Ý tưởng ban đầu của Thẩm Hòa Ninh vốn chỉ muốn mượn việc say rượu để có một cái ôm hôn đã đến từ lâu, đương nhiên hai ba cái cũng được, nhưng không hề muốn nhiều hơn.
Một nụ hôn sâu đến bất ngờ đã làm cô ngây ngốc, giờ phút này cô bị đầu độc bởi giọng nói trầm thấp của người đàn ông, cứ thế nghe lời mà trói tay anh lại, quần áo anh xộc xệch thắt trên xe lăn, tư thế “em cần em cứ lấy”, chẳng khác nào đổ mấy thùng dầu sôi lên ngọn lửa đang đè nén dưới đáy lòng, thiêu cháy cô rừng rực.
Ký ức liên quan đến một lần “Lấy lòng” ở trong trí nhớ là trên hành lang đen kịt trong hội trường của trường học, cô dụ dỗ anh từng bước, nếu hôm nay đối tượng bị dụ dỗ đổi lại thành cô thì anh muốn làm như thế nào đây, cả hai tay anh đều bị khống chế rồi.
Thẩm Hòa Ninh không làm rõ được mình say nhiều hơn hay tỉnh táo nhiều hơn, chỉ biết rằng khi đối mặt với một Bạc Thời Dư như vậy, nhiệt độ cơ thể cô tăng vọt như gió lốc, hoàn toàn không đưa ra được phản ứng từ chối, huống chi còn có men rượu làm cái cớ.
Bị đôi con ngươi đen sâu hoắc và mãnh liệt của anh nhìn chằm chằm, cô nuốt khan hai cái, thử tiến gần về phía trước một chút, phát âm không rõ ràng, giọng nói có vẻ cực kỳ nũng nịu: “Lấy lòng… Lấy lòng như thế nào, cả hai tay anh đều… Không động đậy được.”
Đường cong xương quai hàm của Bạc Thời Dư được kéo dài, hiện ra góc cạnh rõ ràngở trong bóng đêm: “Lần trước thầy giáo còn chưa kịp dạy em, không nhất định phải dùng tay, còn có môi và lưỡi nữa.”
Anh càng khàn giọng hơn trước, nhìn chằm chằm cô như chộp lấy con mồi, lại như thể đang chăm chú nhìn vật báu đã khao khát từ lâu, thong thả dỗ dành: “Nghe lời anh, bước lên phía trước, cách anh gần một chút, để anh có thể chạm tới em.”
Thẩm Hòa Ninh có loại bản năng tự động nghe lời đối với giọng nói của anh, chờ đến khi phản ứng lại, đầu gối cô đã đè bên cạnh hai chân anh, áp chặt lên tay vịn xe lăn, hai tay chống lên lưng ghế để đỡ cơ thể, muốn cố hết sức nâng người mình lên cao một chút để có thể từ trên cao nhìn xuống anh.
Nhưng khi cô còn chưa chọn được góc độ, trước mắt đã sáng lấp lánh như cả một trời pháo hoa.
Đôi môi đỏ cong lên lại bị anh chiếm đoạt lần nữa, vừa cắn vừa mút, lúc nhẹ lúc nặng, hương vải thiều vẫn còn vương lại trong miệng cô, còn cả men rượu nóng hừng hực, tất cả bị đoạt lấy không còn sót lại gì giữa lúc môi lưỡi quấn quýt nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Mãi đến khi cô hé môi, cố gắng hít thở vì thiếu oxy, anh lại đột ngột giảm thế tiến công, như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng cọ sát trên môi cô, có lúc còn cố tình tách ra hai giây, xong lại bất thình lình đè chặt.
Sống lưng Thẩm Hòa Ninh tê liệt, sự nghiền nát hời hợt như vậy khác hoàn toàn với cái hôn sâu bất ngờ và vội vã, phóng đại cảm nhận của từng dây thần kinh trên môi cô, bị sự trêu chọc suồng sã lôi kéo, cả người đều run lên, hưng phấn đến mức muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Cô không nhịn được phải nheo mắt hưởng thụ, cổ họng nghẹn ngào phát ra âm thanh như cô mèo nhỏ lanh lợi đáng yêu, sau đó anh lập tức kề sát khóe môi cô, kéo đến vành tai, nghiền ép cần cổ đang ngẩng cao, cuối cùng rơi lên chỗ lõm nhỏ giữa hai xương quai xanh thanh mảnh.
Chân Thẩm Hòa Ninh mềm nhũn đến mức gần như không chịu nổ, bàn tay rời khỏi lưng ghế xe lăn một cách có ý thức, vòng ra sau cổ Bạc Thời Dư, không biết dòng điện vẫn luôn dâng trào khắp cơ thể đến từ đâu, thúc giục cô run giọng hỏi: “Có phải anh… Từng có bạn gái không! Tại sao… Biết những cái này, em không thèm, không thèm người đã chạm vào người khác!”
Cô nói như sắp khóc đến nơi, cơ thể lùi ra sau, dưới sự thôi thúc của rượu, cả người say mềm, đâu có suy nghĩ được nhiều, tất cả đều là phản ứng nguyên thủy.
Bạc Thời Dư ngẩng đầu hôn cô: “Ninh Ninh, anh là bác sĩ, từng ôm em cũng từng hôn em, biết dây thần kinh nhạy cảm nhất của em ở đâu và thích được đụng chạm như thế nào…”
“Anh chỉ có em,” môi lưỡi anh không khỏi trở nên nặng nề, tiếng nói râm ran vỡ vụn, “Từ đầu đến cuối chỉ có em.”
Lúc Thẩm Hòa Ninh vốn đang bị dồn nén trong niềm vui sướng quẩn quanh nghe hiểu những lời này thì lập tức vọt tới đỉnh điểm, cô thả lỏng sức lực trên eo, ngã về phía anh với cơ thể đượm nồng mùi rượu.
Bởi vì vẫn đang quỳ nửa người nên trước ngực lập tức đâm sầm vào anh, cô không khống chế được phản ứng tự nhiên của mình, cứ thế thu hai tay lại ôm lấy anh.
Bóng tối trở thành biển sâu vô tận vừa dày đặc vừa ngọt ngào, đầu óc Thẩm Hòa Ninh choáng váng, chợt nghe thấy người đàn ông nói bên tai cô: “Nghe lời, đừng chạm vào anh, chạm vào anh sẽ thật sự không nhịn được.”
Trên người cô căng chặt, tiếp đó giọng nói của anh lại chui vào chỗ sâu hơn trong màng nhĩ cô: “Kéo cổ áo ra.”
Bốn chữ kia như muốn hấp chín Thẩm Hòa Ninh, hôm nay cô mặc váy dệt kim cổ tròn, viền cổ áo sát bên dưới xương quai xanh, trên vạt váy là một dây khóa nhỏ, cỏ thể tượng tượng được kéo ra sẽ như thế nào.
Thẩm Hòa Ninh sờ soạng hai cái, căng thẳng đến mức không tìm được vị trí ở đâu, làn môi mỏng của anh trực tiếp cắn nhẹ lên đầu kim loại, chậm rãi xuống phía dưới một tấc, bên môi lướt qua nơi chính giữa như có như không.
Thẩm Hòa Ninh cũng không giải thích được tại sao, rõ ràng rất thoải mái và thích thú nhưng nước mắt vẫn cứ rơi ào ào, nhỏ từng giọt bên khóe miệng Bạc Thời Dư.
Anh dừng động tác lại, không đụng vào khóa kéo kia nữa mà hơi xoay đầu sang bên cạnh, rơi xuống một nụ hôn vừa buông thả vừa kiềm chế qua lớp vải dệt và lớp bao bọc bên trong*.
* Lớp bên trong là áo ngực
Mũi chân Thẩm Hòa Ninh lập tức căng đơ, luồng nhiệt nóng làm trời đất quay cuồng xông thẳng lên lên đỉnh đầu.
Cô không chịu nổi, không dám tiếp tục nữa, nước mắt lưng tròng nằm nhoài về phía trước, dứt khoát giả vờ bất tỉnh, tay chân bủn rủn như bông, không có chút sức lực nào.
Kết quả giả vờ một chút lại thành sự thật, sự kích thích vượt qua dự đoán đã làm tăng gấp bội men rượu trong cô, cứ thế nằm nhoài trên vai anh ngủ thiếp đi.
Nước được đun sôi trong phòng khách nguội dần theo thời gian, nhưng sự căng chặt trên người người đàn ông từ đầu đến cuối không có dấu hiệu giảm bớt, cô gái đã ngủ say không e dè điều gì, cũng không quan tâm trạng thái của anh là gì mà cứ thế ôm lấy ôm lấy eo anh, rồi dúi vào lòng anh.
Bạc Thời Dư không nhớ rõ qua bao lâu mới chuyển tầm mắt đi, đôi tay bị trói nâng lên, dây cột tóc và cà vạt vốn đã không trói được anh, anh tránh thoát dễ như trở bàn tay, bàn tay đặt trên lưng cô.
Chai rượu cô uống đã bị người ta cố tình thay đổi nhãn hiệu, độ cồn thực tế rất cao, chính vì để cô không thể phản kháng, mới tiện cho người khác tùy tiện tính kế nên sau khi ngủ say, trong khoảng thời gian ngắn cô rất khó tỉnh lại.
Bạc Thời Dư đã ly biệt với cô và đuổi cô đi chính tại căn phòng khách trống trải này, giờ anh ôm chặt lấy người con gái suýt nữa đã mất đi không tìm về được, giữ chặt hai tay cô, vùi mặt vào cần cổ ấm áp, không khống chế được khẽ cắn cô, rồi lại, đành phải vừa mổ, vừa hôn như vỗ về.
Lông mi cô run rẩy, đôi môi đỏ mọng ở ngay trước mắt, cho dù bây giờ có chà đạp thế nào đi chăng nữa, hay làm ra chuyện quá đáng hơn nữa, cô cũng sẽ không tỉnh lại, cũng sẽ không giống từ chối anh và nói ra những lời lạnh nhạt, đâm thấu tim gan giống như mọi ngày. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Nhưng Bạc Thời Dư cws ôm như vậy tới gần rạng sáng, ngón tay xoa đi xoa lại trên môi cô biết bao lần, cuối cùng chỉ cúi đầu, hôn lên giữa chân mày và lông mi cô.
Tiểu Hòa Miêu uống say rồi.
Trong lòng anh tràn đầy dục vọng không khơi thông được, nhưng cũng không nỡ cứ vậy mà bắt nạt cô.
Cả đêm Thẩm Hòa Ninh đều đắm chìm trong cơn mê khó nói thành lời, Bạc Thời Dư thoát khỏi cà vạt, xé rách váy cô, cô nằm sấp bên cổ anh, mặt đỏ tai hồng khóc suốt một đêm, lúc tỉnh lại cảm thấy đau eo đau lưng, như thật sự làm ra chuyện khủng khiếp gì đó.
Cô nằm ở trên giường ngây người một lát, vội vàng lật chăn lên nhìn vào trong, váy dệt kim và tất chân đã bị cởi ra, nhưng đồ lót bên trong vẫn hoàn chỉnh, nhìn cũng biết không bị chạm vào, càng không tồn tại sự khó chịu gì đó như trong tưởng tượng của người trưởng thành.
Thẩm Hòa Ninh vùi mặt vào trong gối, vén mái tóc dài che lại lỗ tai đang đỏ bừng.
Trận tập kích này của thầy Bạc quá khó chống cự, ngày hôm qua nếu ý chí của cô yếu hơn một chút có lẽ sẽ đổ máu ngay tại trận rồi.
Thẩm Hòa Ninh hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại một chút, ấn lên thái dương đau nhức sau khi say rượu, ngước mắt phát hiện trên tủ đầu giường có một cái bình giữ nhiệt, cô thò người ra lấy, bên trong là trà giải rượu đã pha sẵn, nhiệt độ rất thích hợp.
Khóe môi cô cong lên, uống hai ngụm cho nhuận giọng, lúc quay đầu lập tức kinh ngạc đến sững người.
Đến lúc này cô mới nhìn thấy mình ngủ trong phòng ngủ dưới tầng một ở biệt thự Thành Nam của Bạc Thời Dư, cô nằm một bên, mà một bên khác của chiếc giường được chất đầy bởi tầng tầng lớp lớp hộp quà, lại dõi mắt nhìn qua, còn có hộp không thể không bày trên sàn nhà, đã sắp cao bằng bệ cửa sổ.
Thẩm Hòa Ninh lập tức bao chăn quanh người rồi ngồi dậy, tóc đen mềm như lụa rối tung phủ lên bả vai mảnh khảnh trắng tuyết, làn da sáng như ngọc trong ánh nắng ban mai.
Cô ôm lấy một hộp ở gần nhất, bên trên có thiệp chúc mừng, mở ra xem, bên trong là dòng chữ do chính tay Bạc Thời Dư viết.
“Miêu Miêu của chúng ta sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ.”
Thẩm Hòa Ninh nhìn những món quà thuộc về cô ở khắp phòng, bên trên mỗi hộp đều có dòng chữ do tự tay anh viết, vào buổi tối khiến cô đau như đứt từng khúc ruột ấy, anh đã bày biện từng thứ này với tâm trạng gì khi đối mặt với sự thất vọng tột cùng của cô về anh.
Cô vừa đau lòng vừa tức giận, tức anh nếu lúc đó không tuyệt tình như vậy mà mở lòng mình với cô sớm một chút thì sao phải đau đến mức này.
Điện thoại bị đè dưới gối rung liên tục, Thẩm Hòa Ninh vơ lấy thoáng nhìn một cái, không ngoài dự đoán khi là người của tổ chương trình, từ những người đã ăn liên hoan vào ngày hôm qua cho đến người phụ trách và nhóm quản lý cấp cao, trời vừa sáng đã bắt đầu liên lạc với cô, đến bây giờ vẫn không từ bỏ.
Người bạn nhỏ của Bạc tiên sinh kiêm nhà đầu tư… Lúc xảy ra chuyện vào ngày hôm qua đã được chính tay anh mang đi ngay tại hiện trường, nếu không để xảy ra cử chỉ không đúng mực thì đã sớm không thể cứu vãn.
Sao có thể không khiến bọn họ hốt hoảng.
Thẩm Hòa Ninh không trả lời ai mà vội vã xuống giường đi ra ngoài, loáng thoáng nghe được âm cuối trầm thấp của Bạc Thời Dư, giống như vừa kết thúc một cuộc điện thoại, lúc cô đến gần, anh đã ngắt kết nối, trên màn hình đen sì, mà anh thì chống nạng ở trong phòng bếp, bóng lưng thẳng tắp.
Bạc Thời Dư thuận tay khóa màn hình lại, né tránh tất cả những thứ liên quan đến vết thương trên chân mình ở trước mặt cô theo bản năng, nhất là quá trình điều trị với niềm hy vọng xa vời trong thời gian sắp tới. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Mấy giây trước anh vừa kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ chủ trị khoa chỉnh hình, sau khi hợp đồng thử nghiệm lâm sàng được ký kết, công tác chuẩn bị sơ bộ và đội ngũ bác sĩ tại nơi thử nghiệm đã được sắp xếp ổn thỏa, những người về nước cũng đã tề tựu đông đủ, lúc nào cũng có thể bắt đầu ngay khi anh sẵn sàng.
Thời gian được quyết định vào ba ngày sau, bởi vì các trang thiết bị liên quan và thuốc men không dễ di chuyển, nên anh phải đến Viện Nghiên cứu chỉnh hình của Bệnh viện Trung ương ở thành phố bên cạnh để tiến hành lần phẫu thuật đầu tiên, đây là ca phẫu thuật có độ khó cao nhất cũng như nhiều biến số nhất, nếu thuận lợi vượt qua thì mới có thể có lần tiếp theo.
Ít nhất sau ba lần phẫu thuật sẽ quyết định tương lai của anh.
Bạc Thời Dư nghiêng đầu nhìn Thẩm Hòa Ninh, quần áo thay đổi mỗi khi tắm rửa của cô đã được mang đi, không để lại một cái nào, chỉ có thể mặc váy ngủ bằng bông mà anh mua lúc trước, giống như con thỏ, trong đôi mắt đỏ ửng đang nhìn anh chứa đầy sự lạnh lùng và căm tức, vẻ mặt phẫn nộ sau khi tỉnh rượu.
Ninh Ninh đã không cần anh như vậy, nếu chân không còn một chút hy vọng nào nữa, vậy anh lấy cái gì để tranh giành.
Thẩm Hòa Ninh bấm vào lòng bàn tay, hiện ra hai hàng dấu móng tay dài nhỏ, dựa vào cạnh cửa phòng bếp, mất tự nhiên mở miệng, dựng lên hình tượng cặn bã: “Em… Em chỉ uống say thôi, cùng lắm coi là say rượu loạn tính* ——”
* Say rượu loạn tính, hay say rượu làm loạn: ý chỉ sau khi say rượu, tinh thần hỗn loạn, không còn tỉnh táo và có thể làm ra bất kỳ điều gì.
Bạc Thời Dư nhướn mày, nhìn cô thắm thiết: “Bảo bối, nói đạo lý chút nhé, tính tình ở đâu ra vậy, là anh đơn phương mời được cưng chiều mà thôi.”
Mặt Thẩm Hòa Ninh nóng bừng, cô siết chặt tay tranh luận: “Dù sao cũng là ảnh hưởng của cồn, chứ không phải ý muốn của em, anh đừng tưởng rằng em có… Có ám chỉ gì đó với anh, cũng chỉ là phản ứng sinh lý đơn thuần nhất chứ không liên quan gì đến tình cảm cả.”
Hàng mi dài đậm như mực của Bạc Thời Dư đè nặng xuống.
Thẩm Hòa Ninh nhìn thấy mà nhói lòng, cô cắn môi, cố gắng bình tĩnh đi về phía bàn bếp rót cốc sữa bò, đưa lưng về phía anh, mới có thể hờ hững nói: “Em thật sự không ngờ rằng giáo sư Bạc lại có thể bán rẻ ——”
Hai chữ sau cùng khiến cô hơi chút ngượng ngùng khi nói ra, cứ thế mắc kẹt giữa răng môi.
Tiếng bước chân và tiếng nạng vang lên cùng lúc ở sau lưng, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vẫn còn xen lẫn âm khàn vào sáng sớm: “Chữ em nghĩ đến không hề sai, chính là bán rẻ nhan sắc.”
Theo từng bước chân anh đến gần, toàn thân Thẩm Hòa Ninh như bị giật bởi những dây điện chằng chịt cực kỳ nhỏ, mềm mại tê ngứa, khuấy động cơn sóng dữ khó khăn lắm mới lắng xuống trong cơ thể cô.
Sau đó bên eo cô căng chặt, sữa bò tràn ra viền cốc.
Bạc Thời Dư cúi người từ phía sau, vươn ngang tay ôm cô thật chặt, cô hơi giãy giụa, nhìn anh có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế cứng rắn đến mức khó có thể kháng cự, không chỉ cố hết sức kéo người vào bên trong, mà còn ghì chặt cô vào lồng ngực đang đập rộn ràng của mình, sau đó cúi đầu, áp môi lên vành tai xinh xắn trắng như sứ của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
“Bán rẻ nhan sắc thì làm sao,” anh quá cao, phải khom lưng hết mức mới có thể ôm chặt cô vào trong ngực mình, không còn một khe hở, “Chỉ cần có thể thu hút được Ninh Ninh, bảo anh bán rẻ cái gì cũng được.”
Hơi thở của Thẩm Hòa Ninh như sắp ngừng lại, cổ họng siết chặt như thắt lại: “Anh có cái gì bán được hả?”
Âm lượng của anh trầm thấp đến mức như tiếng thủ thỉ lúc trên giường.
“Tình cảm, trái tim, tiền bạc, quá khứ và tương lai, còn có ngôi nhà không giống nhà này, tất cả đều là của em, anh chỉ còn lại một thân xác thôi.”
“Tiếc là đã vụn nát tan tành, không biết em có thể... Đừng chê bai được không?”