tiên của con trai mình cứ như thế thất bại, nhưng khi nghe được lời Mặc Khuynh Thành nói, cũng vui vẻ đáp lại: “Đây là tất phải, nếu là đến lúc đó tôi không nhận được, hừ hừ, cẩn thận về sau tôi không hợp tác với cô.”

“Biết rõ biết rõ, đều đã là người lớn, tính tình lại cứ như trẻ con.”

Mặc Khuynh Thành làm bộ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.

Mặc Dận cũng vô thanh cười theo.

Cục cưng nói muốn gả cho anh, thật vui vẻ...

Bởi vì Mặc Khuynh Thành, tổ kịch kết thúc một ngày quay phim, cùng nhau đi tới khách sạn ăn khuya.

“Ài, Mặc rất không dễ dàng trở về, lại mang đến cẩu lương cho chúng ta, các người nói xem, có nên trừng phạt hay không!”

Eileen giơ chén bia lên, ồn ào.

“Không sai, từ khi tiến vào tổ kịch tới nay, vẫn không có đóng chung với Mặc, rất không dễ dàng đến lượt vai diễn của tôi, kết quả Mặc lại có chuyện phải đi, bây giờ còn mang đến một phần kinh hỉ lớn như vậy, nhất định phải phạt!” John cùng đi theo ồn ào.

Mấy người phía sau lục tục đi theo, nhưng ở giữa có một người không đi theo lên.

Bọn họ cúi đầu vô thanh uống bia, trong lòng hô to đồng đội heo! Tuy bọn họ muốn xem công tử bị phạt, nhưng mắt nhìn Mặc Dận ngồi bên cạnh, lập tức thấy sợ.

“Đào Tử, sao cô không nói, có phải không xem Mặc là bà chủ của các người không? Không cần sợ hãi, tôi giúp cô!”

Eileen ôm bả vai Đào Hề Nhiễm, bộ dáng chính là tốt bụng.

Thân thể Đào Hề Nhiễm cứng ngắc, khóe miệng nhếch lên nói: “Chị Eileen, chị cũng nói công tử là bà chủ của tôi rồi, chuyện như vậy, tôi cũng không dám.” Cô còn chưa muốn chết sớm như vậy nha!

Eileen miệng bĩu ra, đem mục tiêu đặt lên trên người Mặc Dận này giờ không nói gì.

“Hắc, soái ca, anh có muốn anh hùng cứu mỹ nhân một phen không?”

Mặc Dận cúi xuống, một tay bưng ly rượu trên bàn một ngụm uống hết.

“Oa Tống Xuyên cứu nữ si tình!”

“Thật sảng khoái!”

“Thêm một ly nữa, thêm một ly nữa!”

Mọi người ồn ào, Eileen vuốt hai tay, bày tỏ bản thân cũng bất lực.

Mặc Dận lại uống thêm một ly nữa.

“Mặc, người đàn ông này không tồi nha.”

Cho dù chỉ đơn giản là ở chung một phen, cô có thể cảm nhận được tình yêu, so với ảnh chụp cảm giác còn mãnh liệt hơn, khiến cho cẩu độc thân cô đây lại bị đả kích một lần nữa.

Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Tất nhiên, cũng không nhìn xem người đàn ông của ai chứ!”

“Mặc biến thành xấu rồi!”

“Khoe ân ái, sẽ chết nhanh!”

“Không được, Mặc cũng uống một ly!”

“Một ly, một ly!”

“Một ly liền một ly!” Chút này tửu lượng cô vẫn có.

Mà khi tay cầm ly rượu lên, một cánh tay lại cướp mất đi.

“Để tôi.”

“Uống thay phải phạt hai ly!” Ngón tay Eileen quấn quanh sợi tóc, hàm xúc tràn đầy đạo lý.

“Eileen.”

Tuy hai ly rượu cũng không có đáng ngại gì, nhưng ai biết sau đó còn có thể có chiêu khác nữa không, sớm biết thế buổi tối liền không tới, rất như hai người sống chung một chỗ.

“Mặc, cô đau lòng sao? Lúc này mới còn ít, yên tâm, sẽ không say đâu.”

Cô lo lắng vấn đề say hay không say ? Không nói gì trợn trừng mắt.

“Cục cưng, anh có thể.”

Tình hình như vậy rốt cục tác động đến Hoa Hạ cũng là ắt không thể thiếu.

Vô thanh buông tay, cúi đầu tiếp tục ăn, dù sao cô cũng đã ngăn rồi.

Cứ như vậy, hai ly rượu lại bị Mặc Dận uống vào bụng.

“Được rồi, Eileen, cô cũng đừng làm khó Kellen nữa, nếu không thì về sau nếu lúc cô tìm đối tượng, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn so với bây giờ...” An Đông đứng dậy nhắc nhở, đương nhiên, trong lòng là vui sướng khi thấy người gặp họa.

Độ cong khóe miệng Eileen cứng đi vài phần, xong rồi, cô hoàn toàn quên rồi... Hiện giờ hối hận có kịp không?

Hiển nhiên, hai người không một người nhìn cô.

Sau bữa khuya, mọi người nhao nhao rời đi.

Mặc Dận mang theo Mặc Khuynh Thành về xe, gió lạnh thổi tan mùi rượu trên người.

“Cục cưng, đau đầu...”

?!

Mặc Khuynh Thành nhìn người đột nhiên chui vào trong ngực mình, hai mắt trợn trừng, chẳng lẽ chút ấy liền say rồi hả?

“Dận, chỗ nào khó chịu?” Tuy nghi ngờ, động tác trên tay không ngừng lại, nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương, xoa xoa.

“Đau đầu, đau dạ dày, đau đủ thứ...”

Mặc Khuynh Thành: “...” Không thể uống còn uống thay, thực cho là bản thân là anh hùng rồi hả?

“Dận, chúng ta đổi vị trí trước đã có được không, đem nay em lái xe, lát về nhà bảo dì Trương nấu trà giải rượu cho anh uống.”

“Không cần. Cục cưng, anh không sao, anh có thể, mở, lái xe, về nhà!”

“Lúc này rồi cũng đừng thể hiện nữa!”

Tức giận mắng một câu, dùng sức chín trâu hai hổ, đem Mặc Dận chuyển qua vị trí cạnh ghế lái xe.

Phù, mệt chết rồi!

Nhanh chóng khởi động ô tô, chạy về phía biệt thự.

Trong biệt thự.

“Dì Trương, chúng tôi về rồi, nấc!”

Mọi người còn chưa đi ngủ, Lan Tuyết Mai nhìn bộ dáng cả đám đều say khướt, hỏi: “Sao mấy đứa lại uống nhiều như vậy, dì Trương, nhanh nấu chút trà giải rượu.”

“Tôi biết rồi, phu nhân.”

“Cảm ơn mẹ Mặc, cảm ơn dì Trương!”

Đào Hề Nhiễm hai má hồng hồng, hắng giọng gào thét.

“Ưm, rượu uống thật ngon, tôi còn muốn uống.” Đồng Ôn Luân coi như lần đầu tiên uống rượu, nhưng bộ dáng say rượu của anh lại rất an ổn, ngây ngốc đứng ở một chỗ, miệng phun ra mãnh liệt ý nghĩ.

“Cụng ly! Đồng Ôn Luân, chúng ta uống tiếp một ly!” Hà Gia Tường Đới Thiên đột nhiên hưng phấn lên.

“Đới Thiên, chúng ta về tới biệt thự rồi.” Hà Gia Tường coi như còn tỉnh, nếu không Mặc Khuynh Thành cũng không dám để cho tự bọn họ trở về.

“Tôi mặc kệ, tôi còn muốn uống!”

“Tôi cũng vậy!”

Da đầu Hà Gia Tường run lên, trước mặt hai đôi mắt khát vọng, đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

“Đới Thiên, Ôn Luân, dì Trương đang nấu rượu rồi, đợi chút rồi đưa cho hai đứa có được không?” Lan Tuyết Mai nhìn ra khó xử của anh, mở miệng giải vây.

“Mẹ Mặc, dì Trương nấu rượu rồi hả?”

“Rượu nóng? Có ngon như ở quán không?”

Mặt ẩn dấu sắc, cực kỳ thật sự gật đầu, “Uống ngon hơn gấp vạn lần, nhưng mà có một điều kiện...”

“Cái, điều kiện gì? Mẹ Mặc, con nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ.” Đới Thiên vẫn nháo đến lúc này nhu nhuận như Đồng Ôn Luân.

Xem ra đây thật là lần đầu tiên uống rượu rồi...

Trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười khóe miệng càng thêm dịu dàng, “Điều kiện chính là ngoan ngoãn lên lầu cùng Hà Gia Tường, nếu không thì dì Trương sẽ không cho hai đứa nữa.”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Đới Thiên đi xiêu vẹo chào theo nghi thức quân đội, quay đầu đáng thương túm chặt góc áo của Hà Gia Tường, “Hà Gia Tường, nhanh đưa tôi lên lầu mau, không cần lo cho Đồng Ôn Luân.”

Lan Tuyết Mai cảm thấy trán đầy hắc tuyến, hai người này không phải mới vừa rồi còn rủ nhau uống rượu sao?

“Gia Tường, đưa tôi lên trước đi.” Đồng Ôn Luân cũng không yếu thế nắm chặt góc áo Hà Gia Tường.

Hà Gia Tường bất đắc dĩ, “Tôi đưa hai người cùng lên.”

Hai người vừa nghe, đồng thời nhíu mày, liếc nhau, hừ lạnh một tiếng xoay người tự mình lên lầu.

Hà Gia Tường vội vàng nói với Lan Tuyết Mai: “Mẹ Mặc, con lên trước đây.” Rồi liền chạy về phía hai người kia.

Sau đó, Lan Tuyết Mai cùng Sakura đỡ mấy người còn lại vào phòng từng người, lại đem trà giải rượu cho họ uống, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Sakura, đêm nay vất vả cho cháu rồi.”

Sakura lắc đầu, “Mẹ Mặc, lời này quá khách khí rồi, nhưng bọn họ đều thành như vậy rồi, vậy Kellen...”

“Không sao đâu, cháu lên nghỉ ngơi trước đi, ta chờ bọn nó là được.”

“Vẫn là...”

“Chú Trương, nhanh tới hỗ trợ!”

Lời còn chưa nói xong, liền nghe tiếng Mặc Khuynh Thành ngoài cửa, hai người vội vàng chạy tới cửa, liền nhìn Mặc Dận không chịu rời khỏi lòng Mặc Khuynh Thành.

“Cô là ai, không được đụng vào tôi, cục cưng, cục cưng cứu anh!”

Sakura trực tiếp chết đứng ở cửa, đây là Kellen cô quen sao? Người tính khí trẻ con này thật là cái người bình thường ngàn chén không say sao?

“Dận, anh nghe lời, em ôm không được anh, để chú Trương đỡ anh vào có được không?”

Mặc Khuynh Thành kiên nhẫn nói, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, sau này quyết không để cho Mặc Dận uống rượu nữa!

“Anh không cần, anh chỉ muốn cục cưng ôm anh thôi! Anh rất nhẹ, không nặng, chỉ cần ôm là có thể rồi.”

Mặc Khuynh Thành: “...” Hôm nay cô thật sự không biết nói gì vài lần rồi.

“Dận Nhi, bảo bối không ôm được con, nghe lời, để chú Trương đỡ con vào đi.” Lan Tuyết Mai đi lên phía trước, đỡ anh, lại bị anh đẩy ra.

“Vậy thì để cho cục cưng đỡ con, ừ, con chỉ muốn cục cưng, chỉ muốn cục cưng!”

Mọi người: “...”

Lan Tuyết Mai không nghĩ tới Mặc Dận say rượu sẽ biến thành như vậy, bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Bảo bối, bằng không con đỡ nó đi vào thôi.”

Gật gật đầu, nhận mệnh đem cánh tay Mặc Dận khoát lên bả vai mình.

“Cục cưng cố lên, cục cưng cố lên!”

Hỗn đản! Ngày mai tỉnh lại nhất định phải tính sổ!

Rất không dễ dàng gì đi vào biệt thự, dì Trương bưng chén trà giải rượu để ở trước mặt.

“Đại thiếu gia, trà giải rượu, mau uống hết đi.”

Mặc Dận nghe nghe nghi ngờ, lập tức lui về phía sau, mất hứng phất tay, “Mau ngăn lại, thật là khó ngửi, tôi không uống!”

Mặc Khuynh Thành biết giờ phút này không uống được, chỉ có thể nói với dì Trương: “Dì Trương, dì cứ để đó đi, để con cho anh ấy uống.”

Nhìn Mặc Dận sống chết không uống, sau đó gật gật đầu, “Vâng tiểu thư.”

Lúc lên lầu, Mặc Dận đem trọng lực đặt ở trên lan can, miệng vẫn niệm thần chú, “Không thể để cho cục cưng quá mệt mỏi, tự mình có thể đi.”

Nội tâm Mặc Khuynh Thành nháy mắt liền rơi nước mắt đầy mặt, quá không dễ dàng, anh rốt cuộc biết không thể để cho cô quá mệt mỏi rồi!

Nhưng mà một giây sau...

“Cục cưng, em mau nhanh lên, anh không lên được.” Một vệt sét đánh tới khiến cô bừng tỉnh.

Say rượu còn có thể khiến cho chỉ số thông minh một người hạ xuống đến năm tuổi?

“Dận, em đỡ anh.”

Không có cách nào khác, trời đất bao la không có người say rượu.

Rất không dễ dàng gì đem Mặc Dận trở về phòng, lại tự mình đem trà giải rượu đổ lên cả người.

“Cục cưng, em không có việc gì chứ?”

Mặc Khuynh Thành nhìn vẻ mặt vô tội của Mặc Dận, bao nhiêu giận dỗi cũng tan thành mây khói.

“Không có sao, thay đổ là được.”

Nói xong liền xoay người vào nhà vệ sinh, màu nâu nhạt lẳng lặng hiện lên áo lông màu trắng, chướng mắt lại khó rửa sạch.

“Cục cưng...”

Bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay, Mặc Dận hơi hậm hực tựa đầu trên vai Mặc Khuynh Thành.

“Sao anh vào được, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

“Mùi trên người thật khó ngửi.”

Nói xong lại vẫn ngửi ngửi trên người, nhăn mũi lại, vẻ mặt khó coi.

Mặc Khuynh Thành lúc này mới nhớ tới vừa rồi lúc ăn khuya người này uống rất nhiều rượu.

“Em xả nước cho anh, anh đi tắm rửa đi.”

“Không cùng nhau sao?”

Động tác Mặc Khuynh Thành ngừng lại một lúc, nước từ vòi hoa sen phun ra.

“MD!”

Vội vàng lui về phía sau, vừa vặn bị xả vào người.

“Cục cưng, ông trời cũng muốn em cùng anh tắm rửa.”

Hít sâu, nhìn toàn thân ướt sũng, kiên nhẫn nói: “Anh tắm trước, em tắm sau.”

Tắm cùng nhau là tuyệt đối không có khả năng!

“Không được, em như vậy sẽ bị cảm, chúng ta cùng nhau tắm.”

Vừa nói, vừa trực tiếp tiến lên chuẩn bị cởi quần áo.

“Dận, Dận, anh làm gì?”

“Giúp em cởi quần áo.” Giọng điệu cực kì hợp tình hợp lý.

“Không, không cần! A!”

Nghĩ muốn phản kháng cũng không dám ra lực quá lớn, cứ như vậy, từng bộ từng bộ rơi trên mặt đất, ngay sau đó, cô đã bị Mặc Dận bỏ vào bồn tắm lớn.

“Cục cưng, anh đến đây.”

Bồn tắm rất lớn, cho dù nhiều người, nước cũng không tràn ra.

“Cục cưng, anh rất vui.”

Mặc Khuynh Thành ru rú ở trong lòng anh, cúi đầu, tóc đẹp không ngăn được mang tai đỏ lên.

“Vui, vui cái gì?”

“Vui vì được ở cùng cục cưng, vui vì cùng cục cưng tiến vào tổ kịch, vui vì thay cục cưng uống rượu, dù sao chính là cực kì vui vẻ cực kì vui vẻ.”

Từng tiếng vui vẻ, đơn giản lại thẳng thắn, một chút một chút đánh tới cánh cửa trái tim Mặc Khuynh Thành.

“Ừm, em cũng cực kì vui vẻ.”

Nhưng mà...

“Mặc Dận, anh đang làm gì!”

Tiếng hét điên cuồng xuyên thủng vách tường, khiến cho mọi người đang chuẩn bị ngủ bị giật mình.

Sakura bị dọa thiếu chút nữa từ trên giường ngã lăn xuống, lại nháy mắt phản ứng kịp, che miệng, như tên trộm nở nụ cười.

Khẳng định Kellen làm chuyện xấu rồi.

Nhưng mà anh thật đúng cực kì giả dối, rõ ràng uống được rượu, lại làm bộ như người say rượu rồi nhân cơ hội sỗ sàng, chậc chậc chậc, chị dâu đáng thương, cho dù thế nào, đều đã chạy không khỏi tính kế của anh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui