Cưng Chiều

Vào những thời điểm Bạc Thời Dư không biết, kỳ thật Thẩm Hòa Ninh đã sớm quen với các trường hợp như vậy.
 
Trước kia cô ở lại nhà họ Bạc, ngoại trừ anh, thì chỉ có ba Bạc đối xử tốt với cô, ba Bạc luôn nhớ ơn cứu mạng của ba cô, thế nên ông luôn kiên nhẫn và chân thành với cô.
 
Bố Bạc ở nước ngoài quanh năm, các thành viên khác của nhà họ Bạc, bao gồm bạn bè và người thân hay lui tới, nếu có anh trai ở đó, bọn họ đều đối xử với cô không tồi, nhưng sau này anh đi học rời nhà trong thời gian dài, mọi người không cần phải giả vờ nữa, tuy rằng không quá lạnh lùng sắc bén, nhưng cảm giác xa cách và nhìn xuống vẫn luôn đâm vào lòng người như vậy.
 
Cô chỉ là đứa nhỏ của một gia đình bình thường, cả đời không nên bước vào khu đại viện nhà cao cửa rộng như nhà họ Bạc, dường như tất cả mọi người vẫn luôn nhắc nhở cô rằng, cô đang ăn nhờ ở đậu, cần phải nhận rõ vị trí của mình, cái nhà này vốn không liên quan gì tới cô.
 
Sự thiên vị của Bạc Thời Dư dành cho cô càng khiến mọi người đố kỵ, những người có quan hệ tốt với gia đình nhớ thương hôn sự của Bạc Thời Dư, dù sao nhìn cô cũng không vừa mắt, bọn họ ngại Bạc Thời Dư nên mới không dám làm gì, chỉ có thể trong tối ngoài sáng dùng thái độ để trấn áp cô.
 
Cô hiểu điều đó, vì vậy cô chưa bao giờ muốn so đo, cũng không hâm mộ mấy cô đại tiểu thư vừa sinh ra đã cẩm y ngọc (*) thực kia.
(*): Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.
 
Trái tim mẫn cảm của thiếu nữ luôn khao khát, cô chỉ muốn có một căn nhà, mà ở đó cô không bị coi thường, không cần phải đề phòng cẩn thận, có thể nói chuyện hay ồn ào tùy ý .
 
Căn nhà của hai người, cô và anh.
 
Thẩm Hòa Ninh biết, hôm nay những người này hầm hố kéo tới biệt thự Thành Nam, chắc chắn là vì chuyện của Nhậm Huyên, làm người tốt không dễ dàng như vậy, anh cô cũng không thể không cố kỵ tình cảm và thể diện của hai nhà trong nhiều năm qua.
 
Nhà họ Nhậm có rất nhiều việc làm ăn với nhà họ Bạc, không thể dễ dàng xé rách mặt, huống chi xét cho cùng, liên hôn vốn là chuyện vui cả hai nhà đều muốn nhìn thấy, sao có thể vì một người như cô, mà công khai xảy ra hiềm khích.
 
Vừa rồi Thẩm Hòa Ninh cũng không tức giận, khi lựa chọn làm điều đó trước mặt mọi người, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần anh sẽ không phối hợp với cô.
 
Trước tiên cô tự dỗ dành bản thân không thể khóc, dù thế nào cũng phải chống đỡ, không thể quá mất mặt, nhưng cô không ngờ, Bạc Thời Dư sẽ nói như vậy.
 
Giống như một người trần trụi đứng trong băng tuyết, đột nhiên được một cánh tay mà mình ỷ lại nhất kéo vào trong lòng bảo vệ.
 
Tất cả mọi sự khắt khe và ấm ức phải chịu đựng trước đó, cô đều nhẫn nhịn không cáo trạng với anh, tại khoảnh khắc này toàn bộ hóa thành tro bụi, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
 
Khóe mắt Thẩm Hòa Ninh ửng đỏ, bàn tay vốn dùng sức nắm chặt trong ống tay áo ngủ, hiện tại cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, giống như chim non về tổ, nhấc chân đi về phía Bạc Thời Dư.
 
Ánh mắt Bạc Thời Dư chưa từng rời khỏi cô: “Đi chậm thôi, hôm nay bởi vì nước bẩn trong trường học, làm hại Ninh Ninh nhà chúng ta bị thương ở chân, đi nhanh sẽ đau.”
 
Những lời này trong vắt lạnh nhạt, sắc mặt mẹ Nhậm càng xấu hơn vài phần, không thể tin được trừng lớn mắt, tận mắt nhìn thấy Thẩm Hòa Ninh từng bước đến gần Bạc Thời Dư, thật sự muốn ngồi lên đùi anh.
 
Khi thân thể của cô gái và chân người đàn ông sắp chạm nhau, giữa chừng đột ngột rời đi.
 
Mẹ Nhậm vừa mới thở phào một hơi, giây tiếp theo lại càng nghiến răng nghiến lợi.
 
Thẩm Hòa Ninh tìm được chỗ dựa lớn nhất, chân không đau, hơi thở cũng không dồn dập, trở thành nữ chủ nhân của biệt thự Thành Nam theo đúng nghĩa.
 
Cô hít một hơi thật sâu, tự hạ mình trước tuyết, cười khanh khách nhìn một vòng những người trên sô pha, tựa như tiểu hồ ly híp mắt nhếch đôi môi đỏ, yếu ớt nghiêng đầu nói: “Thật ngại quá, bởi vì dì giúp việc nhà chúng tôi chọc tôi hơi keo kiệt, anh Thời Dư đau lòng, đã đuổi bà ta đi rồi, hiện tại trong nhà chỉ có hai người chúng tôi, chiêu đãi không chu toàn cũng xin mọi người thứ lỗi.”
 
Bạc Thời Dư nhướn đuôi lông mày, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
 
Nhờ phúc của anh trai, Thẩm Hòa Ninh càng thêm tự tin, đôi cánh cứng cáp như muốn cất cánh.
 
Cô không nhanh không chậm đi đến bên cạnh bàn trà, chỉ lấy ra hai cái chén, nhấc chiếc bình gốm lên rót đầy, đưa một chén cho ông cụ Bạc, còn ngọt ngào gọi “Chào ông nội”, khiến trên trán của ông cụ nổi đầy gân xanh, bàn tay nắm chặt chiếc vòng tử đàn vang lên tiếng lạch cạch.
 
Sau đó cô hoàn toàn làm lơ những người khác, đặc biệt coi người nhà họ Nhậm như không khí, trực tiếp cầm chén còn lại trở về bên chân Bạc Thời Dư.
 
Động tác của Thẩm Hòa Ninh vô cùng thuần thục, cô lười biếng ngồi lên, thân thể mềm mại yếu ớt dựa vào trước ngực anh, cánh tay mảnh khảnh uốn cong, khuỷu tay ngạo nghễ đặt lên vai anh, sau đó đưa miệng chén đến môi anh, giọng nói tự nhiên mềm mại quyến rũ: “Anh, nói nhiều như vậy chắc anh cũng khát nước rồi.”
 
Phòng khách rộng lớn gần như lặng ngắt như tờ.
 
Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn cái chén, cùng đôi mắt tinh ranh mơ hồ giấu đi nước mắt của cô gái nhỏ, anh khẽ mở môi, uống một ngụm trên tay cô.
 
Sắc mặt người nhà họ Nhậm vô cùng xuất sắc, Nhậm Huyên khép đầu gối, hai tay giao nhau, tư thế dịu dàng thục nữ ngồi ở bên cạnh, hiện tại cô ta đã không thể khống chế được biểu cảm, nghẹn họng nhìn sự tương tác giữa hai người.
 
Sắc mặt ba Nhậm và mấy người chú thím đều xanh mét, sau mấy phen nhẫn nại vẫn không hạ được quyết tâm phát tác tại chỗ, chỉ có mẹ Nhậm đã quen với việc độc đoán chuyên quyền, không quản được nhiều như vậy, bất chợt đứng dậy, run giọng nói: “Thời Dư, cháu có ý gì!”
 
Bạc Thời Dư từ từ nâng mắt lên, đón nhận vô số ánh mắt hung tợn: “Người nhà tôi, ở ngay trong phòng khách nhà mình mà cũng không có chỗ ngồi, vậy ngài có ý gì?”
 
Mẹ Nhậm tức giận tới mức cổ tay run rẩy, đang định mở miệng nói chuyện, câu tiếp theo của Bạc Thời Dư đã nặng nề rơi xuống, áp trên đầu bà ta.
 
Âm lượng của anh không cao, nhưng trước giờ luôn có năng lực khiến người ta phải e ngại: “Mua chuộc Chu Tĩnh Nhàn, ở bên cạnh tôi làm việc cho các người, mấy ngày nay tôi chỉ đáp lại chút lễ vật, các người đã không kìm nén được, tới trường học của Ninh Ninh rải rác tin đồn, hôm nay trên danh nghĩa là tới đây để xin lỗi, nhưng kết quả lại nghênh ngang xông vào nhà, nói năng lỗ mãng với người nhà tôi.”
 
“Người nên hỏi là tôi” Anh ôm Thẩm Hòa Ninh, bàn tay không nặng không nhẹ đặt sau gáy cô, nhàn nhã mân mê mái tóc dài “Chư vị đến nhà tôi, rốt cuộc có ý gì?”
 
Mắt thấy toàn bộ sóng ngầm sắp bị đưa lên mặt bàn, nếu tiếp tục đi xuống, chắc chắn sẽ làm dao động nền tảng quan hệ của hai nhà, Crane Medical cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ông cụ Bạc ho khan một tiếng, đặt chén trà lên bàn, mở miệng nói: “Giao tình nhiều năm như vậy, giữa trưởng bối và vãn bối còn so đo cái gì, dù sao cũng đều là việc nhà, Hòa Ninh ——”
 
Cả hai bên ông đều không thể đắc tội, vẫn nên nói chuyện của Thẩm Hòa Ninh trước: “Mau rời khỏi đùi Thời Dư, trước mặt bao nhiêu người lớn như vậy, dù là anh em hay chú cháu đều không thể làm thế, còn ra cái thể thống gì.”
 
“Anh em” và “chú cháu” được đặc biệt nhấn mạnh.
 
Thẩm Hòa Ninh khó chịu mím môi, cô không cảm giác được Bạc Thời Dư có ý buông tay, ngay sau đó cô cong mi cười, cực kỳ lơ đãng khiến cổ áo ngủ nới lỏng ra một chút, để lộ chiếc váy ngủ bằng ren gợi cảm ở bên trong, vừa không quá lộ liễu, nhưng cũng đủ chứng minh và khiêu khích.
 
Vẻ mặt cô ngây thơ trong sáng, chống tay trên đầu gối Bạc Thời Dư, hơi nghiêng người về phía trước, vô tội hỏi: “Ông nội, anh em chú cháu nhà ai ……sẽ mặc váy ngủ bằng ren khi chỉ có riêng hai người ở nhà.”
 
Cô to gan lớn mật, câu này tương đương với việc làm sáng tỏ, dưới tình huống chưa được sự cho phép của Bạc Thời Dư .
 
Giọng nói vừa rơi xuống, những người còn lại hoàn toàn không thể duy trì vẻ hoà bình ngoài mặt, nhưng bọn họ vẫn đang đợi phản ứng của Bạc Thời Dư, nếu anh phủ nhận, nếu anh tức giận với Thẩm Hòa Ninh, vậy ——
 
Quả thật Bạc Thời Dư có hành động, anh kéo eo Thẩm Hòa Ninh trở về, xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình, đôi tay cởi bỏ đai áo ngủ bên hông cô, khép vạt áo lại, hận không thể che kín cả xương quai xanh, sau đó buộc kín lại lần nữa, siết chặt tới mức khiến eo Thẩm Hòa Ninh đau xót.
 
“Không nhìn thấy nhiều người như thế à?” Anh thấp giọng răn dạy, nhưng lại giống như đang dung túng “Không thể tiết kiệm đồ ăn vặt cho anh.”
 
Ba Nhậm không chịu nổi đả kích, là người đầu tiên đứng dậy rời đi, chú thím Nhậm lại càng không thể tùy tiện lỗ mãng trong nhà Bạc Thời Dư, mẹ Nhậm túm chặt cổ tay Nhậm Huyên kéo ra ngoài, khiến cô ta nức nở kêu đau, vừa bước ra ngoài bà ta vừa quay đầu lại quan sát Bạc Thời Dư, thấy anh không thèm đưa mắt nhìn bọn họ, còn lại người nhà họ Bạc càng im ắng như ve sầu mùa đông.
 
Tất cả những người có mặt ngày hôm nay đều biết rõ trong lòng, vẻ ngoài của Bạc Thời Dư quá mang tính lừa gạt, tuổi trẻ thân tàn, ôn hòa văn nhã, người nắm quyền như vậy, bằng mắt thường thoạt nhìn có thể dễ dàng uốn nắn.
 
Nhưng trên thực tế, nếu thật sự động đến anh, toàn bộ mấy thế hệ nhà họ Bạc, không ai có thể so sánh với thủ đoạn tàn nhẫn của anh, hoàn toàn không có mùi vị con người, lúc lên bàn phẫu thuật, dù phải đối mặt với sự thảm thiết cỡ nào, anh cũng không hề dao động, trong lĩnh vực kinh doanh chỉ đơn giản là một cỗ máy tàn sát lạnh lùng.
 
Một giây trước còn mỉm cười tao nhã, có lẽ sang giây tiếp theo, đao trên tay sẽ hạ xuống.
 
Cho dù thế lực nhà họ Nhậm ngang bằng, bọn họ cũng không dám thật sự đối mặt khiêu khích anh.
 
Ông cụ Bạc nói vài tiếng “Tốt”, sau đó cũng từ sô pha đứng dậy: “Thời Dư, ra ngoài nói chuyện với ông nội, chắc đây không phải yêu cầu gì quá đáng chứ?”
 
Thẩm Hòa Ninh hiểu ý rời khỏi chân Bạc Thời Dư, nhịp tim biến đổi liên tục khiến lồng ngực sưng tấy đau đớn, cô ngoan ngoãn đứng sang một bên, ánh mắt Bạc Thời Dư dừng lại trên mặt cô một lát, im lặng chuyển động xe lăn, cùng ông cụ đi ra sảnh ngoài.
 
Càng cách xa Thẩm Hòa Ninh, nhiệt độ trên đùi và lồng ngực càng tiêu tán, cho đến khi chỉ còn lại sự lạnh lẽo trống trải.
 
Ông cụ chắp tay sau lưng đứng trước cổng lớn, nhìn theo bóng xe tức muốn hộc máu của nhà họ Nhậm đã đi xa, nghiêm nghị nói: “Thời Dư, có phải cháu quá tùy tiện hay không, cháu có thể bất mãn với những việc nhà họ Nhậm đã làm, nhưng mặt mũi của bọn họ cháu hoàn toàn không màng tới sao? Bên phía công ty——”
 
Ánh nắng buổi chiều có chút nghiêng lệch, ánh sáng gấp khúc trên mặt Bạc Thời Dư, các đường nét như bị cắt ngang đột ngột, một nửa tối tăm một nửa sáng rõ: “Ông nội, ông có biết vì sao, cháu phải kéo theo cái chân tàn tật này đi tiếp quản công ty hay không?”
 
Ông cụ sửng sốt.
 
Bạc Thời Dư thuộc bối phận cháu chắt, nhưng chân lại tàn tật, đương nhiên cho dù đầu óc có tốt đến đâu cũng không phải lựa chọn đầu tiên cho vị trí người thừa kế.
 
Trong giai đoạn công ty rối ren vì thay đổi quyền lực, vết thương ở chân Bạc Thời Dư chỉ mới khôi phục một chút, theo lý thuyết đúng là thời kỳ đau đớn nhất, cộng thêm việc học và công việc ở bệnh viện, đối với anh mà nói, đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn. Tuy nhiên, anh không ngần ngại ngồi xe lăn, xuất hiện giữa trung tâm tranh đấu quyền lực, cho đến khi các thế hệ khác và những người đồng trang lứa lần lượt bị loại trừ, một mình anh nắm quyền kiểm soát.
 
Bạc Thời Dư không chút để ý, cười nói: “Nếu cháu không lên nắm quyền, trở thành một phế nhân bị vây hãm trong phòng bệnh, sau này Ninh Ninh bị bắt nạt, ai có thể bảo vệ cô ấy.”
 
“Người nhà họ Nhậm vẫn còn sống trong giấc mộng, từ lâu bọn họ đã không thể ảnh hưởng đến cháu, cháu ngồi trên vị trí này” Trong mắt anh lộ ra vẻ điên cuồng bừa bãi “Là để Ninh Ninh có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn.”
 
Tròng mắt ông cụ co chặt, há miệng thở dốc, dần cảm thấy tình hình nghiêm trọng, phát triển quá nhanh, vượt xa khỏi dự tính của ông.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui