Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương



Edit: windy

“Không được!”

“Không được!”

Văn Sương nghe thấy hai tiếng hô đồng thời vang lên, nhìn nhìn, nhíu mày.

Thụy nhi không muốn đi về tình có thể tha thứ, như vì sao Lily cũng muốn ở lại nơi này?

Mà Tô Thụy cũng thấy kì quái, ở Hoa Hạ phát triển cũng không tốt bằng nước M, hiện tại lại không có Tô gia trợ giúp, ở lại chỗ này quả thực là bước đi gian nan, kết quả cô ta cũng nói không muốn trở vể, loại thời điểm này chẳng lẽ không nên cùng mẹ anh ta khuyên anh ta sao?

Lời nói vừa nói ra miệng, Lily liền biết không xong, vội vàng nói: “Nơi này là quê hương của anh Thụy, huống hồ bác gái cũng ở đây, sao có thể nói đi là đi.”

Lý do gượng ép, mặc dù còn có chút nghi hoặc, nhưng hai người cũng không hỏi rõ tận gốc.

“Mẹ, con không muốn đi nước M, con chỉ ở trong này.”

Văn Sương không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt, “Không được! Thụy nhi, con nhất định phải đi, chuyện bọn họ làm ra con không làm không liên quan tới, nhưng những người đó mà đuổi cùng giết tận, chúng ta chạy cũng không thoát.”

Bản thân thế nào không sao cả, nhưng không thể để cho đứa con trai duy nhất xảy ra điều gì không may được.

“Mẹ, mẹ đã nói, nếu bọn họ muốn đuổi cùng giết tận, con trốn cũng không thoát, còn không bằng nhận mệnh đợi ở đây, dù sao có nói gì con cũng sẽ không đi.”

Nắm chặt quả đấm, xoay người trực tiếp xuống lầu, hoàn toàn mặc kệ Văn Sương la lên ở phía sau lưng.

“Thụy nhi, Thụy nhi!”

Dậm chân, tức giận không biết nên làm thế nào cho phải.

“Bác gái, bác đừng gấp, cháu đi khuyên anh Thụy, nhất định có thể khuyên được anh ấy.”

Lily tận dụng mọi thứ, cho dù trước cô ta biểu hiện không muốn về nước M, nhưng nếu muốn để cho Văn Sương hoàn toàn hết nghi ngờ, cũng chỉ có để cô ta đi khuyên.

“Cô có thể khuyên được?” Quả nhiên, Văn Sương vẫn không quá tin tưởng cô ta.

Khóe miệng cong lên, lộ ra bộ dáng nhu thuận, “Bác gái yên tâm, cháu nghĩ hiện tại anh Thụy không muốn đi, nguyên nhân trong đó nhất định là vì bác gái, giống như bác đã nói vậy, cho dù đi, cũng chỉ là ôm may mắn.”

Văn Sương gật đầu, con trai của bà ta chính bà ta hiểu rõ nhất, chính bởi vì tình hình này, bà ta mới muốn đem hết toàn lực bảo vệ anh ta.

Lily tiếp tục nói: “Nhưng mà bác gái, bác có từng nghĩ tới chưa, nếu những người đó thật sự muốn đuổi cùng giết tận, lúc này chúng ta đã không thể ở chỗ này mà nói chuyện rồi.”

Văn Sương không nói gì, lập trường kiên định liền dao động vài phần, cho dù bà ta không tin Lily, nhưng lời này thực ra rất đúng, cô ta không biết người Mặc gia, nhưng căn cứ vào chuyện trước đó Tô gia làm với Mặc Khuynh Thành, có lo lắng họ sẽ nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc, huống hồ Thụy nhi là tương lai của Tô gia.

“Bác gái, bằng không như vậy đi, mấy ngày này cháu vừa lúc tham gia vào đoàn phim, muốn đến khách sạn H một chuyến, để anh Thụy đi cùng cháu có được không?”

Hôm trước nhận được thông tri, Tô Thụy trước cũng nói muốn đi cùng cô ta, hiện tại vừa hợp rồi.

Văn Sương suy nghĩ một lát, mới do dự gật đầu, “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Nước Y.

Quảng Chỉ, Văn Phong hai người rời khỏi nước M, cũng nhận được tin tức của Đế Đô lúc này.

“Tôi phải đi về!”

Quảng Chỉ cầm điện thoại trong tay, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

“Chỉ thiếu gia, cậu không thể đi.”

Nhìn Văn Phong che ở trước mặt mình, trong lòng Quảng Chỉ dâng lên lửa giận, mấy ngày nay, người này vẫn luôn ngăn cản mình, không chỉ có như vậy, con không cho dùng điện thoại hay thiết bị thông tin nào, nếu không phải hôm nay anh ta vụng trộm tìm được một cái điện thoại, thật đúng là sẽ không biết Đế Đô lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Văn Phong, anh tránh ra cho tôi, tôi nhất định phải trở về!”

Văn Phong lại ngăn lại, lặp lại lời trước đó.

“Chỉ thiếu gia, cậu không thể đi.”

“Người nhà tôi gặp chuyện không may, tôi không thể ở chỗ này tham sống sợ chết được?”

“Quảng Chỉ, cậu không đi, còn có thể ở nơi này hưởng thụ vinh hoa, nếu như cậu đi, nhà giam lạnh lẽo đang chờ cậu đấy.”

Lời nói nhàn nhạt lại tàn khốc trực tiêp đem tất cả may mắn của anh ta đánh nát.

“Hoặc, có lẽ...”

“Không có có lẽ!” Văn Phong quát lên, nhàn nhạt nói một câu: “Muốn đi thì cứ đi.”

Nhưng Quảng Chỉ một chân cũng không bước nên nổi, nhìn xung quanh, lại có cảm giác thê lương, nếu Văn Phong không quản anh ta, vậy anh ta liền thật sự là một người cô đơn rồi, vẫn còn một...

“Văn Phong, khi nào chúng ta đưa chị tôi ra?”

“Tôi đã hỏi thăm bên kia cũng không đưa tiểu thư trở về, nói cách khác chúng ta chỉ cần đưa tiền là có thể ra rồi.”

Quảng Chỉ trầm mặc, bọn họ bây giờ, cho dù có khoản tiền Quảng Lương Bình cho, cũng không đủ dùng được bao lâu.

“Cậu không cần lo lắng, chuyện tiền bạc tôi sẽ nghĩ cách.” Nhiều năm qua anh ta cũng có chút tiền tích góp, cũng không biết hai người này được nuông chiều từ bé, có thể thích ứng với cuộc sống khó khăn hay không.

“Văn Phong, cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh ta chịu đựng mệt nhọc nhiều năm qua, cảm ơn đã không rời bỏ bọn họ lúc khó khăn.

“Không cần, chúng ta bây giờ liền đi thôi.”

“Được.”

Bên kia, nghe được tin tức khóe miệng Nhan Tử Diệp hơi hơi cong lên.

“Y, Quảng gia đã vào tù, anh có muốn làm chút gì hay không?”

Thời cơ tốt như này, nếu không làm gì, thật đúng là có lỗi với bọn họ phải trả giá nhiều năm qua.

Ai ngờ Nhan Tử Diệp lắc đầu, “Không cần, chỉ với việc bọn họ làm cũng đủ để tù chung thân rồi, chúng ta không cần làm cái gì cả, lẳng lặng xem trò là được.”

“Nhưng còn hai người nữa không thấy đâu...”

Nhan Tử Diệp cắt ngang lời anh ta, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay hạ xuống, vô thanh viết hai cái tên, “Bọn họ hả, sẽ có người trừng trị.”

Arthur cúi đầu, cũng không nói gì thêm.

“Đúng rồi, tiểu thư Sakura có phải đã trở lại rồi phải không?”

“Trở về vài ngày rồi.”

“Vậy sao?” Lau hai cái tên, thầm nói: “Trở lại rồi, chúng ta có phải nên thảo luận với bọn họ

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui