Cưng Chiều

Thẩm Hòa Ninh sao có thể chê bai, cô chưa bao giờ coi đôi chân tàn tật của anh là chướng ngại, thậm chí đối với cô, đó hoàn toàn không được coi là một điều kiện cần những sự cân nhắc và đánh giá đặc biệt.
 
Tim sẽ đau, sẽ khó chịu, sẽ vì những đau khổ anh phải trải qua, trách anh không để cho cô ở bên cạnh lúc anh khó khăn nhất, nhưng vào giây phút đầu tiên nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn, cô chưa từng tồn tại bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào.
 
Bạc Thời Dư là anh trai cô, là người cô say mê hết lòng và yêu thương sâu đậm, anh có chân hay không cũng không quan trọng.
 
Cho dù anh không có quyền cao chức trọng, không có điều kiện tốt hay không có người chăm sóc, dù chỉ là một bệnh nhân tàn tật bình thường, thì cả đời cô cũng sẽ ở bên anh, ôm lấy anh, cùng anh sống nương tựa vào nhau, miễn là có thể được anh yêu.
 
Nhưng bây giờ Thẩm Hòa Ninh vẫn chưa muốn dỗ dành anh, không muốn để anh được như ước nguyện, cô cúi đầu rầu rĩ nói: “Em từng chê bai lúc nào chứ, nếu chê bai thì sẽ bôi thuốc rồi mát xa cho anh sao, là chính anh từ chối không cần, giờ lại muốn à? Ngại quá, giờ muộn rồi, em sẽ không ở yên một chỗ chờ anh đâu.”
 
Ỷ vào việc anh đi đứng bất tiện, cô vẫn có khả năng chạy thoát, Thẩm Hòa Ninh nói làm là làm, cơ thể tập múa cực kỳ mềm dẻo, như con cá nhỏ trượt khỏi khuỷu tay đang giam cầm của anh, bình tĩnh bưng cốc sữa bò lên, còn nhăn mũi hừ với anh một tiếng.
 
Cô sợ nếu tiếp tục ở lại biệt thự Thành Nam thì không biết lại làm ra những chuyện lau súng cướp cò gì nữa, với lại cũng không biết Bạc Thời Dư phải xử lý bao nhiêu chuyện ở công ty và bệnh viện, điện thoại vẫn luôn rung không ngừng, cô khó khăn lắm mới nghiêm mặt được, thu dọn đơn giản rồi lập tức ra khỏi nhà, đặc biệt có khí thế từ chối việc Giang Nguyên đưa về mà muốn tự ngồi xe buýt.
 
Cuối cùng Bạc Thời Dư chỉ nhìn cô, đưa cô đến trạm xe buýt, lúc cô ngồi trong đám người, liếc mắt nhìn thấy chiếc xe Maybach vẫn ở ven đường.
 
Cô biết đôi mắt ở hàng ghế phía sau vẫn dán chặt vào mình qua lớp kính xe đậm màu, xe buýt tiến về phía trước, cô từ từ rời khỏi vị trí ban đầu, mà chiếc xe màu đen không hề di chuyển cho đến khi biến thành một chấm nhỏ.
 
Trên đường trở về Học viện Múa, Thẩm Hòa Ninh nhận được điện thoại của bạn cùng phòng.
 
“Ninh Ninh, cậu tớ bảo tớ nói với cậu một tiếng, ca phẫu thuật đầu tiên trong lần thử nghiệm lâm sàng của bọn họ sẽ được tiến hành vào ba ngày sau, đến lúc đó sẽ cho ra kết quả sơ bộ, người cậu muốn hỏi rốt cuộc có hy vọng hay không cũng có thể có được một đáp án.”
 
“Ba ngày, nhanh thế á,” Ngón tay Thẩm Hòa Ninh túm chặt vạt áo, “Là ở thành phố này à?”
 
“Không phải, là Viện Nghiên cứu chỉnh hình của Bệnh viện Trung ương ở thành phố bên cạnh, cũng không cách xa lắm, cậu tớ nói, sau khi kết thúc phẫu thuật sẽ gọi điện thoại ngay, cậu không cần quá sốt ruột đâu.”
 
Thẩm Hòa Ninh không sốt ruột không được, tuy không biết đối tượng cụ thể của cuộc thử nghiệm lâm sàng là ai, nhưng vết thương của người đó tương tự với anh trai, kết quả của người đó cũng đồng nghĩa với tương lai của anh, cô không thể nào coi như không xảy ra chuyện gì mà bình tĩnh chờ đợi được.

 
Bạn cùng phòng cũng thoải mái, thấy cô không yên tâm nên dứt khoát đưa số điện thoại và WeChat của cậu mình cho cô, để cô có thể liên hệ bất cứ khi nào, Thẩm Hòa Ninh không khách sáo, lập tức hỏi thẳng cậu thời gian và địa chỉ cụ thể của cuộc phẫu thuật.
 
Cậu của bạn cùng phòng hỏi: “Cháu muốn tới à? Phải nói rõ trước là có tới cũng vô dụng, cùng lắm là ở bên ngoài chờ kết quả, những cuộc thử nghiệm lâm sàng ở cấp độ này được bảo mật nghiêm ngặt, từ đầu tới cuối cháu không thể thấy được đối tượng thử nghiệm, cũng không được đến gần bên trong, quy định chính là quy định.”
 
Thẩm Hòa Ninh nghiêm túc nói: “Cháu hiểu, cháu sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người đâu ạ.”
 
Cô nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt không mấy tươi tắn: “Cháu biết đi cũng không có ích gì, nhưng anh cháu… Bạn trai cháu có lẽ sẽ rất khó chấp nhận việc anh ấy phải cắt cụt chân, anh ấy là một người kiêu ngạo, cháu không muốn để anh ấy cảm thấy tự ti cả đời, cháu chỉ hy vọng có thể biết trước kết quả thay anh ấy.”
 
Cậu thở dài, không nói thêm gì nữa mà đưa thời gian và địa chỉ cụ thể cho cô.
 
Cô cùng lắm chỉ có thể đến sảnh bên ngoài phòng phẫu thuật thử nghiệm của Viện nghiên cứu, thậm chí không vào được bên trong, nhưng Thẩm Hòa Ninh vẫn không nhịn được muốn tới nơi trực tiếp diễn ra cuộc phẫu thuật.
 
Chuyện này có liên quan chặt chẽ tới Bạc Thời Dư, cô tuyệt đối không thể để anh phát hiện, nếu không tâm tình thiếu nữ bị bại lộ thì còn giả vờ kiểu gì nữa.
 
Thẩm Hòa Ninh bắt đầu lên kế hoạch ngay ngày hôm đó, suy nghĩ đủ loại lý do chính đáng để chuẩn bị lừa gạt cho qua chuyện, còn lợi dụng luôn cả tổ chương trình.
 
Người của tổ chương trình vô cùng lo sợ khi đối mặt với cô, không chỉ đồng ý tất cả nhu cầu của cô mà còn chủ động tiết lộ sự thật về chuyện say rượu.
 
Một ngôi sao nữ nào đó đã ra giá cao để mua hot search nhưng lại vô tình bị đề tài của Thẩm Hòa Ninh lấn át, dẫn tới việc không tạo được chút tiếng vang nào, sau khi bị đối thủ và blogger giễu cợt một trận thì lập tức ghi hận cô, cho rằng một người bình thường, không có bối cảnh, gốc gác như cô có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.
 
Stylish và bạn trai cô ta đã lén nhận tiền, sau đó đổi rượu của cô, muốn chụp ảnh đời tư hỗn loạn của cô để khiến cô biến mất trước khi chương trình phát sóng.
 
Mà giờ sau hai, ba ngày, không chỉ stylish và bạn trai cô ta vào cục cảnh sát, bị xóa sạch tên trong toàn bộ giới, mà cô ngôi sao nữ kia cũng giống như bốc hơi khỏi nhân gian, vốn có chỗ đứng ở tuyến một, tuyến hai, giờ thảm đến mức không biết đang ăn năn hối hận ở đâu, nghĩ cũng biết là hành động của ai.
 
Trái tim Thẩm Hòa Ninh bị sợi dây trong suốt quấn lấy, không quan tâm chuyện vả mặt hay trả thù gì cả mà chỉ quan tâm Bạc Thời Dư, cô đã chuẩn bị một cái cớ hoàn hảo để đi ra ngoài, nhưng buổi tối trước hôm cô chuẩn bị đi, Bạc Thời Dư đã tới trường học tìm cô trước một bước.
 
Tiết trời đã rất lạnh, nghe nói là chịu ảnh hưởng từ thời tiết khắc nghiệt của phía nam, nên cuối mùa thu đầu mùa đông vẫn có mưa nhỏ.
 
Thẩm Hòa Ninh cầm ô đứng bên cạnh cửa xe, nhìn người đàn ông ngồi trên hàng ghế sau, cô không ngồi vào, giọng điệu vốn muốn nghiêm túc một chút, kết quả nói ra rất yếu ớt, vẫn là kiểu nhõng nhẹo, nũng nịu được nuông chiều thành quen: “Lại tới tìm em làm gì, anh không biết em rất bận hả.”
 
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào cô không chớp mắt, trong mắt che giấu tơ máu: “Anh có việc công phải ra ngoài hai, ba ngày, anh đã sắp xếp xong việc nhà bên này rồi, nếu em có bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng sẽ có người săn sóc.”
 
Thẩm Hòa Ninh giật nảy, thẩm thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì càng không sơ hở, cô đi đâu anh cũng sẽ không biết.
 
Bạc Thời Dư nhìn thấy niềm vui mừng thoáng hiện ra trên mặt cô thì không khống chế được cơn đau, lông mi anh rũ xuống một lát, sau đó lại nâng lên nhìn cô: “Giờ anh phải xuất phát luôn, trước khi đi…”
 
Ánh mắt anh miêu tả gò má và đôi môi đỏ mọng của cô, trong cổ họng trộn lẫn âm khàn: “Bảo bối có thể đi vào ôm anh một cái không.”
 
Thẩm Hòa Ninh sững người, bất ngờ siết chặt cán dù, ánh đèn nơi Bạc Thời Dư đỗ xe không sáng rõ, hơn nửa người anh đều bị bóng tối bao trùm, ngũ quan cũng bị cắt xẻ, chỉ có đôi mắt hẹp dài, cong vút đang nhìn thẳng vào cô chứa đầy sóng lớn mãnh liệt, như muốn dâng trào để nhấn chìm cô.
 
Cô nghiền mũi giày lên mặt đất, mím khóe môi: “Không phải đi công tác hai ngày thôi sao, đàn ông gần 30 tuổi rồi còn tới ra vẻ nũng nịu nữa hả?”
 
Bạc Thời Dư khẽ cười: “Đàn ông nhiều tuổi làm nũng hoàn toàn không có tác dụng với Ninh Ninh phải không, làm thế nào bây giờ, anh trai không có cách nào hay cả, em dạy anh làm cái gì mới có thể đổi được cái ôm của em đây.”
 
Trái tim không yên của Thẩm Hòa Ninh bị mấy câu trêu chọc của anh làm cho run rẩy, cô chắc chắc cô cũng chỉ do dự không quá mười giây, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô suýt nữa đã bước chân về phía anh, nhưng điện thoại của anh lại vang lên nhanh hơn.
 
Bạc Thời Dư lướt qua dãy số, là điện thoại thúc giục của bác sĩ phụ trách chính, đêm nay tới thành phố bên cạnh còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mới có thể bảo đảm tiến hành cuộc phẫu thuật vào ngày mai, anh nhíu mày, hơi nhắm mắt lại, ấn tắt tiếng rồi lật úp điện thoại đặt sang một bên, sắc môi còn nhợt nhạt hơn lúc trước một chút, đuôi mắt vẫn cong cong.
 
“Không còn kịp rồi,” anh ngồi trong xe tối mịt, trầm giọng nói, “Anh phải đi đây.”
 
Nói là phải đi gấp, chẳng qua là không muốn tiếp tục đối diện trực tiếp với sự từ chối của cô, một giây hoặc hai giây, cho dù ngắn hơn nữa cũng đều là hình phạt tàn khốc.
 
Nhìn thấy hình ảnh chiếc xe biến mất ở cuối đường, Thẩm Hòa Ninh mới buông lỏng bàn tay đang siết chặt đến mức tê dại ra, gương mặt nhỏ xinh nhíu lại, giẫm giẫm nước mưa ở trên mặt đất, cô cũng không nói không ôm anh, làm gì mà vội vàng đến thế chứ, không thể chờ cô thêm một chút sao.
 
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hòa Ninh ngồi xe tới bệnh viện trung ương, cậu bận bịu chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, đương nhiên không có thời gian ra ngoài gặp mặt cô, lần này tới vốn cũng là chặng đường của một mình cô.
 
Toàn thể khoa chỉnh hình của viện nghiên cứu đều đang bận rộn vì cuộc thử nghiệm lâm sàng được chờ đợi suốt hai, ba năm liền, Thẩm Hòa Ninh ngồi ôm túi một mình ở bên ngoài đại sảnh, không hiểu sao ngực đau nhói ê ẩm, cứ nhìn xung quanh không rõ phương hướng.
 
Sau này anh trai cũng tới nơi này làm phẫu thuật sao, chờ đến khi anh tới, nhất định sẽ không đau đớn giống như đối tượng phẫu thuật vào ngày hôm nay.
 
Giờ cô canh giữ ở bên ngoài, cho dù không thể làm cái gì, nhưng cũng muốn cầu nguyện để tích góp thêm một chút may mắn cho anh trai, cho dù giờ phút này cô không hề quen biết người nằm ở bên trong, nhưng vẫn dùng hết sức lực hy vọng người đó có thể vượt qua.
 
Chắc lúc này anh đang bận công việc, nhất định là không rảnh trả lời cô, cho nên Thẩm Hòa Ninh ấn mở điện thoại di động đang nóng lên, không do dự mà chủ động gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
 
“Em đang đợi một chuyện tốt.”
 
Nhắn xong rồi lại sợ mình để lộ ra quá nhiều tâm ý, cô vội vàng bổ sung: “Nhưng cũng không liên quan tới anh lắm.”
 
Trong căn phòng phẫu thuật thử nghiệm lâm sàng ở chỗ sâu nhất trong khoa chỉnh hình của viện nghiên cứu, Bạc Thời Dư nằm trên bàn mổ, hơi nhắm mắt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, rất nhiều bác sĩ và y tá ở bên cạnh anh làm khâu chuẩn bị cuối cùng, bác sĩ điều trị chính cầm dây an toàn, cúi xuống khẽ nói: “Thời Dư, tôi phải thu điện thoại, cậu phải dùng cái này.”
 
Lần đầu tiên phẫu thuật không biết sẽ trải qua những gì, để đảm bảo dây thần kinh rất nhỏ ở chân không bị tổn thương cần phải quan sát mỗi một chút phản hồi của đối tượng thử nghiệm, rất ít tình huống có thể sử dụng thuốc tê, mà chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
 
Nhưng con người dù sao cũng là con người, thân xác máu thịt đều sẽ đau, không thể không dùng dây an toàn để khống chế.
 
Bác sĩ điều trị chính nhíu mày dặn dò: “Trong quá trình phẫu thuật, nếu không thể chịu đựng được bất cứ cái gì, cậu phải lập tức kêu dừng lại.”
 
Khóe môi Bạc Thời Dư nâng lên một chút, âm giọng thấp đến mức chỉ có chính anh có thể nghe rõ: “Điều tôi không chịu đựng được… Là bởi vì đôi chân này mà mất đi một người, còn những thứ khác không đáng ngại, tôi có thể kiên trì được.”
 
Trước khi điện thoại phải tắt nguồn, bỗng nhiên rung lên một cái, Bạc Thời Dư xem từng câu từng chữ trong tin nhắn WeChat của Thẩm Hòa Ninh, lại lặp lại hai lần, trong đáy mắt hơi có dấu vết tươi cười.
 
Ninh Ninh chủ động nhắn tin cho anh.
 
Anh tranh thủ trả lời cô vào giây phút cuối cùng: “Chuyện Ninh Ninh chờ đợi nhất định sẽ có kết quả tốt nhất.”
 
Sau khi điện thoại bị lấy đi, dây an toàn cuốn lên cơ thể anh, bác sĩ điều trị chính không nhịn được lại hỏi thêm một câu: “Thời Dư, chuyện lớn như vậy mà không có người nhà nào của cậu tới hả?”
 
Bạc Thời Dư cụp mi mắt, phủ lên con ngươi đen sâu thẳm, một nhóm bác sĩ mặc đồ bảo hộ đầy đủ dần khép sát lại vây quanh anh, anh nằm giữa nhóm người, nhưng vẫn như một thân một mình ở giữa cánh đồng hoang vu bát ngát, vì bị trói buộc mà cơ thể tàn tật không cử động được, cứ cố hết sức đi tới bóng dáng nho nhỏ ở nơi xa.
 
Anh cười lắc đầu: “Không có, người nhà của tôi không ở đây, em ấy đang đợi một chuyện tốt.” 
 
-
 
Thẩm Hòa Ninh không có khái niệm gì về cách thức phẫu thuật này, cũng không đoán trước được mình sẽ chờ từ buổi sáng đến khi trời gần tối, từ đầu đến cuối cô không hề động đậy mà vẫn giữ nguyên tư thế suýt ngủ gật, mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, mới chợt tỉnh táo lại, đứng thẳng dậy theo phản xạ và nhìn thấy cậu của bạn cùng phòng mà cô chỉ mới thấy trong video.
 
Cậu mệt mỏi, trên trán toàn là mồ hôi, vừa nhìn thấy cô thì lập tức kinh ngạc: “Sao cháu vẫn còn ở đây? Đã mấy tiếng rồi!”
 
Thẩm Hòa Ninh không để ý tới những thứ khác, vội vàng đón rồi hỏi: “Sao rồi ạ!”
 
Cậu tháo khẩu trang, ngồi trên ghế bên cạnh cô rồi thở thật dài, thử mấy lần cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng một câu hoàn chỉnh, sau một hồi mới miễn cưỡng nói: “Làm nghề này bao nhiêu năm rồi cũng chưa thấy người nào như cậu ấy, từ khi bắt đầu đến bây giờ là gần chín tiếng, giữa chừng có rất nhiều lần chúng tôi đều nhất trí quyết định tạm dừng, quá…”
 
Trên mặt cậu lộ vẻ không đành lòng: “Thật sự quá giày vò, cậu cũng hiểu tại sao trước đây vẫn mãi không tìm được đối tượng thử nghiệm, nếu là cậu thì cậu tình nguyện cưa chân, có thể cậu còn tình nguyện chết đi cho xong.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui