Cô lại liếc mắt nhìn nhãn hiệu một lần nữa, xác định độ cồn không đáng lo ngại nên lập tức hòa cùng mọi người uống hơn nửa chai, đến khi nhận ra đầu mình nặng trĩu, cô đã không thể tự đứng lên một mình.
Thẩm Hòa Ninh đỡ trán, tay nắm chặt chai rượu, nồng độ cồn tích tụ sau đó tăng vọt lên làm cô khó có thể thích nghi, cô cũng không phải kiểu thích chơi đùa làm loạn với người ngoài sau khi say rượu, cơ thể dần mất đi khả năng hành động một cách tự do, cũng không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể cố giữ động tác ban đầu theo bản năng để mình không bị trượt xuống.
Lý trí vẫn còn, nhưng đã không đủ để cô nghĩ được rõ ràng, chỉ cảm thấy mùi rượu nồng nặc xông lên đầu hết trận này đến trận khác, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Trong phòng đông người, còn có hệ thống karaoke riêng, sau khi vui đùa ầm ĩ thì bắt đầu rối loạn, các cô gái chơi đến không biết trời đất gì, mọi người tắt đèn lớn trong phòng đi, chỉ để lại mấy dãy đèn nhỏ để tạo bầu không khí rồi bắt đầu ca hát, không thèm để ý rõ là ai ở gần ai, rất nhanh đã hòa thành một đống lộn xộn, cũng không ai đặc biệt chú ý tới trạng thái bất thường của Thẩm Hòa Ninh.
Thẩm Hòa Ninh cố giữ tỉnh táo, khàn giọng gọi người quen mấy câu, nhưng trong phòng quá ồn, tiếng nói vừa ra khỏi miệng đã bị nhấn chìm, cô nuốt xuống một cách khó khăn, sờ điện thoại của mình, muốn gọi điện thoại.
Nhưng ngón tay vừa mới chạm vào, chuyên viên trang điểm lấy rượu cho cô đã tới gần, đầy quan tâm hỏi: “Ninh Ninh, em không sao chứ?”
Thẩm Hòa Ninh nắm điện thoại: “Gọi, gọi cho người đầu tiên trong danh bạ.”
Chuyên viên trang điểm nhận lấy điện thoại, cũng không có hành động mà nghiêng người gọi bạn trai cô ta tới đây.
Trong tầm nhìn méo mó của Thẩm Hòa Ninh lờ mờ nhìn thấy gương mặt tươi cười của một người đàn ông lạ mặt, cô thể hiện sự bài xích bằng cách nắm lấy chai rượu muốn đẩy ra, nhưng sức lực của đối phương lớn hơn, lập tức chặn được cái chai rồi đến gần cô.
Hơi thở đang đến gần làm Thẩm Hòa Ninh hơi cảm thấy ghê tởm, ngay sau đó mơ màng nghe được giọng nói của người đàn ông: “Đợi chút đã, tốt nhất anh nên ôm cô ta một cái, ôm chụp trông sẽ thật hơn, em đừng chụp mặt anh là được, không giống thật một chút thì đăng lên ai tin chứ.”
Sau đó lại đè thấp giọng thầm thì với người kia: “Em không vui cái gì, anh làm cái này không phải cũng vì tiền công sao, một con nhóc bình thường không có số có má gì thì biết điều một chút là được, sao cứ phải chen vào giành giật miếng bánh với ngôi sao nữ khác chứ, đây không phải là đợi người ta tới xử lý sao, kiểu nữ thần ngây thơ trong sáng như con nhóc này, chỉ mấy bức ảnh cũng đủ chơi chết cô ta rồi ——”
Thẩm Hòa Ninh nghe câu được câu không, thậm chí đầu óc cũng không thể hoàn toàn đoán được ý tứ trong lời nói, nhưng cảm giác nguy cơ là bản năng tự nhiên, cô giãy giụa chống cự, cơ thể cũng cứng lên, trượt người khỏi ghế, người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, tiến lên muốn nhân lúc tối sầm ôm lấy cô.
Anh ta đang vươn tay chạm vào cơ thể Thẩm Hòa Ninh, cánh cửa phòng đóng chặt lập tức bị đẩy ra kèm theo tiếng vang chói tai, cánh cửa đụng phải vách tường vang “Ầm” một tiếng, rồi lại đung đưa phát ra những tiếng vù vù, ngay sau đó đèn trần đã tắt được bật mở, ánh sáng trắng như tuyết rọi xuống chiếu sáng cả căn phòng.
Tiếng ca hát ồn ào đột nhiên im bặt, mọi người sợ hãi quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cửa.
Sau một hai giây im lặng, có mấy người đột nhiên đứng lên, hai chân bước nhanh lên phía trước tiếp đón đầy chột dạ, căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, vừa ngỡ ngàng vừa sợ sệt hỏi: “Anh Bạc, sao anh lại đến đây, có phải đi nhầm phòng không, bên chỗ chúng tôi là buổi liên hoan của tổ chương trình ——”
Xưng hô này vừa được gọi ra khỏi miệng, những người khác trong phòng cũng không hẹn mà đồng loạt đứng thẳng, nín thở nhìn chiếc xe lăn màu đen không đồng điệu với toàn cảnh.
Dù là xe lăn thì cũng nên xuất hiện ở phòng trà thanh tĩnh hoặc là những tiệc rượu của giới thượng lưu mà các cô ấy từng nghe nói, chứ tuyệt đối không phải một căn phòng trong nhà hàng món cay Tứ Xuyên.
Người ngồi trên xe lăn mặc vest đi giày da, cà vạt đậm màu thắt trên cổ áo trắng tinh, ánh sáng mờ phát ra từ viền kính như đâm thẳng vào xương cốt người ta, trên gương mặt mang ý tứ thoáng đãng rạng ngời lại bị bao phủ bởi một tầng hơi thở tàn bạo dọa người.
Người lúc trước đã nói “con người thật của Bạc Thời Dư có phải nhìn cũng rất đáng sợ hay không” giờ hoàn toàn ngây dại, ý thức trống rỗng, người trước mắt mang dáng vẻ thần tiên tuyệt đỉnh này tuyệt đối không phải từ ngoại hình cho đến cơ thể tàn tật đều khiến người ta sợ hãi, nhưng những lời đó cũng không sai, ít nhất vào giờ phút này, nhiều người trong phòng như vậy, nhưng không có một ai dám hé răng.
Ngoại trừ Thẩm Hòa Ninh.
Cơn say của Thẩm Hòa Ninh đang lên cao lại bị quấy rầy, cô khó chịu đến mức phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ, cũng không phải khóc, mà chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên, nhưng có người không chịu đựng được.
Cô ngồi không vững, cánh tay không chống đỡ nổi nên đổ nghiêng người sang một bên, không ngã xuống, mà lại đụng phải lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo, còn mang theo làn gió đêm rét lạnh của người đàn ông.
Bạc Thời Dư lập tức đỡ được cô.
Vào giây phút tầm mắt mơ hồ của Thẩm Hòa Ninh đối diện với anh, vành mắt không tự chủ được mà nóng lên, cho dù bây giờ đầu óc cô không sử dụng được tốt cho lắm, nhưng vẫn dựa vào chút lý trí còn sót lại để điều khiển bản thân, thuận thế ngã vào trong lồng ngực anh, giả vờ như say đến mức không biết trời trăng mây đất gì.
Trong phòng không còn yên tĩnh mà như một nồi lẩu bùng nổ kịch liệt, ngay sau đó nắp nồi lập tức bị đậy lại, dù ngạt thở vẫn không dám phát ra bất kỳ tiếng vang nào, sắc mặt chuyên viên trang điểm và bạn trai tái nhợt như tờ giấy, trơ mắt nhìn Thẩm Hòa Ninh được Bạc Thời Dư siết chặt trong vòng tay.
Thẩm Hòa Ninh không tìm được tư thế thích hợp nên không mấy thoải mái, cô khó chịu di chuyển qua lại trên đùi anh.
Bạc Thời Dư lập tức kéo áo khoác xuống, quấn cô lại trước ngực, đầu hơi cúi thấp, lướt qua thái dương đẫm mồ hôi của cô, trầm giọng cất lời: “Ngoan nào, anh đây.”
Giang Nguyên cũng sa sầm mặt, đứng bên cạnh xe lăn, ánh mắt Bạc Thời Dư dừng trên mặt Thẩm Hòa Ninh sau đó không dời đi nữa, anh cụp mắt, thấp giọng dặn dò: “Xử lý từng người một.”
Thẩm Hòa Ninh khó khăn duy trì ý trí, không thể hiểu nổi rốt cuộc chai rượu mình uống đã xảy ra vấn đề gì, nhưng đã không còn quan trọng, sau khi Bạc Thời Dư tới, cô không rảnh băn khoăn về những cái đó nữa.
Cô không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, chỉ cảm thấy lúc xe lăn đi về phía trước thì hơi xóc nảy, cô bị quần áo che đậy, kề sát lên người anh, là loại thân mật quá mức đã từ rất lâu.
Sức lực và lý trí còn sót lại của Thẩm Hòa Ninh đều dùng để khống chế không cho bản thân mình bại lộ, chứ không rảnh để kiểm soát hành động của mình, cô mượn tội danh say rượu, cứ tùy tiện chui vào trong ngực anh, lúc giở trò còn không quên chọc tức anh: “Anh… Là ai.”
Anh là ai, cũng không biết người ta là ai mà dám lao đầu về phía trước, không có tính đặc biệt, cũng không có sự đối xử khác biệt.
Bạc Thời Dư siết chặt khớp ngón tay, sắc tái xanh chợt lóe lên, anh mang Thẩm Hòa Ninh lên hàng ghế sau của xe, Giang Nguyên để lại người ở hiện trường xử lý mấy người không đàng hoàng kia, thấy thế lập tức nhanh chóng cất xe lăn vào rồi chạy đến ghế lái: “Anh Thời, giờ đi đâu ạ, học viện Múa hay là… Biệt thự Thành Nam.”
Thẩm Hòa Ninh nghe được ít nhiều, hơi rượu trào lên khiến cả người chua loét, trán cô tựa trên vai Bạc Thời Dư: “Hôm nay ký túc xá… Không có ai, em về nhà, anh không biết… Không biết nhà em ở đâu.”
Trong ký túc xá không có ai chăm sóc cô.
Anh biết nhà cô ở đâu.
Cho dù cô nói anh không biết, thì cũng phải nghe vậy, mà chỉ có thể nghe vậy.
Xe xuyên qua bóng đêm, chạy như bay về biệt thự Thành Nam, Thẩm Hòa Ninh bị thấm đẫm trong mùi hương gỗ trầm trên người Bạc Thời Dư, mùi rượu tạm thời bị đè xuống một chút, trái tim bắt đầu rung động hỗn loạn một cách không có giới hạn ở trong lồng ngực.
Cô biết mình được đưa về đâu, cũng biết tiếp theo có thể nhận được cái gì.
Muốn… Giày vò anh.
Thẩm Hòa Ninh cắn môi, trên chân khôi phục chút sức lực, nhưng sống chết cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cô mềm nhũn như không xương, bị Bạc Thời Dư kéo vào trong lồng ngực một lần nữa, vào cửa biệt thự Thành Nam bằng cách ngồi trên xe lăn.
Giang Nguyên đương nhiên sẽ không đi theo nữa, cánh cửa ở sau lưng vang lên tiếng khóa, thần kinh đẫm men rượu của Thẩm Hòa Ninh dần căng chặt, căn phòng khách cô chưa một lần trở về sau khi ra đi giờ lạnh lẽo đến mức không có một chút sức sống.
Khí ôxy của cô loãng dần, phải hé miệng hít thở hai hơi, hơi thở mang theo mùi rượu nồng hương vải vờn quanh làn da bên tai anh, tạo thành sự kích thích khiến con người ta run rẩy vô cớ.
Đã lâu lắm rồi, những ham muốn đó cứ dồn nén, quẩn quanh ở chỗ tối tăm nhất, cứ trằn trọc, tra tấn khiến hàng đêm anh không thể đi vào giấc ngủ, anh nhớ cô, khát khao được chạm vào cô như một căn bệnh vô phương cứu chữa.
Ngực Thẩm Hòa Ninh phập phồng, mái tóc dài của cô buộc kiểu đuôi ngựa, đuôi tóc lướt qua gáy anh, vừa tê vừa ngứa, cô khó khăn chống người lên, híp mắt nhìn anh: “Anh đưa em… về đâu thế, đây không phải… nhà em.”
Bạc Thời Dư giữ chặt quai hàm đang đung đưa loạn xạ của cô, con ngươi đen đặc như muốn cắn nuốt người nhìn, khàn giọng nói: “Ừ, là nhà của anh và Ninh Ninh.”
Thẩm Hòa Ninh cười một cái, ánh mắt nhuốm men say mơ màng, ngón tay vô tình lướt qua môi anh.
Động tác thân mật như vậy đổi lấy sự ảm đạm chán chường đột nhiên bị đè xuống của Bạc Thời Dư: “Thẩm Hòa Ninh, rốt cuộc em có biết anh là ai không!”
“Còn có thể là ai,” âm điệu của cô bị kéo dài một cách uể oải, phát âm không chuẩn, mềm giọng nói ra những lời lộn xộn, không đầu không đuôi, “Em không cần, không muốn quay đầu lại, cắt đứt dứt khoát, cũng chỉ có… Một người đó mà thôi.”
Những chữ như cắt thẳng vào lòng cứ thế rơi xuống, âm cuối của cô vẫn còn quấn quanh mềm mại giữa răng môi, người đàn ông không thể chịu nổi phải nắm chặt cánh tay cô, ở trong bóng tối, anh cúi xuống, hơi thở vừa nặng vừa gấp gáp, hôn thật mạnh lên đôi môi đang khép mở của cô.
Đầu Thẩm Hòa Ninh căng lên, dây thần kinh mẫn cảm nhất ở khắp các nơi trên cơ thể đều đang kêu gào, môi lưỡi bị nghiền ép, bị giày vò, nóng bỏng đến mức muốn tan ra, âm thanh ướt át trở nên đặc biệt rõ ràng trong phòng khách yên tĩnh.
Móng tay cô đè chặt trên da thịt mềm mại của mình, đôi mắt nhuốm hơi rượu và sự nhiệt liệt sôi trào lập tức nóng lên hầm hập, khi nụ hôn của anh vỡ òa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cô ép mình lùi về sau, kéo ra một khoảng cách với anh.
“Sao anh… Làm xằng làm bậy thế,” trong lòng cô đang tung tăng nhảy nhót, nhưng ngoài miệng lại không nói thật, còn ra vẻ lạnh lùng không khoan nhượng, “Nhân cơ hội… Bắt nạt em, em sẽ không, không bao giờ —— với anh nữa”
Bạc Thời Dư nhắm mắt, ngực bị thiêu đốt đến mức bỏng rộp, anh bỗng duỗi tay ra, vào lúc Thẩm Hòa Ninh cho rằng anh muốn ép buộc mình, ngón tay tái nhợt của anh lại móc lấy dây buộc tóc trên đuôi ngựa của cô.
Dây buộc tóc tung ra, mái tóc dài của cô xõa xuống, mà anh nắm chặt dây vải ren mềm mại, một tay linh hoạt thắt nút, dùng dây buộc tóc rực rỡ sắc màu của cô gái trói tay trái mình lên tay vịn xe lăn.
Sau đó, những ngón tay dài trên cánh tay phải duy nhất có thể cử động của anh phủ lên chiếc cà vạt đang thắt chặt trên cần cổ, kéo xuống, rồi giao cho Thẩm Hòa Ninh.
“Em trói anh đi.”
Thẩm Hòa Ninh nhìn anh, gấp gáp đến mức hơi thở không đều, men rượu như hun đốt ầm ầm trong mấy động tác của anh, sôi trào đến mức đầu choáng mắt hoa.
Cô bị anh dẫn dắt, dùng chiếc cà vạt đậm màu có giá trị cao trói chặt tay phải cầm dao mổ của bác sĩ Bạc.
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào Thẩm Hòa Ninh, nụ cười trên môi vừa dịu dàng vừa cố chấp, trong đôi mắt đen nhánh khó giấu nổi đã lan tràn nỗi niềm khát khao thầm lặng với cô.
“Anh sẽ không động đậy.”
“Bé ngoan, lại đây.”
“Lần này đến lượt anh, đến lượt anh tới lấy lòng em.”