Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn



Mang thai? Lý do cũng hay nhỉ, Ly Yên cười lạnh, mới có vài ngày mà cũng có thể mang thai? Dễ lừa nhỉ, nhưng nàng cũng không có ý định vạch trần, khiến cho ả sống không bằng chết vẫn tốt hơn là để cho ả ta chết đơn giản như vậy.

"Ngưng nhi, trẫm đã đuổi kẻ xấu đi rồi, nàng quay về được không?" Lăng Dạ Trần đi qua vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Mộc Vi Ngưng, đau đớn nói.

Ly Yên khinh bỉ nhìn hắn, bỗng chốc sắc mặt liền trở nên bi thương, đúng là thay đổi còn nhanh hơn cả điện.

"Tỷ tỷ, chúng ta về nhà, không cần ở cái hoàng cung này nữa, đây không phải nơi tỷ tỷ ngây ngốc mà ở lại."

Ly Yên đang định ôm lấy Mộc Vi Ngưng, lại bị Lăng Dạ Trần cứ ôm chặt quyết không chịu buông ra, mắt hắn đỏ bừng, giận dữ hét: "Không cho phép ngươi mang nàng đi, nàng là phi tử của trẫm."

Ly Yên cười lạnh một tiếng, nói: "Nàng là phi tử của ngươi chẳng lẽ không phải tỷ tỷ của ta, nếu như không phải vì ngươi, tỷ tỷ sẽ chết sao? Nếu như không phải nàng yêu ngươi, thì nàng cũng không có kết quả như vậy, Lăng Dạ Trần ơi là Lăng Dạ Trần, ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách giữ nàng sao?".

Những lời Ly Yên nói đều từng chút một như con dao đâm vào trong tim Lăng Dạ Trần, con ngươi của hắn bỗng chốc u ám, ánh mắt trống rỗng nhìn Mộc Vi Ngưng, hắn không còn tư cách, không còn...

Bản tay đang nắm chặt tay Mộc Vi Ngưng dần dần nới ra, Ly Yên nói với Tuyết: "Tuyết, mang tỷ tỷ về nhà, từ nay về sau, tỷ tỷ không có bất kỳ quan hệ nào với hoàng huynh nữa."

"Không còn bất cứ quan hệ gì sao..." Lăng Dạ Trần kinh ngạc thất thần tại chỗ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Lăng Dạ Vũ ở bên cạnh nhìn, khẽ thở dài một cái, hoàng huynh, ai bảo huynh làm tổn thương người thân của tiểu Yên đây? Tiểu Yên là người có thù tất báo.

Ly Yên nhàn nhạn liếc Lăng Dạ Trần, hừ lạnh một tiếng, lập tức mang thân thể Mộc Vi Ngưng rời đi, mà Lăng Dạ Vũ thấy người thương rời đi, lắc lắc đầu nhìn Lăng Dạ Trần, rồi cũng đuổi theo Ly Yên.

"Tiểu Yên, nàng làm như vậy không sợ hủy đi hạnh phúc của tỷ tỷ nàng sao?" Đến phủ Thừa Tướng, lúc Ly Yên đang an bài thi thể của Mộc Vi Ngưng, thì Lăng Dạ Vũ thình lình hỏi.

Ly Yên giật mình một chút, nói: "Ngươi như vậy hỏi là có ý gì?"

"Tiểu Yên, ta còn không hiểu nàng sao? Nếu như là tỷ tỷ của nàng thật sự đã chết, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha hoàng huynh, hơn nữa còn cố ý kích thích hoàng huynh, để nàng đem thi thể của “nàng” về nhà, cho nên ta kết luận, nàng ấy không chết, y thuật của nàng cao minh như vậy, đưa thuốc chết giả cho “nàng” cũng không phải chuyện gì lạ." Lăng Dạ Vũ phân tích, thủ thỉ bên tai Ly Yên, hắn đoán không sai một chút nào.

Ly Yên nhìn cái khuôn mặt tuấn tú kia, chậm rãi nở nụ cười, "Xem ra phu quân tương lai của ta rất thông minh."

Lần đầu tiên nàng thừa nhận hắn là phu quân của nàng, tất nhiên là Lăng Dạ Vũ mừng như điên, nịnh nọt nói: "Tiểu Yên, nàng thông minh như vậy, ta là phu quân của nàng lẽ nào lại không thông minh đây?"

Khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, Ly Yên nhíu mày nhìn hắn: "Đừng có được voi đòi tiên."

Hôm sau, hoàng cung có đại sự xảy ra, nghe đồn hoàng thượng ốm nằm liệt trên giường, Ngưng phi nương nương từng được sủng ái nhất vô duyên vô cớ đột tử, Uyển phi đang mang thai bị biếm lãnh cung.

Rốt cuộc đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thái hậu hạ chỉ, thành hôn của Vũ Vương gia bị hoãn lại.

"Tiểu Yên, làm sao lại dời ngày thành thân lại đây?" Lăng Dạ Vũ bĩu môi nói. Từ lần trước phát độc ngày nào hắn cũng chạy qua phủ Thừa tướng, cho dù biết rõ trước khi thành thân không thể gặp mặt, nhưng vẫn không thể quản được đôi chân của mình, càng không quản được tim của mình.

Ly Yên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, chợt thấy bóng dáng Lạc Y Cầm hướng cách đó không xa đang đi lại nơi này.

"Sư tỷ, sao tỷ lại tới đây."

Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt của nàng, hoàn toàn không thể nhìn ra được vết thương trước đó, giống như chưa bao giờ bị thương vậy, làn da trắng không tì vết.

"Ta là tới nói cho muội biết một tiếng, ta muốn quay về Cung Dương quốc."

Ly Yên bĩu môi, tuy rằng nàng biết rằng sẽ có một ngày như thế, lại không nghĩ rằng nó tới nhanh như vậy.

"Sư tỷ, chuyện ngươi phải đi, ca ca ta biết không?"

Lạc Y Cầm sững sờ, nhỏ giọng nói: "Hắn không biết."

"Vậy tỷ không định nói cho ca ca biết sao?"

Do dự một chút, Lạc Y Cầm nhẹ giọng: "Ta không định nói, muội cũng đừng nói, chờ ta đi rồi hãy nói!"

"Nhưng mà ta đã biết rồi." Một giọng nói vang dội vang lên, Mộc Hi Ngôn âm trầm xuất hiện trước mặt Lạc Y Cầm.

Lạc Y Cầm giật mình, mở to mắt nhìn hắn. Hắn chậm rãi đi về phía nàng, nói câu đó làm mọi người kinh ngạc không thôi.

"Ta đi cùng nàng."

"Ngươi, ngươi đi cùng ta?" Lạc Y Cầm kinh ngạc nói, có chút không tin.

"Đúng vậy, ta đi với nàng, nàng đi đâu ta đi đó, ta nói rồi ta sẽ cưới nàng làm thê tử." Ánh mắt Mộc Hi Ngôn hiện lên sự nghiêm túc.

Lạc Y Cầm hỏi, "Ngươi cũng biết, nếu ngươi đi cùng ta, cái gì ngươi cũng sẽ không còn, ngươi không còn là công tử của phủ Thừa tướng mà xưng huynh gọi đệ với hoàng thượng nữa, cũng không có thân phận tôn quý, không có người quen, ngươi còn muốn đi cùng ta sao?"

Mộc Hi Ngôn hơi nhếch miệng, nói: "Ta không phải là không còn gì nữa, ta vẫn còn nàng."

Thời gian dường như dừng lại trong lúc này, Lạc Y Cầm yên lặng nhìn hắn, bỗng dưng trong hốc mắt hơi âm ẩm, chậm rãi cười: "Được."

Ly Yên nhìn cảnh tượng này, vui mừng cười. Lăng Dạ Vũ nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng âm thầm quyết định.

"Tiểu Yên, có mệt hay không, ta đấm lưng cho nàng nhá?"

Trở lại khuê phòng của Ly Yên, hương hoa nhài thơm ngát thoang thoảng trong phòng, Lăng Dạ Vũ mở miệng nói.

Ly Yên khẽ lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Vì sao ngươi muốn cưới ta?"

"Thích liền cưới!" Lăng Dạ Vũ lập tức đáp lại.

"Tại sao lại thích?" Ly Yên chớp mắt hỏi, nếu không phải mắt của nàng hiện lên sự chân thành như thế, chỉ sợ hắn sẽ nghi nàng đang đùa giỡn với hắn.

"Không có lý do gì, chỉ là cảm giác, ta thích ngươi, ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo." Lăng Dạ Vũ thâm tình nói.

Nghe vậy, Ly Yên nghiêng nghiêng đầu rơi vào trầm tư, cảm giác sao?. Giống như là, nàng cũng có cảm giác với Lăng Dạ Vũ, hắn sẽ không tùy tiện hứa hẹn, một khi đã hứa, nhất định sẽ làm được.

Nghĩ đi nghĩ lại, mắt Ly Yên gần như díu lại rồi. 

"Tiểu Yên, mệt thì lên giường mà ngủ!" Lăng Dạ Vũ thấy nàng như thế, không khỏi đau lòng nói.

Ly Yên chu đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn một lúc, sau đó ngã vào trong lòng hắn, nhắm mắt ngáy ò ó o.(Mất hình tượng quá) ""  ""  ""

Lăng Dạ Vũ sủng nịch cười cười, quả nhiên là con heo lười, lười đến nỗi cũng không thèm đi lên giường, nhưng mà ngủ ở trong lòng mình cũng tốt, chẳng qua ôm người ngọc trong ngực, mà cái gì cũng không làm được.

Từ khi Mộc Vi Ngưng tỉnh lại, lúc nào cũng thất thần, ngồi im như khúc gỗ, không nói chuyện, chẳng qua là ánh mắt buồn bã nhìn bên ngoài, làm cho Ly Yên cảm thấy, liệu nàng có làm sai hay không.

Đến ngày thứ ba, nàng rốt cục đã mở miệng nói, nhưng mà câu nói đầu tiên là: "Tỷ muốn học võ công."

"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy." Ly Yên kinh ngạc hỏi, không hiểu vì sao đột nhiên tỷ muốn học võ công.

Mộc Vi Ngưng thê lương cười, dường như có một sự thay đổi rất lớn.

"Qúa khứ đã qua, bây giờ tỷ mới biết, tỷ không biết võ công, có hoàng thượng luôn luôn bảo vệ tỷ, nhưng bây giờ tỷ mới biết được, cứ ỷ lại vào người khác cuối cùng sẽ tự hại mình mà thôi, tỷ đã nghĩ kỹ rồi, nữ tử cũng có thể làm đại sự, không nên ỷ lại những người khác, cho nên, tỷ muốn trở nên mạnh mẽ."

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Mộc Vi Ngưng trở nên kiên định, phát ra hào quang rạng rỡ, vô cùng nổi bật.

Ly Yên cười nói: "Được, muội đồng ý với tỷ, muội sẽ dạy võ công cho tỷ."

Tỷ tỷ có thể phấn chấn lên, Ly Yên thật cao hứng, quên được lăng Dạ Trần, hào quang của tỷ tỷ nhất định sẽ có người khác thưởng thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui