Cưng Chiều

Thẩm Hòa Ninh biết Bạc Thời Dư đang ở gần đây nhìn cô, cô không tìm thấy vị trí chính xác của anh nên không thể nào tránh được góc nhìn của anh, đương nhiên cũng không thể tùy tiện buông thả phản ứng của mình, tai trái cô kề sát điện thoại nóng đến mức bốc hơi, thật sự không nhịn được, mới vươn tay xoa mạnh hai cái.

 
Vừa ngứa lại vừa nóng, phản ứng sinh lý khó chịu này khiến cô không để ý không được.

 
Từ nhỏ đến lớn anh đã gọi tên thân mật của cô biết bao lần, có cả trêu chọc lẫn dỗ dành cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi cô là “Bảo bối”, tiếng gọi rõ ràng và nổi bật như vậy, tượng trưng cho câu chữ chứa đầy sự cưng chiều cùng thiên vị, còn gọi đến mức tự nhiên như thế, ai biết ở sau lưng cô, anh đã lén thử bao nhiêu lần.

 
Miệng thì gọi “bảo bối” thuần thục như vậy, thế nhưng ngoài mặt vẫn có thể nhẫn nhịn, đối xử với cô quá hời hợt, không quan tâm thì thật sự càng khiến người ta tức giận.

 
Cũng càng làm cho lòng người chua xót.

 
Rốt cuộc anh đã kiềm chế đến mức nào mới yêu thầm thành như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy khổ sở sao.

 
Mũi chân Thẩm Hòa Ninh móc vào trong, di di lên mặt đất, cụp mắt nói: “Nếu anh hỏi ý kiến em, em chắc chắn không cho phép anh theo đuổi, anh có muốn đi hỏi thăm tình hình thực tế một chút không, hiện giờ người theo đuổi em đã xếp hàng dài từ Học viện múa đến Đại học Y, anh cần phải tranh giành vị trí với sinh viên của mình.”

 
Không cho anh nói nữa, cô cướp trước một bước: “Ngoài cổng lạnh quá, em phải vào đây, chắc anh không có cách vào ký túc xá nữ đâu nhỉ, đừng đi theo em, em tự mua thức ăn rồi, những thứ trong ký túc xá… Em sẽ tặng cho các bạn, thái độ của em đối với những người theo đuổi bình thường từ trước đến nay đều như vậy.”

 
Thẩm Hòa Ninh nhẫn tâm cúp điện thoại, không ác một chút với anh thì không được, nếu cứ không so đo mà trực tiếp giảng hòa với anh thì cái giá phải trả cho sự kiềm chế để rồi tự mình chịu khổ của anh cũng quá nhẹ rồi.

 
Giống như khoảng thời gian mới chuyển ra khỏi biệt thự Thành Nam, nếu không ép anh, thì sao anh có thể đau đớn đến mức nhận ra mình không thể xa được cô.

 
Bây giờ cũng vậy, không trừng phạt anh cho tốt, anh sẽ không hiểu được theo đuổi cô phải vất vả đến nhường nào, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không một mình đối mặt và dễ dàng buông cô ra nữa.

 
Thẩm Hòa Ninh xoay người vào cổng trường, chạy một mạch đến ký túc xá, trên đường có người nhận ra là cô, bèn lôi điện thoại ra chụp ảnh, có người còn cực kỳ nhiệt tình hô to: “Lần này cậu nổi lắm ấy Thẩm Hòa Ninh! Đều là bạn học cùng trường, sau này giàu có rồi thì đừng quên nhau nhá ——”

 
Cô đi về phòng ngủ, qua mấy căn phòng đang mở cửa, mấy bạn nữ bên trong nhìn thấy cô lập tức vẫy tay cảm ơn, cô ngơ người, nhưng không có thời gian hỏi nhiều, chạy một mạch tới phòng mình rồi đẩy cửa ra, nhưng không nhìn thấy trên bàn có đồ ngọt gì đó như Bạc Thời Dư nói.

 
Thẩm Hòa Ninh mím môi, còn chưa kịp mất mát thì đã bất ngờ phát hiện cạnh tường có thêm hai chiếc tủ lạnh mini.

 
Các bạn cùng phòng thấy cô xuất hiện thì lập tức tỉnh ngủ, chen nhau đi lên, kích động hỏi: “Ninh Ninh, tình huống lần này là thế nào vậy, có anh con nhà giàu nào mà chu đáo thế, chắc sợ cậu tặng đồ ăn cho người khác nên trước tiên đã phát hết một lượt cho các phòng trong cả tòa nhà, sau đó mang cái này ——”

 
Ba người đẩy cô đến trước tủ lạnh, kích động thúc giục: “Mau mở ra đi!”

 
Đầu ngón tay Thẩm Hòa Ninh hơi nóng lên, cô nắm chặt rồi kéo cánh cửa của một chiếc tủ ra, hơi lạnh phả vào mặt, bên trong được chia thành từng loại, sắp xếp ngay ngắn gọn gàng giống hệt như người kia.

 
Đều là mấy thứ từ lúc nhỏ cô đã cực kỳ thích, nhưng cứ luôn sờ soạng mấy đồng tiền lẻ trong túi, vừa thèm ăn lại vừa không nỡ ăn, âm thầm chịu đựng không đòi những hộp kem đó.

 
Những năm đó, anh trai luôn có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, cô muốn cái gì, chỉ cần nhìn nhiều hơn một lần thì nó sẽ tự động xuất hiện trước mắt cô.

 
Trước hộp kem có dán mấy tờ giấy nhớ, chữ viết bên trên rõ ràng sắc bén, là nét chữ cô quen thuộc nhất, anh tự tay viết lên từng con số, thoáng đánh dấu kỳ kinh nguyệt của cô.

 
“Mấy ngày nữa phải nhịn ăn.”

 
“Bảo bối nghe lời.”

 
Lông mi Thẩm Hòa Ninh run rẩy, cô đóng cửa tủ “Rầm” một tiếng, ngón tay lại không nhịn được mà kéo ngăn lạnh bên trên ra, hai mắt lập tức hơi trợn to, phía đối diện được nhét đầy hoa linh lan (*), giống mùi hương thường thấy trên người cô, giữa những bông linh lan đặt đủ loại bánh ngọt muôn màu muôn vẻ, còn hợp khẩu vị của cô hơn so với những thứ hôm nay cô tự mua.

 
Cô cắn chặt môi dưới, kéo một bông hoa linh lan, ngón tay móc vào thật chặt, khẽ nói: “Ai thích cái này chứ, em cũng không phải học sinh cấp hai mà bị những thứ này mê hoặc nữa ——”

 
Ngoài miệng thì mạnh mẽ cứng rắn là thế, nhưng đầu ngón tay đang vân vê bông hoa linh lan như ma sát ra những đốm lửa nhỏ, cô tiếp tục mở cửa tủ bên cạnh, cũng không phải tủ lạnh mà là một tủ giữ nhiệt có đầy đủ chức năng, còn hơn cả một quán trà sữa với đủ loại đồ uống nóng.

 
Thẩm Hòa Ninh hít vào một hơi, lập tức nhắn tin WeChat cho Bạc Thời Dư, nhân tiện đổi luôn ba chữ “Tiểu Hòa Miêu” dành riêng cho anh thành nick name mới cực kỳ khoa trương, “Anh là aiiii”.

 
Anh là aiiii: “Không thích cái nào hết, đã qua bao nhiêu năm, những thứ em yêu thích đã thay đổi từ lâu rồi, để ở đây chỉ chiếm chỗ thôi, sáng mai em sẽ quyên góp cho nhà ăn của trường.”

 
Thẩm Hòa Ninh điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sợ mình nghe được chuông báo trả lời tin nhắn của anh sẽ không chịu đựng được.

 
Cô khẽ nhăn chóp mũi, nhắm mắt nghiêng người, ôm lấy chiếc tủ lạnh mà anh mang tới.

 
Mặt cô dán sát vào cánh cửa, sau đó mới quay đầu nhìn về phía ba bạn cùng phòng đang trưng ra khuôn mặt hoang mang lo sợ, cô không trực tiếp trả lời sự hóng hớt của bọn họ mà tập trung hỏi một người trong số đó: “Bà xã ơi, ông cậu quyền lực ở khoa chỉnh hình của cậu vẫn chưa về nước hả.”

 
Bạn cùng phòng vội nói: “Tớ đang định nói cho cậu đây, cuối cùng cũng về rồi, vừa mới về hôm nay, nghe nói đề tài chính mà tổ nghiên cứu của bọn họ làm suốt hai, ba năm cuối cùng đã có đối tượng thí nghiệm lâm sàng, chuyện cậu muốn hỏi tớ đã đề cập qua với cậu tớ, cậu ấy nói vẫn nên trực tiếp gặp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn, lúc này chắc cậu tớ không bận, không thì tớ video call cho hai người nhé?”

 
Thẩm Hòa Ninh vội vàng xoa mặt, ngồi nghiêm chỉnh trước điện thoại của bạn cùng phòng.

 
Cậu của bạn cùng phòng tầm tuổi trung niên*, con người nho nhã chín chắn, Thẩm Hòa Ninh vừa nhìn đã biết ông là người có trình độ và kiến thức giỏi trong ngành, cô miêu tả tất cả tình trạng vết thương ở chân của Bạc Thời Dư có trong trí nhớ một cách chân thật, nắm chặt ghế dựa bên cạnh hỏi: “Chân anh ấy đã bị thương hai năm, là tai nạn xe cộ nghiêm trọng kiểu gì mà vết thương mãi không thể ổn định, vẫn luôn phát tác, hôm nay anh ấy còn nói…” 

 
Thẩm Hòa Ninh hít một hơi, nhịn cảm xúc xuống: “Nói anh ấy phải cưa chân ạ.”

 
Ông cậu gật đầu: “Có thông tin chi tiết hơn không, cháu không biết cụ thể về tai nạn xe và quá trình điều trị à?”

 
Thẩm Hòa Ninh lắc đầu.

 
Trước kia cô đã từng hỏi rất nhiều lần nhưng Bạc Thời Dư đều trả lời vài ba câu cho qua chuyện, cô đoán anh không muốn nhắc tới nỗi đau đã phải trải qua nên cũng không hỏi nữa.

 
Hôm nay anh thổ lộ với cô nhiều như vậy, hận không thể bóc trần hết con người mình ra cho cô xem, thế nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì liên quan đến vết thương ở chân, cô vốn không thể đi hỏi anh vì như vậy sẽ giống như sự quan tâm thừa thãi, mà nhìn dáng vẻ của anh, cho dù hỏi thì anh cũng sẽ không nhiều lời.

 
Kết quả anh vẫn không thổ lộ hết tâm tình với cô.

 
Thẩm Hòa Ninh cụp mắt, trong lòng đang rầu rĩ xoắn xuýt thì nghe được tiếng cậu nói: “Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ rất giống với vết thương của đối tượng thí nghiệm lâm sàng của tổ chúng tôi, nhưng tình trạng của người kia nghiêm trọng hơn, cháu nói bạn của cháu đã bị hai năm, còn cậu ấy là hơn bốn năm.”

 
“Thông thường, vết thương trở nên trầm trọng và lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy đều không phải do tai nạn xe cộ đơn thuần, rất có thể là tai nạn xe cộ cùng với nhiễm trùng miệng vết thương quá nặng, dẫn đến việc chỗ nhiễm trùng không được loại bỏ hoàn toàn, nếu không khống chế tốt, chỗ nhiễm trùng cứ tiếp tục phát triển thì đương nhiên phải cưa chân, nếu không sẽ gây ra những hệ lụy xấu hơn.”

 
Thẩm Hòa Ninh sửng sốt: “Nhiễm trùng ạ…”

 
Ông cậu giải thích: “Lấy ví dụ từ đối tượng thí nghiệm lâm sàng của chúng tôi, anh ấy bị tai nạn xe đồng thời rơi xuống nước, nước sông quá bẩn, lại bị ngâm nước trong thời gian dài, không thể rời khỏi nguồn ô nhiễm kịp thời nên dẫn tới hậu quả xấu.”

 
Thẩm Hòa Ninh còn muốn hỏi tiếp, ông cậu đã nói xin lỗi: “Ngại quá, tôi không thể nói quá nhiều về việc riêng của bệnh nhân, nhưng thí nghiệm lâm sàng của chúng tôi sắp bắt đầu rồi, nếu cậu ấy* có thể chịu đựng được đau đớn trong thời gian dài và chống chọi được trong toàn bộ quá trình, thì người cháu quan tâm có lẽ sẽ có hy vọng, đến khi quá trình điều trị đã được hoàn thiện kỹ càng thì sẽ không cần chịu nhiều khổ sở giống như cậu ấy* nữa.”

 
* Từ “cậu ấy” trong câu là chỉ đối tượng thí nghiệm lâm sàng

 
Video kết thúc, Thẩm Hòa Ninh ngồi một lúc lâu không nhúc nhích, nhắm mắt lại yên lặng bái Bồ Tát, hy vọng thí nghiệm lâm sàng hoàn thành càng sớm càng tốt, và đối tượng thí nghiệm sẽ chịu đựng được cho dù đau đớn đến đâu.

 
Là cô ích kỷ, không lương thiện, không có lòng đồng cảm, nhưng cô chỉ mong chân anh trai có thể bớt đau đớn một chút.

 
Người đàn ông có sống lưng thẳng tắp như vậy, sao có thể vì tàn tật mà khom lưng.

 
Đến khi bạn cùng phòng lo lắng đẩy cô một cái, Thẩm Hòa Ninh mới hoàn hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, bên tòa nhà đối diện đã không còn mấy ánh đèn, ký túc xá cũng khóa cửa chính từ lâu.

 
Sau khi Thẩm Hòa Ninh lên giường, phát hiện rèm cửa sổ bên chỗ cô không được kéo kín hoàn toàn.

 
Trong phòng ký túc có bốn giường ngủ, giường cô ở bên phải cửa sổ, ngoài cửa sổ còn có một ban công nhỏ, tất cả đều là kính trong suốt nên có thể nhìn ra bên ngoài.

 
Cô quỳ gập chân bò đến cuối giường, ngón tay túm rèm cửa sổ, muốn khép kín khe hở rộng bằng lòng bàn tay rồi nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, ôn tập lại những lời Bạc Thời Dư đã nói vào hôm nay ít nhất ba lần.

 
Nhưng ngay sau đó động tác của cô như bị đóng băng, ngừng vài giây, đột nhiên cô nghiêng người về phía trước, tay chống lên thành giường, bình tĩnh nhìn xuống dưới tầng.

 
Từ góc độ của cô, thật ra chỉ có thể nhìn thấy một phạm vi rất nhỏ ở dưới tầng, nhưng cho dù trong không gian nhỏ hẹp như vậy, bóng dáng người đàn ông mặc áo khoác đen lặng lẽ đứng ở đó, dựa lưng vào tường, không có xe lăn, không có nạng, ngón tay tái nhợt đến chói mắt trong đêm đen.

 
Giữa ngón tay anh có điếu thuốc đang cháy dở, không đặt lên môi mà cứ đốt một cách tùy ý, ánh lửa đỏ rực, giống như con ngươi đỏ hoe ướt át trong gió rét và đêm đen.

 
Có lẽ cứ vài giây anh sẽ nhìn lên một lần, cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần, lần này cuối cùng đã mơ hồ chạm phải cô.

 
Thẩm Hòa Ninh không chắc anh có thể nhìn thấy mình hay không, tiếng tim đập dồn dập phóng đại, cô che trán để bình tĩnh lại, nhưng vẫn không kiềm được lật điện thoại ra xem.

 
Bên trên hiển thị tin nhắn WeChat cuối cùng anh gửi, chỉ có hai dòng ngắn ngủn.

 
“Bảo bối, trước khi đi ngủ, nếu em rảnh thì đứng bên cửa sổ sát ban công một phút nhé.”

 
“Nếu một phút quá dài, vậy vài giây cũng được, để anh nhìn thấy em.”

 
Thẩm Hòa Ninh nắm ga trải giường, lập tức kéo chặt rèm cửa sổ, trùm kín người trong chăn, một lát sau, cô vẫn đầu bù tóc rối chui ra, nghiến răng, bò xuống giường chui vào ban công, quay lưng đóng cửa lại.

 
Cô đứng bên cửa sổ nhìn từ trên cao xuống, gương mặt lạnh lùng tuyệt đối không buông lỏng, trong lòng dâng trào sóng lớn nhìn chăm chăm người đàn ông đang đứng dưới tầng.

 
Bạc Thời Dư không thể đứng thẳng, cũng không thể đến gần cô, anh chỉ có thể dựa vào bức tường, duy trì tư thế đứng ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi mỏng nhạt màu chậm rãi giương lên một đường cong.

 
Từ sau khi gặp lại, Thẩm Hòa Ninh chưa từng thấy anh thật sự cười, chỉ là những cái nhếch môi qua loa, lạnh lùng hay giễu cợt, chưa bao giờ chạm đến đáy mắt, nhưng bây giờ anh đang hướng về phía cô, cười với cô như vậy, nụ cười làm mũi cô chua xót.

 
Cô gọi điện thoại sang, giữ bình tĩnh: “Thầy Bạc, anh cũng có danh tiếng ở Học viện múa, khắp diễn đàn đều là bài đăng về anh, nửa đêm anh đứng dưới lầu ký túc xá nữ sẽ có ảnh hưởng tới cả anh và em.”

 
Trong ống nghe chỉ có tiếng gió, qua một lát, giọng nói khàn đặc của người đàn ông mới vang lên: “Hồi còn học ở Đại học Y, thấy các bạn nam theo đuổi bạn nữ mình thích sẽ luôn đứng dưới lầu ngắm nhìn, anh đã rất hâm mộ.”

 
Thẩm Hòa Ninh cứng ngắc.
_________
- Hoa linh lan: Linh lan hay lan chuông, có nguồn gốc trong khu vực ôn đới mát của Bắc bán cầu tại châu Á, châu Âu và Bắc Mỹ. Nó là một loài cây thân thảo sống lâu năm có khả năng tạo thành các cụm dày dặc nhờ loang rộng theo các rễ ngầm dưới mặt đất gọi là thân rễ. Thân cây cao tới 15–30 cm, với hai lá dài 10–25 cm và cành hoa bao gồm 5-15 hoa trên đỉnh ngọn thân cây. Hoa có màu trắng (ít khi hồng), hình chuông, đường kính 5–10 mm, có mùi thơm ngọt; nở hoa về cuối mùa xuân.
 
- Tuổi trung niên: khoảng 40 – 50 tuổi

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui