Edit: windy
Ngày hôm sau, trời quang sáng sủa, ngàn dặm không mây, toàn bộ như đang trợ giúp cho Mặc Giác.
Lần này ác ma lại mang theo một đống quà lớn đi tới trước cửa hồng lâu.
“Cốc cốc.”
“Két.”
Cửa lớn mở ra, lão Vương nhìn anh, vô thanh nở nụ cười.
“Mặc nhị thiếu, cậu đã đến rồi!”
Mặc Giác trả lời: “Ừm, những thứ này cho ông.”
Lão Vương không có tiếp nhận, ngược lại hỏi: “Mặc nhị thiếu, cậu không vào trong ngồi chút sao?”
Lắc đầu, “Không được, tôi còn phải về doanh trại, lão Vương, thời tiết gần đây lạnh, mặc nhiều vào, được rồi, tôi đi đây.”
“Mặc nhị thiếu, cậu đợi chút!”
Lão Vương đi đến trước mặt Mặc Giác, “Lâu chủ chúng tôi cực kì rất đáng thương, chuyện trước đó là ngài ấy sai, nhưng vẫn mong cậu kiên nhẫn bồi ngài ấy.”
“Lão Vương, ông nói nhiều như vậy làm gì, người ta đâu cần anh ta bồi!”
Hồng Thủy vẫn là toàn thân áo đỏ, tóc dài phấp phới, mặt lườm hướng một bên, có vẻ đặc biệt khó chịu.
“Lâu chủ...”
Thở dài, ông thật sự cảm thấy lúc này vẫn là không cần ầm ĩ như vậy tốt hơn, dù sao người bình thường nếu nghe lâu chủ nói như vậy, cho dù có thích thế nào cũng sẽ không trở lại, nhưng Mặc Giác đến đây, còn không quên mang quà cho mình, chỉ là... Ài, Mặc Giác tốt, nhưng tâm của lâu chủ còn đặt trên người Mặc Dận, cũng không đặt trên người cậu ta.
“Lão Vương, mau đóng cửa lại, hồng lâu chúng ta không phải ai cũng có thể tiến vào, còn là quân nhân nữa.”
Lão Vương sửng sốt, vuốt cằm hướng Mặc Giác xin lỗi, chậm rãi đóng cửa lại.
“Đợi một chút.”
Mặc Giác đứng ở cửa, nhìn cũng không nhìn Hồng Thủy một cái, “Lão Vương, sau này tôi không tới nữa, ông chiếu cố bản thân.”
“Mặc nhị thiếu, cậu...”
“Lão Vương, đừng nói nữa, được rồi, lần này tôi thật sự đi, trong khoảng thời gian này cảm ơn ông chiếu cố tôi, cảm ơn.”
Hồng Thủy tựa người trên thân cây nhịn không được nhìn theo bóng lưng rời đi, trong lòng không có tư vị, không lẽ cậu ta cứ như thế mà đi? Không có khả năng đi, trước quấn quýt làm phiền không ngừng, giờ lại đột nhiên buông tha, chẳng lẽ bản thân thật sự nói quá nặng lời rồi hả?
Bồi hồi bất định, lại nhún nhường không được để cho Mặc Giác quay lại, chỉ có thể mạnh mẽ nhìn anh rời đi.
Mặc Giác đi khỏi ngõ nhỏ nhìn phía sau không bóng người, có chút mất mác, nhưng là ở trong dự liệu.
“Anh hai, đừng nhìn, nhanh lên xe đi.”
Khó có được một lần tự lái xe Mặc Khuynh Thành tựa ở trên tay lái, rất hứng thú nhìn Mặc Giác như mất hồn, chậc, thật sự là khổ vì tình mà.
“Em gái, thu hồi ánh mắt của em lại đi, cẩn thận anh cả không cần em nữa.”
“Vậy sao? Anh ngược lại cảm thấy trước khi chú với Hồng Thủy ở cùng một chỗ, bọn anh sẽ không tách ra.”
Cửa xe sau từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của Mặc Dận.
Khóe miệng giật giật, vội vàng lấy lòng: “Anh sao anh lại tới đây, vừa rồi em còn hâm mộ tình cảm của anh với em gái, ài, bao giờ em mới có thể đi vào trong lòng người ta đây.”
“Bên kia không phải có một người sao? Nhưng mà nếu chú không thích cũng rất tốt, nhưng cục cưng vì chuyện này của chú mà vội trước vội sau.”
Ngày hôm qua lúc bị đuổi ra, anh vẫn thấy chuyện này kì quái, không nghĩ tới em trai mình thích một người đàn ông, bản thân lại còn quen biết, đương nhiên, anh không có kì thị gì, chỉ là nghĩ đến Hồng Thủy khó chơi, sợ đến lúc đó chính người em trai ngu ngốc này của anh bị ăn sạch sành sanh thôi.
“Ài, anh, không cần đâu! Chuyện này cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.”
“Vậy chú không đi nước Y hả?”
Mặc Giác thu hồi nụ cười lại, nghiêm túc nói: “Đương nhiên muốn đi, trước kia không biết liền thôi, hiện tại khẳng định không thể để cho một mình anh đấu tranh, đến như cái gia tộc Franklin gì đó, em gái, em không phải sợ, có anh hai em giúp em, cho dù bị phát hiện cũng không sao.”
Mặc Khuynh Thành từ chỗ lái xe cúi xuống, hai tay ôm ngực, “Anh hai tuyệt quá!” Nháy mắt một giây sau liền trở lại bình thường.
Nhìn Mặc Giác nước mắt rơi đầy mặt, liền không thể dừng lại một phút.
Sau đó, Mặc Giác đáng thương nhận mệnh ngồi vào vị trí lái xe, lái xe đến sân bay.
“Anh hai, anh qua bên đó phải chú ý an toàn, người kia cực kì quen thuộc với Mặc gia chúng ta, đến lúc đó tận lực tránh tiếp xúc với đám Sakura, nếu không thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.”
“Yên tâm, những thứ này em không cần quan tâm, chỉ cần đi đến chỗ chị Hồng của em tạo cảm giác tồn tại cho anh là được, biết chưa?”
Anh không lo lắng Nhan Tử Diệp có phát hiện ra anh không, anh lo lắng chính là lúc anh không có ở đây Hồng Thủy có quên anh hay không, có...
“Anh, anh đừng đi cùng em gái nha, nếu không bảo người ta quên anh sao được!”
Mặc Dận buồn cười vỗ đầu anh, “Chú quên là mấy ngày nữa cục cưng phải về nước M rồi hả?”
Một trận ảo não, anh thật sự là bị Hồng Thủy làm cho khẩn trương rồi, “Vậy đợi giải quyết xong chuyện nước Y hãy nói đi.”
“Được rồi, anh hai, anh cũng đừng lo lắng, ánh mắt chị Hồng rất cao, người bình thường là anh ta không ưng.”
“Cũng đúng...” Trên mặt lại treo nụ cười, cầm hành lý vẫy vẫy tay, “Hai người mau trở về đi, em đi đây!”
Tổ kịch <Mai tam nương>.
Biết được hôm nay sẽ có người phỏng vấn vai nữ chính, những người khác đều nhao nhao đi tới hiện trường, chuẩn bị xem ai có dũng khí tới phỏng vấn vai này.
“Garci, chị nói xem là ai?” Bởi vì bản thân trước đó không phỏng vấn thành công, bản thân liền chú ý tới người nào có thể diễn vai nữ chính.
“Lily, mặc kệ ai là nữ chính, chỉ cần không phải là người kia là được.”
Garci một chút cũng không cần biết ai là nữ chính, tổ kịch này có thể diễn một vai trong này đã không dễ dàng, hiện tại cô ta chỉ nghĩ cách để đứng vững ở Hoa Hạ, nếu không thì không có Quảng gia giúp đỡ bọn họ, chỉ có thể quay về nước M.
“Ừm, chỉ cần không phải cô ta là được.” Lily đồng ý.
“Đến rồi đến rồi!”
Nhân viên công tác vẫn chú ý động tĩnh ở cửa đột nhiên hô lên.
Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, một giây sau.
“Sao có thể là cô ta.”
Lily không khống chế nổi kinh ngạc cùng ghen tỵ, tại sao là Mặc Khuynh Thành, không phải cô ta nên ở nước M quay phim sao, sao giờ đột nhiên xuyên vào đây là sao, chẳng lẽ cứ phải tranh đấu với cô ta sao?
Quần áo bị Garci lôi kéo, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lily, cô hiện tại không phải cô rồi.”
Lily từ từ bình phục cảm xúc trong lòng, khôi phục bộ dáng trước đó, bỏ qua ánh mắt xung quanh.
“Thật sự là ngưỡng mộ đại danh công tử đã lâu, không nghĩ tới có một ngày sẽ gia nhập tổ kịch của chúng ta.” Vu Vĩ mang theo nụ cười vui vẻ, cùng Bàng Tịch, ông ta kì thật cũng là đạo diễn mới, người ở đây, không thích Mặc Khuynh Thành thật sự là chuyện không quá dễ dàng.
“Đạo diễn Vu, ông đừng khách khí, lần này có thể hợp tác hay không vẫn còn xem ý kiến của người nào đó nữa phải không?”
Vu Vĩ chuyển mắt nhìn Bàng Tịch vẫn ngồi trên ghế như cũ, muốn nói tốt thay Mặc Khuynh Thành, đáng tiếc ông hiểu rõ Bàng Tịch, mà Bàng Tịch cũng hiểu rõ ông ta.
“Vu Vĩ, ông có biết nguyên tắc của tôi không.”
Đứng dậy, hai tay đút túi quần, khuôn mặt bị mũ lưỡi chai che đi phân nửa, khiến cho người ta không rõ.
Vu Vĩ thở dài, ông biết chính là như vậy.
Học chung bốn năm, người này cái gì
//