7 giờ tối, hằng ngày vào thời điểm này, lượng người ra vào cổng trường Học Viện Múa rất lớn, hôm nay bởi vì có vũ hội hóa trang, lượng người ít ỏi không có mấy, cho nên thời điểm chiếc xe nương theo bóng đêm tiến vào khuôn viên trường, cũng không bị ai chú ý.
Địa điểm diễn ra vũ hội ở khán phòng, mới xây dựng không lâu, diện tích đủ lớn, bởi vì hai trường giao hữu kết hợp, nên mức độ phô trương cũng rất đầy đủ, xe còn chưa tới gần đã nhìn thấy hàng chục tấm biển quảng cáo ở bên đường.
Thẩm Hòa Ninh ngồi ổn định tại vị trí C, các tạo hình khiêu vũ khác nhau trong quá khứ tất nhiên được phóng to và đặt ở vị trí dễ thấy.
Giang Nguyên nghi ngờ, liệu không biết mình có đi nhầm vào buổi biểu diễn cá nhân của Thẩm Hòa Ninh hay không, chính là kiểu bị bao vây bởi một nhóm đông nam sinh trẻ tuổi đến hai từ hai trường, liên tục la thét chói tai.
Cậu cẩn thận liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, cho dù đã xây dựng tâm lý đầy đủ, khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Thời Dư, cậu vẫn không quen mà sững sờ trong chớp mắt.
Bạc Thời Dư nghiêng mặt, tầm mắt ngưng tụ trên từng tấm biển trưng bày lướt qua bên ngoài cửa sổ, bóng đèn khí quyển treo lơ lửng giữa những tán cây thoảng qua sườn mặt anh, từ hàm dưới đến đôi môi nhợt nhạt, sau đó hướng lên trên……
Trở thành mặt nạ.
Vì thế anh bị chia cách làm đôi, nửa trên của gương mặt là chiếc mặt nạ được chế tác hoàn mỹ, tràn ngập cảm giác về tôn giáo hoang dã kỳ quặc, dày đặc màu sắc lộng lẫy, mà nửa dưới của gương mặt lại tao nhã thanh khiết, lạnh lùng tới mức khó có thể xâm phạm.
Giang Nguyên biết Bạc Thời Dư sủng Thẩm Hòa Ninh, nhưng cũng không ngờ anh sẽ làm tới mức này, ngày thường anh mặc gì đeo gì đều phải chú ý nghiêm ngặt, hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp bước ra ngoài, đoán chừng cũng không có ai dám nhận.
Mặc dù nó không phù hợp với thân phận, nhưng không hiểu sao Giang Nguyên lại có chút kích động.
Cậu vẫn luôn hoài nghi, Bạc Thời Dư hoàn toàn không coi mình là một con người, bắt đầu từ lúc có thể ngồi trên xe lăn, thời gian mỗi ngày đều bị áp bức đến chết, hoạt động như một cỗ máy sống.
Mới đầu, hối hả giữa bệnh viện và công ty, sau này bệnh viện giao nhiệm vụ giảng dạy cứng nhắc cho các bác sĩ cùng cấp bậc với anh, anh không tham gia vào lớp học đặc biệt đó, lại đi tiếp nhận công việc giảng dạy tại Đại Học Y, cho dù số lượng lớp không nhiều, nhưng cũng là một gánh nặng.
Sau khi Thẩm Hòa Ninh xuất hiện, cuối cùng cậu đã có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một chút mùi vị của con người ở trên người Bạc Thời Dư, giống như một người đàn ông thật sự tồn tại, có hỉ nộ ái ố và ham muốn bình thường, đặc biệt là cách hóa trang như hiện tại, thoạt nhìn có vẻ càng sống động hơn.
Giang Nguyên vừa mới tắt xe trước khán phòng, di động của Bạc Thời Dư đã đổ chuông, thời gian hiển thị 7 giờ 5 phút, bữa tiệc từ thiện bên kia cũng vừa bắt đầu.
Bạc Thời Dư nhìn thoáng qua dãy số, nghe máy nhưng không nói gì, đối phương nín thở trong chốc lát, nhỏ giọng thử thăm dò: “Anh Thời Dư, anh…… tối nay anh không đến sao?”
Anh cau mày trước cách xưng hô của đối phương: “Không đến.”
Sau đó tiếp tục nói: “Gọi tên đầy đủ.”
Người ở đầu dây bên kia khó nén nổi sự co quắp, nhưng lại lộ ra vẻ mất mát bị thương: “Bọn họ nói trên danh sách xác nhận có anh, em mới ……”
Cô ta ấp a ấp úng, bên cạnh có người không chờ nổi nữa, trực tiếp lấy di động nói: “Thời Dư, không phải tan học rồi sao, lịch trình đã quyết định sao có thể nói đổi là đổi, hôm nay có bao nhiêu người chờ cháu đến, trong lòng cháu nên hiểu rõ.”
“Ông nội, cháu nghĩ, ý tứ của cháu trong lòng ông cũng hiểu rõ” Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Bạc Thời Dư kết thành băng, so với hai lần trước, giọng điệu đã không còn duy trì sự cung kính “Nếu sau khi về hưu, cuộc sống của ông quá nhàm chán, cháu có thể tìm việc cho ông làm, không cần thiết phải chạy khắp nơi vì chút chuyện riêng của con cháu.”
“Có phải lần trước, thái độ của cháu đối với nhà họ Nhậm, còn chưa đủ rõ ràng hay không?” Anh nghiêm giọng nói “Từ trước đến nay, cháu chưa bao giờ có ý tứ gì với nhà họ Nhậm hay Nhậm Huyên, ông đừng khiến nhà gái phải xấu hổ hơn nữa.”
Bạc Thời Dư thả chậm tốc độ nói chuyện, để người bên kia điện thoại nghe được rõ ràng: “Ông nội, cho dù ông dẫn người về nhà, hay chờ cháu ở nơi cháu muốn đi, sau này có gặp mặt bao nhiêu lần, cũng không thể thay đổi được sự thật, về chuyện ông không buông bỏ được, cháu tự có chừng mực, ông không cần can thiệp quá nhiều.”
Ông cụ tái mét mặt trong bữa tiệc từ thiện, ông vốn cho rằng có thể tận dụng cơ hội tối nay để bù đắp rạn nứt lần trước, nhưng lại vì vậy mà gà bay trứng vỡ.
Ông quay lưng lại với mọi người, trầm giọng nói: “Vậy là cháu đoán trước được Nhậm Huyên sẽ đến, cho nên mới đặc biệt thả bồ câu? Được rồi, cho dù cháu không thích Nhậm Huyên, vậy dù sao cũng phải có những người khác, hay cháu định sau khi rời xa Thẩm Hòa Ninh, cả đời này sẽ không kết hôn?”
Hai chữ “rời xa” đâm vào tim, ác độc cắm sâu vào trong lòng.
Bạc Thời Dư không trả lời, đúng lúc cửa chính của khán phòng bị người đẩy ra, tiếng nhạc xao động từ bên trong tràn ra ngoài, ông cụ lớn tuổi nhưng tai thính mắt tinh, lập tức nói: “Hiện tại cháu đang ở đâu?”
“Cùng một khoảng thời gian ……” Ông hiểu rõ lẩm bẩm “Học Viện Múa cũng tổ chức vũ hội truyền thống? Thời Dư, cháu vì Thẩm Hòa Ninh mà từ bỏ bên này, lại đi tham gia loại trường hợp hạ giá như vậy sao?”
Giọng điệu của ông cũng không nặng nề, nhưng chỉ với vài ba câu đã đánh chính xác vào điểm đau của Bạc Thời Dư: “Ông cho rằng cháu là người tỉnh táo nhất, kết quả hiện tại thì sao?”
“Cháu nhìn cháu xem, hiện tại còn chưa có gì, dục vọng khống chế Thẩm Hòa Ninh đã tới tình trạng này rồi, con bé mới bao lớn, đúng độ tuổi ham vui, mới tham gia một buổi vũ hội cháu đã không chịu nổi? Ở mức độ của cháu, không phải còn nghiêm trọng hơn nhiều so với bệnh của mẹ cháu hay sao?”
Ông hơi dừng lại, thở dài nói: “Thời Dư, đừng trách ông nội nói chuyện khó nghe, đáng lẽ cháu nên hiểu rõ hơn bất cứ ai, cháu không phải người vẹn toàn, dù có bao nhiêu tiền hay quyền cũng không bù đắp được, trong lòng còn che giấu bí mật không thể cho con bé biết, trò chơi đếm ngược vẫn bày ở đó ——”
“Miệng hũ mật bên cạnh vách núi kia ngon như vậy sao, cháu đã biết rõ nhưng vẫn nhất quyết đòi nếm thử?”
Ngoại trừ năm đó Thẩm Hòa Ninh dựa vào sự ngây thơ và lỗ mãng của trẻ con, kéo cậu nhóc Bạc Thời Dư ra khỏi chứng tự kỳ, khiến ông có chút cảm kích, còn lại từ trước đến nay, ông chưa bao giờ coi trọng Thẩm Hòa Ninh.
Tuy nhiên, trong lời nói của ông không hề nhắc tới việc Thẩm Hòa Ninh không tốt, mũi nhọn chỉ nhắm vào những khuyết điểm trên thân thể Bạc Thời Dư, làm như vậy mới có thể dễ dàng chạm tới trái tim Bạc Thời Dư.
Quá nhiều nỗi đau khổ khi coi trọng một người, thế nên Bạc Thời Dư mới có thể giống như đi trên băng mỏng, cảm thấy mình không xứng, yêu cô chính là hại cô.
Cũng may là như thế, nếu không muốn chia cắt hai người, e rằng sẽ khó khăn hơn hiện tại rất nhiều.
Nếu chỉ là anh em đơn thuần, ông sẽ không can thiệp, nhưng muốn nói đến chuyện khác, Thẩm Hòa Ninh tuyệt đối không phải người tương xứng, dây dưa càng sâu sẽ càng không có kết quả tốt, chi bằng khiến Bạc Thời Dư tỉnh táo sớm hơn.
Ông cụ chuyển động chuỗi hạt tử đàn trên tay, các khe rãnh từ nếp nhăn ở đuôi mắt càng thêm nặng nề chi chít.
Bạc Thời Dư mỉm cười như có như không, cổ họng hàm chứa cát sỏi, trả lời ông cụ: “Ăn rất ngon, sau này không được ăn nữa, nên hiện tại chỉ có thể tranh thủ.”
Nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại.
Trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh, cửa khán phòng không đóng lại, mà chỉ khép hờ, âm thanh không lớn như trước, nhưng vẫn liên tục bay về hướng này, đầy ắp tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
Bạc Thời Dư tháo mặt nạ xuống, nhìn bộ quần áo lố lăng mà mình chưa từng mặc thử trên người, nắm lấy đầu gối của cái chân tàn tật, giọng nói rất thấp: “Tôi nực cười đến vậy sao?”
Giang Nguyên không phân biệt được anh đang nói chuyện với chính mình, hay đang hỏi cậu, trái tim đập thình thịch muốn phủ nhận, nào có nực cười, đẹp trai ngất trời ấy chứ, tiến vào sẽ nghiền nát toàn hội trường.
Không đợi cậu hé răng, trong khán phòng đã bùng lên âm thanh náo nhiệt lớn hơn nữa, cả trai lẫn gái đều gọi to tên Thẩm Hòa Ninh hết lần này đến lần khác, hiển nhiên giọng nam càng lúc càng cao, không đếm được có bao nhiêu người.
Bạc Thời Dư siết chặt chiếc mặt nạ, lòng bàn tay bị lõm thành vết rãnh thật sâu, anh tựa lưng vào ghế ngồi hơi cong khóe miệng.
Nực cười thì cứ cười đi, trước khi bị đánh trở về địa ngục, anh vẫn ích kỷ, muốn tận hưởng cảm giác ở trên thiên đường nhiều hơn nữa.
-
Thẩm Hòa Ninh cho rằng, với nghề nghiệp của mình, các chàng trai ngành y sẽ phản cảm khi nhìn thấy máu me be bét và bẩn thỉu, tuyệt đối không thưởng thức nổi loại trang phục thiên thần sa ngã như của cô, vì vậy cô sẽ được yên tĩnh, hoàn thành nhiệm vụ tại trường học rồi nhanh chóng trở về nhà.
Kết quả những người này chỉ lúc mới đầu là hơi ngạc nhiên một chút, sau đó không hẹn mà cùng thích nghi rất tốt, dưới sự xúc tác của ánh sáng và âm nhạc tại toàn bộ bữa tiệc khiêu vũ, bọn họ vô cùng phấn khích, cuồng loạn gọi tên cô, ồn ào muốn cô nhảy múa ở vị trí trung tâm của sân khấu.
Với tư cách là người quảng cáo chính cho Học Viện Múa, trước đó Thẩm Hòa Ninh đã được người phụ trách dặn dò mấy trăm lần, nhất định phải phối hợp một chút, để buổi vũ hội được diễn ra trọn vẹn nhất có thể, đừng làm mình làm mẩy.
Thẩm Hòa Ninh cũng không định bày tính tình gì tại những trường hợp như thế này, chỉ cần Bạc Thời Dư không có mặt, trước giờ cô luôn có thể thoải mái buông tay.
Trên trần của vũ hội có rất nhiều dây thừng buộc với đủ loại đồ trang trí, di chuyển qua lại với tốc độ không đổi, Thẩm Hòa Ninh vươn tay nắm lấy một sợi dây chuẩn bị lên sân khấu, ánh sáng lập tức hắt lên người cô, đuổi theo động tác uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu của cô.
Học Viện Múa rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực nghệ thuật, nhanh chóng thay đổi âm nhạc phù hợp.
Thẩm Hòa Ninh không chỉ biết múa cổ điển, thân thể tự mang theo tiết tấu, thuận thế xoay người lại, chùm tia sáng màu vàng ấm cũng đi theo cô.
Vốn dĩ cô quá mức xinh đẹp, hiện tại như khoác thêm hai lớp lọc khí thần tiên, làn váy trắng rách rưới đẫm máu, cộng thêm một đôi cánh gẫy sau lưng, khiến toàn bộ hội trường hò reo phấn khích.
Có người còn sợ thiên hạ không đủ loạn, ồn ào nói: “Nhanh lên, bạn nhảy, bạn nhảy! Ai dám bước lên trêu chọc hoa khôi trường chúng tôi!”
Đám đông hóa trang thành các hình dạng khác nhau chuẩn bị ngo ngoe rục rịch, một người đàn ông trẻ tuổi đeo chiếc mặt nạ dạ hội hoài cổ cà lơ phất phơ đứng ra, chân dài bước lên sân khấu, lười biếng di chuyển theo tiết tấu, nắm lấy đầu cánh của Thẩm Hòa Ninh.
“Bọn họ đều quá sợ sệt, không dám” Cậu ta mỉm cười “Thời khắc mấu chốt vẫn phải trông cậy vào anh trai rồi.”
Thẩm Hòa Ninh hoảng sợ: “…… Tạ Huyền Châu? Tại sao trường em tổ chức bất cứ hoạt động nào, anh cũng tới tham gia náo nhiệt vậy?”
Tạ Huyền Châu nâng mũ lên, lộ ra đôi mắt: “Anh vẫn đang chịu đựng đây, nếu không sao có thể im lặng hòa lẫn vào trong đám người, ngay từ đầu đã dẫn em đi rồi, cái nơi rách nát này, lung tung rối loạn ——”
Cậu ta còn chưa dứt lời, âm nhạc đã đến một điểm kết nối, biển người mênh mông giống như bầy quỷ đang nhảy múa, nhân cơ hội tự phát thúc đẩy quá trình: “Chơi trò chơi, chơi trò chơi đi, Thẩm Hòa Ninh tự đặt ra quy tắc, ai có thể cướp được sợi lông chim đầu tiên trên cánh của cô ấy, hôm nay sau khi vũ hội kết thúc có thể cùng ăn khuya tại cổng trường—— không quá phận chứ!”
Toàn bộ khán phòng ồn ào phấn khích, Tạ Huyền Châu ở trên sân khấu, đứng gần cô nhất, duỗi tay ra định rút lông.
Trên gương mặt trang điểm lộng lẫy của Thẩm Hòa Ninh hiện lên một nụ cười, cô quyết đoán tháo đôi cánh giả trên lưng, dứt khoát vung tay ném xuống dưới sân khấu: “Được thôi, tôi xem ai có thể lấy được.”
Bóng trắng nhuốm máu bay lên giữa không trung, sau đó rơi xuống phía trên đám người.
Thẩm Hòa Ninh căn bản không để ý, hiện trường hỗn loạn như vậy, ai có thể đón được, hơn nữa chắc chắn lông chim sẽ tản ra, nếu không thể phân biệt được sợi thứ nhất hay sợi thứ hai, cứ trực tiếp bỏ qua là được.
Tuy nhiên, sau khi đôi cánh rơi xuống, đám người bất chợt rơi vào trạng thái đóng băng nào đó, mới đầu chỉ trong một phạm vi nhỏ, sau đó bắt đầu lan tràn khuếch tán, toàn bộ khán phòng, ngoại trừ tiếng âm nhạc ầm ĩ thì gần như yên tĩnh.
Dù sao đây cũng là vũ hội hóa trang, ánh sáng của khán phòng khiến nó giống như cảnh đêm(*), vừa mờ mịt vừa chói mắt, Thẩm Hòa Ninh chỉ mơ hồ nhìn thấy một chiếc mặt nạ quỷ quyệt lộng lẫy, đặc biệt chói mắt giữa đám đông đủ loại hình dáng.
(*):夜场 là nơi giải trí về đêm như quán bar, vũ trường, hộp đêm.
Không hiểu sao cô có chút hoảng hốt, vô thức tới gần mép sân khấu hai bước.