Bạc Thời Dư bình tĩnh nhìn cô: “Em chạm vào Thiệu Duyên, ngoan, lau sạch.”
Thẩm Hòa Ninh bị dục vọng chiếm hữu không hề khống chế của Bạc Thời Dư làm cho lỗ tai đỏ bừng lên, cô bước nhanh đi ra ngoài, trên đường vẫn không nghĩ ra được chân anh trai rốt cuộc bị ngã nghiêm trọng đến mức nào mới có thể khiến anh bị tổn hại sức lực nặng nề như vậy.
Lúc đi qua lối thoát hiểm ở cầu thang, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ bên trong, kéo ông tay áo Thẩm Hòa Ninh lôi cô vào, cô hoảng sợ vùng ra, ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt hốc hác của Thiệu Duyên.
“Tôi không chạm vào cô,” anh ta giơ hai tay lên, “Nếu không Thời Dư chơi tôi chết mất.”
Thẩm Hòa Ninh cảnh giác hỏi: “Sao anh còn chưa đi, đừng hy vọng hỏi thăm chuyện của Miên Miên ở chỗ tôi.”
Thiệu Duyên im lặng trong chốc lát, cụp mắt nhìn xuống đất, kéo môi cười: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn lén nói chuyện với cô một chút thôi.”
“Con người tôi bị trừng phạt là xứng đáng, tất cả đều là tự làm tự chịu, bị cô ấy giết chết cũng không oan, nhưng Thời Dư không giống tôi,” anh ta nói, “Đừng nhìn tôi cố ý kích thích cậu ấy, tôi biết rõ thực tế xảy ra cái gì, cậu ấy gần 30 tuổi rồi, cô cũng biết điều kiện bản thân cậu ấy rất tốt, từ khi bắt đầu học trung học, bên cạnh cậu ấy không thiếu kiểu người gì, nhưng cậu ấy không hề nhìn tới một lần, từ nhỏ đến lớn toàn bộ lòng dạ đều đổ hết lên người cô.”
“Tôi biết khoảng thời gian trước cậu ấy đối xử không tốt với cô, làm tổn thương rồi lạnh nhạt với cô, làm không ít chuyện trái lương tâm, cô giày vò, không thèm để ý đến cậu ấy, đá người ta sang một bên rồi giận dữ cáu kỉnh, muốn nửa cái mạng của cậu ấy, tất cả những cái đó đều là chuyện nên làm, tôi tuyệt đối không nói giúp cậu ấy.”
Thiệu Duyên muốn hút điếu thuốc, dừng một chút lại vân vê trong tay: “Nhưng về tình cảm đúng là có thể tha thứ cho Thời Dư, nhờ cô để lại một đường sống cho cậu ấy, nếu không sau này lỡ như ——”
Anh ta đột nhiên dừng lại, vài giây mới hơi đột ngột thay đổi câu chuyện: “Nếu cô thật sự không cần cậu ấy thì cậu ấy thật sự quá đáng thương, có lẽ cuối cùng người đau lòng vẫn là cô.”
Thẩm Hòa Ninh không nói rõ được tại sao đột nhiên lại có một dự cảm hoảng loạn rối bời, xâu chuỗi một số chi tiết rời rạc đã sớm xuất hiện vào thời gian trước không bị kiểm soát, thế nhưng nhất thời lại không thể nối liền thành một trò chơi ghép hình hoàn chỉnh, không nhìn ra được hình dạng gì.
Cô nhìn thấy Thiệu Duyên muốn đi bèn nghiêm túc truy hỏi: “Anh có chuyện giấu tôi đúng không? Anh còn biết những chuyện gì của anh tôi thì nói hết cho tôi đi.”
Thiệu Duyên buông tay phủ nhận, lời nói đến bên miệng rằng muốn dùng tin tức của Tần Miên để trao đổi, thế nhưng cuối cùng vẫn cười gượng nuốt vào, biết không có khả năng, chỉ gật đầu một cái rồi rời đi.
Sự lo lắng không yên vẫn cứ quanh quẩn mãi không tan trong lòng Thẩm Hòa Ninh, cô không nắm được dấu vết rõ ràng, thậm chí không rõ những chi tiết vụn vặt đó rốt cuộc ám chỉ điều gì, có đôi khi cẩn thận suy nghĩ, lại giống như cô suy nghĩ quá nhiều mà sinh ra ảo giác.
Trái tim anh đã mở hết ra rồi, còn có thể có bí mật gì không thể để cô biết được.
Thẩm Hòa Ninh không có đáp án, muốn chờ sau khi Bạc Thời Dư khỏi bệnh xuất viện thì hỏi thẳng anh một lần, ít nhất trước hết phải làm rõ những chi tiết trong vụ tai nạn xe mà cậu đã từng nhắc với cô, biết được tiền sử chấn thương ở chân của anh thì mới trao đổi được với cậu về khả năng điều trị sau này.
Thẩm Hòa Ninh thậm chí đã nghĩ xong phải hỏi cho rõ ràng như thế nào, nhưng cô không cách nào đoán trước được, từ lúc Bạc Thời Dư ra ngoài đã bắt đầu tí tách mưa, và mấy ngày sau khi anh xuất viện trời liên tục đổ mưa lớn hơn.
Mặc dù còn xa mới ảnh hưởng đến cuộc sống ở thành phố có hệ thống thoát nước hiện đại, nhưng ở nơi điểm đầu của vùng núi phương nam, thời tiết cực đoan trái mùa chợt tăng thêm sự tàn phá, nhanh chóng biến thành tai họa khôn lường.
Thẩm Hòa Ninh xem tin tức thấy một số thị trấn ở khu vực miền núi phía nam đều hứng chịu thiên tai, mưa to vào mùa thu đông chưa từng xảy ra trong vài chục năm đã dẫn đến lở núi, đá lăn xuống làm bị thương vô số người, con số thương vong không ngừng tăng lên, điều kiện chữa bệnh bên đó khó khăn, có một số bác sĩ ở gần đến chi viện cũng không biết sống chết ra sao, khắp nơi đều là canh khóc than vô cùng thê thảm.
Tổ chương trình tạm thời dừng ghi hình, người phụ trách vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Hòa Ninh: “Cái chính là Triển Lăng vừa xác định không quay được kỳ này, cậu ấy phải về Đại học Y gánh vác một phần công việc với thầy hướng dẫn.”
Người phụ trách cũng không biết rõ quan hệ giữa Triển Lăng và Bạc Thời Dư, chỉ nghĩ là thuận miệng nhắc tới thôi.
Trái tim Thẩm Hòa Ninh đột nhiên thắt lại: “Thầy hướng dẫn?! Thầy hướng dẫn của anh ta bị làm sao!”
Người phụ trách nghe thấy thái độ của cô thì hơi không biết làm sao, vội giải thích: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể cho lắm, nghe Triển Lăng nói, hình như thầy hướng dẫn của cậu ấy là bác sĩ hàng đầu trong khoa ngoại thần kinh, chuyên môn chính là về chấn thương sọ não, trong lĩnh vực này không có mấy người có tên tuổi ngang tầm anh ấy, không phải tuổi tác quá lớn, mà là trước mắt không ở trong nước, lần này bệnh viện có nhiệm vụ chi viện khẩn cấp, về mặt chuyên môn thì anh ấy không thể không đi, chắc hẳn anh ấy muốn dẫn đoàn đến khu vực xảy ra thiên tai.”
Trong đầu Thẩm Hòa Ninh nổ tung, không nghe được câu nói tiếp theo.
Cô sững sờ hồi lâu, ngơ ngác đi giày trong phòng ký túc xá, chạy đến cửa chính mới phát hiện mình quên mang dù, bên ngoài mưa như trút nước, nhưng hoàn toàn không thể bằng ở khu vực xảy ra thiên tai.
Thẩm Hòa Ninh vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Giang Nguyên, hỏi Bạc Thời Dư ở đâu, Giang Nguyên biết chắc cô đã biết tình hình, ấp a ấp úng nói: “Anh Thời đang lên lớp, hôm nay là tiết cuối cùng, cô… Đừng quá lo lắng, anh ấy tới bên đó sẽ có lều trại cứu viện cố định, chờ người bị thương tới phẫu thuật, không cần phải thường xuyên di chuyển, có thể bảo đảm an toàn ——”
Thẩm Hòa Ninh không muốn nghe dù chỉ một chữ, cô cắn răng ngắt lời, lều trại gì chứ! Trong tin tức vừa nói lều trại cũng bị cuốn đi!
Cô một lòng một dạ chạy nhanh đến Đại học Y, huyệt thái dương căng phồng như muốn nhảy ra ngoài, chạy vài bước mới cảm thấy trên người bị ướt, cô không có lòng dạ nào quay về lấy dù mà trực tiếp đội mũ trên áo khoác lên, cứ thế lao vào cổng trường Đại học Y trong màn mưa giống như ngày đó gặp lại anh.
Xe lăn của Bạc Thời Dư di chuyển qua chỗ rẽ trên hành lang ở khu dạy học,bóng dáng mảnh mai trong chiếc áo khoác ướt đẫm, cúi đầu đứng trước văn phòng anh cứ thế đâm thẳng vào trong tầm nhìn của anh.
Bánh xe ma sát tạo ra tiếng vang chói tai và gấp gáp trên nền đá cẩm thạch, Thẩm Hòa Ninh nhìn anh càng ngày càng gần, đối diện với con ngươi đen đang dâng trào ánh lửa của anh.
Cô hít sâu một hơi, khẽ giọng hỏi: “Anh mới xuất viện được mấy ngày, cơ thể vẫn chưa tốt, đùi phải vừa mới bị thương, hành động không tiện, trên núi mưa to gió lớn như thế, tình hình cực xấu, không thể dùng xe lăn, nạng cũng không dùng được, anh không đi không được sao?!”
Thẩm Hòa Ninh nói chậm rãi từng chữ một, giọng điệu cũng không dữ dội mà cứ đối chọi gay gắt ép hỏi anh.
Bạc Thời Dư mím môi mang cô vào văn phòng, đóng “rầm” cửa một tiếng rồi khóa lại, bên trong không có đồ dùng sinh hoạt, càng miễn bàn đến mấy thứ có thể lau khô người như khăn tắm gì đó.
Anh chống nạng kiên trì đứng lên, dáng người cao lớn áp bức luôn làm cô không thể nào kháng cự.
Bạc Thời Dư kéo áo khoác cô ném đi, cô gầy nhỏ xíu, mái tóc dài ướt sũng xõa trước ngực, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay đang tái nhợt.
Anh cởi áo vest của mình ra rồi quấn chặt trên người Thẩm Hòa Ninh, cô giãy giụa không cần, anh cứ tóm chặt cô, giam cầm người trong lòng bằng một tay.
Cô quá nhẹ, anh ôm chặt eo cô nhấc bổng lên trước, đặt cô lên mép bàn làm việc, ngay sau đó cũng ném cây nạng vướng víu sang một bên, rơi đùng một tiếng xuống đất.
Tất cả động tác chống cự của Thẩm Hòa Ninh đều dừng lại, Bạc Thời Dư mất đi chỗ chống đỡ, lập tức nghiêng người về phía trước, đôi tay đè hai bên đầu gối cô, cố định cô trước người mình giống như vây hãm, giam cầm trong khuỷu tay và vòm ngực nóng bỏng như gần như xa.
Lông mi anh đen nhánh, rũ xuống dưới nhìn cô, môi chạm lên chóp mũi cô: “Không khóc.”
Thẩm Hòa Ninh đột nhiên bùng nổ, nắm chặt quần áo trên vai anh rồi đẩy ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Ai khóc! Em dựa vào đâu mà khóc! Anh là gì của em chứ! Các bác sĩ khoa não trên khắp cả nước đều không thể thay thế anh, nhất định phải là anh đi tới khu xảy ra thiên tai thì mới được hả? Anh dùng cơ thể như này, chân cẳng như này, chính bản thân mình còn không bảo toàn nổi mà còn muốn đi cứu người khác?! Có đúng không!”
Trước mắt Thẩm Hòa Ninh lóe lên tin tức về những bác sĩ lành lặn khỏe mạnh cũng không thể bảo đảm được an toàn, cô đẩy anh thật mạnh, mặt mày nóng rực.
Cô biết mình quá ích kỷ, chuyện sống chết quan trọng ở ngay trước mặt mà chỉ lo người yêu ở trước mắt, không có tư tưởng hy sinh cao cả rộng lớn, cả đời này cũng không làm được Quan Âm phổ độ chúng sinh.
Cô cứ vừa hẹp hòi vừa tùy hứng, muốn giữ anh lại, muốn anh được an toàn, không khống chế được những lời bật thốt ra khỏi miệng.
“Bạc Thời Dư, anh đi đi, nếu lần này anh đi thật thì cả đời này cũng đừng mong em có thể tha thứ cho anh hay chấp nhận anh!”
Bạc Thời Dư quay lưng về phía ánh sáng qua khung cửa sổ, nhìn sâu vào mắt cô, ngay lúc cô nói xong câu này, anh trực tiếp cúi người, tiến lên cắn đôi môi ướt át của cô.
Thẩm Hòa Ninh cương quyết né tránh, trong tiếng hít thở hỗn loạn của anh, cô hung hăng bấu chặt bả vai anh: “Anh thử chạm vào em lần nữa xem!”
Lần này ngay cả khi âm cuối còn chưa dứt, Bạc Thời Dư đã nắm cổ tay cô, khống chế cô ôm vòng quanh cổ mình, đè chặt lưng cô về phía lồng ngực đang đập kịch liệt điên cuồng, trao cô những cái mút hôn nặng nề hơn, mở khớp hàm yếu ớt của cô ra, nhắm mắt chiếm đoạt môi lưỡi mềm mại đang không ngừng run rẩy.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, tạo thành những tạp âm vỡ vụn trên cửa kính, ngoài cửa là tiếng bước chân ầm ĩ, tiếng gọi hô của đám sinh viên vào giờ tan học, xa xăm như cách nhau cả dải ngân hà.
Anh và cô ôm hôn trước bàn làm việc mờ tối.
“Bảo bối, anh là bác sĩ.”
“Nhưng em không biết tại sao anh làm bác sĩ.”
“Bởi vì Ninh Ninh của anh… Từ nhỏ chính là bé con nhỏ xíu hay ốm vặt, sợ máu, sợ đau, sợ áo blouse trắng, chỉ lúc anh mặc nó vào, em mới ngoan ngoãn nằm trên đùi anh, khóc lóc nói bác sĩ thật tốt với anh.”
“Vào năm anh bị gãy chân, lúc nằm trong phòng bệnh, tất cả đều bị gián đoạn, gần như đã không còn liên quan nào tới nghề bác sĩ, cả đời chỉ có thể làm một kẻ vô dụng tàn phế đối với em, nhưng anh biết, từ lúc đó anh không bao giờ có thể đi bên cạnh che chở em mọi lúc mọi nơi nữa.”
“Không thể tới gần, không thể xuất hiện, không thể bảo vệ kịp thời, chỉ có thể nhìn từ xa, anh đã cầu xin với thần phật không hề tồn tại, nếu anh còn có thể làm bác sĩ, vậy trên tay anh cứu nhiều thêm một người thì sẽ tích thêm một chút phúc cho Ninh Ninh, bớt bị bệnh một lần, bớt bị thương một lần.”
“Cho nên lần này, chờ anh qua đó trở về là…”
“Ninh Ninh của anh, cả đời này nhất định tuổi nào cũng bình an.”