Edit: TranGemy diendan.
Sắc trời càng ngày càng tối, mây đen bắt đầu bao phủ khắp trời, như thể một bầy dã thú ùn ùn kéo đến.
“Ầm Ầm…”
“Rào rào.”
Cơn mưa rào thình lình đổ xuống kèm theo cả sấm chớp khắp thành phố, trên trời nhoang nhoáng một tia rồi lại một tia chớp cắt dọc bầu trời.
Trong phòng học.
“Khuynh Thành, mưa thế này cậu về thế nào?” Lê An An nhìn trời mưa tầm tã thì lo lắng quay sang hỏi cô.
“Không sao, mình chờ mưa nhỏ lại rồi về.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, cậu đi nhanh đi, hôm nay không phải muốn tới võ quán sao, đến trễ là bị phạt đấy.”
“Được rồi, vậy cậu về đến nhà thì nhớ nhắn lại cho mình nhé!”
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dạng cẩn thận của Lê An An, trong lòng không khỏi suy nghĩ, cô làm cô ấy lo lắng vậy sao?
Cô lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, lại lấy điện thoại trong túi ra nhìn qua tin tức một chút.
Người ta vẫn nói chỉ khi gặp chuyện mới biết được lòng người thật giả, lời này quả không sai chút nào, xảy ra chuyện như vậy, dù cô cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng thật tình trong lòng cũng không hẳn thoải mái như vậy, vẫn là có để tâm. Cô cảm thấy thật may mắn, chỉ vì một việc ngẫu nhiên mà có thể thấy được nhiều người quan tâm đến mình thật lòng như vậy.
Sau đó, cô mới buông điện thoại trong tay xuống, lúc này trong phòng học chỉ còn lại mình cô. Thấy cơn mưa không có vẻ gì sẽ ngừng lại, suy nghĩ một chút, Mặc Khuynh Thành cầm cặp sách lên, đi về phía cổng.
Bên ngoài trời tối, đưa tay ra cũng không thấy rõ năm ngón, chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng mờ mờ.
Mặc Khuynh Thành thong thả đi xuống, đèn cầu thang của tầng này hỏng rồi, chỉ có thể thầm đếm số bậc cầu thang trong đầu, ba, hai, một, đến rồi!
“A!”
Còn chưa kịp đặt vững chân, Mặc Khuynh Thành đã có cảm giác bị ai đó túm lấy cánh tay, theo bản năng cô quờ quạng hai tay, cố gắng hết sức tránh thoát.
"Mặc Khuynh Thành, là mình."
Giọng nói quen thuộc không làm cô yên tâm hơn chút nào, ngược lại còn càng thêm cảnh giác: “Bạn học Tô, sao cậu còn chưa về nhà?”
“Không phải cậu cũng chưa về sao?” Giọng nói của Tô Thụy có vẻ trầm thấp, không giống như trước kia.
Mặc Khuynh Thành vừa muốn tránh khỏi tay cậu ta, nhưng lại bị cậu ta nắm chặt hơn.
“Bạn học Tô, cậu có thể buông tay mình ra trước được không?” Trong lời nói của cô mang theo vẻ cự tuyệt.
Tô Thụy suy nghĩ một lát mới chậm rãi nới lỏng tay ra, rồi đút hai tay vào túi quần: “Mặc Khuynh Thành, mình hối hận rồi.”
Không gian tối mờ, khiến Mặc Khuynh Thành không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tô Thụy, nhưng cũng có thể dựa theo giọng nói của cậu ta mà đoán ra một chút, cô đáp: “Bạn học Tô, sao mình không hiểu cậu đang nói cái gì vậy? Cậu hối hận thì có liên quan gì đến mình à?”
Đột nhiên, Tô Thụy tiến lên phía trước một bước, Mặc Khuynh Thành lập tức lùi về phía sau một bước, nhưng lại bị cậu ta bắt được hai bàn tay.
“Buông ra!” Mặc Khuynh Thành cố nén lửa giận, cô tự nói với chính mình, bây giờ còn sớm, chờ thêm một chút, đợi đến khi cô đủ mạnh mẽ, sẽ quay lại chỉnh chết bọn họ.
“Mình không buông, Mặc Khuynh Thành, vì sao cậu lại không đi theo mình nữa, sau khi ngã từ trên cầu thang xuống, vì sao cứ như thể biến thành một người khác vậy?”
Trái tim Mặc Khuynh Thành run lên, nhưng lại không hoảng hốt, cô chính là Mặc Khuynh Thành, Mặc Khuynh Thành chính là cô: “Bạn học Tô, con người ai rồi cũng sẽ lớn lên, mình cũng coi như đã từng trải qua một lần sinh tử, nếu không phải do may mắn, lần đó không biết chừng đã chết thật ấy chứ.”
Không sai, ông trời đã cho cô một cơ hội bắt đầu lại, sao có thể không tỉnh ngộ, bài học bằng cả máu và nước mắt, đúng là đã khắc sâu vào trong lòng.
Tô Thụy khiếp sợ, bàn tay đang nắm lấy tay Mặc Khuynh Thành cũng không tự chủ được mà run lên một chút, nhân cơ hội cô giật tay lại, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với cậu ta.
Phản ứng ấy của Mặc Khuynh Thành như một nhát đao đâm vào lòng Tô Thụy, cậu ta không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành như thế này, chẳng lẽ thật sự không thể cứu vãn được sao?
Không!
Cậu ta không tin!
“Khuynh Thành, mình không tin! Mình không tin cậu không còn chút cảm giác nào với mình! Cậu còn nhớ trước kia chúng ta tốt thế nào không? Khuynh Thành, mình biết là mình sai rồi, trước kia mình đã không biết quý trọng tình cảm của cậu, bây giờ mình tỉnh ngộ rồi, buổi sáng nay khi thấy Lộ Phàm thổ lộ với cậu, mình hận không thể lập tức tiến lên, nói với tất cả mọi người rằng, cậu là của mình! May mắn là sau đó Lê An An kéo cậu đi, bằng không thật sự mình không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Đầu Mặc Khuynh Thành trấn động, từng hồi tức giận ập tới, nhờ ánh đèn đường hắt vào, cô nhìn thấy rõ vẻ hối hận trên mặt Tô Thụy.
“Bạn học Tô, cậu không cần xin lỗi mình, mình chưa từng trách cậu, khoảng thời gian trước kia, mình còn muốn nói xin lỗi với cậu, dù sao cũng là tình cảm của mình đã gây phiền phức cho cậu, bây giờ cậu yên tâm đi, mình đã nhận ra rồi, cho nên cậu không cần cảm thấy có lỗi đâu, về chuyện sáng nay, mình cũng không ngờ là bạn học Lộ lại tỏ tình với mình trước mặt mọi người như thế, có điều cậu không ra mặt như vậy là đúng, nếu không thì Tư Tư sẽ rất đau lòng đấy.”
"Khuynh Thành, mình và Tư Tư chỉ là bạn tốt thôi, cậu đừng nghĩ nhiều! Mình…”
Mặc Khuynh Thành cắt ngang lời cậu ta: “Bạn học Tô, mình thấy Tư Tư có ý với cậu, cậu cũng không phải không có tình cảm gì với cậu ấy. Tuy rằng trường trung học không cho yêu đương, nhưng đại học thì có thể, mình tin tưởng người có tình thì nhất định có thể ở bên nhau, chúc các cậu hạnh phúc.” Hạnh phúc đến chết đi.
Nói xong, cô lập tức xoay người xuống lầu, cho dù bên ngoài trời mưa lớn cũng không cản được bước chân của cô, dù sao, đứng chung một chỗ với Tô Thụy cũng khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.
Tô Thụy muốn ngăn Mặc Khuynh Thành cũng không dám làm quá, chỉ có thể nói lớn về phía bóng lưng cô: “Mặc Khuynh Thành, mình sẽ không từ bỏ cậu đâu!”