Edit: windy
Giọng nói quen thuộc vang lên trực tiếp khiến cho Lan Tuyết Mai giật mình thất thần, quay đầu không dám tin nhìn Mặc Tuyển Thần, trong mắt hiện lên hàm xúc xác định.
Mặc Tuyển Thần cũng có chút phản ứng không kịp, quay đầu nhìn hai người dắt tay nhau đến.
“Cha mẹ, cục cưng biết rồi.”
Sắc mặt Lan Tuyết Mai thật không tốt, khóe miệng giật giật, “Bảo bối, con biết rồi hả?”
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, “Mẹ, ngày đó mẹ nói chuyện cùng bà nội, con trong lúc vô ý nghe thấy được.”
Lan Tuyết Mai cúi đầu, hóa ra ngày đó là bị nghe thấy sao...
“Bảo bối, mẹ...”
“Mẹ, cái gì mẹ cũng không cần nói, con đều hiểu.”
Tiến lên ôm chặt lấy bà, Mặc Khuynh Thành sao không biết bất an trong lòng bà được.
“Bảo bối...”
Rất lâu, hai người mới buông ra, Lan Tuyết Mai nắm tay cô, hướng về phía bia mộ, “Andrea, con gái của cô tới này.”
Đôi mắt Mặc Khuynh Thành thâm sâu, lẳng lặng nhìn hai tấm hình trên tấm bia mộ, chậm rãi đưa tay ra, ngồi xổm người xuống, giơ tay lên đặt ở trên mặt, vân vê dọc theo đường khắc tên của hai người, trái tim bên ngực trái không ngừng đập loạn, cho dù trong trí nhớ không có bọn họ, nhưng giờ phút này, cô không có lý do nói với chính mình, bọn họ không phải là cha mẹ của mình.
“Thật xin lỗi, con tới muộn...”
Mặc Dận nâng cô dậy, ôm cô vào lòng, “Mẹ nuôi, con đưa cục cưng tới gặp hai người.”
Mẹ nuôi?
Mặc Khuynh Thành quay đầu có chút kinh ngạc nhìn anh, anh với cha mẹ ruột mình vậy mà còn có liên hệ như vậy?
“Andrea cùng Breenda nhất định cực kì vui vẻ.’
Lan Tuyết Mai tựa vào trên người Mặc Tuyển Thần có chút vui mừng nói, hình ảnh như vậy, bà đã nghĩ tới không ít lần, bây giờ cuối cùng có thể thực hiện được rồi...
Mặc Tuyển Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai bà, sau đó nhìn Mặc Giác một cái, ba người yên lặng không một tiếng động rời khỏi, để cho hai người ở lại đây một lát.
“Dận, anh nói xem bọn họ có nhớ em không?”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên mở miệng hỏi, trong giọng nói tràn ngập hoài nghi.
Mặc Dận ôm sát cô, cực kì kiên định nói: “Ừm, cha nuôi mẹ nuôi nhất định rất nhớ em.”
“Có lẽ đi...”
Mặc Khuynh Thành dựa trên người anh, nhìn hình ảnh hai người trên bia mộ, có lẽ kết cục như vậy đối với bọn họ cũng là tốt.
“Dận, chúng ta về thôi...”
“Được.”
Dưới chân núi.
Mặc Giác xoắn xuýt xoa đầu.
“Xú tiểu tử, có gì muốn hỏi cứ hỏi đi.” Mặc Tuyển Thần trấn an Lan Tuyết Mai, liếc mắt nhìn anh một cái.
Nghe như thế, anh cũng không xoắn xuýt, “Ha ha, thật ra con muốn hỏi hai vị kia thật là cha mẹ ruột của em gái?”
Mặc Tuyển Thần gật gật đầu, “Chút ấy con không phải là đoán được rồi sao?”
Hai tay liền vuốt, bất đắc dĩ nói; “Đoán được cùng xác định là hai việc khác nhau, chỉ là hiện tại em gái đã biết rồi, em ấy liệu có quá đau lòng không?”
Vấn đề này cũng là điều mọi người lo lắng.
Đừng nhìn hiện tại Mặc Khuynh Thành đã trở nên mạnh mẽ độc lập hơn trước kia, nhưng về sự tình nào đó, cô chưa từng thay đổi, mà đối mặt với cha mẹ ruột, cho dù không nhớ rõ bọn họ, cũng không thể phai mờ đi quan hệ huyết thống.
“Bảo bối sẽ không có chuyện gì.”
Mặc Tuyển Thần âm thầm nhìn Lan Tuyết Mai nhìn thềm đá trên núi, khẳng định.
Hai người cũng không nói thêm gì, cùng nhìn bậc đá không bóng người, chờ người ở trên xuống.
“Oa, sao bọn họ nhanh như vậy?”
Mặc Giác vốn tưởng rằng sẽ đợi lúc lâu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi kinh hô.
“Cha mẹ, chúng ta trở về đi.”
Mặc Khuynh Thành khoác trên người áo khoác của Mặc Dận, tóc dài rơi xuống, che đi dấu vết mệt mỏi.
“Ừ, chúng ta về thôi.”
Trên đường trở về, Mặc Khuynh Thành không nói gì, nhắm mắt lại tựa vào cửa kính xe, chỉ có Mặc Dận biết, cô không ngủ.
Đến Mặc gia, Mặc Dận cũng không đánh thức cô, cúi người ôm lấy, vững vàng tiêu sái tiến vào biệt thư.
“Khuynh Thành đây là...”
Lê An An mới đi ra thấy Mặc Khuynh Thành ở trong lòng Mặc Dận, nói vậy tiếng rồi vội vàng che miệng.
“Mấy đứa, đêm qua thật sự xin lỗi, để mấy đứa gặp phải chuyện như vậy.”
Có lẽ bởi vì hôm nay Mặc Khuynh Thành đến bái tế, tinh thần của Lan Tuyết Mai tốt hơn so với những năm khác.
“Mẹ Mặc, đừng nói như vậy, huống hồ bọn con chỉ là người đứng xem, chỉ là có một chuyện con muốn làm phiền mẹ một chút.”
Xét thấy sáng nay nhân viên công tác đều bị quấy rầy, cô quyết định vẫn lên lấy ảnh về thì tốt hơn.
“Ừ? Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Là như này...”
Lê An An nói đơn giản lại chuyện xảy ra, sau đó vò đầu bứt tai, “Mẹ Mặc, nếu không tại các fan yêu cầu quá, con cũng sẽ không hỏi mẹ xin ảnh đâu.”
Lan Tuyết Mai cười, “Ta còn tưởng là chuyện phiền phức cỡ nào, hóa ra là ảnh chụp hả, chỗ ta hiện tại vừa lúc có mấy tấm, con xem được chưa?”
Lấy mấy tấm ảnh đưa cho Andrea xem lúc nãy từ trong túi ra, may mà lúc đó không cho đốt đi, nếu không thì hiện tại bà cũng không lấy được.
Lê An AN nhìn tập ảnh chụp, còn chưa nhìn kĩ đã bị kinh diễm rồi.
“Mẹ Mặc, hai người bọn họ thật đẹp!”
Người mẹ nào mà không thích nghe người khác khen con mình, độ cong khóe miệng càng sâu thêm, trong mắt tràn đầy ý cười, “An An, con cũng rất đẹp, nghe nói Dịch Thần trong công ty Dận nhi hình như cùng với con, đợi hôm nào rảnh, dì đi xem giúp con?”
“Mẹ Mặc, cái đó đợi sau này đi, hiện tại là có ký sự rồi!”
Đào Hề Nhiễm xuất hiện sau lưng Lê An An, trêu chọc nhìn hai má Lê An An đỏ bừng lên.
“Đi, sao chuyện gì cũng có mặt cậu vậy!”
Đào Hề Nhiễm lui về phía sau một bước, hướng về phía Hứa Tịnh nói: “Hứa Tịnh, đây là thẹn quá hóa giận nhỉ?”
“Hề Nhiễm, ngữ văn cậu học cực kì không tồi.”
“Tất nhiên, có thể đi đỗ Đại học Đế Đô, nếu chút ấy còn không biết, thì quá mất mặt rồi.”
Lê An An vô thanh giận trừng nhìn bọn họ, nhưng không có cách nào phản bác lại.
“Leng keng.”
“Phiền dì Trương mở cửa rồi.”
?!
Chuông báo trong đầu Lê An An mãnh liệt kêu, nhanh chóng đem ảnh chụp nhét vào trong tay Đào Hề Nhiễm, nhấc chân chạy nhanh lên lầu, miệng hô lên: “Nói là mình không ở trong này!”
Mấy người nhìn bóng dáng biến mất, lại nhìn Dịch Thần từ từ đi tới, trong lòng cười thầm, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
“Bác gái, cháu là Dịch Thần, xin hỏi An An có ở đây không?”
Trên mặt Dịch Thần mang theo nụ cười ôn nhu, khiến cho Lan Tuyết Mai lần đầu tiên gặp anh liền có vài phần hảo cảm.
“Cháu là Dịch Thần hả, An An vừa lên lầu rồi, không biết sao lại thế.”
Hai người bên cạnh trừng lớn hai mắt, cảm thán, không hổ là mẹ của Mặc Khuynh Thành, diễn trò là thiên phú hay là di truyền đây.
Quả nhiên, Dịch Thần nghe được lời của bà xong, đôi mắt âm trầm vài phần, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, “Hóa ra là như vậy, vậy không biết bác gái có thể cho cháu biết An An ở phòng nào không, cháu mua cho cô ấy ít điểm tâm.”
“Phập...”
Hai mũi thêm bắn trúng ngực trái của Đào Hề Nhiễm và Hứa Tịnh.
Trước là Mặc Khuynh Thành khoe ân ái, hiện tại lại thêm một Dịch Thần, quả nhiên là phải nhanh chóng tìm người đàn ông của mình để an ủi thôi.
“Ta bảo dì Trương đưa cháu đi.” Nói xong liền gọi dì Trương, “Dì Trương, dì đưa Dịch Thần đến phòng An An đi.”
“Vâng, phu nhân.”
“Làm phiền dì
//