Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Edit: windy

Hạng Giai trực tiếp ngã trên đất, mẹ Hạng Kim Bình đau lòng đỡ cô dậy, xông lên hô với Hạng Lập: “Ông đánh con gái như vậy, có gì không thể từ từ nói chuyện sao!”

Hạng Lập giận đến ngón tay run lên, chỉ vào Hạng Giai, “Nói chuyện hẳn hoi? Bà bảo tôi phải nói chuyện hẳn hoi như thế nào! Hiện giờ nó trở nên như vậy đều do bà cưng chiều mà ra!”

Kim Bình nói: “Là tôi chiều con thì sao, huống chi Giai Giai đã làm cái gì, cô gái kia không phải là không xảy ra chuyện gì sao!”

Hạng Lập không tin nổi nhìn bà, vốn nghĩ người phụ nữ mình cưới về tính khí rất tốt, không nghĩ tới hôm nay lại nói ra lời như vậy.

“Kim Bình, lời như thế bà cũng nói ra được, cô gái kia vẫn còn nhỏ, Giai Giai không thể ra tay được!”

Kim Bình không sao cả nói: “Còn bé thì thế nào, Giai Giai của chúng ta không phải cũng còn bé sao, ông là Cục phó Cục vệ sinh, sợ mấy người thương gia kia làm gì.”

“Ngu ngốc! Đàn bà như bà thì hiểu cái gì, thương gia? Bọn họ chỉ là thương gia cũng tốt rồi!”

Lúc này Kim Bình mới nghe ra chút không đúng, nhìn sắc mặt nặng nề của ông, có chút bận tâm hỏi: “Ông xã, vậy làm sao bây giờ, Giai Giai là con gái duy nhất của chúng ta, con bé không thể xảy ra chuyện gì được!”

Hạng Lập nhìn về phía Hạng Giai trong ngực bà, có chút phức tạp hỏi: “Giai Giai, con nói cho cha biết, rốt cuộc là làm sao con có thể lấy được loại thuốc kia?”

Hạng Giai cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con, con không biết.”

“Hạng Giai!”

“Mẹ.”

Kim Bình ôm cô thật chặt, không vui nhìn Hạng Lập, “Ông hung cái gì mà hung, cũng chỉ dọa được con gái!”

“Bà bảo tôi hung dữ, vậy bà hỏi lại nó xem, rốt cuộc là thuốc kia lấy ở đâu!”

“Cha, con không biết, con thật sự không biết!”

Nước mắt Hạng Giai rơi đầy mặt, cô thật sự không biết chuyện gì xảy ra, tối hôm qua đột nhiên bị Lê An An đánh, sau đó lại còn nói bỏ thuốc gì đó, làm mọi người mắng mình, cô còn cảm thấy oan ức đây!

Hạng Lập rõ ràng không tin lời của cô, “Kim Bình, bà xem xem, đến bây giờ nó còn không nói thật, bà định để tôi giải quyết như thế nào!”

Cho dù Kim Bình có cưng chiều Hạng Giai cỡ nào đi nữa, giờ phút này cũng có chút tức giận, “Giai Giai, đứa nhỏ này sao còn không nói thật, chẳng lẽ con thật muốn đến tòa án mới hài lòng.”

Hạng Giai cũng biết hôm nay Mặc Khuynh Thành đăng Weibo, kinh ngạc vừa lắc đầu, vừa khóc.

“Mẹ, con thật sự không nói láo, con thật sự không nhớ được, con không biết thuốc kia lấy ở đâu ra, cũng không biết tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, a, đầu con rất là đau, mẹ, con rất đau!”

Hạng Giai ôm đầu đau nhức, chợt đẩy Kim Bình ra, xông ra khỏi nhà.

“Giai Giai!”

“Kít!”

“Làm cái gì vậy? Này, cô đi đứng không nhìn đường hả!”

Người đàn ông mặc đồng phục đỡ đồng nghiệp của mình đứng dậy.

“Không sao.”

Hạng Lập giấu bất an trong lòng đi, đi lên trước hỏi: “Thật là ngại, hai người có bị thương ở đâu không?”

“Ngài là Cục phó phải không, chúng tôi là người của tòa án, đặc biệt đến đưa Hạng tiểu thư đến tòa án nói chuyện một chút.”

Trong lòng ông lộp độp rơi, sao tòa án lại nhanh như vậy đã đến rồi. May mà vừa rồi Hạng Giai vừa chạy ra ngoài, nếu không...

Mặt ông không biến sắc, áy náy nói: “Thật là ngại, con gái mới vừa rồi như nổi điên rồi chạy ra ngoài, chúng tôi vừa mới chuẩn bị đuổi theo thì hai người đã tới rồi.”

“Thật là như thế?”

Bọn họ rõ ràng không tin.

Kim Bình vội vàng nói: “Thật sự là như vậy, chúng tôi trước vẫn muốn hỏi nó tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó vẫn không nói, sau lại ôm đầu kêu đau, sau đó liền chạy ra ngoài.”

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói: “Như vậy đi, chúng tôi cùng nhau trở về tòa án nói rõ tình huống, hai người nhanh tìm ra cô ấy, nếu không, chuyện sẽ phát triển thế nào, không phải là tôi và hai người có thể gánh nổi.”

“Được, tôi hiểu, tôi nhất định lập tức đi tìm.”

“Nếu như vậy, chúng tôi đi trước.”

Đuổi được người của tòa án đi, nụ cười trên mặt Hạng Lập lập tức biến mất.

Kim Bình có chút kinh ngạc, “Ông xã, Giai Giai tính sao đây?”

Hạng Lập hừ lạnh một tiếng, “Nó như thế nào tôi làm sao biết được, hiện giờ người tòa án cũng đã tìm tới, nếu là nó không trở về thì tốt, quay lại sẽ chờ vào tòa đi.”

“Hạng Lập, nó là con gái của ông, tại sao ông có thể vô tình như vậy!”

Hạng Lập mắt lạnh nhìn bà chất vấn, nói ra lời vô cùng tàn khốc.

“Kim Bình, tôi khuyên bà để cho tôi yên tĩnh đi, đến lúc đó tôi còn có thể bảo bà một chút, nếu không, bây giờ bà lập tức làm thủ tục li hôn với tôi.”

Kim Bình nhìn người chồng sống chung mười tám năm, lại không có chút tình cảm nào, từng bước lui về phía sau, đau khổ nhìn Hạng Lập.

“Hạng Lập, hôn nhân mười tám năm, con gái đã mười bảy tuổi, ở trong mắt ông cũng không quan trọng bằng quyền lực của ông sao!”

“Kim Bình, bà đừng nói như tôi có lỗi với bà, ban đầu lấy nhau, cũng bởi vì bà có giá trị lợi dụng, hiện tại chính là thời khắc quan trọng để bầu cục trưởng, tôi không thể bởi vì chút chuyện này liền bỏ qua chức vị gần ngay trước mắt được.”

Chút chuyện này?

Thì ra là ở trong mắt ông, quan trọng nhất vẫn là quyền lực của ông sao?

Vậy coi bà là cái gì, ban đầu sao bà lại đòi sống đòi chết muốn gả cho cái người nghèo kiết xác như này làm gì!

“Hắc, ha ha...”

Kim Bình điên cuồng nở nụ cười.

“Soạt...”

Trong mắt Kim Bình tràn ngập tia máu, “Hạng Lập, ông chỉ muốn thoát khỏi tôi, không có lối đâu! Cho dù tôi chết, biến thành ma tôi cũng không tha cho ông, không phải ông rất thích quyền lực sao, vậy chúng ta hãy cũng nhau xem, dù thế nào tôi cũng từng chút từng chút đem thứ ông yêu thích phá hủy hết!”

Hạng Lập liền biến sắc, níu cổ tay của bà lại, “Kim Bình, bà có bản lĩnh thì nói lại lần nữa!”

Kim Bình mím môi, cười lạnh, “Thế nào, ban đầu ông thật nghĩ tôi không biết người ông yêu là ai sao? Nếu không phải là tôi bỏ qua chuyện cũ, ông cho rằng tiểu tình nhân đó có thể sống đến bây giờ sao.”

“Kim Bình, tôi cho bà biết, nếu bà dám làm hại Ôn Trinh, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà.”

Kim Bình hoàn toàn xem nhẹ cổ tay đang đau nhức, đau đớn đó sao sánh được với đau đớn ở trong lòng.

Xem đi, đây chính là người đàn ông mình yêu nửa đời người, trong lòng đều là tiểu tiện nhân đó!

Ôn Trinh, tại sao ngày xưa mày không chết đi, đi chết đi!

Hạng Lập nhìn Kim Bình luôn luôn cười âm trầm, trong lòng ông hốt hoảng, Ôn Trinh, người phụ nữ dịu dàng lương thiện đó, người vì mình thầm lặng nửa đời người, tuyệt đối không thể để bà ấy bị thương.

Nghĩ như vậy, lực trên tay ông càng tăng thêm, Kim Bình đau đến trực tiếp kêu thảm thiết.

“Hạng Lập, ông là tôi đau!”

Hạng Lập hừ một tiếng, “Người phụ nữ ác độc như bà còn biết đau?”

“Tôi phi! Hạng Lập, dù tôi có độc ác thế nào cũng mạnh hơn kẻ dựa vào phụ nữ như ông!”

“Bốp.”

“Hạng Lập, ông còn dám đánh tôi!”

Hạng Lập đạp lên người bà một cái, “Kim Bình, tôi không chỉ muốn đánh bà, còn phải nhìn Kim gia dựa vào bà mà sống trở thành tên ăn mày kẻ mắng người đánh! Tôi sẽ đưa Ôn Trinh về, để cho bà phục vụ, để cho bà cả đời nhìn tôi cùng cô ấy có con trai con gái cùng nhau sống tương thân tương ái.”

“Con trai! Ả tiện nhân Ôn Trinh đó sinh con trai cho ông, Hạng Lập, tôi muốn giết các người, giết các người! A!”

**

Bên này, quan tòa đang nghe người trở lại nói lại, nói: “Đã như vậy, hạn cho bọn họ trong vòng ba ngày phải tìm được Hạng Giai, nếu không vụ án này không có cách nào mở phiên tòa được.”

Sau khi Mặc Khuynh Thành nghe xong, trực tiếp xoay người rời đi.

Sau đó Mặc Dận cùng Mặc Giác đi theo.

Mặc Giác há mồm mắng to, “Đây là chuyện gì, Hạng Giai kia nhất định là chạy trốn rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như vậy? Không được, em gái, anh bảo người tìm cô ta ra!”

“Anh hai, đã nói, chuyện này để em tự mình giải quyết.”

Trở về Mặc gia, Mặc Khuynh Thành trực tiếp trở về phòng.

Mở máy tính ra, đi lên một tìm kiếm văn phòng thám tử, tìm được một tấm thiệp, phía dưới có tám con số, sau đó màn hình máy tính tối om.

“Đinh.”

Khách dùng: Xin hỏi cần gì?

Mặc Khuynh Thành nhanh chóng đánh ra một hàng chữ: Tôi cần tìm giúp tôi vị trí cụ thể của Hạng Giai.

Khách dùng: Nhiệm vụ đơn giản, năm ngàn.

Mặc Khuynh Thành: Tôi còn muốn biết tại sao cô ta không nhớ ra được chuyện tối ngày hôm qua.

Khách dùng: Cái này có chút khó khăn.

Mặc Khuynh Thành: Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi chỉ cần biết nguyên nhân.

Khách dùng: Đồng ý.

Máy tính giây tiếp theo liền khôi phục như bình thường, Mặc Khuynh Thành lập tức dọn dẹp dấu vết, tắt máy tính đi.

Hacker này là kiếp trước cô thấy Tô Thụy dùng qua mấy lần, mỗi lần có thể tra ra được tin tức bí ẩn, giúp cho anh ta có thể hoàn thành từng mục một đơn đặt hàng, chỉ là không nghĩ tới bây giờ mình có cơ hội dùng đến.

Cho dù tòa án nói Hạng Giai phát điên chạy ra khỏi Hạng gia, ngay cả cha mẹ của cô ta cũng nói cô ta không nhớ được chuyện xảy ra tối hôm qua.

Làm sao có thể chứ, kí ức về tối hôm qua Hạng Giai điên cuồng vẫn còn mới mẻ, đáng tiếc phòng rửa tay không có camera, từ video camera lấy về được thì chỉ chứng minh được cô ta có vào phòng rửa tay nhưng không thể chứng minh được bốn người kia là do cô ta gọi vào.

Chuyện giống như lâm vào một ngõ cụt, chỉ cần Hạng Giai chết không thừa nhận, thì tòa án cũng không thể kết tội, chỉ có thể đem bốn người kia vào, chẳng lẽ để cho cô ta nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật?

Còn có thuốc trên tay Hạng Giai, hai loại thuốc tối hôm qua đều là loại mới nhất, chỉ có chợ đen mới có thể làm được, một học sinh trung học sao lại có thể lấy được loại thuốc này?

