Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

"Cái gì mà nương tử, các ngươi thành thân rồi sao?" Thượng Quan Thi Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, ngạo nghễ phản bác.

"Cô nương, sao ngươi có thể nói như vậy? Nếu không phải do các ngươi, ta cũng không đến mức không thể thành thân cùng Tầm." Tống Hàm lau nước mắt, bộ dạng nũng nịu, ánh mắt lại xẹt qua một tia tàn nhẫn.

"Diệp gia chủ, các ngươi lại tùy ý để người ngoài bắt nạt nữ nhi bảo bối của ta? Nếu là như vậy, ta sẽ không để cho nữ nhi bảo bối của ta đến nhà các ngươi chịu khổ, Diệp gia chủ, việc hôm nay, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, về sau hai nhà chúng ta cũng không cần gặp lại."

Tống Trì nhìn nữ nhi bảo bối của mình dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đau lòng đứng lên, hơn nữa nhiều nhân sĩ giang hồ tham dự như vậy, hắn ngay cả nữ nhi bảo bối của mình cũng không thể bảo vệ tốt, Tống gia hắn về sau còn có mặt mũi gì sống  ở trên giang hồ, nghĩ vậy, mặt Tống Trì lại càng thêm xanh mét.

"Tống gia chủ đừng nóng giận, ta lập tức bắt nghịch tử của ta trả lại công bằng cho Tống tiểu thư." Diệp Minh Kiến nhìn sắc mặt Tống Trì càng ngày càng khó coi, trong lòng thực lo lắng, sợ hắn cứ như vậy mang Tống Hàm rời đi, liền quay sang tức giận với Diệp Thừa Tầm còn đang si mê nhìn Thượng Quan Thi Vũ: "Nghịch tử, còn không mau đuổi yêu nữ kia đi cho ta, sau đó cùng Tống tiểu thư bái đường."

Diệp Thừa Tầm liếc nhìn Thượng Quan Thi Vũ một cái, trong mắt mang theo kiên định, nói "Con sẽ không thành thân cùng nàng, cả cuộc đời con chỉ  cưới một người là Vũ nhi." Tống Hàm ngoan ngoãn điềm đạm đáng yêu đứng ở đàng kia, nghe được lời nói của Diệp Minh, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười đắc ý, nhưng khi nghe lời đoạn tuyệt kiên định của Diệp Thừa Tầm, tươi cười trong nháy mắt cứng lại, theo gió mà bay đi, tàn nhẫn trong mắt lại dần xuất hiện.

"Nghịch tử, nghịch tử." Diệp Minh bị Diệp Thừa Tầm nói tức giận, mặt đỏ lên, một bên còn đang quan sát đến sắc mặt Tống Trì, mặc kệ như thế nào, nhất định phải thành thân cùng Tống gia, Diệp Minh không nghĩ ngợi thêm, xoay mặt vươn một ngón tay chỉ vào Thượng Quan Thi Vũ nói: "Nàng có tư cách gì gả vào gia tộc bọn ta? Chỉ có Tống tiểu thư mới xứng."

Lời nói của Diệp Minh làm những người đang ngồi  lập tức quay sang thăm dò thân phận của Thượng Quan Thi Vũ, nhưng mà trong đầu lại không có ấn tượng gì về nàng, liền kết luận nàng chỉ là một nữ tử có thân phận địa vị bình thường trong giang hồ, nghĩ đến nàng là nữ tử không có địa vị gì lại dám giả mạo tiểu thư Tống gia đến cùng Diệp gia thiếu chủ thành thân, trong mắt đều lộ ra vẻ khinh thường, nhỏ giọng thầm thì bàn tán, nhưng những lời này lại truyền vào lổ tai Thượng Quan Thi Vũ cùng đám người Tống Hàm một chữ cũng không hề sót.

"Chỉ dựa vào nàng là thiếu chủ của Thượng Quan Bảo, gia chủ tương lai." Chưa thấy người chỉ nghe tiếng, phụ thân của Thượng Quan Thi Vũ - Thượng Quan Ưng trầm ổn đi đến, khí thế cuồng bá  làm cho tất cả mọi người phải cúi đầu, lại cảm thấy tò mò ngẩng đầu nhìn người kia, đồng thời kinh ngạc nhìn kẻ vừa làm mưa làm gió kia.

Rất nhanh ánh mắt của mọi người nhìn Thượng Quan Thi Vũ  lập tức thay đổi, kinh ngạc đồng thời không dám có bất cứ sự khinh thường nào, cũng chẳng cần suy đoán đây là ai nữa, đây chính là nữ nhi của Thượng Quan Ưng, hơn nữa còn là thiếu chủ tương lai của Thượng Quan Bảo, ai còn dám xem thường  nàng, đây không phải là đang tìm chết sao?

"Thượng Quan bảo chủ." Diệp Minh lập tức cúi thấp thắt lưng tiến lên, mồ hôi lạnh trên trán mọc như nấm vù vù xông ra.

Một bên sắc mặt Tống Trì vốn đen, nay càng đen đến không thể đen hơn, vốn định đuổi yêu nữ này đi, để cho nữ nhi bảo bối thuận lợi cùng Diệp Thừa Tầm thành thân, đồng thời cũng lấy lại thể diện Tống gia, nhưng hiện tại Tống gia có thể duy trì cũng đã không tệ rồi, kia dù sao cũng là Thượng Quan bảo,Tống gia bọn hắn sao có thể bằng được.

Cho dù danh xưng của bọn họ chính là một trong Tứ Đại gia tộc, nhưng nguyên nhân bởi vì vài năm gần đây Thượng Quan Dương, thế lực của Thượng Quan bảo dần dần mở rộng, vượt lên trên bọn họ, vả lại gần đây do Hạ gia nghèo túng, nay Thượng Quan gia có thể nói là độc đại.

Móng tay Tống Hàm đâm sâu vào da thịt, không thể tin được nhìn tình thế chuyển biến, mình từ người có ưu thế cao nhất lại lập tức biến thành kẻ đứng ở chỗ  thấp nhất, Tống Hàm không biết, kỳ thật nàng vẫn luôn đứng ở chỗ thấp nhất, nàng vẫn không thể bằng Thượng Quan Thi Vũ, cho dù không có Thượng Quan Ưng thì vẫn còn có Ly Yên cùng Lăng Dạ Vũ  ở đây, bọn họ làm sao có thể nhìn Thượng Quan Thi Vũ bị ức hiếp?

Khóe miệng Thượng Quan Thi Vũ mang theo một chút trào phúng, nhìn Tống Hàm giống như tên hề, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin đươc, nàng thỏa mãn mà cực kỳ vui vẻ. Cười với Diệp Thừa Tầm, Thượng Quan Thi Vũ đảo mắt nhìn Diệp Minh, khóe miệng mang theo nụ cười không rõ nói: "Diệp gia chủ, không biết hiện tại ta thân là “chủ nhân tương lai của Thượng Quan Gia Bảo”  “ thiếu chủ” liệu ta có tư cách gả vào gia tộc các ngươi hay không?"

"Ách, điều này ---" nghe Thượng Quan Thi Vũ cố ý nhấn mạnh thêm mấy chữ, Diệp Minh vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa run sợ nhìn Thượng Quan Thi Vũ cùng Thượng Quan Ưng, căn bản không có tâm tư nhìn sắc mặt Tống Trì.

Mà Tống trì nhìn bộ dáng hèn mọn của Diệp Minh, trong lòng lại cảm thấy bực tức cùng bất đắc dĩ, vốn dĩ Diệp Minh nịnh hót hắn, bây giờ hắn lại hoàn toàn trở thành kẻ bài trí rồi.

"Diệp gia chủ?" Thượng Quan Ưng ngẩng đầu lên, lướt qua khuôn mặt đen sì của Tống Trì.

Diệp Minh biết rõ hôm nay việc hôn nhân giữa hắn cùng Tống gia thất bại, hơn nữa không thể không thành thân, ánh mắt Thượng Quan Ưng rõ ràng là muốn hắn xử lý chuyện của Tống hàm, chỉ có thể kiên trì đi đến trước mặt Tống Trì: "Tống gia chủ, ngài xem, hai hậu bối thật tình yêu nhau, chúng ta cũng không thể chia rẽ!"

Ly Yên khinh thường liếc mắt nhìn hắn, vừa rồi cũng không thấy hắn nói như vậy, quả nhiên là kẻ tiểu nhân nịnh nọt.

Xung quanh người Tống Trì có một tầng áp lực trầm thấp bao phủ, làm cho Diệp Dương Minh không khỏi có cảm giác tim nẩy lên, nói xong, cuối cùng là không có âm thanh, mồ hôi lạnh bên trong từ lâu đều đã thấm ướt quần áo hắn, may là hôm nay mặc đồ tối màu, mới không bị nhìn ra.

"Hừ." Thượng Quan Ưng ở đây, hắn căn bản là không chiếm được lợi gì, chỉ có thể mất mặt mặt thêm mà thôi, hôm nay mất thể diện quá nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục ở lại chỗ này tranh giành cùng Thượng Quan Ưng, sẽ càng mất mặt mũi thêm mà thôi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

"Cha......" Nhìn Tống trì  phất tay áo rời đi, Tống Hàm chảy nước mắt ủy khuất gọi, nhưng mọi người đang ngồi cũng  không cảm thấy nàng đáng thương, chỉ thấy da mặt nàng thật dày, cha đi rồi, còn muốn đứng ỳ tại nơi này. Nhìn thoáng qua Diệp Thừa Tầm, Tống Hàm che miệng chạy đi ra ngoài.

"Hàm nhi......" Tống mẫu nhìn phu quân cùng nữ nhi đều đi rồi, vội vàng đuổi theo.

"Thượng Quan bảo chủ, ngài ngồi ghế trên." Nhìn từng người một của Tống gia rời đi, Diệp Minh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người thỉnh Thượng Quan Ưng ngồi vào ghế trên, Tống gia đi rồi, vậy hôm nay hắn nhất định phải cùng Thượng Quan bảo đám hỏi, nếu không không có Thượng Quan Bảo che chở, nhất định Tống gia sẽ đến tìm hắn gây phiền toái, Diệp gia có thể sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Thượng Quan Ưng không bỏ qua ánh mắt Tống Trì nhìn hắn trước khi rời đi, bên trong mang theo ý gì đó không cần nói cũng hiểu, nhưng không hề sợ hãi,  trầm ổn đi qua, ngồi xuống.

Nhìn Thượng Quan Ưng ngồi xuống, tảng đá trong lòng  Diệp minh cũng thả xuống, xoay người cười với mọi người: "Để cho các vị chê cười, hôn lễ tiếp tục tiến hành." Nói xong, Diệp Minh nhìn với bà mối ra ám hiệu, bà mối lập tức hiểu được, vui cười nói: "Tới đây, chúng ta tiếp tục bái đường, vừa mới nhất bái thiên địa vẫn chưa xong, tới làm lại."

Thượng Quan Thi Vũ không có so đo, dù sao đó là  phụ thân của Tầm, như thế nào cũng phải để lại cho chút mặt mũi, hai người nhìn nhau cười, đội  mũ phượng, tiếp tục bái đường.

Diệp Thừa Tầm gắt gao nắm hồng lăng, không thể tin được người mình yêu đang đứng bên cạnh, khóe miệng mang theo nụ cười hạnh phúc.

"Nhất bái thiên địa."

Ly Yên  đứng ở chính giữa nhìn hai người, trong lòng vui mừng thay Thi Vũ, hảo tỷ muội rốt cục cũng giành được hạnh phúc của chính mình.

Lăng Dạ Vũ ôm Ly Yên cảm giác được vui sướng  của nàng, khóe môi cũng hơi giơ lên.

Trong giờ phút ăn mừng hôn lễ, cả triều đình lại đang hỗn loạn thành một mảnh. Lăng Dạ Vũ cùng Ly Yên rời đi, triều đình lập tức truyền ra tin tức hôm qua Vũ Vương gia đột tử, trong lúc nhất thời triều đình lập tức dâng lên đại loạn.

Mà sau đó thi thể Lâm Thanh Hàm được phát hiện, treo cổ trên vải trắng, con ngươi trống rỗng trợn to. Người ngoài đồn đại, Lâm Bình phi vì yêu Vương gia mà tự kết liễu đi theo Vương gia.

Triều đình không có Lăng Dạ Vũ chống đỡ, các đại thần đều rối loạn, nhất thời không biết nên làm cái gì, bọn họ vất vả cố gắng, không có Vũ Vương gia, hết thảy đều là uổng phí công sức.

Thái Hậu nghe được tin tức này, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lăng Dạ Vũ rốt cục đã chết, mà nữ nhân ngu xuẩn Lâm Thanh Hàm cũng thế!

Dưới đề nghị cưỡng ép của Thái Hậu, hai ngày nữa, từ trên xuống dưới đều bắt đầu chuẩn bị lễ tang cho Lăng Dạ Vũ.

Tang lễ của Lăng Dạ Vũ Thái Hậu cho hắn nở mày nở mặt lần cuối, việc chính trị nghỉ ba ngày, cả nước vì Vũ Vương gia mất mà than khóc, các đại thần ba ngày không cần vào triều, ở nhà tưởng niệm Vũ Vương gia.

Lăng Dạ Vũ, ai gia cho ngươi lễ tang đủ lớn, ha ha, hi vọng ngươi  đi yên ổn, chớ nên trách ai gia nhẫn tâm, cũng đừng tìm đến ai gia, lần sau đầu thai không cần tái sinh làm đế vương, Thái Hậu ngồi ở  ghế quý phi lộng lẫy, khóe miệng  âm tàn làm cho lòng người kinh sợ, trong cung điện to lớn, đột nhiên  nổi  lên một trận gió lạnh, làm cho toàn bộ nhóm cung nhân cảm thấy rùng cả mình, thân mình run run một chút, cúi đầu, không dám nhìn tới chỗ khác.

Xe tang màu trắng chở thi thể Lăng Dạ Vũ rời khỏi kinh thành, mọi người trong thành đều mặc đồ tang quỳ gối hai bên đường, nhìn theo thi thể của Vũ Vương gia rời đi. Đám người Thái Hậu cũng đều mặc tang phục màu trắng hoa lệ, đi tới cửa cung nhìn theo linh cữu  Vũ Vương gia.

Thái Hậu lau khóe mắt không có nhiều nước mắt, bi thương nhìn bóng xe tang chỉ còn lại mờ mờ, che miệng, biểu tình thương tiếc, bên cạnh có cung nữ dìu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Mãi đến khi nhìn không thấy một chút bóng dáng xe kia, một đại thần mới tiến lên phía trước nói: "Thái Hậu nương nương nén bi thương, Thái Hậu nương nương nhất định phải chống đỡ, Vũ Vương gia đi,  triều đình về sau đều hoàn toàn dựa vào Thái Hậu nương nương."

Nghe thấy hắn nói như vậy, Thái Hậu khóc càng thêm lợi hại, toàn bộ thân thể đều dựa vào người cung nữ  bên cạnh, cầm khăn, lau nước mắt.

Quần thần khuyên bảo đoàn người chậm rãi trở về cung, chỉ để lại đầy đất  màu trắng của tiền giấy, lộ ra nhiều  điểm thê lương.

Lúc này Thái Hậu đươc  đưa về cung điện, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo các cung nữ  đi ra ngoài.

"Mẫu tử tình thâm diễn cũng thật đạt."

Bỗng dưng một thanh âm pha lẫn từ tính trào phúng vang lên, Thái Hậu hơi hơi nâng mi, mặt không chút thay đổi,  trong mắt  hiện lên tia phức tạp.

"Ngươi tới làm gì?"

Thái Hậu hơi hơi mở miệng, rõ ràng hai người là quen biết.

"Hừ! Sao ngươi dám tự tiện chủ trương hạ độc hại chết Lăng Dạ  Vũ?" Nam tử che mặt xất

hiện, lạnh lùng hỏi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui