Thẩm Hòa Ninh siết chặt tay, vô thức véo ra những vệt đỏ chằng chịt, chỉ mới nghe được mấy câu đã sợ hết hồn hết vía, không dám hỏi nhiều, không dám tưởng tượng, từ đôi ba câu nói ngắn gọn này cũng có thể nhìn thấy hiện trường thảm thiết.
Trên người cô hơi rét, run giọng hỏi: “Kết quả như thế nào ạ, bây giờ người đó có ổn không, bạn trai cháu… Đến khi bạn trai cháu phẫu thuật có còn đau như vậy không ạ?”
Cuối cùng cậu cũng nặn ra một chút tươi cười trên gương mặt: “Giữa chừng cậu ấy hôn mê hai lần, cũng may cuối cùng chịu đựng được, kết quả vượt quá sự mong đợi trước đây của chúng tôi, tình hình tốt đáng để vui mừng, qua một thời gian nữa là có thể tiến hành lần phẫu thuật tiếp theo theo kế hoạch, còn về tình hình hiện giờ của cậu ấy chắc chắn là khả quan rồi, những vẫn phải ở bên này nằm viện nghỉ ngơi vài ngày.”
Cậu nhắc đến thì dừng: “Chỉ có thể nói với cháu đến đây thôi, nhưng đến khi bạn trai cháu phẫu thuật sẽ không còn như vậy nữa, sự đau đớn không thuộc về mình nhất đã để cậu ấy chịu đựng xong xuôi rồi, làm nên lịch sử, để những người chịu nhiều đau khổ được thuận tiện hơn, đây vốn dĩ cũng là ý nghĩa tồn tại của các bác sĩ và cuộc thử nghiệm lâm sàng.”
Thẩm Hòa Ninh nghe vậy thì trong lòng có chút khó chịu, kỳ lạ là tại sao cậu chỉ nhắc tới các bác sĩ, chứ không nhắc tới người chịu khổ nhiều nhất chính là bản thân đối tượng thử nghiệm, đối tượng này cũng không phải là bác sĩ, sao có thể gộp vào cùng được chứ.
Cô nói cảm ơn rồi xoay người rời đi, nhưng không nhịn được nhảy nhót đầy kích động, không quan tâm được đến việc có nên hay không nên mà lập tức gọi điện thoại cho Bạc Thời Dư, cho dù không nói thẳng chuyện này, thì nghe một chút âm thanh của anh cũng rất tốt rồi.
Nhưng Bạc Thời Dư không nghe điện thoại, trái lại điện thoại còn tắt máy, Thẩm Hòa Ninh nghĩ chắc anh đang bận nên kiềm chế cảm xúc, nhân lúc buổi tối còn có xe, toàn thân thoải mái chậm rãi về từ thành phố bên cạnh.
Tám giờ tối Thẩm Hòa Ninh về đến nơi, vốn đã nói với tài xế là tới Học viện múa, nhưng vào giây phút xe tới đường rẽ, trong lòng cô bỗng nhảy lên.
Anh trai không ở đây, đêm nay biệt thự Thành Nam nhất định không có ai, cô có thể mở khóa vân tay, sao không quay về lăn lộn thoải mái một đêm, mở quà tặng của anh, mặc quần áo anh, ngủ trên giường của anh, ngày mai lại khôi phục nuyên trạng, anh sẽ không biết được.
Thẩm Hòa Ninh nhanh chóng quyết định, lập tức bảo tài xế thay đổi đường đi chạy thẳng đến biệt thự Thành Nam, cô nhìn từ xa, quả nhiên bên trong tối om, cô cẩn thận chui vào cửa lớn giống như phường trộm cắp, mở khóa, vào phòng khách bật đèn, vội vàng chạy đến phòng ngủ của Bạc Thời Dư, nhưng khó khăn lắm mới sờ lên được cửa phòng anh thì bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng động.
Thẩm Hòa Ninh kinh ngạc đến ngây người, động tác ngừng lại, tưởng Bạc Thời Dư về, trong đầu xoay chuyển một đống lý do đàng hoàng, nhưng bước chân người đang vội vàng tiến vào lại là Giang Nguyên.
Giang Nguyên vừa thấy cô thì lập tức sững sờ, sắc mặt thay đổi mấy lần, từ sợ hãi đến luống cuống, sau đó lại nhanh chóng giấu kỹ, luôn ghi nhớ những lời lúc trước Bạc Thời Dư nói là đừng để Thẩm Hòa Ninh biết.
Sau khi sự căng thẳng lúc ban đầu qua đi, Thẩm Hòa Ninh dần bình tĩnh lại, nhìn quanh sau lưng cậu ta một chút, không có người khác, cô kỳ quái hỏi: “Sao anh… Về một mình? Không đi ra ngoài cùng anh ấy à?”
Giang Nguyên đổ mồ hôi khắp lòng bàn tay.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, vốn là ở lại khoa chỉnh hình của viện nghiên cứu nghỉ ngơi, nhưng bản thân anh đã khôi phục sự tỉnh táo, khăng khăng phải về trong đêm, để tránh cho những người không cần thiết biết chuyện, anh thậm chí không chọn bệnh viện Thánh An mà đổi sang một bệnh viện khác để theo dõi tình hình.
Trong lòng Giang Nguyên hiểu rõ, anh Thời ở bên ngoài sẽ mãi mãi không yên lòng, muốn mau chóng trở về, ngộ nhỡ bên chỗ Thẩm Hòa Ninh xảy ra chuyện gì đó không giải quyết được, anh mới có thể kịp thời nhúng tay.
Cho nên xe cứu thương chạy nhanh trở về, cũng may anh Thời đã chịu đựng qua giai đoạn đau đớn nhất, nếu có thể chịu đựng được những đau đớn trong đêm nay, thì sau này tình trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là đêm nay nói thì dễ hơn làm.
Giang Nguyên điều chỉnh hơi thở, đương nhiên không thể nói cho Thẩm Hòa Ninh biết cậu ta quay về lấy quần áo cho anh Thời, những quần áo lúc trước mang theo đều đã ướt đẫm mồ hôi, cậu bình tĩnh nói: “Công ty có việc cần tôi ở lại, lần này tôi không đi cùng anh Thời, tới đây lấy chút đồ thôi.”
Thẩm Hòa Ninh chần chừ một lát rồi đầu, cũng tìm lý do cho mình: “Tôi cũng là… Lần trước bỏ quên đồ, hôm nay tới lấy, tôi sẽ đi ngay đây, anh muốn lấy cái gì thì mau lấy đi, đừng để tôi làm lỡ.”
Giang Nguyên bị cô làm cho cuống lên, lấy cũng không được, mà không lấy cũng không xong, đã thế cô còn dùng đôi mắt trong veo ngập nước nhìn chằm chằm cậu ta, cứ đứng ở kia không chịu đi.
Đúng là “bà cố nội”.
Giang Nguyên nhắm mắt nhắm mũi đi vào phòng làm việc, giả vờ lấy mấy tập tài liệu sau đó nhíu mày đi, Thẩm Hòa Ninh càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nghiêm khắc mà nói thì hành vi của Giang Nguyên cũng không có gì khác thường, nhưng trái tim cô vẫn luôn loạn nhảy, hoài nghi cậu ta có điều giấu giếm.
Thẩm Hòa Ninh không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức xoay người đi ra ngoài, rời khỏi biệt thự Thành Nam, chạy một mạch đến bên ngoài khu biệt thự mới gọi xe, cô không đi mà bảo tài xế đỗ xe ở một chỗ bị che khuất, đang suy đoán Giang Nguyên sẽ vòng lại sau khi cô đi.
Quả nhiên hơn mười phút sau, cô mới nhìn thấy Giang Nguyên lái xe ra khỏi cổng chính.
Điều này căn bản đã chứng minh cho suy đoán của cô, nhưng nói cho cùng, cũng không nhất định là xảy ra chuyện liên quan đến cô, có lẽ chỉ đơn thuần là bí mật công việc không thể để cô thấy mà thôi.
Thẩm Hòa Ninh cắn chặt răng, vẫn bảo tài xế bám sát, hơn 9 giờ tối, dòng xe cộ trên đường không tính là nhiều, nhưng cũng không ít, không đến mức bị mất dấu, cũng không đến mức bị phát hiện dễ dàng.
Hơn hai mươi phút sau, xe Giang Nguyên tiến vào bãi đỗ xe của một bệnh viện tư nhân cao cấp, cô vội bảo tài xế theo vào, nhìn thấy Giang Nguyên xách hai túi giấy đựng quần áo xuống xe.
Thẩm Hòa Ninh nghe thấy tiếng hít thở của mình tăng nhanh, phản ứng thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ, cô khẽ khàng đuổi theo, giữ một khoảng cách thích hợp.
Cô chờ Giang Nguyên vào thang máy, thấy rõ anh ta dừng lại ở tầng mấy bèn lập tức vào thang máy ở bên cạnh đi đến tầng giống vậy, số tầng không cao, lúc cô xông ra, miễn cưỡng thấy bóng lưng Giang Nguyên quẹo vào lối rẽ trên hành lang.
Tim Thẩm Hòa Ninh đập kịch liệt, từng bước đến gần phương hướng cậu ta biến mất, y tá tới ngăn cô lại, hỏi nhỏ nhẹ: “Xin chào, đây là tầng VIP, xin hỏi cô tìm ai.”
Cô há miệng muốn nói Giang Nguyên, nhưng đủ loại chuyện khác thường thúc đẩy cô nói ra một cái tên khác như mưa rền gió cuốn: “… Bạc Thời Dư, Bạc tiên sinh, ở tầng này sao?”
Thẩm Hòa Ninh thật sự không nghĩ ra, nếu không phải Bạc Thời Dư thì sao Giang Nguyên lại trở về biệt thự Thành Nam xách mấy túi quần áo vào buổi tối, rồi lại chạy thẳng đến đây, cậu ta không dám, lại càng không thể tùy tiện chạm vào đồ của anh tra, nếu làm như vậy thì chỉ có một đáp án.
Người ở bệnh viện, chính là anh trai.
Cô y tá dừng lại một chút, quay đầu lại tìm y tá trưởng xin giúp đỡ, sau khi Bạc tiên sinh đến thì cũng không có người không phận sự nào tới làm phiền, cho nên anh cũng không đặc biệt nhắc tới chuyện cấm thăm hỏi.
Vài giây tạm dừng này đã nói cho Thẩm Hòa Ninh biết đáp án, cô đột nhiên tăng nhanh bước chân, chạy về phía chỗ rẽ ở hành lang, cô y tá hoảng sợ, chạy nhanh đuổi theo cô, sợ quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi nên không dám lớn tiếng.
Sau khi đi qua chỗ rẽ, chỉ có một phòng bệnh riêng, hoàn toàn không cần do dự, Thẩm Hòa Ninh chụp tay lên then cửa, vẫn kiềm chế gõ hai tiếng, sau đó ngừng thở rồi đầy ra.
Giang Nguyên đứng ở mép giường sợ hãi quay đầu lại, vào giây phút nhìn thấy Thẩm Hòa Ninh thì hai mắt trợn to đến mức đỏ lên, muốn dùng chính cơ thể mình để che chắn giường bệnh theo bản năng.
Trái tim Thẩm Hòa Ninh nặng trĩu, cô tiến lên kéo Giang Nguyê ra, nhìn về phía người trên giường.
Người đàn ông tối hôm qua còn mặc vest phẳng phiu, mỉm cười nói ra ngoài có công việc, còn đòi cô ôm, giờ lại nằm trên giường bệnh, màu da vốn đã tái nhợt giống như ngọc thạch lạnh băng, lông mi đen phủ lên mí mắt làm hiện ra hai đường đen tối, môi mỏng mím chặt, gần như không nhìn thấy màu máu, thậm chí còn có mấy chỗ bị cắn rách.
Thẩm Hòa Ninh bị đông cứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh, mà anh bình tĩnh hé mở mi mắt, mặt mày không dao động, hơi có vẻ bất đắc dĩ nhìn cô, lúc mở miệng, khó có thể nghe ra giọng nói vốn từ tính và rõ ràng của anh.
“Tiền lương cuối năm của Giang Nguyên cũng đừng mong nhận nữa, em cũng vậy, không ở trường học tập chăm chỉ mà chạy tới đây tới làm gì.”
Thẩm Hòa Ninh vẫn không thể làm ra phản ứng mà mình muốn làm, tứ chi đều cứng ngắc: “Không phải anh đi công tác sao, mới qua một ngày, sao anh lại ở bệnh viện, đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Bạc Thời Dư cử động một chút cũng khó khăn, chỉ có thể đối mặt với cô như vậy, ánh mắt rời rạc cố hết sức tập trung lại, dừng trên gương mặt trắng bệch của cô: “Đúng là đi công tác, lúc ở bên ngoài anh không cầm chắc nạng nên bị ngã, chân có phần không chịu được nên phải quay về nghỉ ngơi.”
Anh vừa mới bắt đầu lần phẫu thuật này, vẫn chưa thấy được bao nhiêu ánh sáng của cuộc thử nghiệm nên không thể nói cho Ninh Ninh, đối với tình trạng vết thương ở chân, cô biết càng nhiều, thì càng dễ bóc trần những bí mật mà năm đó cô không được biết.
Không cần Ninh Ninh đau khổ vì anh.
Không cần cô phải chịu bất kỳ gánh nặng nào.
Bất kỳ thứ gì nặng nề khó có thể gánh vác trên lưng đều tuyệt đối không thể mang đến cho cô, nếu cơ thể anh có thể tốt lên, vậy tai nạn xe trước đây có thể xóa sạch toàn bộ, sẽ không cần sợ hãi bị cô phát hiện ra nữa.
Anh chỉ muốn cô có cuộc sống rạng rỡ sống động, cả đời thoải mái trong tình yêu thương.
Có một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Hòa Ninh đã không thể tưởng tượng nổi mà nghĩ đến đến cuộc thử nghiệm lâm sàng của Viện nghiên cứu chỉnh hình vào ngày hôm nay, nhưng chỉ vội vàng lướt qua và bị gạt bỏ bởi vì sự mâu thuẫn mãnh liệt trong tiềm thức, cộng với đủ thứ thông tin không trùng khớp.
Sao có thể chứ, tất cả đều là những suy đoán vớ vẩn không có giới hạn của cô, nhưng thứ cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng đầy kích động trong lòng không đè lại được, làm vành mắt cô đỏ bừng lên, cô cắn chặt môi xoay mặt sang chỗ khác, cố kìm nén lao tới mép giường, muốn đến xốc chiếc chăn trắng tinh đang đắp trên đùi anh.
Bạc Thời Dư bị hết cơn đau này đến cơn đau khác cắn nuốt, ánh mắt anh dần mất tiêu điểm dán chặt vào cô, khàn giọng nói: “Bảo bối, có thể ôm anh một cái được không.”
Bàn tay đang vén chăn của Thẩm Hòa Ninh bỗng cứng đờ, giọng cô nghẹn ngào, giọng điệu hơi biến đổi mang âm sắc trẻ con, vẻ mặt lại cực kỳ hung dữ, quay đầu khẽ hô lên: “Không nghe thấy anh ấy muốn tôi ôm sao, mọi người ra ngoài đi!”
Giang Nguyên như được đại xá, vội vàng túm cô y tá đang ngơ ngác ra khỏi phòng bệnh, đóng chặt cửa, còn thuận tay tắt luôn hai cái bóng đèn sáng quá mức, chỉ còn lại một chút ánh sáng ấm áp.
Thẩm Hòa Ninh duỗi tay che lại hai mắt Bạc Thời Dư, ngồi bên cạnh đầu giường anh, nghiêng người tới gần rồi duỗi tay vòng qua bả vai anh.
Khi ngón tay chạm vào, cô mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông thấp đến mức làm người ta sợ hãi, làn da anh lạnh buốt.
Giọng Bạc Thời Dư vừa nặng nề vừa chậm rãi: “Lại gần một chút được không, vài giây thôi.”
Thẩm Hòa Ninh không biết tại sao anh lại ngã bị thương nghiêm trọng như vậy, anh trai không có gì không làm được, luôn là sự tồn tại khiến cô phải kiễng chân lên để nhìn, bây giờ anh yên tĩnh như thế, nằm giữa một vùng trắng lóa chói mắt mà khát khao cô.
Cô thở sâu, đá giày, chen lên giường bệnh chặt hẹp, may mà đủ chỗ cho cô dung thân, cô tránh bên chân bị thương của Bạc Thời Dư rồi nằm xuống bên cạnh anh, lặng lẽ ôm anh thật chặt, muốn đem nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho anh.
Âm cuối của cô không ổn định, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ nghiêm khắc: “Bạc Thời Dư, anh mới đi ra ngoài một ngày, rốt cuộc đã làm gì hả, có phải lại chà đạp chân mình đúng không!”
Cơ thể đã rơi vào lớp băng lạnh thấu xương, liên tục tụt xuống như được vòng ôm mềm mại của cô gái vớt lên.
Bạc Thời Dư cố hết sức quay đầu, sợi tóc dính trên gối đầu làm hiện ra vết ướt nhàn nhạt, anh men theo hơi ấm, vừa trân trọng vừa yêu thương hôn lên thái dương và đôi mắt Thẩm Hòa Ninh, cánh môi lướt qua làn da cô, những ngọt ngào và ấm áp có thể giết người kia đã cứu vớt anh khỏi lò luyện nơi địa ngục tối tăm.
“Không chà đạp.”
Anh khẽ nói.
“Anh còn muốn dùng đôi chân này quỳ xuống cầu hôn Ninh Ninh.”