Mặc Khuynh Thành không nghĩ ra, hôm nay chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi tin tức.

Phòng của Mặc Dận.

Mặc Dận bấm điện thoại, “Alchibald.”

“Hi, Kellen, sao thế, anh có giải thích rõ ràng không?”

“Tôi không có giải thích.”

Trong điện thoại truyền đến một tiếng kinh ngạc, “Kellen, tại sao có thể không giải thích chứ, những chuyện anh làm cũng đều vì cô ấy.”

Giọng Mặc Dận trầm thấp, “Vậy thì thế nào, tôi vẫn không có bảo vệ cô ấy tốt.”

Alchibald có chút không hiểu tình cảm của người Trung Quốc, yêu thì phải dũng cảm nói ra, có vấn đề liền giải quyết, không hợp liền chia tay, chuyện đơn giản như vậy, tại sao đến chỗ anh lại không giống nhau, âm thầm hy sinh, cho dù Mặc Khuynh Thành gặp chuyện không may, cũng không giải thích cho bản thân nửa câu, chẳng lẽ anh không sợ cô ấy hiểu lầm sao?

Mặc Dận còn nói: “Alchibald, giúp tôi tìm một người, tên là Hạng Giai.”

“Hạng Giai? Hôm nay tôi cũng nhận được một đơn hàng nói là tìm người này, còn bảo tôi điều tra xem tại sao cô ta không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ người tìm tôi điều tra là người yêu của anh? Wow, vậy có phải tôi nên đem tiền cọc trả lại không?”

Mặc Dận có chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành tìm được Alchibald, “Không cần, sau này cô ấy tìm cậu, cậu cố gắng hoàn thành.”

Trong lòng Alchibald ói máu, người trong lòng của chủ nhân anh, anh không tích cực hoàn thành, sau này nếu là biết thân biết phận, báo cáo với Mặc Dận, vậy tuyệt đối sẽ chết rất thảm.

“Tôi biết, người yêu của anh mà, sau này còn là bà chủ của tôi nha, tuyệt đối coi cô ấy là Thượng đế!”

“Vậy cậu cứ theo yêu cầu của cô ấy mà làm đi.”

“Tút...”

Alchibald nghe tiếng điện thoại cúp, chỉ chấp nhận gia tăng thêm tốc độ tìm kiếm tung tích của Hạng Giai.

Ngày thứ hai, Mặc Khuynh Thành vừa tỉnh lại liền lên kiểm tra web kia.

Ở phía dưới bình luận của cô, có một cái mới, cô mở ra, máy tính trong nháy mắt lại tối sầm lại.

Vô Danh: Hạng Giai ở số 23 phố Hoàng Đồ.

Mặc Khuynh Thành nghi ngờ, tại sao lần này không phải là Khách dùng tiếp đãi mình?

Lúc này Vô Danh lại gửi đến một tin: Hạng Giai đột nhiên quên mất là bởi vì cô ta bị thôi miên.

Thôi miên?

Mặc Khuynh Thành nhanh chóng trả lời: Có cách nào xóa bỏ thôi miên không, để cho cô ta biết chuyện đêm đó?

Vô Danh: Không có cách nào, cô ta đã điên rồi.

Mặc Khuynh Thành sửng sốt, đã điên rồi...

Vô Danh: Thông báo cho cô thêm một tin, tối nay sẽ có người đưa cô ta rời đi.

Mặc Khuynh Thành: Tôi biết, tiền sẽ gửi cho anh.

Alchibald ở nơi khác vội vàng gõ: Không cần phải gấp, xem cô là khách hàng mới, vừa đúng người thứ một nghìn, cho nên tôi chiết khấu cho cô, đúng rồi, nếu sau này cần tôi giúp gì, không cần khách khí, tôi sẽ ưu tiên giúp cô xử lí.

Mặc Khuynh Thành cảm thấy người Vô Danh này giống như nhận ra mình, liền hỏi: Anh biết tôi?

Vô Danh: Dĩ nhiên biết! Đại danh của công tử rất nổi mà.

Mặc Khuynh Thành nghe nói như vậy, không chiếm lợi là người ngốc, nói với anh: Đã như vậy, lần sau liền làm phiền anh vậy.

Vô Danh: Không cần khách khí, đây là bổn phận của tôi.

Thoát ra xong, Mặc Khuynh Thành gõ cửa phòng của Mặc Dận.

“Cốc cốc cốc.”

A, tại sao không có tiếng trả lời?

Mặc Khuynh Thành trực tiếp đẩy cửa vào, thấy cả phòng không một bóng người, hỏi thăm: “Dận, anh ở đâu vậy?”

Cô nhìn quần áo xốc xếch trên giường, cô cầm áo sơ mi lên, lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra.

“Cục cưng.”

“Chúng ra đi xuống một ... A!”

Mặc Khuynh Thành vội vàng quay đầu, xấu hổ hỏi: “Sao anh lại không mặc quần áo vậy!”

Bên hông Mặc Dận quấn một chiếc khăn tắm, giọt nước từ trên tóc rơi xuống dọc theo gương mặt, qua lồng ngực, cơ bụng, thấm vào khăn tắm.

“Em chờ một chút.”

Phía sau vang lên tiếng ma sát của quần áo với da thịt, một lát sau, liền nghe anh nói: “Được rồi.”

Mặc Khuynh Thành xoay người, bên tai đỏ lên, ánh mắt không biết nên rơi vào nơi đó.

“Cục cưng, vừa rồi em nói chúng ta đi xuống kia?”

Mặc Dận trực tiếp nói sang chuyện khác, nhìn xuống nữa, không phải cô sẽ thẹn thùng đến chết không.

“À cái gì nhỉ, a, đi, chúng ta đi đến phố Hoàng Đồ.”

Mặc Dận khẽ nhíu mày, phố Hoàng Đồ?

“Cục cưng, chỗ đó không phải là nơi em có thể đến được.”

“Sao chỗ đó không thể đến được, không phải chỉ là phố của dân cờ bạc hay sao!”

Mặc Khuynh Thành vô tư trả lời, lại làm cho ánh mắt Mặc Dận trở nên u ám.

Làm sao cục cưng lại biết được chỗ đó, đáng chết, cho nên mình cái gì cũng không biết, rốt cuộc là chỗ đó có vấn đề.

“Được rồi, chúng ta đi nhanh đi.”

Ban ngày phố Hoàng Đồ không náo nhiệt như buổi tối, trên đường yên tĩnh không một bóng người.

“Số 23, số 23, số 23...”

Mặc Khuynh Thành tìm qua lại nửa ngày, nhưng không thấy số 23, chẳng lẽ Vô Danh lừa gạt mình?

“Đi bên này.” Mặc Dận chỉ vào hướng một ngõ hẻm, nói.

“Là nơi này?”

“Ừ, vào xem một chút.”

Mặc Dận dẫn Mặc Khuynh Thành lượn quanh bảy tám ngõ quặt, cuối cùng cửa to màu đỏ xuất hiện ở trước mắt.

Số 23 phố Hoàng Đồ, Hồng lâu.

Mặc Dận tiến lên gõ cửa theo quy luật.

“Cốc cốc, cốc cốc cốc.”

“Chi nha.”

Cửa bị một ông già mở ra.

Lưng ông có chút gù, xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám tro ở trên người ông đặc biệt lớn, tóc bạc đều rất chỉnh tề, trên sống mũi mang theo một cặp kính lão, chặn lại ánh mắt tràn đầy cơ trí của ông.

“Hai người là?”

“Lão Vương, chúng tôi tìm Thượng Vân Tiêu.”

Đang ở lúc Mặc Khuynh Thành cảm giác không giải thích được, ông già mở cửa lớn ra, nói: “Hai vị, mời.”

Mặc Khuynh Thành đi theo sau Mặc Dận đi vào tòa nhà.

Phố Hoàng Đồ khác với những sòng bạc khác, quán bar cũng không giống, nơi này hết thảy đều tràn đầy vẻ cổ đại.

Nóc nhà được quét vôi, ngay trước phòng hành lang, treo một tấm biển màu vàng kim mặt chữ đỏ ngầu, liễu leo quanh bên trên, phía bên phải có một hành lang quanh co, chống đỡ lấy xà nhà màu đỏ thẫm, điêu khắc hình long phượng cuộn vào nhau. Nhìn kĩ, bọn chúng giống như có sức sống.

Người đi đến chỗ nào, ánh mắt của con rồng sẽ theo đến nơi đó, rất sống động. Mà bên phượng hoàng là một đoạn tường vân bao quanh, đôi cánh của nó, đầu ngẩng cao, giống như đang sợ hãi kêu lên.

Mặc Khuynh Thành cảm thán tài nghệ điêu khắc này, mỗi một thứ đều là giá cả trên trời, chỉ là không biết, chủ nhân của nơi này, rốt cuộc là người nào.

“Theo sát.”

Mặc Dận nắm thật chặt tay của Mặc Khuynh Thành, xuyên qua hành lang, đi vào bên trong.

Mấy cái sân xuất hiện trước mắt, cũng là màu đỏ, ngay cả hoa ở xung quanh cũng đều là hoa hồng đỏ tươi.

“Thật là hiếm thấy nha, ngọn gió nào đưa Mặc tiên sinh đến đây vậy.”

Giọng nói từ tầng hai truyền tới.

Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt sáng lên, một thiếu niên thật tuấn tú.

Người đó tựa vào lan can, cả người mặc trường sam cổ đại màu đỏ, ngực mở ra, tóc cùng với thắt lưng, dùng dây cột tóc tùy ý ghim lên, lông mi cong cong, dưới đáy mắt là phong tình, môi mỏng thoa lên lớp son đỏ thắm, chân ngọc trần lộ ra bên ngoài, như một yêu tinh.

“Tâm Thủy, xuống.”

Người đó lấy tay chống lên cằm, ngực rộng mở trực tiếp lộ ra ở trước mặt hai người, môi mỏng khẽ mở, nói ra lại làm cho Mặc Khuynh Thành nổi da gà.

“Mặc tiên sinh muốn gì ở tôi?”

Âm thanh kéo dài, trực tiếp kéo từ mười tám ngóc ngách, lan đến tận xương tủy.

“Công Thủy, xuống đây cho tôi.”

Không biết Công Thủy lấy ra từ chỗ nào một chiếc quạt, che nửa mặt, khẽ thở dài, “Khó được tới một lần, cũng không để cho gia thỏa thích gì.”

Nói xong, anh ta từ trên cầu thang đi xuống giống như mỹ nhân trong tranh, chậm rãi từ trong đó bước ra.

“Nói đi, lần này anh tới tìm người ta có chuyện gì?”

Chẳng biết từ lúc nào một thiếu niên mặc áo ngắn đem một cái ghế đến đối diện bọn họ, Công Thủy trực tiếp ngồi xuống.

Mặc Dận giống như thói quen, trực tiếp mở miệng nói: “Giao Hạng Giai ra đây.”

Công Thủy phẩy phẩy cái quạt, sau đó lại khôi phục bình thường.

“Anh muốn người thì người ta sẽ đưa sao, người tôi liền đưa, đây không phải phá quy củ của Hồng lâu, bảo người ta làm sao giao phó được.”

Trong lời Công Thủy đều là ủy khuất, miệng đóng lại còn trợn mắt nhìn Mặc Dận một cái.

“Anh là chủ của Hồng lâu, ai dám nói gì.”

Mặc Khuynh Thành thế mới biết, vị xinh đẹp phong tình trước mặt này, là chủ của Hồng lâu!

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài...

Đột nhiên, quạt xuất hiện ở dưới cằm của mình.

Công Thủy hơi chạm qua da của cô, cẩn thận nhìn một phen, sau đó có chút ghen tỵ nói: “Da còn đẹp hơn cả tôi, cô gái nhỏ, cô có thể nói cho tôi bí quyết chăm sóc không? Tôi với cô có thể trao đổi nha.”

Mặc Khuynh Thành nói: “Vị mĩ nhân này, thật là cái gì cũng có thể trao đổi?”

Công Thủy trầm tư một hồi, nói: “Phải xem xem điều cô nói ra có đáng giá để trao đổi hay không nữa.”

“Vậy nếu là trao đổi Hạng Giai, có đáng giá hay không?”

Công Thủy trực tiếp lắc đầu, “Không đáng giá.”

Sau đó nói tiếp: “Đồ bỏ đi như vậy đưa cho bé đáng yêu của tôi, đều là xỉ nhục.”

“Như vậy, không biết tôi có thể mượn chỗ của mĩ nhân, xử lý tiếp chuyện ân oán của cá nhân không?”

“Cô với cô ta có ân oán?”

Mặc Khuynh Thành lắc đầu một cái, “Cô ta với tôi có thù.”

Công Thủy bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Hóa ra là thứ bỏ đi bắt nạt em gái Mặc, thật là. Em gái Mặc, em quá hiền lành là không được.”

Mặc Khuynh Thành tiếp nhận nói: “Tôi biết.”

“Được lắm, tôi thấy em rất thuận mắt, em liền gọi tôi là chị Hồng đi, em gái, chị đây dạy em, thế nào để đối phó với những người không hài lòng em.”

Mặc Khuynh Thành ngạc nhiên, chị Hồng? Không thể nào, chẳng lẽ anh ta là Gay?

Mặc Dận nói: “Cục cưng, vận khí của em thật tốt, có rất ít người có thể lọt vào mắt của chủ tử Hồng lâu.”

Mặc Khuynh Thành vừa nghe xong, vội vàng cười nói: “Vậy không phải là em được lời sao? Chị Hồng, em rất mong chờ chị sẽ dạy em cách đối phó với những người đó như thế nào.”

Công Thủy hài lòng nhìn cô, “Ngoan, chị đây sẽ dạy em thật tốt, bảo đảm mê đắm vạn giai nhân, tức chết người ghen tỵ em.”

“Lão Vương, đưa Hạng Giai đến phòng Nhất Hào, rất lâu rồi không có động tay động chân, có chút ngứa tay.”

“Vâng.”

Công Thủy đi ở phía trước, Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận đi theo ở phía sau bước vào bên trong phòng, mở cơ quan, tiếp tục đi xuống.

“Ầm.”

“Những thuốc kia không phải của tôi, không phải của tôi, ha ha ha ha, Mặc Khuynh Thành, mày chết đi, đi chết đi!”

“Không, không, không! Tôi không phải là người hại cô ấy, không phải tôi! Tôi vô tội, tôi bị hãm hại! Các người không thể đối xử với tôi như vậy!”

“Thật là nhiều sao, sao đừng động, bắt được rồi, tôi bắt được rồi!”

Mặc Khuynh Thành đi xuống một bậc thang nữa, nhìn Hạng Giai giống như một tên ăn mày.

Hạng Giai thấy đột nhiên có nhiều người xuất hiện như vậy, cô ta sợ hãi lui về phía sau.

“Các người, các người là ai! Có phải là đến bắt tôi xuống âm tào địa phủ không! Các người đi đi! Không được bắt tôi, tôi là vô tội, tôi không có nói dối, cha mẹ, hai người đang ở đâu, mau tới cứu con!”

Công Thủy bước tới bên cạnh Mặc Khuynh Thành, hỏi: “Mềm lòng?”

Mặc Khuynh Thành nói: “Không, chỉ là cảm thấy có chút tạo hóa trêu ngươi.”

“Không mềm lòng là được rồi, em phải nhớ kĩ, người đáng thương có chỗ đáng hận, suy nghĩ một chút xem cô ta đối với em như thế nào.”

“Em hiểu.”

Công Thủy cầm quạt, mặt ghét bỏ nói: “Nơi này có mùi rất khó chịu, cô ta rơi vào chuồng heo sao!”

Một  người làm đi tới: “Lâu, mấy ngày nay đem cơm đến cho cô ta, canh cũng đều đổ hết lên trên người, ngay cả ba gấp của một người, cũng tùy ý ở chỗ này.”

Sau khi Công Thủy nghe xong, nhanh chóng lui về phía sau, đá phải bậc thang mới dừng lại.

“Các người không thấy bẩn sao, muốn thối chết gia sao!”

“Thuộc hạ biết sai rồi.”

“Dọn qua một chút đi, em gái nhỏ, em dạy dỗ nhanh chút, chỗ này bây giờ thối không chịu nổi.”

Mặc Khuynh Thành nhìn bốn phía, trên tường treo đủ loại hình cụ, cô đột nhiên hỏi: “Cô ta thật sự điên rồi sao?”

“Mấy người đó nói là như vậy, hoặc là kích thích một chút có thể tỉnh táo lại cũng không chừng.”

Kích thích?

Ánh mắt Mặc Khuynh Thành sáng lên, cô còn nhớ rõ chiêu đó của Dung ma ma, liền hỏi: “Ở đây có châm không?”

“Mặc tiểu thư, ngân châm có được không?”

“Có thể, càng nhiều càng tốt.”

Người kia cầm một hộp gỗ đưa tới trước mặt Mặc Khuynh Thành.

Cô vừa mở ra nhìn, bên trong hộp gỗ có các loại ngân châm lớn nhỏ, cô tùy ý cầm lên một cây, đưa đến gần ở trước mặt Hạng Giai, “Hình như quá nhỏ, đổi vậy, cái này cũng không lớn quá? Chị Hồng, cây kia thích hợp hơn nha?”

Công Thủy không sao cả trả lời: “Em gái, em có thể thử từng cái một cũng được.”

“Nhưng mà em không biết huyệt vị, nếu là đâm chết người thì làm sao bây giờ?”

“Mặc dù là em đâm, đâm chết còn tiết kiệm lương thực đấy.”

“Vậy cũng được.”

Hạng Giai nhìn Mặc Khuynh Thành không ngừng đến gần, ngân châm trong tay cô phát sáng lên, cô ta cuống quít chạy thục mạng.

“A a a, không được châm vào tôi, Dung ma ma, tôi không có làm, không được châm tôi, a, cứu mạng a!”

“Giữ cô ta lại.”

Hai người tiến lên, bắt được bả vai của cô ta, ngăn không cho cô ta chạy trốn.

Mặc Khuynh Thành cầm châm, quơ quơ ở trước mặt cô ta, “Hạng Giai, bất kể là cô điên thật hay giả vờ điên, tôi hỏi cô một câu, cô trả lời một câu, nếu không trả lời, ngân châm trên tay tôi, sẽ đâm lên người cô!”

Hạng Giai sợ hãi nhìn ngân châm cách mình chỉ có một centimet, trong miệng không ngừng nói: “Không được châm tôi, không được, tôi không có làm, Nhĩ Khang, Nhĩ Khang, mau tới cứu em!”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp hỏi: “Mấy loại thuốc kia cô lấy ở đâu ra?”

“Cái gì, thuốc gì, tôi không biết thuốc gì, cô cách xa tôi ra một chút, a!”

Mặc Khuynh Thành vô tội động tay một cái, “Cô động cái gì mà động, châm tôi cũng đâm sai rồi.”

Khóe miệng mọi người khẽ giương lên, nhìn ngâm chân cắm thẳng vào ngực, phần cuối chỉ lộ ra một chút, đây là rốt cuộc cắm sâu bao nhiêu đây.

Bọn họ không khỏi mặc niệm cho Hạng Giai một giây, mắt lạnh nhìn chuyện tiếp tục xảy ra.

“A, a! Nhĩ Khang, mau tới cứu em! Dung ma ma, tôi và cô không thù không oán, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, a!”

“Trong Đại trang viên có một Dung ma ma, sớm biết thế gọi cô ấy tới đây, cũng rất hợp tình hợp lý.” Mặc Khuynh Thành trong lúc vô tình nói ra.

Hạng Giai gào khóc thảm thiết, tiếng kêu rất thê thảm, giống như lệ quỷ trở về lúc nửa đêm.

Người ở đây cũng nhíu mày, cô gái này thật có sức để kêu, miệng cứ Nhĩ Khang, Nhĩ Khang, cứ như oán phụ bị phụ lòng vứt bỏ, về phần lời của Mặc Khuynh Thành, trực tiếp khiến cho bọn họ đầu đầy hắc tuyến.

Ai, đây chính là định diễn bộ sao?

“Cô không phải là Dung ma ma, cô là Hoàng hậu độc ác! Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không hề quyến rũ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương minh xét nha!”

Giai thoát được trói buộc của hai người kia, trực tiếp bò đến trước mặt Mặc Khuynh Thành, ôm lấy chân của cô kêu oan.

Mặc Khuynh Thành cúi mắt, trực tiếp đá cô ta ra.

“Bịch.”

Lần đầu tiên cô biết hóa ra mình không kiên nhẫn được lâu, không nhịn được lấy một ngân châm trong hộp gỗ ra, “Hạng Giai, tôi cảm thấy một cây ngân châm kia không thể thỏa mãn được cô, vậy thêm một cây nữa có thể để cho cô thấy thoải máu đến tỉnh táo luôn.”

Mấy người đứng gần Mặc Khuynh Thành vội vàng lui về phía sau từng bước một, chỉ sợ cô không cẩn thận đưa châm lên đâm lên trên người bọn họ.

Mà Mặc Dận vẫn nhìn Mặc Khuynh Thành không chớp mắt, cho dù cô là cái gì, mắt của anh cũng đều đầy vẻ cưng chiều.

Công Thủy ở bên cạnh nhìn thấy ngạc nhiên, không nghĩ tới anh có thể thấy được vẻ thâm tình của người này, nếu như đối với anh thì càng tốt hơn.

“Mặc tiên sinh, sao anh chưa bao giờ nhìn người ta như vậy, người ta không đẹp sao?”

Công Thủy cầm quạt che nửa khuôn mặt, ánh sáng dưới khóe mắt không ngừng tỏa ra ma mị, trong âm thanh hơi đan xen chút ấm ức, khiến cho người nghe không khỏi cảm thấy cả người mềm nhũn, hận không thể ôm anh vào trong lòng.

Vậy mà Mặc Dận nhìn thẳng, hoàn toàn chặn lại phong tình vạn chủng của anh.

“Tâm Thủy, anh là đàn ông.”

“Không phải bây giờ đang nổi, nam nam mới là chân ái sao?”

Lúc này Mặc Dận mới đem tầm mắt phóng lên trên người anh ta, lại làm cho thân thể anh ta chấn động.

Mắt lạnh trực tiếp nhìn về phía anh, đem anh hóa thành pho tượng, anh hơi hơi lùi về bên cạnh từng bước một, nói, “Được rồi được rồi, tôi không làm khó anh nữa.”

Mặc Dận lúc này mới tiếp tục nhìn về phía Mặc Khuynh Thành đang “Chơi đùa” với Hạng Giai.

Cô giơ cây ngân châm lên, trực tiếp giẫm Hạng Giai gục xuống, sau đó một cây nữa đâm vào sau lưng cô ta.

“A, a, Hoàng hậu nương nương tha mạng, xin ngài bỏ qua cho tôi! A!”

“Mặc Khuynh Thành, tôi nhớ ra rồi, cô buông tôi ra, mau buông tôi ra!”

Mặc Khuynh Thành rất đáng tiếc nhìn ngân châm trên tay, vậy là tỉnh táo rồi? Quá dễ dàng rồi.

Mặc Khuynh Thành không có buông ra giẫm trên lưng cô ta, nói: “Hạng Giai, khả năng giả điên của cô không tệ đâu, cũng có thể đoạt giải Oscars rồi.”

Hạng Giai nhớ tới bản thân, lại bị cô liều mạng đạp xuống, chỉ có thể cố nén đau đớn trên lưng, nói: “Trước đó tôi thật sự bị điên! Các người đều nói tôi hãm hại cô, nhưng tôi căn bản không nhớ ra được!”

“Không nhớ ra được? Vậy tôi sẽ làm cho cô nhớ lại.”

Cô làm bộ chuẩn bị cầm ngân châm đâm xuống tiếp.

“Mặc Khuynh Thành, cô dừng tay! Hiện giờ tôi nhớ ra rồi, hiện tại nhớ ra rôi, a!”

Mặc Khuynh Thành không bị ảnh hưởng chút nào đâm vào sau lưng, cho dù cô ta nhớ rồi hay chưa nhớ, trước phải hả giận rồi nói.

Hạng Giai đau đến nước mắt cũng chảy ra, cô ta tức giận mắng: “Mặc Khuynh Thành, tôi nói nhớ ra rồi, sao cô vẫn còn đâm xuống!”

Mặc Khuynh Thành vô tội mở bàn tay ra, “Ngại quá, tôi đâm xuống rồi.”

Hạng Giai trực tiếp nhổ ra một búng máu, “Mặc Khuynh Thành, cô không muốn biết rốt cuộc ai là người hãm hại cô sao!”

Ai, uy hiếp cô? Cô rất sợ đó nha, làm sao bây giờ, linh hồn cô cũng đang rất run rẩy đây.

Mặc Khuynh Thành vỗ vỗ chỗ bị bẩn, ấm ức nói: “Chị Hồng, em bị kinh sợ, chị phải báo thù giúp em.”

Công Thủy kinh ngạc một cái, sau đó trong mắt xuất hiện một tia hứng thú, thú vị, quá thú vị!

Anh đi lên trước, trực tiếp đạp đầu của Hạng Giai xuống, đứng đối diện với Mặc Khuynh Thành.

“Em gái nhỏ, ngân châm này, đều là đồ chơi của chị còn dư lại đó, hôm nay, chị sẽ dạy cho em thật tốt, thế nào để một người ngoan ngoãn nói ra hết tất cả.”

Công Thủy nói cho người ở hai bên, bọn họ nhanh chóng nâng Hạng Giai lên, cột vào một sợi dây, sau đó kéo sợi dây, treo ngược cô ta lên.

“Các người làm gì vậy! Thả tôi xuống!”

Sợi dây bị cột ở trên xà ngang, bên cạnh còn để một cây nến đang cháy.

Công Thủy chậm rãi nói: “Cây nến này đốt cháy dây cần hai tiếng đồng hồ, ở phía dưới cô, là một hầm rắn, chúng rất thích chơi với người khác, tôi cái gì cũng không hỏi, cô cũng không cần nói, hai giờ này, chúng ta cứ từ từ chờ.

“Oanh.”

Hạng Giai hoảng sợ nhìn anh, nhìn xuống dưới có một nghìn con rắn, đám rắn sặc sỡ sắc màu đang quấn quít lấy nhau, lưỡi trong miệng không ngừng đưa ra, thậm chí có con còn ngẩng cao đầu, đôi mắt nhìn cô chăm chú.

Da đầu Mặc Khuynh Thành tê dại, liền nghe thấy Công Thủy nói: “Em gái nhỏ, em sao vậy, trừ dạy một tâm hồn vui vẻ, còn phải dạy có thể không động tay liền không động tay. Xem một chút ngược đãi của em lúc nãy, chị đúng là nhìn không nổi, châm kim thì cũng phải châm lên trên đầu, bộ ngực nhiều thịt như vậy, châm cũng chẳng bị làm sao. Em nhìn cô ta lúc này xem, ai, thật là hôi thối nha, vừa nước mắt vừa nước mũi, trên người còn dính nhiều thứ ghê tởm như vậy, phá hư vẻ đẹp của mình thì không nói, còn để cho mình mệt mỏi như vậy, nhìn chị đây có phải rất tốt không, cứ ngồi đây, uống chút trà ăn chút điểm tâm, hai tiếng sau, có thể thấy người với rắn múa rồi, chẳng phải là vui tai sao.”

Bây giờ Mặc Khuynh Thành không nghĩ ra, một nghìn con rắn ở bên trong phòng này, chỉ nghĩ tới đã thấy nổi da gà rồi, đừng nói là cái gì mà người với rắn cùng múa.

“Chị không cảm thấy ghê tởm?”

Nụ cười trên khóe miệng Công Thủy sâu hơn, cười run cả người, nói: “Em gái nhỏ, em phải biết, cái thế giới này chính là tàn khốc như vậy đấy, không phải là em chết, chính là cô ta chết.”

Mặc Khuynh Thành nhìn Hạng Giai ở giữa không trung không ngừng kêu la, cô chợt có chút hiểu ra, mạnh mẽ không cần lương thiện, về điểm này của cô đáng thương lương thiện chỉ làm cho khí thế của những người này tăng thêm.

Mặc Khuynh Thành, mày còn muốn gặp phải chuyện hôm đó nữa sao? Còn muốn lúc gặp nguy hiểm phải dựa vào bảo vệ của bạn thân sao? Còn là chỉ có thể đem hi vọng của bản thân ký thác lên trên người nhà sao?

“Két két.”

Hạng Giai ở giữa không trung giùng giằng, nghe được tiếng đứt từ từ ở chỗ cây nến cùng với tiếng của bầy rắn bên dưới, cô ta tuyệt vọng nói: “Tôi nói hết, cầu xin các người thả tôi xuống.”

Công Thủy bất động, vẫn nói chuyện với Mặc Khuynh Thành như cũ: “Thấy cô ta chưa, em đêm đó chính là cô ta lúc này, lúc này cô ta có mềm lòng hay không?”

Lời của anh khiến cho Mặc Khuynh Thành bỏ ra do dự cuối cùng, bên tai cô giống như còn có thể nghe thấy tiếng Hạng Giai điên cuồng đêm đó, lời của đám người A Hùng, cùng với, bàn tay di chuyển trên thân thể mình.

“Ọe.”

“Cục cưng, em làm sao vậy?”

Mặc Dận lo lắng đi lên trước, cầm lấy tay của cô, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Công Thủy một cái.

Công Thủy vô tội nói: “Mặc tiên sinh, anh trừng tôi cũng vô ích, nếu không phải là em gái nhỏ vừa mắt tôi, sống chết của em ấy tôi cũng không quan tâm.”

Lời của anh ta Mặc Dận không phản bác được, nhưng nhìn Mặc Khuynh Thành vẫn không ngừng nôn khan, trong lòng không khỏi bắt đầu đấu tranh.

Nếu có thể, anh dĩ nhiên không hy vọng cô mạnh mẽ lên, gặp phải chuyện này, có anh giải quyết, nhưng chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này rõ ràng làm cho anh hiểu ra, mình căn bản không thể thời thời khắc khắc đem cô trói buộc ở bên cạnh để bảo vệ.

Nhưng chỉ có một biện pháp có thể khiến anh cảm thấy có thể hơi an tâm một chút, chính là buộc cô vào xã hội này, buộc cô phải trưởng thành.

“Cục cưng, em không sao chứ?”

Mặc Khuynh Thành không nhịn được cảm thấy ghê tởm, trên mặt tái nhợt khóe miệng hơi mở, “Dận, em không sao.”

Lúc này Công Thủy quạt quạt nói: “Người ta đã nói em gái nhỏ không sao rồi, Mặc tiên sinh, anh khẩn trương như vậy làm gì, người còn chưa chết.”

“Công Thủy!”

Mặc Dận tức giận nhìn anh ta, anh ta lại xoa xoa lỗ tai, “Thế nào, tức giận người ta nói chuyện quá thẳng thắn sao? Vậy cũng tốt, anh yên tâm, giờ em gái nhỏ chút chuyện cũng không có, chờ đến lúc em ấy có chuyện, anh lo lắng nữa cũng không muộn.”

Khóe mắt mọi người ở Hồng lâu quất thẳng tới, Lâu chủ không thấy Mặc Dận đang tức giận sao, lại còn không ngừng kích thích anh ta, đến lúc đó nếu là đánh nhau, bọn họ nên giúp ai?

Suy nghĩ một chút, hai người này thật sự đánh nhau, bọn họ cũng chỉ dám đứng xem thôi.

Mặc Khuynh Thành thẳng thắn rời khỏi vòng ôm, nói: “Dận, em thật sự không sao, chị Hồng nói rất đúng, chỉ là,” cô dừng lại một chút, cười hì hì với Công Thủy nói: “Chị Hồng, bọn họ có thể đáp ứng một thỉnh cầu của em hay không.”

Công Thủy lại mang theo chút tùy ý, “Em gái nhỏ, thỉnh cầu gì, nói ra để cho chị nghe thử một chút.”

Mặc Khuynh Thành tiến lên, ghé vào lỗ tai của anh nhỏ giọng nói một câu.

Mặt Công Thủy tỏ ra ngạc nhiên, nhìn Mặc Dận một cái, sau đó nói: “Chuyện đơn giản như vậy, nhưng em xác định phía Mặc tiên sinh, cho em đi?”

Mặc Khuynh Thành lôi kéo cánh tay của anh, giảo hoạt nói: “Tiền trảm hậu tấu là được.”

Đáy mắt Công Thủy lóe sáng, nhìn có chút hả hê, đến lúc đó mà anh có thể nghe điệu hát dân gian một chút, xem tuồng, lửa cũng không đốt tới mình.

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định.”

“Bốp.”

“A, cứu mạng a!”

Hạng Giai bị treo ngược giữa không trung nhìn mình càng ngày càng gần lũ rắn, hai mắt nhắm chặt.

Nhưng mà, cô ta đợi một hồi, lại không có cảm giác động vào chúng, lòng thấy may mắn mở mắt, lại thấy mình cách đầu rắn chỉ nửa thước.

Cô ta chợt nuốt nước miếng, thấy đầu dây kia được một người giữ lại.

“Anh, anh không được buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay, cái gì tôi cũng nói, không được buông tay!”

Trong mắt Công Thủy thoáng qua một chút thú vị, nói: “Cô tốt nhất nói nhanh lên một chút, sự kiên nhẫn của tôi không có nhiều.”

Hạng Giai nhanh chóng gật đầu một cái, nói: “Trước đấy tôi thật sự không có nói dối, tôi thật sự không nhớ rõ, sau đó đầu tôi rất đau tôi liền xông ra khỏi nhà, nhưng thật ra là trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, sau đó tôi muốn nhìn kỹ hơn, lại bị các người trực tiếp đánh ngất đưa tới đây.”

“A, cô nói một đống nhảm nhỉ, A Nhất, ném xuống.”

Trong âm thanh của Hạng Giai mang theo nức nở, nắm thật chặt sợi giây, nói: “Chờ đã, còn nữa, tôi còn chưa nói hết!”

Cô cảm thấy sợi dây chậm rãi đi xuống, âm thanh bén nhọn từ cổ họng phát ra, “Người kia chính là thầy giáo tâm lý trong trường!”

Cô cảm thấy mình không bị hạ xuống nữa, trực tiếp bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Công Thủy nghe được đáp án muốn lấy, nói: “Ném xuống.”

Một giây tiếp theo Hạng Giai trực tiếp rơi vào đám rắn, chúng ầm ầm tiến lên, quấn vòng quanh người cô ta, chui vào bên trong áo, cắn cô ta từng miếng từng miếng một.

Mặc Khuynh Thành bình tĩnh liếc mắt nhìn, sau đó nói: “Chúng ta đi lên đi.”

Đi ra ngoài, hít thở không khí mới mẻ, Mặc Khuynh Thành nặng nề thở ra một hơi.

Mặc Dận vừa ra ngoài liền gọi điện thoại bảo người ta tìm thầy tâm lý gì đó tới, ai ngờ.

“Cái gì, chết rồi?”

Công Thủy hiểu được nói: “Mấy người kia làm việc, cũng sẽ không để lại nhược điểm, hắn ta chết rồi, mà bọn họ bây giờ vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng bọn họ đã buông tha cho Hạng Giai.”

Mặc Khuynh Thành nặng nề nói: “Đây không phải là toàn bộ đầu mối sẽ bị đứt sao.”

Cho nên, toàn bộ đều quay về khởi điểm sao...

Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận lái xe rời đi, cho đến khi trở lại Mặc gia, cô cũng không nói một câu.

“Cục cưng.”

Thanh âm của Mặc Dận làm cho Mặc Khuynh Thành dừng lại.

“Không cần lo lắng, anh sẽ tra ra được.”

Mặc Khuynh Thành cười nhạt một tiếng, “Em biết.”

Ngày thứ hai, Viện Kiểm soát nhận được một bức thư nặc danh.

“Đây là cái gì?”

Kiểm soát trưởng Thạch Nguyên Kiến mở bức thư ra, đổ ra một xấp giấy tờ cùng với rất nhiều hình ảnh.

Ông tùy ý mở tập giấy ra, một giây tiếp theo sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng lật xem, càng xem sắc mặt càng âm trầm, cuối cùng mực trực tiếp có thể nhỏ giọt ra.

“Xã hội đúng là bại hoại!”

Thạch Nguyên Kiến người này, nói thẳng ra, chính là chính trực quá mức, ông không ưa người khác làm quen với ông thậm chí là nịnh hót, qua nhiều năm như vậy, không phải là do phía sau ông ta có chỗ dựa, người khác đã sớm kéo ông ta xuống khỏi vị trí này.

Ông đem đồ trên bàn bỏ lại vào bức thư, sau đó quát: “Tiểu Vương, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”

Ngày hôm nay, Hạng Lập bị kéo xuống ngựa, Kim gia rơi đài, người liên quan đến bọn họ cũng bị bắt, động tác lớn như vậy, làm cho những quan chức khác cũng thấm thỏm lo sợ, chỉ sợ người tiếp theo chính là mình.

Người dân hoan hô nhảy cẫng, vậy mà có người lại hỏi, Hạng Giai ở đâu?

Ngày hôm nay, mọi người ở Đại trang viên đều làm hành động “Tìm kiếm công tử”, chỉ vì Mặc Khuynh Thành đăng bài: Biến mất một khoảng thời gian, chờ bản công tử mạnh mẽ trở về.

Về phần Mặc Dận, anh trực tiếp chạy đến Hồng lâu cắt đi mái tóc dài của Công Thủy, sau đó âm thầm thề, chờ cô trở về, cũng không buông tay ra!

*** vạch phân cách***

An Nhiên: Tôi vô lương, tôi kiêu ngạo

Mặc Dận: Cho nên cô vô lương trực tiếp để cục cưng bỏ đi?

An Nhiên: Đúng vậy, tôi đau, anh cũng đau cùng đi.

Mặc Dận: Cô xác định tôi không dám giết cô?

An Nhiên: Phật tổ nói, đừng động cái là đòi giết, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

Mặc Dận: Sai, Phật tổ nói, anh không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục.

An Nhiên ( tay cầm trái bom): Tới đây đi! Cùng nhau đau đi nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui