Chiều ngày hôm qua Bạc Thời Dư mới nhận được tin tức chính xác, dẫn đầu là các quan chức cấp cao phía chính phủ, bệnh viện Thánh An và Đại học Y kết hợp tìm được anh, một số quan chức cấp cao trên năm mươi tuổi ngồi cùng nhau, vừa khó xử vừa tha thiết nhìn anh, ngoại trừ thân phận và địa vị của những người này, thì sự gấp gáp sốt ruột đã miêu tả bản năng đơn giản nhất của người làm bác sĩ.
Cuối cùng vẫn là viện trưởng bệnh viện Thánh An thở dài một hơi, coi như thay mặt cho tất cả mọi người, ông khó xử nói với anh: “Thời Dư, chúng tôi đều biết cơ thể cậu không tiện, không lâu trước còn ngã bị thương, thật sự không thích hợp đi tới khu vực xảy ra thiên tai ác liệt, nếu có sắp xếp khác tốt hơn thì chúng tôi cũng sẽ không tới yêu cầu cậu.”
Viện trưởng đã gần 60 tuổi lấy ra một chồng tài liệu và báo cáo thật dày, hốc mắt ướt át: “Nhưng hiện giờ tình hình tai nạn nghiêm trọng, bởi vì đá và đất lở nên có quá nhiều người dân bị ngoại thương nghiêm trọng, điều kiện chữa bệnh của bên đó có hạn, mấy thị trấn lớn xung quanh cũng không có bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật thần kinh.”
“Hai ngày qua đã có người bị chấn thương sọ não nhưng không được cứu chữa kịp thời nên đã chết, đương nhiên là có những đoàn y bác sĩ khác tới chi viện, nhưng trong lĩnh vực này không ai có thể vượt qua cậu cả,” viện trưởng trầm giọng nói, “Trong cùng một thời gian, người khác có thể cứu một người, nhưng có lẽ cậu có thể cứu được ba người, trong lúc giành giật từng giây để cướp đoạt mạng sống của một người, chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào cậu.”
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn ảnh, dù sao lấy tình trạng cơ thể tàn tật, đây thật sự xem như làm khó người khác, nếu anh từ chối thì cũng không ai có lý do xen vào.
Mà ánh mắt anh dừng trên con số thương vong, đầu ngón tay nắm tay vịn xe lăn siết chặt vào trong.
Chuyện anh tiếp nhận cuộc thử nghiệm lâm sàng vẫn luôn được giữ bí mật, đến bây giờ bệnh viện Thánh An và Đại học Y chỉ cho là anh ngã bị thương bình thường, xuất viện thì không có đáng ngại cả.
Anh biết, bây giờ nếu mở miệng nói sự thật, sẽ không một ai trong những người này để anh lên tuyến đầu nữa, mà đi liền với việc nội dung cuộc thử nghiệm bị lộ ra chính là bị Ninh Ninh phát hiện manh mối vết thương ở chân, anh không thể chấp nhận được hậu quả kia.
Huống chi…
Từ rất lâu trước kia, lúc anh khoảng mười tuổi, có lẽ còn chưa được tính là thiếu niên, bắt đầu sau nhiều lần bị gia đình bỏ rơi và đẩy xuống vực thẳm, anh đã là người rất khó để cảm thông và đồng cảm, anh nhốt mình trong một không gian khép kín, ngay cả nỗi đau của chính mình cũng không cảm nhận được thì nói gì đến những người khác.
Không thể, cũng không muốn cảm nhận những nỗi niềm đau khổ hay vui sướng của người khác, mãi mãi giống như một người đứng xem ở cách xa nhất, anh lặng lẽ cô độc ở trong bóng tối, tất cả cảm xúc và sự nhận biết đều bị bủa vây, cứng rắn, lạnh lẽo đến mức hoàn toàn không được xem là một người bình thường.
Trước khi hết thuốc chữa, Ninh Ninh của anh đã gõ cánh cửa kia, từ anh em thuần khiết đến thương nhớ đêm ngày, khuấy động, moi móc tất cả những cảm xúc rố bời đã ngủ sâu của anh, những vui mừng, khổ sở, ngọt ngào, vấn vương, cứ đảo lộn cả trăm ngàn lần để rồi nhấn chìm anh.
Anh cam tâm tình nguyện tồn tại chỉ vì một mình cô, từ tình cảm đến linh hồn đều mặc cô muốn làm gì thì làm, nhưng ở rất nhiều thời điểm, lại sợ cô còn trẻ như vậy, sau khi gặp được quá nhiều sắc màu trong cuộc sống, gặp được quá nhiều con người mới mẻ, cô sẽ chê con người anh cứng nhắc không thú vị.
Sợ bị cô bỏ rơi, sợ cả đời lại bị đẩy về vực sâu tuyệt vọng, cho nên anh đã tự nói với mình vô số lần rằng phải trở thành một người có giá trị.
Cho dù tư tưởng bệnh hoạn hay thân thể tàn tạ, ít nhất cũng phải biến mình trở thành món đồ có giá trị để cô tìm tòi và khai phá, anh không muốn nhận thua làm một kẻ tàn phế thật sự cần người chăm sóc đặc biệt.
Ngoài tình yêu, ngoài phúc đức tính góp cho cô, anh còn muốn làm một người, làm một bác sĩ có hào quang rực rỡ để thu hút cô, đáng để cô kiêu ngạo vì anh trong giây lát.
Anh ngồi trên xe lăn bình tĩnh gật đầu, lúc trước rõ ràng dòng nước xiết dâng trào ồ ạt, nhưng giờ phút này đều bị bác bỏ dứt khoát.
“Tôi sẽ tới khu vực gặp thiên tai.”
-
Bạc Thời Dư chống người trước bàn làm việc, càng hôn sâu người trong lồng ngực, càng thúc giục lại càng không cách nào thu lại ham muốn, anh đè chặt gáy cô về phía trước, dây dưa đến mức suýt chết đuối, hô hấp run rẩy mơ hồ.
Hàng lông mi đang rung động của Thẩm Hòa Ninh bị hơi ẩm làm cho ướt nhẹp, eo cô mềm nhũn, cơ thể sắp không chịu đựng nổi, thở gấp đẩy anh ra lần nữa, biết anh không thể nào thay đổi quyết định thì cắn răng hung hăng gật đầu: “Em không quản được chuyện của bác sĩ Bạc, mà cũng không muốn quản, anh muốn đi đâu thì đi, lúc đi cũng không cần nói cho em biết.”
Cô tránh khỏi khuỷu tay anh, Bạc Thời Dư lảo đảo ôm lấy cô, cúi đầu bên cổ cô, giọng không bình ổn: “Ninh Ninh, sẽ không có nguy hiểm, anh sẽ mau chóng trở về, em không thể nói những lời này được.”
Những lời như “cả đời này không tha thứ cũng không chấp nhận”.
Lúc này Thẩm Hòa Ninh không nghĩ được những chuyện khác, trong lòng tràn đầy ý muốn giữ anh lại, nhưng lại nghẹn không thể nói ra mấy lời mềm mỏng.
Sau khi biết không còn hy vọng, cô càng không thể nào bình tĩnh, kiên quyết kéo cánh tay Bạc Thời Dư ra, không nhìn anh nữa mà cúi đầu nói: “Liên quan gì đến em chứ, bác sĩ Bạc và em vốn cũng chẳng dính dáng gì tới nhau, không cần bảo đảm với em.”
Cô ỷ vào chân anh bị thương mà thoát khỏi vòng vây của anh, nhảy khỏi bàn làm việc rồi bước nhanh ra ngoài, lúc tới cửa thì dừng lại vài giây, vẫn đứng yên không quay đầu lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Thánh An đứng đầu trong cả nước, đội ngũ y tế đi ra ngoài lần này cũng lấy việc hỗ trợ cho các ca chấn thương sọ não là chủ, Bạc Thời Dư dẫn đội gồm hơn hai mươi bác sĩ sẽ xuất phát từ bệnh viện vào rạng sáng ngày hôm sau, mà đồng thời, trang thiết bị y tế và số tiền lên tới gần chín chữ số của Crane Medical cũng đã đến khu vực gặp thiên tai trước.
Chưa đến 5 giờ sáng, bảy, tám chiếc xe việt dã cỡ lớn của Crane Medical đã đỗ bên ngoài bệnh viện Thánh An, cánh truyền thông và cư dân mạng nhiệt tình có được tin tức đã chạy tới nằm vùng đưa tiễn từ sáng sớm, nhưng hầu như đều bị ngăn lại.
Cổ tay áo Bạc Thời Dư bị mưa xối ướt, anh dựa vào cửa sổ nhìn chằm chằm bên ngoài, biết rõ Ninh Ninh không thể nào đến được nhưng vẫn cố chấp âm thầm tìm kiếm, sau một hồi lâu, khi đội ngũ sắp xuất phát, mới chậm rãi cụp xuống mắt.
Thẩm Hòa Ninh còn đến sớm hơn đoàn xe, cô cầm một chiếc dù nhỏ trong suốt đứng sau một tấm biển chỉ dẫn lớn ở lối vào bệnh viện Thánh An, cả bóng lưng cũng giấu kín mít.
Lúc bánh xe ma sát chuyển động, điện thoại cô rung lên, nhận được tin nhắn của Bạc Thời Dư, hết tin này đến tin khác, anh nói với cô từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói từ phương hướng anh đi, công việc và hoàn cảnh sau khi anh tới đó, cho đến việc sắp xếp ổn thỏa cho cô ở bên này.
Từng dòng chữ liên tục phủ kín màn hình, chỉ cần là những thứ anh biết thì ddefu nói hết với cô mà không ngại phiền phức.
Thẩm Hòa Ninh nắm chặt cán dù, nhìn người ngồi sau cửa sổ xe qua khoảng cách vài mét, cửa kính hạ xuống, trong màn mưa và ánh đèn mờ nhạt, gò má anh như bức tranh sơn dầu mê hoặc lòng người, vừa ướt át vừa trong vắt tuyệt trần.
Không thèm gặp mặt anh, không được để anh thoải mái.
Cán dù lõm vào trong lòng bàn tay mềm mịn của cô gái, cô không nhịn được trả lời anh: “Không muốn biết, cũng không muốn thấy, đừng nhắn tin cho em nữa, em cũng không phải gì của anh, đừng làm phiền em nghỉ ngơi.”
Thẩm Hòa Ninh nhắn một mạch xong lại bắt đầu hối hận mình quá hung dữ, ngực co thắt lại ê ẩm, đầu ngón tay cô ấn vào chỗ thu hồi, lúc sắp sửa nhấn xuống, đoàn xe bắt đầu chạy, Bạc Thời Dư ở trong chiếc xe dẫn đầu là người đầu tiên xuất phát.
Mà cùng thời gian, Thẩm Hòa Ninh cũng nhận được tin nhắn cuối cùng của anh.
“Anh yêu em.”
Trong gần mười tiếng sau, Bạc Thời Dư đúng như yêu cầu của cô, không làm phiền cô nữa, điện thoại tuy vẫn kêu vang không ngừng nhưng Thẩm Hòa Ninh lại cảm thấy yên tĩnh đến mức ngạt thở.
Sau mười tiếng đồng hồ, theo lộ trình và tình hình giao thông chắc là đã tới khu vực xảy ra thiên tai rồi, tâm trạng Thẩm Hòa Ninh không yên đến nỗi thật sự không nhịn nổi nữa, cô nhắn WeChat cho Bạc Thời Dư, nhưng anh lại không hề trả lời, gọi điện thoại tới mới biết không thể nào liên lạc được.
Tim Thẩm Hòa Ninh nảy lên cổ họng, lập tức liên hệ với Giang Nguyên, Giang Nguyên xuất phát cùng lúc với Bạc Thời Dư, điện thoại đều không liên lạc được giống nhau.
Lúc cô sốt ruột đến mức đảo quanh ký túc xá thì có một sốt điện thoại lạ gọi đến, thật cẩn thận nói: “Cô Thẩm, Bạc tiên sinh để tôi phụ trách sinh hoạt hằng ngày của cô, ngoài ra ——”
Anh ta bổ sung: “Đoàn xe đã bị mất liên lạc khoảng 4 tiếng trước, trước mắt không có tín hiệu ở khu vực xảy ra thiên tai, nhưng điều này cũng không có nghĩa là có gì nguy hiểm, Bạc tiên sinh đã biết trước sẽ như vậy nên bảo tôi nói cho cô biết vào lúc cô rảnh vào chạng vạng tối, để cô đừng lo lắng.”
Thẩm Hòa Ninh cuối cùng cũng hít vào được một luồng không khí, cô che mu bàn tay lên cái trán lạnh lẽo, dần dần tìm lại nhiệt độ cơ thể.
Lúc cô cúp máy, thanh thông báo đúng lúc nhảy ra một tin tức mới nhất, vốn cô sẽ tiện tay xóa luôn, nhưng nhìn thấy mấy chữ nào đó trong đó, cô dừng tay lại, nhanh chóng ấn vào.
Dòng tiêu đề lớn trên giao diện rất bắt mắt —— “Đội y tế cứu trợ của bệnh viện Thánh An đã lên đường vào rạng sáng, bác sĩ dẫn đầu chính là thần tiên chuyển kiếp.”
Thẩm Hòa Ninh nhíu mày, ngón tay vội lướt xuống.
Những dòng chữ phía trên còn miêu tả rất nghiêm túc, giới thiệu về tình hình của đội ngũ y tế, phía sau đã bắt đầu thay đổi giọng điệu, người viết bài hoàn toàn không đè được lòng nhiệt tình đang sôi trào, gần như dùng phương pháp sáng tác tiểu thuyết ngôn tình để phác hoạ Bạc Thời Dư, mà dưới cuối cùng còn có một số hình ảnh đính kèm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Ngoài ảnh tập thể, còn có ba, bốn bức ảnh chụp lén Bạc Thời Dư ngồi trên xe lăn trước khi lên xe, tuy khoảng cách xa cộng với trời mưa nên không được rõ ràng, trái lại càng tăng thêm cảm giác không khí nồng nàn như poster phim điện ảnh.
Trong màn mưa, dưới cán dù đen nghiêng nghiêng, bóng dáng thon dài cao lớn cửa người đàn ông bị vây trong xe lăn, mắt kính gọng vàng, áo blouse trắng ướt nước mưa, gương mặt gây họa cho nhân gian, phía sau là bệnh viện trang nghiêm cùng lý lịch và chức vụ đủ để đứng trên đỉnh, dưới áp lực về tình hình thiên tai thảm họa, đây đương nhiên là một đề tài có tình bùng nổ.
Thẩm Hòa Ninh mím môi, có cảm giác quyền sở hữu tuyệt đối của mình bị một đám người để mắt tới, cô cập nhật lại Weibo, quả nhiên đã bị những tin tức liên quan đến Bạc Thời Dư spam trên diện rộng.
Cô còn chưa theo dõi nhiều tài khoản đâu mà đã có nhiều tin như vậy, có thể nghĩ ra được tình hình thực tế là như thế nào.
Nhân sức nóng của đợt bùng nổ này, rất nhiều sinh viên của Đại học Y và các y bác sĩ, cùng với bệnh nhân của bệnh viện Thánh An không cam lòng yếu thế, tất cả đều đăng những bức ảnh lặng lẽ chụp vào lúc bình thường như khi dạy học hoặc khám bệnh, hơn nữa nhóm thanh niên của Crane Medical cũng nhảy ra nhận đây là vị lãnh đạo cấp cao chuyên đưa quyết định của công ty nhà mình, không lâu sau, blogger lập tức đẩy ba chữ “Bạc thiên tiên” lên hot search.
Người cầm quyền thực sự của nhà giàu có bối cảnh sâu xa khó lường, ông trùm trẻ tuổi nhất trong truyền thuyết của khoa phẫu thuật thần kinh, vị giáo sư của Đại học Y mỗi lần lên lớp là không còn ghế trống, từ nhỏ đã là thiếu niên thiên tài liên tục học vượt, cho đến bây giờ mang ánh hào quang khắp người, ngoại hình xứng với câu tuyệt sắc, thế nhưng lại là một người tàn tật phải ngồi xe lăn.
Sức hấp dẫn của đề tài đứng đầu đã làm Thẩm Hòa Ninh choáng váng, một đống bài đăng khác người không có giới hạn liên tục hiện ra, thậm chí bài sau còn bùng nổ hơn bài trước.
“Ối mẹ ơi, đây là thần tiên phạm phải giới luật gì mà bị đầy xuống nhân gian thế này a a a a a, em không quan tâm đến chuyện chân tàn tật, cho dù không có chân em cũng có thể chấp nhận được, bác sĩ Bạc khám cho em đi, em đau đầu sắp chết rồi!”
“Sao còn có người gọi khách sáo như bác sĩ Bạc nhỉ, kêu chồng luôn đi! Gọi chồng hét cho tui!”
“Chồng ơi em cho anh xoa chân, anh cho em liêm mặt nha!”
“Tuy ngồi xe lăn mặc áo blouse trắng, nhưng mà dáng người cũng tuyệt lắm mấy mẹ ơi, thiên tài đẹp trai quá trời quá đất lại còn quyền cao chức trọng, mấy bức ảnh chụp lén còn đẹp hơn ảnh chụp ở studio của một số ngôi sao hàng vạn lần, sao anh con cưng của trời tiêu chuẩn vậy mà lại bị thương tật nhỉ, đáng tiếc quá…”
Thẩm Hòa Ninh muốn tự tay xé nát những blogger đã nhấn mạnh tình trạng thương tật của anh trai cô ngay tại chỗ, thấy một đống người thổ lộ thì càng bực mình, nhưng tay vẫn không khống chế được mà lướt xuống, cô lưu lại từng bức hình chụp lén mà mình không có, nhanh chóng lướt qua những dòng chữ đơn thuần.
Nhưng vài giây sau, ngón tay cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt mờ mịt mất tiêu cự trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lập tức lội lên trên, tìm đi tìm lại vài lần mới dừng lại ở một tài khoản Weibo nào đó.
So với sự kích động cao vụt của những người khác, bài đăng này có vẻ cực kỳ ngắn gọn bình tĩnh, không có hình ảnh, bản thân blogger cũng có rất ít fans, tuy mang theo đề tài nhưng bên dưới không có bất kỳ bình luận gì, chỉ có một hàng chữ lẻ loi ——
“Không ngờ sẽ nhìn thấy anh ấy trên hot search, là một bệnh nhân từng tiếp xúc vào khoảng 4-5 năm trước, anh ấy bị tai nạn xe và rơi xuống nước, dẫn đến một chân bị tàn phế, tiếc là thần tiên bị phủ bụi trần.”
Thẩm Hòa Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm dòng chữ này, cô nhận ra từng chữ, nhưng đặt những chữ này ở bên nhau lại tạo thành một hàm ý đáng sợ mà cô không tài nào hiểu nổi.
Lấy đâu ra 4-5 năm, lấy đâu ra chuyện rơi xuống nước.
Chính miệng anh trai đã từng nói, hai năm trước anh gặp tai nạn xe bất ngờ ở nước Đức ——
Dây thần kinh đang căng chặt của Thẩm Hòa Ninh đột nhiên bị thứ gì đó kích thích, phát ra âm rung đinh tai nhức óc ở trong thân thể.
Cô nuốt khan xuống cổ họng khô khốc, một số mảnh nhỏ sắc bén bắt đầu tự động kết hợp với nhau tạo thành một câu nói ngắn ngủn, cứ thế vỡ vụn và cứa vào ngay bên cạnh trái tim cô.
Ngón tay cô run rẩy, ấn vài lần mới vào được trang chủ của blogger này, hai tay đánh từng chữ thật mạnh đẻ gửi tin nhắn cho đối phương, hỏi rốt cuộc cô ấy biết cái gì, có phải nhận sai người hay không!
Không nhận được phản hồi, cũng không tìm thấy bất kỳ phương thức liên lạc nào khác, Thẩm Hòa Ninh dần cảm thấy hít thở khó khăn, huyệt thái dương căng phồng lên, đau đớn như thể bị kim châm vào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Sau lại trùng hợp như vậy được, 4-5 năm trước, rơi xuống nước…
Anh còn vừa hay đi công tác vào ngay đêm hôm trước ngày diễn ra cuộc phẫu thuật thử nghiệm lâm sàng, sau khi kết thúc anh cũng phải nằm viện, tình trạng bệnh nghiêm trọng vượt xa cái gọi là ngã bị thương thông thường, hmặt anh tái nhợt như tờ giấy nằm trên giường bệnh, cầu xin cô ôm anh một cái trong cơn sốt cao.
Trái tim Thẩm Hòa Ninh bị sợi dây thừng trong suốt cuốn lấy, siết chặt dần từng chút một, mãnh liệt đến mức hốc mắt cô bóng bừng.
Điều này có nghĩa là gì, một người xa lạ đăng Weibo… Có thể có nghĩa là, đối tượng thử nghiệm lâm sàng trong miệng cậu, bệnh nhân bị thương ở chân đã phải một mình chịu đựng sự giày vò khủng khiếp trong suốt 9 tiếng đồng hồ hoàn toàn không phải là ai khác, mà chính là anh trai cô sao?!
Vậy tại sao anh không thể nói trực tiếp với cô, có chỗ nào cần phải giấu giếm chứ!