Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

"Đương nhiên, Lưu Ly công tử đã lâu chưa lộ mặt rồi, bây giờ là lúc nên xuất hiện rồi." Ly Yên vung cây quạt lên cười nói.

"Sau đại hội võ lâm Diệp ca ca sẽ lấy ta, các ngươi cái gì cũng đừng hòng nghĩ."

Bỗng dưng một giọng nói càn rỡ ngang ngược vang lên, Ly Yên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử điêu ngoa đang vênh váo tự đắc ngẩng cao đầu nói với mấy nữ tử khác.

Nữ tử điêu ngoa mặc y phục màu vàng nhạt, lông mày nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, là một mỹ nhân duyên dáng, chẳng qua là giữa lông mày mang theo ý khinh thường người khác, ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.

"Diệp công tử chưa chắc đã là của ngươi, huynh ấy còn chưa đồng ý đính ước với ngươi." Giọng nói của thanh y nữ tử ở phía đối diện có chút khinh bỉ vang lên.

"Ngươi nói bậy, Diệp ca ca đã đồng ý đính ước với ta, ba tháng sau sẽ thành thân, các ngươi đừng hòng ngày nào cũng nhìn ngắm Diệp ca ca của ta."

Nữ tử điêu ngoa hất cằm nói, dáng vẻ kiêu căng, hẳn là một nữ tử được nuông chiều từ bé.

Ly Yên nhíu mày nhìn màn kịch vui trước mắt, Diệp ca ca? A, có trò vui để xem rồi.

Ly Yên quan sát phản ứng của Thượng Quan Thi Vũ, chỉ thấy nàng vẫn bình tĩnh tiếp tục uống trà.

"Mấy vị cô nương này xin đừng làm mất hòa khí, tại hạ có một vấn đề, xin hỏi vị Diệp công tử này là?" Ly Yên cười cười, đứng lên, từ từ đi về phía mấy nữ tử kia.

Mấy nữ nhân quay đầu nhìn lại, liền ngu ngơ tại chỗ, nhìn khuôn mặt của Ly Yên.

"Cô nương, cô nương." Ly Yên nhẹ giọng gọi vài tiếng.

Mấy nữ nhân biết mình luống cuống, vội vàng khôi phục bình tĩnh, nữ tử điêu ngoa nói: "Diệp công tử đương nhiên là Diệp ca ca của ta!"

Khóe miệng Ly Yên co rút vài cái, thực muốn tát cho nàng một cái, vô nghĩa, nói cũng như không nói.

Thanh y nữ tử tiến lên một bước, mỉm cười nói với nàng: "Diệp công tử chính là Diệp Thừa Tầm, thế gian ngoài hắn ra cũng không còn người thứ hai rồi."

Ly Yên giống như bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi: "Mấy vị cô nương đây là muốn gả cho Diệp công tử?"

Thanh y nữ tử thẹn thùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút đỏ ửng.

"Diệp ca ca là của ta, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ." Nữ tử điêu ngoa to gan cất cao giọng ấm áp nói.

"Cô nương, ngươi là?" Phượng mi nhếch lên, hỏi.

Nữ tử điêu ngoa hừ lạnh một tiếng, làm như khinh thường, kiêu ngạo nói: "Ta mà ngươi cũng không biết, ta chính là Hạ Uyển Thanh."

Nghe vậy, ánh mắt Ly Yên quét qua người nàng, Hạ Uyển Thanh? muội muội của Hạ Uyển Di, nghe đồn là tiểu thư kiêu căng hống hách của Hạ gia, Hạ gia trừ bỏ Hạ Uyển Di, thì sủng ái nhất là nàng.

Quả nhiên danh bất hư truyền a, còn kiêu căng bướng bỉnh hơn so với lời đồn.

"Vì sao ta chưa bao giờ nghe nói Hạ gia và Diệp gia kết thân nhỉ." Ly Yên hỏi.

"Là do gia tộc chúng ta quyết định, đợi Diệp ca ca trở về sẽ công bố tin tức chúng ta sắp thành thân." Hạ Uyển Thanh nói, giữa lông mày còn hiện lên hưng phấn không thể nói thành lời được.

"Diệp công tử sẽ không đồng ý, trước kia hắn đã từng cự tuyệt, bây giờ cũng sẽ không đáp ứng như vậy mà thôi." Thanh y nữ tử thình lình giội cho nàng ta một nước lạnh.

Nghe vậy, con ngươi màu đen của Hạ Uyển Thanh tối sầm lại, sắc mặt liền xụ xuống, nói: "Khi đó Diệp ca ca còn nhỏ, bây giờ hắn nhất định sẽ đáp ứng, hơn nữa đây là quyết định của gia tộc, hắn sẽ nghe theo gia tộc."

Mấy nữ nhân khác cũng không dám phản bác lời nói của Hạ Uyển Thanh..., bởi vì nàng là người của Hạ gia, mà Thanh y nữ tử lại không hề sợ hãi mà kích động Hạ Uyển Thanh, xem ra nàng cũng là người của Tứ Đại Gia Tộc.

"Diệp công tử luôn luôn yêu thích tự do, làm sao có thể bị hôn nhân trói buộc?" Thanh y nữ tử nói khẽ ra.

"Tống Hàm, cho dù Diệp ca ca không cưới ta cũng sẽ không thể cưới ngươi, ngươi đừng hi vọng nữa!" Hạ Uyển Thanh bị chọc giận, liền quát lên.

Ly yYn ngẩng đầu nhìn Thanh y nữ tử, hóa ra nàng là người của Tống gia! Quả nhiên là người của Tứ Đại Gia Tộc.

Tống Hàm nghe vậy liền như bị chạm trúng nỗi đau trong lòng, giữa lông mày có chút hờn giận, nhưng vẫn kiềm chế rất tốt, chẳng qua là nhìn Hạ Uyển Thanh mà không có lên tiếng, lập tức đi lên sương phòng.

"Hừ, ngươi vốn không phải đối thủ của ta, còn muốn tranh Diệp ca ca cùng ta." Thấy Tống Hàm không có phản bác lại, Hạ Uyển Thanh được đằng chân lân đằng đầu.

Bước chân của Tống Hàm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đi.

Ly Yên nhếch miệng cười, xem ra Hạ Uyển Thanh này  mới không phải là đối thủ của người khác, quả nhiên là ngực to mà não như trái nho.

Tiêu sái xoay người lại, trở về vị trí của mình.

"Ngươi không phải là người thích xen vào việc của người khác." Thượng Quan Thi Vũ nhẹ nhàng nói một câu.

Ly yên cười khẽ, "Đúng vậy! Mấy chuyện vớ vẩn ta chưa bao giờ quản, nhưng là chuyện của hảo tỷ muội ta dĩ nhiên phải quản rồi."

Thượng Quan Thi Vũ nhíu mày nhìn Ly yên, ý bảo nàng tiếp tục nói hết.

"Nếu Diệp Thừa Tầm cùng nữ tử khác thành thân..., thì ngươi tính làm sao?" Ly yên nói.

"Cái gì mà làm sao? Ta cùng hắn không có gì hết, cho dù hắn có thành thân cùng các nữ tử khác thì có liên can gì đến ta đâu chứ?" Thượng Quan Thi Vũ không tim không phổi nói.

"Thi Vũ! Ta thấy Diệp Thừa Tầm nói không sai, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?" Ly Yên thở dài.

"Thôi đi, nếu không yêu hắn mà nói những lời đó..., cũng chỉ làm hắn thêm tổn thương mà thôi."

Ly Yên lắc đầu cảm thán, Thi Vũ bị Kỳ Doãn thương tổn quá sau, nên đã khép cửa trái tim của chính mình.

Hai người ăn một chút, liền đi đến Thượng Quan Bảo.

Bên ngoài cửa của Thượng Quan Bảo, Thượng Quan Dương trước sau như một vẫn là một thân bạch y, không có việc gì đi tới đi lui, trong mắt lại có sốt ruột, không ngừng nhìn về phía xa, giống như đang chờ đợi cái gì.

Hai người tới Thượng Quan Bảo, Ly Yên tiêu sái xoay người nhảy xuống xe ngựa, Thượng Quan Thi Vũ thì ưu nhã bước ra, chậm rãi xuống xe.

Vừa thấy hai người, Thượng Quan Dương liền chạy tới, đi đến trước mặt Thượng Quan Thi Vũ, ánh mắt hiện lên kích động, ánh mắt sáng ngời, tay có chút run run, bên miệng lẩm bẩm nói: "Cặp mắt này, cái mũi này, cái miệng này, giống y đúc hồi nhỏ, một chút cũng không thay đổi."

Giờ khắc nhìn thấy Thượng Quan Thi Vũ, hắn khẳng định nàng chính là muội muội hắn đã tìm kiếm nhiều năm, không hề có một chút hoài nghi nào.

Ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ lạnh nhạt không gợn sóng nhìn hắn đang kích động, trầm mặc không nói gì.

"Thượng Quan Dương, trước tiên cho chúng ta đi vào đã chứ?" Ly Yên bất đắc dĩ nghiêng đầu nói.

"Được, ta dẫn các ngươi đi gặp phụ thân." Thượng Quan Dương gật gật đầu, nói.

"Đợi một chút, " Thượng Quan Thi Vũ bỗng nhiên lên tiếng nói, hai người ngừng bước chân nhìn nàng, nói với Thượng Quan Dương: "Không thể chỉ bằng ngọc bội giống nhau liền kết luận ta là muội muội của ngươi?"

Thượng Quan Dương sửng sốt một chút, nói: "Cảm giác của ta sẽ không sai, cho dù hình dáng muội thay đổi, nhưng máu mủ tình thân làm ta nhận ra muội."

Thượng Quan Thi Vũ hạ mi, thì thào tự nói: "Máu mủ tình thân?"

"Đúng vậy, bên hông của muội có một vết bớt hoa sen?" Thượng Quan Dương nhìn nàng, nói.

Thượng Quan Thi Vũ giật mình, ngay cả Kỳ Doãn cũng không biết, hắn làm sao có thể biết?

"Gia tộc chúng ta đều đặc biệt giống muội, bên hông có một bớt hoa sen, yêu diễm mà thâm trầm, chẳng qua cũng bởi vì vậy, lúc muội còn mấy tuổi, phụ thân chịu không nổi lời đồn nói muội là yêu quái, vứt muội ở trong núi tự sinh tự diệt."

Thượng Quan Dương càng nói thì ánh mắt càng hiện lên ảm đạm, lập tức vừa ngước mắt lên, nói thêm: "Nhưng là phụ thân đã hối hận rất nhiều năm rồi, luôn luôn hy vọng có thể tìm muội trở về, muội muội, chúng ta về nhà đi!"

Trong lòng Thượng Quan Thi Vũ run rẩy, bị câu nói phía sau làm rung động, có một loại cảm giác không rõ, giống như cảm động giống như hạnh phúc, đây là sức mạnh của tình thân sao?

Cảm động hiện rõ trên mặt, Thượng Quan Thi Vũ gật đầu, Thượng Quan Dương thấy vậy, lộ ra vui sướng, rất tự nhiên nắm tay Thượng Quan Thi Vũ đi vào Thượng Quan Bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui