Cưng Chiều

Tâm sự thiếu thời của Thẩm Hòa Ninh của mười chín năm về trước đã bị trùm lên đủ loại tiếng xấu, từ đầu đến cuối đều là những thầm mến trong vô vọng và vượt quá giới hạn. Cho dù thích anh đi nữa, cho dù hạt giống trong lòng mọc rễ đâm chồi thì cũng không dám vươn cành lá về phía anh.

 
Sau này lớn lên và gặp lại, cho dù ỷ vào nhân cách thứ hai của Thẩm Hòa Ninh làm cái cớ để làm đủ mọi trò phản nghịch với anh, nhưng vẫn không thể thẳng thắng nói ra và đối mặt với tình cảm của mình.

 
Hơn nữa lúc cô luôn có thói quen chịu đựng sự đối xử lạnh lùng của Bạc Thời Dư, quen với việc không biết mệt mỏi mà chủ động lao về phía anh, giống như việc bị anh từ chối đã trở thành một phần tự thích ứng trong cuộc sống hàng ngày.

 
Đến tận bây giờ, thế giới của Thẩm Hòa Ninh đã bị anh đảo lộn.

 
Anh không thêm bất kỳ từ ngữ trau chuốt nào, cũng không uyển chuyển diễn đạt mà thẳng thắn bộc bạch hết những tâm tư và suy nghĩ của mình, khiến trái tim đã bị kích thích rất nhiều lần trong ngày hôm nay của Thẩm Hòa Ninh không thể nào bình thường được.
 
Thì ra tất cả những uất ức và bắt nạt trước đây cô phải gánh chịu đều không phải là thứ cô nên nhận.

 
Không có cái gì gọi là tập mãi thành quen, cũng không có cái gì là chuyện dĩ nhiên, trong chuyện tình cảm, cô có thể được anh nâng lên, nhận được sự yêu thương và trân trọng tối cao nhất.

 
Trước đây Thẩm Hòa Ninh cảm thấy không liên quan gì đến mình, dù khó chịu đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần chịu đựng một chút rồi sẽ qua.

 
Nhưng thông qua những lời Bạc Thời Dư vừa nói, cô giống như một chú chim non dãi gió dầm mưa, cuối cùng cũng được ôm vào một cái tổ ấm áp, lau sạch toàn bộ vết bẩn trên người cô.

 
Thẩm Hòa Ninh nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn anh.

 
Đúng vậy, nhất định không phải cứ tùy tiện là có thể đảo lộn, những đau đớn kia của cô thì sao, thật sự cô đã phải chịu những uất ức quá lớn, bị anh ức hiếp đến đáng thương.

 
Cô không nhịn được hít mũi, chóp mũi hơi đỏ, nghiêm mặt cứng rắn nói: “Em... Em vốn không muốn cho anh sắc mặt tốt, nhưng nếu anh đã cầu xin, vậy em sẽ thỏa mãn anh. Những lời anh nói không tính là gì cả, muốn trả lại em gấp đôi thì không chỉ có vậy đâu.”

 
Ánh mắt Bạc Thời Dư không rời khỏi gương mặt cô dù chỉ trong giây lát, cứng ngắc đến mức không thể hòa tan: “Được, Ninh Ninh làm gì với anh cũng được.”

 
Thẩm Hòa Ninh vẫn không thể tin được mình sẽ có được nhiều tình cảm của Bạc Thời Dư như vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

 
Cô đã quen với sự xa lánh và lạnh nhạt, chứ không hề quen với việc được anh yêu.

 
Cho nên vội vã muốn lấy được nhiều hơn, muốn chứng minh mình có phải thật sự đặc biệt hay không, muốn thử thăm dò giới hạn cuối cùng của anh, xem sự khoan dung của anh dành cho cô rốt cuộc đạt đến mức nào.

 
Thẩm Hòa Ninh hít mạnh một hơi, đè lại cảm xúc đang sục sôi trong lồng ngực: “Em nói đã không còn yêu thì chính là không còn yêu. Anh đừng tưởng anh vẫn có thể quản lý em.”
 
“Em muốn làm gì thì làm, nhảy múa, quay chương trình truyền hình, kết bạn hay có quan hệ hợp tác với ai đều là việc của em, anh không can thiệp được.”

 
Cổ họng Bạc Thời Dư lặng lẽ chuyển động, lông mi đen dày rũ xuống: “Được.”

 
Ánh mắt Thẩm Hòa Ninh nhìn xuống đùi anh, bình tĩnh lại rồi cố gắng dời đi, tiếp tục nói: “Giờ em đã ký hợp đồng ghi hình cho chương trình này, còn có rất nhiều người đã bỏ công sức ra, anh không thể nhúng tay vào được. Ngoài Trình Tiếu chơi xỏ em đã bị đuổi đi thì tổ tiết mục đã rất vất vả để mời được những khách mời khác. Anh không thể đổi bọn họ, một người cũng không được.”

 
Cô biết nó có nghĩa là gì.

 
Năm khách mời nam cho dù là thật lòng hay chỉ đến vui đùa, tham gia náo nhiệt, thì nhìn thế nào cũng thấy có sự mờ ám không rõ ràng với cô.

 
Còn có Triển Lăng trực tiếp chạm mặt với Bạc Thời Dư. Đến tận bây giờ cô cũng chưa thú nhận với anh rằng Triển Lăng chỉ là công việc, có lẽ anh cho là thật, cô bị thương lòng nên nhanh chóng ném anh đi, và có gì đó với Triển Lăng.

 
Cô cắn môi, không nói nữa. Lỡ như anh không đồng ý, vậy thì lại...

 
“Được.”

 
Bạc Thời Dư thấp giọng nói.

 
Tim Thẩm Hòa Ninh đập hẫng một nhịp, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

 
Bạc Thời Dư vẫn đứng ở chỗ đó, trong con ngươi đen nhánh hằn lên những vệt đỏ, miệng nói đồng ý, câu trả lời dứt khoát như đinh đóng cột, nhưng cảm xúc ứ đọng trên gương mặt đã bị đè ép gần tới giới hạn cuối cùng.

 
Anh cười với cô, lại khàn giọng nói: “Được.”

 
Đôi môi đỏ tươi của Thẩm Hòa Ninh nhanh chóng mím lại thành một đường thẳng. Có phải là cô tùy tiện nói ra điều kiện gì, anh cũng sẽ đồng ý vô điều kiện không.

 
Cô lập tức đặt cược lớn hơn, táo tợn đưa ra yêu cầu: "Hơn nữa bọn em cũng đang quay một chương trình tựa tựa như show yêu đương, tổ chương trình còn trông mong vào việc lúc em ghi hình sẽ có sự tiếp xúc hợp lý gì đó với khách mời nam, sau đó bị quay được clip mập mờ. Đều là những tình huống bình thường, em cũng không tránh được việc phải phối hợp. Cho dù anh có muốn xem hay không thì đều không được phép ngăn cản."

 
Cô gái vẫn còn nhỏ tuổi, sinh động rực rỡ, dáng vẻ khẽ hếch cằm muốn chứng minh chuyện gì đó giống như là nhìn anh khiêu khích đã đâm chính xác lên vết thương liên tục thối rữa trên người anh.

 
Bạc Thời Dư không nói lời nào.

 
Mũi giày dưới làn váy Thẩm Hòa Ninh động đậy hai cái. Không phải anh cũng có thể cho phép những chuyện đấy chứ? Nếu như có thể... Vậy là anh không thật sự yêu cô.

 
Cô không hiểu sao vừa chua xót vừa tức giận, lại cứ khăng khăng dối lòng: "Sao anh không trả lời, một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể đồng ý à?"

 
Bạc Thời Dư nhìn cô, xê dịch cây gậy, người đàn ông từ trước đến giờ đều không nhiễm một hạt bụi giờ không màng thể diện mà bước chân lên, đến gần cô hai bước: "Ninh Ninh, nếu anh đồng ý thì cũng là lừa gạt em."

 
“Em không cần thử anh, muốn biết điểm yếu của anh ở đâu thì để anh nói cho em.”
 
Ánh sáng không theo bước chân anh mà rơi xuống sau lưng anh, bóng mờ phủ lên ngũ quan góc cạnh, anh nhìn cô chằm chằm, nói: "Những chuyện liên quan đến Thẩm Hòa Ninh, đều là nhược điểm của anh."

 
“Bỏ mặc anh, không để ý đến anh, thậm chí xem như không hề quen biết. Không cho phép anh xen vào chuyện của em, tim anh sẽ đau. Có thể là nhiều hơn cả đau, nhưng bây giờ không từ nào có thể diễn tả được. Phản ứng thành thật từ cơ thể bắt  đầu từ nơi này…”

 
Anh đưa tay lên, lướt qua lồng ngực đang rụng động của mình một cách qua loa: “Kéo dài vào trong, tìm không thấy đáy.”
 
 
“Cố ý nói những lời tuyệt tình, đẩy anh ra, nghĩ đến việc em vui vẻ ở bên người khác...” Anh chậm rãi nói: “Không chỉ dừng lại ở sự đau đớn này. Chân, sống lưng, có thể là toàn thân, hay trong cổ họng, không sót một cái nào cả. Nếu như rất nghiêm trọng, trong cổ họng sẽ còn nếm được mùi máu, rất tanh, rất chát.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

 
Bạc Thời Dư cầm dao mổ hướng về phía mình, sau khi đâm sâu vào trái tim mình, anh lại mổ cơ thể mình ra, nói cho cô nghe từng bước từng bước hành hạ thân xác mình.

 
“Trong mắt em không nhìn thấy anh, ở bên những người khác ngay trước mặt anh, thân mật cho anh xem...” Anh nhíu chặt lông mày: "Trước đây từng có mấy lần đã vượt qua giới hạn mà anh có thể chịu đựng, lúc đó anh sẽ không khống chế được mình.”

 
“Vậy nên Ninh Ninh...”

 
Giọng anh như dỗ dành: “Em đối xử với anh như thế nào cũng được, cố hết sức khiến anh đau đớn cũng được. Chỉ là nếu không muốn nhìn thấy trò hề xấu xí của anh quá nhanh thì hãy cho anh chút không gian để tạm nghỉ, trước hết đừng ép tới cực hạn của anh.”

 
“Anh lo lắng mình không kiên trì nổi rồi sẽ tiếp tục làm ra những chuyện sai lầm.”

 
Thẩm Hòa Ninh khó khăn mở miệng: “Chuyện sai... Gì.”

 
Trên môi Bạc Thời Dư tái nhợt, hơi cong lên nhìn cô, như một loại bệnh hoạn điên cuồng nhưng lại bị sự dịu dàng che đậy: “Ví dụ như... Trả thù người mà em thích, sau đó mang em về nhà khóa lại, khống chế sự tự do của em, giam cầm em. Bắt buộc em phải nghe lời anh, chỉ được nhìn anh. Có lẽ sẽ còn ép buộc em chấp nhận anh, cho dù là thể xác hay tinh thần.”

 
"Ninh Ninh, anh không sợ đau, anh chỉ sợ em thật sự rời bỏ anh đi."

 
-

 
Ngày hôm đó đã quá muộn, cảnh quay cuối cùng được thông báo hủy bỏ. Nhưng điều khiến người của  tổ chương trình vui mừng là nhà đầu tư lớn tính tình âm u khó dò đứng sau không kêu dừng, mà chỉ thông báo dời lịch quay.

 
Vị đại tiểu thư Trình Tiếu mà cả tổ chương trình đều phải e dè bị đá đi ngay lập tức, không hề kiêng nể mà gióng trống khuya chiêng, ai ai cũng biết.

 
Lúc này tổ chương trình không dám nói bất cứ điều gì, tất cả những người điều hành cấp cao của nền tảng video đều thận trọng bước tới hỏi, rồi nhận được một câu trả lời nửa vời.

 
"Trình Tiếu làm người bạn nhỏ khóc."

 
Câu hỏi là, khắp cả tổ chương trình, từ khách mời đến nhân viên, lấy đâu ra người bạn nhỏ quý giá như vậy chứ.

 
Vì sợ làm mất lòng nhà đầu tư, tổ chương trình không ngừng theo dõi nhiều lần màn hình quay phim, cũng không tìm ra đứa trẻ nào dưới mười tuổi phải chịu uất ức cả.

 
Mãi đến khi người phụ trách vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Thẩm Hòa Ninh, hỏi cô lúc ghi hình ở trường quay có nhìn thấy người bạn nhỏ nào chỉ cần nhìn một cái đã thấy giá trị con người không tầm thường được cưng chiều hết mực hay không, có thể là vì nhóc con khóc lóc cho nên mới khiến nhà đầu tư thay đổi khách mời ngay tại hiện trường.

 
Thẩm Hòa Ninh nghe xong lời Bạc Thời Dư lập tức không chịu nổi phải chạy ra ngoài. Cũng không quan tâm anh, bây giờ cô đang đứng bên con đường sầm uất, môi bất giác giương lên, đôi mắt cong cong sắp không nhìn thấy con đường trước mắt.

 
Trên gương mặt xinh xắn của cô gái nở nụ cười rực rỡ, chớp mắt một cái đã nhìn thấy biểu cảm của mình trên cửa kính, cô vội vàng đè cảm xúc xuống, hắng giọng thờ ơ nói: “Tôi không thấy, mà đừng tìm nữa, có lẽ đã trưởng thành rồi.”

 
Thẩm Hòa Ninh cúp điện thoại, đi hai vòng tại chỗ, cuối cùng vẫn không nhịn được, giống như đứa nhỏ nấp sau tấm bảng lớn tung tăng nhảy nhót mấy cái.
 
Cô quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, vùi mặt thật sâu vào khăn, cố gắng không để sự vui vẻ và mong ngóng lộ ra ngoài.

 
Thẩm Hòa Ninh chạy vào quán trà sữa, chọn một cốc có mùi vị mà mình thích nhất rồi xách theo mấy chiếc túi đi vào quán bánh ngọt bên cạnh. Không thèm để ý đến lượng calo có quá cao hay cô, cô mua hết mấy món ngọt nhất, ôm vào lòng chạy về phía cổng trường.

 
Cô được yêu rồi.

 
Thẩm Hòa Ninh không buộc tóc lại, mái tóc dài đen bóng xõa tung bay trong cơn gió lạnh ẩm đầu mùa đông, đốt cháy người đang cách cô vài mét, chỉ là một người ở trong xe, một người ở ngoài xe, Thẩm Hòa Ninh không biết anh ở đó.  Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

 
Bạc Thời Dư bấu chặt ngón tay vào thành ghế, cố gắng áp chế suy nghĩ muốn lôi cô lên xe ngay lập tức.

 
Nhìn cô như thế này, mỗi giây mỗi phút đều giày vò anh.

 
Muốn ôm chặt cô mà không phải để ý bất cứ điều gì, muốn buông thả mình để hôn cô, để chính miệng cô lại những lời quan tâm anh, yêu thương anh một lần nữa cho dù cơ thể anh có bất kỳ thiếu sót gì, để cô hoàn toàn trở thành người của anh, giải tỏa sự thèm khát điên cuồng trong anh.

 
Lúc Ninh Ninh mười lăm tuổi, anh đi học ở xa, nghe mẹ nói Ninh Ninh qua lại gần gũi với Tạ Huyền Châu, cô cũng thay đổi không quấn quýt anh nữa. Vốn mỗi ngày ít nhất một cuộc điện thoại và vô số tin nhắn vặt vãnh, để rồi trong điện thoại của anh dần dần biến mất, cho đến khi cô giống như đã quên mất sự tồn tại của anh.

 
Anh ở trong vàng son gấm vóc, nhưng ngay từ đầu anh đã chẳng có gì cả, chỉ có một mình Ninh Ninh mà thôi.

 
Ninh Ninh đã buông bàn tay vốn nắm chặt lấy anh ra, đã có người mới ở bên cạnh cô, có thể làm cô vui vẻ hơn.

 
Nói ra thì thật buồn cười, anh lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, nhưng từ lúc còn thiếu niên đến bây giờ anh liên tục phải dựa vào cô mới có thể sống sót qua ngày, nhưng cô đã trưởng thành, không còn cần người anh trai này nữa.

 
Anh không nhịn được nữa nên chạy về vào đêm tết Đoan ngọ*, muốn gặp cô gái nhỏ một lần, nhưng cô lại tỏ ra cẩn thận và cười với anh đầy xa cách. Lần đầu tiên trong đời, cô dùng một danh xưng như đóng đinh vào lỗ tai anh, tách anh ra khỏi thế giới nhỏ bé mà anh luôn dựa vào để sống.
 
* Tết Đoan ngọ: ngày 5/5 âm lịch

 
Lúc đó anh đã nghĩ, Ninh Ninh không cần anh nữa.

 
Sau đó mẹ ruột Ninh Ninh xuất hiện, nói rằng xa cách nhiều năm như vậy là chuyện vạn bất đắc dĩ, cũng rất đau lòng, giờ phải đưa Ninh Ninh đi là lẽ dĩ nhiên. Nếu anh ngăn cản sẽ là làm lỡ chuyện đoàn tụ của hai mẹ con Ninh  Ninh.

 
Cô có gia đình và người thân thật sự, người anh trai giữa chừng này tính là gì, dù sao cô đã không cần anh nữa.

 
Chịu đựng và kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, đêm trung thu anh trở về tìm cô, muốn cúi đầu cầu xin em gái, đừng rời xa anh có được không? Anh không đi nước ngoài nữa, cũng không đi đâu cả, tốt nghiệp xong sẽ tiếp quản công việc, rồi cùng cô lên cấp ba và thi đại học. Nhưng về đến nhà lại biết được cô cãi nhau với mẹ, cô bé sốt cao cứ thể chạy ra khỏi nhà trong cơn mưa như trút nước.

 
Cả người anh ướt sũng, lúc tìm thấy cô bên bờ sông Cầm, một người say rượu lái chiếc xe SUV chạy ngang qua màn mưa, thét gào đâm thẳng về phía bóng dáng nhỏ bé của cô.
 
Anh luôn cảm ơn vì mình đã đến kịp, đến kịp để ôm lấy bảo bối của anh. Anh cao hơn cô rất nhiều, có thể bao bọc trọn vẹn cơ thể cô từ phía sau. Đến giây phút cuối cùng, anh đưa tay ra che lại đôi mắt ướt át nóng hổi của cô.

 
Đừng sợ.

 
Anh trai ở đây, em sợ cái gì?

 
Khi tỉnh dậy lần nữa, chân phải của anh vừa hết thuốc mê, cơn đau thấu tim có thể hủy hoại con người ùn ùn kéo đến. Đây không tính là gì cả. Ninh Ninh nhà anh chỉ rơi xuống nước rồi bị sốt chứ không bị thương tổn đến một chút da thịt nào.

 
Suốt ngày dài lại đến đêm đen, anh đau đến mức mồ hôi thấm ướt ga trải giường, nhưng suy nghĩ đến việc Ninh Ninh đang nằm cách anh mấy phòng bệnh không bị chút tổn hại nào, cô chỉ đang bị cảm mà thôi, thì anh lập tức vui mừng đến mức muốn quỳ xuống cảm ơn thần phật.

 
Đáng tiếc chân anh không thể quỳ được nữa rồi.

 
Mẹ ở bên cạnh giường anh, chảy nước mắt nói: “Nếu Ninh Ninh biết là con, nhìn thấy con như bây giờ thì đời này của con bé sẽ chấm hết, sẽ mãi mãi mắc nợ con. Con bé còn nhỏ như vậy, vừa mới đoàn tụ với mẹ ruột, hơn nữa con bé đã đến độ tuổi không còn dựa dẫm vào con nữa, dù sao thì con cũng chỉ là một người anh trai thân thiết với con bé mà thôi. Con muốn trói buộc con bé bên cạnh như vậy sao?”

 
Sao anh nỡ lòng nào.

 
Nghe nói để che giấu sự thật với Ninh Ninh, bọn họ đã cố đơn giản hóa câu chuyện để kể cho cô nghe, nhân vật chính đã bị thay đổi, chính mẹ cô mới là người đã tìm được cô, bảo vệ cô từ phía sau và chỉ bị thương nhẹ. Chỉ có cách này mới có thể xóa bỏ sự ngăn cách giữa hai mẹ con, để cho cô rời khỏi đây, sống một cuộc sống bình thường. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

 
Anh chỉ khó chịu, đến cuối cùng anh không có đến kịp để nhìn cô thật kỹ. Nhưng không sao, ngay cả chuyện anh quay về Ninh Ninh còn không biết. Cô từ bỏ được là được, không quan tâm anh nữa là được.

 
Bốn năm sau, cô quay lại bên anh một lần nữa. Anh cho rằng Ninh Ninh chẳng qua là muốn khiêu chiến và chơi trò chơi với anh, chứ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ được cô yêu.

 
Cơ thể anh bị khiếm khuyết. Đối với cô mà nói, anh là một bệnh nhân có ham muốn kiểm soát vượt quá giới hạn, là anh trai, anh ích kỷ muốn chiếm hết cuộc sống của cô bằng tình anh em. Bây giờ làm một người đàn ông có ham muốn và yêu thích cô, muốn cho cô thứ tình cảm mãnh liệt nhất, chỉ để đổi lấy một chút xốn xang từ cô.

 
Nếu dùng đôi chân này để lừa cô, cô sẽ mang theo áy náy đến thỏa mãn anh, nhưng anh không cần sự áy náy. Sự thật về vụ tai nạn xe hơi đó sẽ mãi mãi không được tiết lộ với cô.

 
Sau khi xem đoạn video đó, tận mắt nhìn thấy bộ dạng Ninh Ninh yêu anh như thế nào, anh kéo dài hơi tàn, thoi thóp sống trên cuộc đời này chỉ vì muốn cô yêu anh.

 
Cho dù cô không muốn, anh cũng sẽ hèn tiện không buông tay lần nữa.

 
Thẩm Hòa Ninh chạy đến cổng Học viện Múa, điện thoại trong túi rung lên, cô vất vả lắm mới cầm được hết đống đồ ngọt trên một tay, nhìn thấy dãy số điện thoại của Bạc Thời Dư.

 
Cô chuẩn bị tốt giọng điệu hờ hững, chậm chạp đến lúc chuông sắp hết mới nhận: “Có chuyện gì?”

 
Giọng nói từ tính hơi mang theo dòng điện truyền ra từ ống nghe: “Đã chuẩn bị đồ ngọt cho em ở ký túc xá rồi, em không cần phải vất vả đi mua.”

 
Dây thần kinh của Thẩm Hòa Ninh căng chặt như sắp phát nổ, cô sợ sẽ bị bộ tẩy.

 
Cô lập tức nhìn xung quanh, mím chặt môi, cố ý để lộ ra sự tức giận và bài xích: “Bạc Thời Dư, anh đi theo em là có ý gì?!”

 
Qua cửa kính ô tô màu đen, Bạc Thời Dư tham lam tìm kiếm bất kỳ bằng chứng nào trên gương mặt của cô cho thấy cô vẫn còn yêu anh.

 
Anh nói nhỏ: “Bảo bối, anh đang theo đuổi em, cầu xin em cho phép.”

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui