Cưng Chiều

Đêm khuya, trong phòng bệnh yên ắng, Thẩm Hòa Ninh nghe thấy hai chữ cầu hôn thì đôi mắt hơi trợn to, ánh đèn ấm áp chiếu vào hiện ra đầy những gợn sóng ướt át.
 
Còn chưa bắt đầu yêu đương, thế mà anh đã suy nghĩ đến chuyện cầu hôn, Thẩm Hòa Ninh còn nhỏ tuổi, rất nhiều bạn nữ ở xung quanh còn chưa từng có bạn trai, chứ đừng nói tới bàn chuyện cưới hỏi, tuy lúc trước cô vì tức anh, cố ý nói muốn cân nhắc đến chuyện lập gia đình, nhưng thực tế cái đó vẫn cách cô rất xa.
 
Thẩm Hòa Ninh nghĩ tới cả đời ở bên Bạc Thời Dư, nhưng không nghĩ tới chuyện cụ thể như kết hôn.
 
Vành tai cô không khỏi nóng đến mức ngứa ngáy, hốc mắt cũng hơi hồng hồng, không thể nói rõ được sự bất ngờ và cảm giác yên bình, ổn định khi được hứa hẹn cả đời, trái tim vừa mềm rủ xuống, sau đó lại lập tức nhớ tới chuyện tối nay, nếu không phải cô trùng hợp quay về biệt thự Thành Nam, rồi phản ứng nhanh nhạy theo Giang Nguyên tới đây thì sao biết chuyện anh bị ngã phải nằm viện chứ.
 
Anh hoàn toàn không định nói cho cô, nếu không phải bị bắt tại chỗ thì nhất định lại muốn giấu giếm đến cùng.
 
Nói chung là vẫn thiếu dạy dỗ!
 
Thẩm Hòa Ninh túm lấy góc chăn của Bạc Thời Dư, cảm nhận được những nụ hôn rơi xuống liên tiếp từ đuôi mắt đến giữa lông mày, môi anh rất lạnh, như bị ngâm trong băng đá.
 
Cô buồn bực lẩm bẩm: “Cầu hôn cái quái gì, em mới bao lớn hả, năm nay vừa học năm nhất, yêu đương nghiêm túc còn chưa đủ đâu, anh không cần bởi vì em hôm nay tò mò theo tới đây thăm anh, lại thấy anh bị thương nên ôm một cái mà anh đã cho rằng em muốn tha thứ cho anh, em chỉ là ——”
 
Cô vừa nói vừa buông vòng ôm ra, hơi ngồi dậy muốn xem vết thương ở chân của anh, nhưng bàn tay chỉ vừa duỗi ra đằng kia một chút đã bị Bạc Thời Dư bắt lấy.
 
Anh không có sức lực gì, ngón tay dài tái nhợt toàn là mồ hôi lạnh, dù như vậy, anh vẫn đề phòng cô lướt qua vùng cấm mà không có một sơ hở nào.
 
Thẩm Hòa Ninh sốt ruột: “Không cho xem?”
 
Bạc Thời Dư vỗ về đầu ngón tay đang lộn xộn của cô: “Ngoan, nằm xuống, không có gì hay mà xem cả.”
 
Cái chân bên dưới lớp chăn đã hoàn toàn thay đổi, cũng khác hoàn toàn với tình trạng thương tật mà trước đó cô từng thấy, chính bản thân anh cũng không có sức lực thừa thãi để xem, nhưng nhìn thấy những biểu cảm không muốn nhìn thẳng của các y bác sĩ thì anh đã biết tình hình đại khái rồi.
 
Giờ đã băng bó, vết máu chắc cũng thấm vào rồi, Ninh Ninh nhìn thấy sẽ bị sợ, cho dù sau này anh có thể tốt lên, anh cũng sợ Ninh Ninh sẽ bị để lại bóng ma tâm lý, không chấp nhận được anh.
 
Huống chi cô liếc mắt một cái sẽ phát hiện ra vấn đề, như vậy sẽ không thể nào giải thích được chuyện ngã bị thương.
 
Bạc Thời Dư kéo cô về, vòng ôm ấm áp của cô đã biến mất, anh lập tức lại rơi vào khe núi hoang vu lạnh lẽo hơn, đã từng được cô ôm, anh mới hiểu được bản thân mình có bao nhiêu khát vọng, muốn cô ở bên, muốn cô quan tâm, muốn có được đến mức mỗi một khớp xương đều đang đau.
 
Thẩm Hòa Ninh tức giận đẩy tay anh ra, nhíu mày nói: “Nếu đến cả tình trạng vết thương mà anh cũng không muốn để cho em biết thì em thật sự rất thừa thãi khi ở đây, coi như em rảnh rỗi quá nên chạy đến một chuyến vô ích, đã gây thêm phiền phức cho thầy Bạc rồi, anh cứ nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi.”
 
Cô lề mề trườn đến mép giường giả vờ muốn đi xuống, cánh tay kia vẫn đang cố chấp túm lấy cô, cô đẩy ra, năm ngón tay của người đàn ông giống như được khắc bằng băng thép, giữ chặt cô không buông, chỉ là động tác như vậy mà anh đã dùng hết sức lực, là giam cầm, cũng là lời cầu xin thầm lặng.
 
Trái tim Thẩm Hòa Ninh thắt lại, nhẫn nhịn một chút mới quay đầu lại nhìn anh, người đứng đắn, thanh cao như vậy, giờ lại bị vùi trong chiếc gối đầu có mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tóc dính trên thái dương ướt đẫm mồ hôi, giống như đang nắm giữ thứ ánh sáng duy nhất, cho dù bị kháng cự, bị chà đạp như thế nào cũng nhất quyết không chịu buông tay.
 
“Ninh Ninh,” anh khàn giọng nói, “Không ôm anh cũng được, nhưng có thể nằm ở bên cạnh anh đừng đi, để anh nhìn em một chút, được không?”
 
Thẩm Hòa Ninh không nghe được giọn điệu đó của anh, mu bàn tay khẽ xoa lên chóp mũi ê ẩm, mạnh mẽ tách năm ngón tay của anh ra, khi điểm tiếp xúc nhỏ bé cuối cùng bị tách rời, cô thấy trong mắt Bạc Thời Dư có vệt đỏ loang lổ.
 
Cô nhanh chóng sửa lại mái tóc dài, buộc đơn giản lại, tránh cho khi nằm xuống chúng nó sẽ rối tung loạn xạ, anh lo bị đè vào sẽ không dám tới gần.
 
Đến khi sửa soạn xong xuôi, Thẩm Hòa Ninh mới thu lại ý tứ muốn đi, đưa lưng về phía Bạc Thời Dư rồi nằm nghiêng xuống, cắn đốt ngón tay, nhỏ giọng kiêu ngạo: “Em… Em mệt quá chẳng muốn đi, anh đừng có nghĩ nhiều.”
 
Vào giây phút cô nằm xuống, hơi thở run rẩy phía sau bỗng nặng hơn rất nhiều, chân người đàn ông không thể cử động, khó khăn xoay người lại, sợ cô đổi ý nên gấp gáp ôm cô gái thật chặt.
 
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, một cánh tay khác cắm đầy lỗ kim xuyên qua từ dưới cổ cô, hai tay vòng quanh thật chặt, mồ hôi lạnh trên người không ngừng túa ra làm ướt đuôi tóc cô.
 
Sợ bị chán ghét, anh không thể sát lại thật gần, nhưng có thể ôm cô vào đêm tối sống một giây bằng sống một năm như thế này đã là phần thưởng xa vời không cầu mong được.
 
Đôi môi nhợt nhạt của người đàn ông đã bị rách thành rất nhiều vết thương vì chịu đựng đau đớn quá mức trong quá trình phẫu thuật, giờ vẫn cong lên trên, miệng vết thương đã kết vảy giờ lại đang rỉ máu, bởi vì hạnh phúc đang lướt qua mà không hề cảm nhận được một chút nào.
 
Tim Thẩm Hòa Ninh như nổi trống, ngón tay nắm ga trải giường, biết mình và anh không dán chặt vào nhau, vẫn còn giữ lại một khoảng cách nhỏ, vì thế cô vờ như buồn ngủ, vô ý lùi về phía sau một chút, sống lưng áp vào lồng ngực anh.
 
Kề sát vào nhau, hơi thở gấp gáp xen lẫn nặng nề của anh tạm dừng một hai giây, không thể kiềm chế được nữa, anh ôm trọn cô vào lòng bằng tất cả sức lực còn sót lại, trái tim đập kịch liệt chạm vào lưng cô, môi anh nhẹ nhàng run rẩy đè sau gáy cô, mút hôn một cách mất không chế như kiếm tìm thuốc giải.
 
Thẩm Hòa Ninh không nhớ rõ mấy giờ mới đi ngủ, nhưng cô biết, mãi đến trước khi cô mất đi ý thức, người ở sau lưng vẫn luôn tỉnh táo.
 
Cô có thể cảm nhận được anh đau đớn bao nhiêu, rõ ràng là khó chịu đựng như vậy, nhưng anh vẫn không chịu nghỉ ngơi, nhất quyết phải dỗ cô ngủ sau đó mới có thể miễn cưỡng an tâm, có lẽ là sợ cô lại tự tiện xem chân anh.
 
Thật sự giống nhu phòng trộm vậy.
 
Sáng sớm Thẩm Hòa Ninh thức dậy, soi gương bên cổ mình có mấy dấu hôn hồng hồng, trước kia cô đã từng thấy ở trên mạng, nói là hôn ở cổ rất nguy hiểm, bác sĩ Bạc không hổ là bác sĩ Bạc, còn đặc biệt tránh mấy khu vực nguy hiểm và tùy ý để lại dấu vết ở bên cạnh.
 
Cô đau lòng, muốn ở lại bên cạnh chăm sóc anh, nhưng anh rõ ràng không yên tâm về cô, chỉ là sợ cô xem chân anh mà anh đã rất khó bình tĩnh, càng đừng nói là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu không phải cơ thể thật sự không chịu nổi, có lẽ anh sẽ thức suốt đêm.
 
Cô không đành lòng ép buộc anh ở đây và vào ngay lúc này.
 
Sau khi Thẩm Hòa Ninh đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn nhân lúc Bạc Thời Dư chưa tỉnh đi ra phòng bệnh, nói chuyện với Giang Nguyên đang trông ở bên ngoài: “Tôi không ở lại nữa, anh nhớ nói với anh ấy là không cần lo lắng, khi nào rảnh tôi lại tới đây.”
 
Tóc cô vô tình bị hất ra sau lưng, cần cổ thoáng lộ ra, Giang Nguyên mặt đỏ tai hồng nhìn, không thể tin được anh Thời đã bị hành hạ thành như vậy rồi mà còn có thể là ra loại chuyện “không phù hợp với trẻ con ở phòng bệnh.
 
Bạc Thời Dư giật mình tỉnh dậy vồ vào khoảng không, bên cạnh trống rỗng, ga trải giường lạnh ngắt giống như tất cả những gì đã xảy ra là ảo tưởng rời rạc của anh.
 
Giang Nguyên bất chấp truyền đạt đúng sự thật: “Cô Thẩm nói, khi nào cô ấy rảnh sẽ lại tới đây.”
 
Bạc Thời Dư đè mi mắt xuống, ít nhất những lời này có thể chứng minh Ninh Ninh vào tối hôm qua không phải là tưởng tượng của anh.
 
Không ở lại cũng tốt, anh không hy vọng cô ở đây, quá trình điều trị vào hai ngày này đều rất thê thảm, anh sẽ không thể xuống giường, càng giống một kẻ tàn tật khốn đốn hơn so với trước kia, anh không muốn để cô tận mắt nhìn thấy.
 
Ngày đầu tiên Thẩm Hòa Ninh không tới, Bạc Thời Dư vẫn có thể chịu đựng.
 
Ngày hôm sau chờ đến buổi tối, cô vẫn không xuất hiện.
 
Anh có thể ngồi dậy một cách miễn cưỡng, ngón tay cứng ngắc lạnh lẽo nhắn tin WeChat cho Thẩm Hòa Ninh, cô không trả lời, anh không nhịn được nữa bèn gọi điện thoại qua, một lúc lâu sau cô mới nghe máy, bên cạnh cực kỳ náo nhiệt, giọng nói của những người đàn ông khác nhau vang lên hết đợt này đến đợt khác, mà âm cuối của cô còn chứa ý cười chưa tan.
 
“Thầy Bạc ạ?”
 
Bạc Thời Dư nghe thấy ba chữ này, trái tim căng phồng tới cực hạn gần như bị đâm thủng, khóe môi thu lại đường kéo căng thật chặt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Em ở đâu?”
 
Giọng Thẩm Hòa Ninh nhẹ nhàng: “Em nghe không rõ, bên chỗ em ồn quá —— không nói nữa nha, em đang bận.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Hòa Ninh nhìn điện thoại, nụ cười trên mặt lập tức dừng lại, rầu rĩ nhìn hiện trường ghi hình ở trước mặt, điều chỉnh biểu cảm một chút rồi quay lại phạm vi máy quay một lần nữa, muốn đẩy nhanh tiến độ hoàn thành.
 
Hôm trước cô vừa về từ bệnh viện thì nhận được điện thoại của tổ chương trình, uyển chuyển nhờ cậy cô mau vào tổ, cô tự biết nếu không hợp tác, tổ chương trình khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô không sợ hãi vì đã có cây lớn chống lưng, đến cuối cùng tiếng xấu này vẫn sẽ đổ lên đầu Bạc Thời Dư.
 
Anh vốn đã bị bệnh tật quấn người, không thể lại bị những chuyện vớ vẩn này quấy rầy nữa, huống chi ——
 
Thẩm Hòa Ninh cười tủm tỉm nhìn người phụ trách, dịu dàng nhắc nhở: “Bạc tiên sinh rất quan tâm đến chương trình này, đừng quên gửi quá trình ghi hình cho anh ấy nhé.”
 
Tổ chương trình đương nhiên là vui quên luôn lối về, lập tức không ngừng gửi những clip đã được edit xuất sắc của Thẩm Hòa Ninh trên phim trường đến điện thoại của Bạc Thời Dư.
 
Thẩm Hòa Ninh nhảy vào xem, nhăn chóp mũi lại: “Ai bảo anh không cho em xem chân, ai bảo anh đến bây giờ vẫn quen thói giấu giếm em.”
 
Bạc Thời Dư tựa nửa người lên giường bệnh, sườngò má chìm trong bóng tối không có ánh sáng, chỉ có đoạn video nhảy lên trên màn hình không ngừng xâm nhập vào mắt anh.
 
Ở trong video, người mà anh nhớ đến bứt rứt ruột gan đang trang điểm tỉ mỉ tại địa điểm ghi hình, bị người ta vây quanh thay đủ kiểu váy vóc, cười rạng rỡ tươi xinh.
 
Anh nắm chặt điện thoại, nhất thời không biết nơi nào đau hơn.
 
Gần chạng vạng tối, cửa phòng bệnh đóng chặt bỗng nhiên chuyển động, bị người đẩy ra từ bên ngoài, Bạc Thời Dư không tự chủ siết chặt năm ngón tay, lập tức ngẩng đầu nhìn về góc độ đã trông ngóng vô số lần, trong lòng bị trướng đầy bởi những chua xót, đắng chát khó mà chịu đựng.
 
Người đi vào không phải người anh muốn gặp, mà là Thiệu Duyên với bộ dnagj chật vật thảm hại.
 
So với lần gặp mặt trước, Thiệu Duyên gầy đi rất nhiều, râu đen lún phún trên cằm cũng mặc kệ, anh ta ngồi bên cạnh giường bệnh, lắc đầu bật cười với Bạc Thời Dư: “Cậu nhìn xem, cậu bày mưu tính kế kiềm chế thời gian dài như vậy, giải quyết ông nội cậu và nhà họ Nhậm, lại còn giữ người mẹ nhất định phải về nước của cậu lại, kết quả cậu bị thương thành như vậy, Tiểu Hòa Miêu nhà cậu cũng không trèm trông nom cậu, chúng ta thật đúng là…”
 
Anh ta kéo cổ áo, thở có chút tốn sức: “Cô gái hai mươi tuổi lúc ngọt ngào thì ngọt ngào thật đấy, nhưng sau khi bị tổn thương cũng rất nhẫn tâm, cho dù nghiền nát người ta thì cô ấy cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào nữa.”
 
Bạc Thời Dư lạnh lùng nhìn anh ta, kéo khóe môi tái nhợt không có màu máu: “Tốt nhất cậu nên cút khỏi đây.”
 
Thiệu Duyên “Ồ” một tiếng, cả người dựa vào lưng ghế như không xương, kỳ quái nói: “Được, tôi cút, nhưng mà không ngờ rằng người cầm quyền chuyên bày mưu lập kế, tâm tư thâm trầm của nhà họ Bạc cũng có có thể có một ngày sợ hãi một hai câu nói của tôi như vậy, sao hả, thật sự bị tôi nói trúng rồi à, cậu cũng bị người ta vứt bỏ đúng không?”
 
“Tiểu Hòa Ninh không cần cậu,” một mình anh ta đau đớn muốn chết còn chưa đủ, cứ nhất định phải lôi kéo Bạc Thời Dư cùng chung cảnh ngộ với mình, “Cô ấy không coi cậu ra gì, lạnh nhạt, xa cách cậu, cậu cầu xin cô ấy thì cô ấy cũng không muốn liếc mắt nhìn một cái, thậm chí còn rất thích người khác, lúc trước thích nhất là quấn lấy anh trai, giờ thì không đáng một đồng, đúng không?”
 
Bạc Thời Dư cụp lông mi, hơi nheo mắt lại, nhìn đến mức Thiệu Duyên giật mình, đầu óc hồ đồ cũng tỉnh táo hơn không ít, tuy nói là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng anh ta vẫn e sợ Bạc Thời Dư, không dám thật sự chọc giận người ta.
 
Thiệu Duyên ngồi thẳng, đang muốn nói gì đó để cứu vãn tình hình thì Bạc Thời Dư đã lấy điện thoại, lại gọi cho Hòa Ninh một lần nữa, lần đầu tiên cô không bắt máy, lần thứ hai, chuông kêu đến mức gần tự động kết thúc mới được nhận.
 
Giọng nói đượm vị ngọt của Thẩm Hòa Ninh truyền đến, âm điệu vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt: “Lại tìm em làm gì?”
 
Ngay trước mặt Thiệu Duyên, Bạc Thời Dư dựa nửa người vào gối đầu, nuốt cị cay chát xuống cổ họng, dùng chất giọng êm dịu nhẹ nhàng lúc giảng bài và trong mỗi cuộc họp khẽ khàng nói ra từng chữ một.
 
“Bảo bối, anh đau quá, trong phòng bệnh rất lạnh, hình như anh hơi sốt rồi.”
 
“Còn có người đặc biệt tới cửa bắt nạt anh, muốn nhân lúc không có em mà giẫm anh xuống bùn, hôm nay đến bây giờ anh vẫn chưa ăn hứ gì, em có thể…”
 
Anh bình tĩnh nói chuyện khép nép: “Có thể bớt thời gian tới đây thăm anh được không?”
 
Thiệu Duyên bị chấn động cực lớn, biểu cảm sợ hãi giống như gặp quỷ.
 
Thẩm Hòa Ninh đang đi lên cầu thang của bệnh viện, thật ra hôm qua cô cũng tới, chỉ là không để anh nhìn thấy mà thôi.
 
Cô dừng lại vài giây mới bình tĩnh lại, hung dữ hỏi: “Thầy Bạc, anh muốn làm nũng thì cũng phải tìm lý do đáng tin cậy một chút chứ, không nói chuyện sốt cao rồi bị bắt nạt, chẳng lẽ anh còn thiếu cái ăn à? Tại sao lại để đói bụng?”
 
Bạc Thời Dư móc lấy chiếc kính gọng nhỏ trên sống mũi ra, ánh sáng lắng đọng trong đáy mắt tràn ra bốn phía, giọng nói khàn khàn từ tính, nghiêm túc trả lời cô.
 
“Bởi vì anh nhớ em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui