Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương



Edit: windy

Cuối cùng, lão Vương nhận mệnh tiếp nhận tất cả nhà bếp, mà Mặc Giác, trong tay bưng “Tác phẩm đầu tay” của Hồng Thủy.

Ngồi ở bàn ăn đối diện, Hồng Thủy bễ nghễ nhìn anh, “Thế nào, ăn không trôi? Trước ai nói...”

Còn nói chưa xong, liền nhìn Mặc Giác cầm đũa gắp miếng màu đen vào trong miệng.

“MD, mau nhổ ra cho tôi!”

Phản ứng có điều kiện vọt tới bên cạnh anh, sống chết vỗ vỗ sau lưng anh, đã thấy không có cái gì từ trong miệng phun ra, vươn hai đầu ngón tay ra chuẩn bị cho vào miệng giúp anh lấy ra.

“Anh là gì vậy!”

Hổng Thủy mặt đỏ nghiêm túc, giận trừng mắt Mặc Giác.

Cái người này thật là quá không kiêng nể gì rồi!

Hai ngón tay đặt ở miệng Mặc Giác, lại vẫn chưa làm gì tiếp, đã bị ai kia ngậm lại chặn đường đi, không nặng không nhẹ, bá đạo không cho anh ta bất cứ đường lui nào.

Mặc Giác không nói gì, phải nói tình huống như này cũng nằm ngoài dự liệu của anh, anh hoàn toàn không kịp phản ứng Hồng Thủy sẽ đem tay bỏ vào miệng anh, càng không nghĩ anh sẽ theo bản năng mà cắn, cẩn thận cảm thụ một phen, đầu lưỡi theo bản năng lướt một vòng, biến thành mặt Hồng Thủy càng thêm đỏ.

“Mặc Giác, anh buông tay ra cho tôi!”

Cậu ta, cậu ta dám liếm tay mình! Mấu chốt nhất là, mình còn có chút thẹn thùng?

Thẹn thùng cái quỷ, trong từ điển anh ta chưa từng có từ này, mà thực tế hôm nay lại nói cho chính mình biết, không phải là không có mà là cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Mặc Giác giơ hai tay, vô thanh nói cho anh ta, tay anh vẫn buông.

Hồng Thủy tức, dùng lực kéo về phía sau, nhưng mà Mặc Giác như dự liệu anh ta sẽ có phản ứng này, miệng hơi há ra, dẫn đến lúc anh ta kéo về sau thiếu chút ngã sấp xuống.

“Cẩn thận.”

Tay vươn ra giữa không trung, vì thế, hoàn toàn không dự đoán được tình huống này Hồng Thủy ở dưới ánh mắt chăm chú của anh, ngã trên mặt đất.

“Bịch.”

Căn biệt thự như có áp lực đè xuống, mọi âm thanh đều yên lặng.

“Mặc Giác!”

“Bốp.”

Lão Vương trong nhà bếp nhìn chén đĩa vỡ nát trên mặt đất, ý cười đáy mắt càng thêm sâu, lâu chủ như vậy, thật tốt.

Bởi vì vấn đề cảnh diễn, sau khi Mặc Khuynh Thành phỏng vấn xong, ngày hôm sau liền trực tiếp bay sang nước M.

“Công tử, cuối cùng cũng trở lại.” Đào Hề Nhiễm đến đón máy bay, nhìn thấy Mặc Khuynh Thành, nháy mắt liền xông lên ôm lấy cô.

Mặc Khuynh Thành yên lặng nhìn Mặc Dận bên cạnh. Nhanh chóng đẩy cô ấy ra, “Hề Nhiễm, tiến độ thế nào rồi?”

Đào Hề Nhiễm hơi nghi hoặc, sau đó bị câu hỏi này kéo đi.

“Tổ kịch bên kia toàn bộ đều thuận lợi, chỉ là bọn mình hơi lo lắng công tử thôi.”

Bọn họ ở tiệc đính hôn đã lo lắng rồi, nhưng cho dù bọn họ đã giải thích nhiều lần, nhưng thấp thỏm trong lòng vẫn không hạ xuống, lần này công tử đến đây, bọn họ sẽ yên tâm thôi.

Mặc Khuynh Thành có chút có lỗi, mấy ngày nay có nhiều chuyện xảy ra, nếu không phải nhớ tới bên này còn chưa quay xong, có lẽ cô thật sự quên mất rồi.

“Nhưng mà công tử, giờ cậu đến đây liền tốt rồi, mấy ngày nay đạo diễn Tôn vẫn luôn nhắc đến, bao giờ cậu tới, thấy những người khác quay xong rồi, thời gian nghỉ ngơi của ông ấy đang không ngừng giảm bớt.”

Nhớ tới Tôn Đức sáng nay thiếu chút nữa tự mình tới đón máy bay, cô liền cảm thấy dở khóc dở cười, một đạo diễn mỗi ngày tính xem khi nào nữ chính trở về, lại không dám chủ động thúc giục, ngược lại cả ngày lải nhải ở trước mặt vai diễn nhỏ như bọn họ, làm hại Đồng Ôn Luân yên lặng thiết kế máy móc chỉnh ông.

“Vai của những người khác đều gần xong rồi hả? Nhanh như vậy?” Cô còn nghĩ lúc mình tới những người khác vẫn còn quay chưa xong, thì ra hiện giờ chỉ còn mình cô thôi hả?

“Công tử, cậu không biết đâu, lúc cậu ở đó, nhóm đạo diễn còn có

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui