Mười mấy người đứng lộn xộn trong lều y tế cỡ lớn, không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh nồng và thuốc sát trùng nồng nặc từ trong khu phẫu thuật, mành bị xốc lên mang theo mưa lạnh xối xả từ bên ngoài, tiếng nước mưa trút xuống đinh tai nhức óc, như chợt kéo ngày tận thế đến trước mắt, khắp nơi chỉ còn lại sự im lặng đến mức khó thở.
Không ai nói chuyện, mới đầu còn có tiếng hít thở nặng nề, dần dần biến mất hoàn toàn, không thể cử động, không thể chớp mắt, máu thịt trên người đông lại thành băng từng chút từng chút, chỉ một tiếng động bất kỳ cũng có thể nhẹ nhàng giẫm nát từ đầu đến chân một người.
Mãi đến khi dụng cụ trong tay Bạc Thời Dư đổ “ầm” một tiếng, đồ vật bên trên rơi tan tác dưới đất mới như phá vỡ cơn mê đang đông đặc lúc này.
Bạc Thời Dư gượng dậy dù không có chống đỡ, dáng người cao lớn thẳng tắp của người đàn ông giống như bị một con quái vật vô hình không ngừng đè nặng, anh không đứng vững được, lảo đảo sắp ngã, túm lấy tất cả những thứ có thể bắt được trong tầm tay, ép mình không được ngã xuống, chậm rãi hỏi: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”
Giang Nguyên không phải người thích khóc, trên đường chạy tới đây đã nhịn đến mức hốc mắt ê ẩm đau, giờ thấy Bạc Thời Dư như vậy thì không nhịn được nữa, lập tức khóc không thành tiếng nói: “Nếu không chắc chắn, em làm sao dám… Làm sao dám tới nói cho anh, xe bị lật khoảng hơn hai tiếng trước, em vừa mới biết được, trong lúc vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền này trong đống di vật, không biết em đã hỏi bên đó bao nhiêu lần, xác nhận hết lần này đến lần khác nhưng đều nhận được câu trả lời là không ai còn sống.”
“Lúc chiếc túi này văng ra ngoài bị đã bị đá cắt thủng, rất nhiều đồ vật bên trong bị rơi ra, ngoài sợi dây chuyền này thì đều là đồ dùng của con gái, đúng là cô ấy rồi…” Cậu ta ngơ ngác kéo túi du lịch ra, đổ đồ đạc ra bên ngoài một cách máy móc, trong chiếc túi bẩn thỉu và rách nát đến mức không còn hình dạng ban đầu tràn đầy dấu vết của cô gái trẻ xen lẫn đất bùn.
Một chiếc đồng hồ đeo tay cũng rơi ra theo, “Cộp” một cái xuống đất.
Cho dù bẩn đến mức không nhìn ra hình dáng ban đầu, Bạc Thời Dư cũng liếc mắt một cái đã nhận ra là chiếc đồng hồ Thẩm Hòa Ninh đã từng đeo, mặt đồng hồ nho nhỏ và dây kim loại đung đưa trên cổ tay trắng ngần của cô gái đã nắm chặt trái tim anh.
Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm, sợi dây chuyền và đồng hồ chính là con dao nhọn chọc trời xé đất, đâm nát trái tim anh, đẽo gọt từng sợi gân lẫn xương cốt.
“Không thể nào.”
Giọng người đàn ông cực nhẹ, âm sắc vặn vẹo tê tái, vỡ vụn trong ba từ làm người nghe không đành lòng.
Có hai y tá không rõ đầu đuôi, cũng không biết rốt cuộc người xảy ra chuyện là ai, chỉ là nghe thấy tiếng nói chuyện của Bạc Thời Dư đã không tự chủ mà bịt chặt lỗ tai bắt đầu rơi nước mắt.
Bạc Thời Dư hoàn toàn không nhớ rõ chân mình ra làm sao, có thể cử động hay không, anh bước thẳng về phía Giang Nguyên, mới được nửa bước đã nghiêng người đổ vào ban, bác sĩ hỗ trợ ở gần nhất sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cuống quít lấy nạng tới cho anh, không cẩn thận đụng phải mu bàn tay anh mà lạnh đến phát run.
Chiếc nạng chống xuống đất mấy lần vẫn không đứng vững được, Bạc Thời Dư lại ngước mắt lên, những tơ máu hằn rõ bên trong tích tụ thành những cục máu loang lổ, điên cuồng đến mức hãi hùng.
Anh gian nan đi về phía Giang Nguyên, duỗi tay nắm chặt sợi dây chuyền, cửa lều đột nhiên lại bị vén lên, người phụ trách cứ điểm trước đó sốt ruột chạy vào, giơ điện thoại lên, vừa thở hổn hển vừa nói: “Có phải, có phải mọi người muốn hỏi người này không?”
Cứ điểm vốn đang đắm chìm trong cơn đau thương vô hạn, người phụ trách nghe nói người yêu của bác sĩ Bạc rất có thể là một trong những người gặp nạn thì vô cùng hoảng loạn, sau khi liên hệ với người ở đồn phía trước, nắm được một chút thông tin thì lập tức xông tới hỏi thăm.
Trên màn hình điện thoại đang được anh ta giơ cao là một bức ảnh, cảnh tượng hơi mờ, là rạng sáng ngày hôm nay, chiếc xe rơi xuống sườn núi đang đỗ bên ngoài khu vực dừng chân của nhóm tình nguyện viên, một đám người chen chúc lên xe, bên trong có một bóng người với sườn mặt đã được ống kính bắt trọn.
Cô gái rất gầy, dù mặc áo gió dày nặng vẫn thấy rõ thân hình mảnh mai, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, ướt sũng dính trên vai, gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt hoa đào vừa đen vừa sáng bóng.
Ngay giây phút này, một tia lý trí còn sót lại của Bạc Thời Dư đã bị nghiền nát thành bùn mặc cho đang sống sờ sờ.
Người phụ trách run giọng nói: “Cô gái này tên là Thẩm… Thẩm Hòa Ninh, bên kia nói là sáng nay cô ấy lên xe cùng với mọi người, lúc va phải đã xe đã bị phá hủy hoàn toàn, lúc đó đã không còn được mấy người, sau khi xe bị lật úp trên sườn núi còn phát nổ, không có khả năng sống sót, tất cả đều gặp nạn, không còn sót lại người nào, bây giờ bọn họ… Bọn họ đang tìm kiếm thi thể trên vách núi, đã tìm được các nạn nhân…”
Còn chưa nói hết câu phía sau, người phụ trách đã kêu thảm một tiếng, bả vai anh ta bị đẩy sang một bên để nhường đường, đau đớn như thể bị rách toạc.
Người đàn ông chống nạng kia không còn dáng vẻ hiền hòa lịch lãm như bao lần gặp gỡ nữa. Giờ đây vị thần phổ độ chúng sinh đã bê bết máu, sống động như yêu ma quỷ quái, đôi mắt u ám như con dao sắc nhọn rạch qua mặt người, anh loạng choạng đi ra bên ngoài, quần áo phẫu thuật còn chưa kịp cởi ra hết đã bị nước mưa thấm ướt.
Giang Nguyên tuyệt vọng đuổi theo, bật dù lên nghẹn ngào gọi anh: “Anh Thời… Đừng đi! Tình hình giao thông rất tệ, xe hoàn toàn không tiếp cận được, xe lăn cũng không đi vào được thì chân sao có thể chịu nổi, anh đừng xem mấy tin tức này! Đợi khi tìm được em sẽ đi xem rồi nói cho anh biết!”
Bạc Thời Dư nắm mặt dây chuyền đi về phía trước, nước mưa đọng lại thành băng, mặt đường gập ghềnh, nạng trượt hết lần này đến lần khác, mỗi một bước đều là cực hình đối với anh.
Giang Nguyên đang định chạy lên trước ngăn cản, Bạc Thời Dư đột nhiên nghiêng đầu: “Cần chân làm gì.”
Cần tính mạng làm gì.
Anh thẫn thờ dưới đất trời u ám, mỗi hạt mưa cũng có thể xỏ xuyên qua người anh, như thể đang nói với chính mình: “Ninh Ninh sợ lạnh, mưa lớn như vậy, không mang em ấy về sưởi ấm thì ốm mất.”
Giang Nguyên ngẩn ra hai giây, sau đó khóc ròng.
Bạc Thời Dư không rơi một giọt nước mắt, ra lệnh cho chiếc xe đưa đón anh lái đi, mặc kệ tình hình giao thông như thế nào cũng phải chạy đến chỗ không đi được nữa mới thôi, tài xế muốn khuyên gì đó nhưng vừa đối diện với hai mắt Bạc Thời Dư, mồ hôi lạnh lập tức dính ướt sau gáy, nơm nớp lo sợ đến mức không dám nói nửa lời.
Chiếc xe dừng lại ở chỗ còn cách rất xa sườn núi xảy ra vụ lật xe, khắp nơi đều là đá vụn ngổn ngang, xe lăn không thể nào di chuyển được, người bình thường đi đường cũng khó, huống chi nguy cơ sạt lở đất đá vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn.
Bạc Thời Dư chỉ có một cây nạng, hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian, dưới chân anh như núi đao, ngã xuống không biết bao nhiêu lần rồi lại cật lực đứng lên.
Anh tới gần vách núi, mấy ngày nay đội ngũ chịu trách nhiệm tìm kiếm thi thể đã làm công việc này quá nhiều lần, động tác thuần thục đến đáng buồn, trên mặt đất phủ những tấm vải trắng bẩn thỉu, đã có bảy tám người gặp nạn nằm im lìm trên đống đổ nát.
“Đến nhận thi thể à?” Đội tìm kiếm thi thể chết lặng, vội vàng nói, “Qua đó xem đi, đằng sau vẫn còn, nam nhiều, nữ ít, đã lên xe thì không một ai sống sót, chiếc xe đến quá đúng lúc, nếu muộn hơn một chút thì đã không đến mức xảy ra chuyện.”
Giang Nguyên và hơn một nửa đội ngũ y tế của bệnh viện Thánh An đều chạy tới theo Bạc Thời Dư, sau đó mấy chuyên gia bên khoa chỉnh hình nghe tin cũng hoang mang rối loạn đuổi theo, sự chấn động trong lòng đã sớm không thể miêu tả thành lời.
Bác sĩ Bạc lịch sự ưu tú, cao không thể với tới trong mắt bọn họ, giờ đây đã không dám nói là cùng một người, anh giống như mất đi cảm giác đau đớn, toàn thân không biết đã rỉ ra bao nhiêu máu, vẻ mặt cũng không sụp đổ thảm hại, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua lại giống như khuấy động cả bầu trời.
Những người này, bao gồm cả Giang Nguyên, đều không có can đảm đến gần anh, chỉ trơ mắt nhìn từng mảng mây đen u ám trên đỉnh đầu đè ép lên sống lưng từng chút một, nhưng con người kia lại kiên cường chống đỡ khỏi đống tro tàn một cách cực đoan.
Anh đã ngã quá nhiều lần, nhưng sẽ không bao giờ đổ gục, cho dù thiêu đốt thành đống hoang tàn cũng làm người ta không dám nhìn thẳng.
Những người này luôn tò mò Bạc Thời Dư khi yêu một người sẽ như thế nào, dịu dàng hay là chiều chuộng, giờ tận mắt nhìn thấy mới biết anh đã thiêu đốt cả bản thân mình.
Từng thi thể được đưa lên, có một người ghi chép treo nửa người bên vách đá, cho biết giới tính, quần áo, tuổi tác đại khác và một số đặc điểm chính.
Hơn một nửa gương mặt Bạc Thời Dư bị khuất bóng, anh không thể đứng thẳng mà quy nửa người ở ngay miệng khu vực nguy hiểm, không một ai ở đây có thể nhìn xuống anh, chỉ chưa kịp hoảng hồn nói: “Mau lùi về sau! Không sợ ngã xuống hả!”
Anh ngước mắt, môi hơi mở ra, không thể phát ra âm thanh, thậm chí lộ ra nụ cười điên loạn.
Anh lại tới gần hơn một chút, hay là anh đi xuống, có lẽ Ninh Ninh mới bằng lòng ngoan ngoãn đi lên.
Bên trong lồng ngực đã trống rỗng từ lâu, ở trên đường tới đã bị vặn vẹo thành khoang máu, cứ thế tuôn trào theo hốc mắt và nước mưa, âm thanh như có như không khuấy đảo hết lần này đến lần khác trong đầu anh.
Ninh Ninh nghe lời, nói cho anh biết phải đi tìm em như thế nào, em mới có thể dễ chịu hơn chút.
Vị trí của người ghi chép thấp hơn nên cũng nhìn thấy tình hình sớm hơn, ngửa đầu hô to: “Một nữ cuối cùng! Xác nhận đã chết!”
Dây thần kinh của mọi người đều siết chặt, tiếng mưa rơi vang động núi sông.
“Là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, tóc dài, mặc áo gió tối màu ——”
Mỗi một câu nói đều như con dao bổ về phía động mạch Bạc Thời Dư.
Trong nháy mắt này anh đã nghĩ xong hết rồi.
Phải ôm cô về như thế nào, dỗ cô yên giấc ra sao, nằm bên cạnh cô, trao cô cái ôm thật chặt, và cùng cô đi xuống suối vàng kiểu gì.
Anh trai và Ninh Ninh sống dựa vào nhau, cho dù luân hồi chuyển kiếp cũng gắn bó bên nhau, nhưng Ninh Ninh và anh thì không phải.
Nếu phải chịu khổ nạn lớn như vậy thì tại sao không để anh chết, lấy tính mạng của anh đổi lấy sự bình an cho Ninh Ninh, cô không thích anh, không bị anh dây dưa nữa thì mới có thể sống tốt hơn.
Bạc Thời Dư cúi xuống, khàn giọng ho khan, bên môi tràn ra vết máu đỏ sậm, trên mặt anh là những vết mờ ướt át, tầm nhìn bị màu đen chiếm đóng, càng co lại càng chặt, chỉ còn lại một thân hình mơ hồ bên dưới được nâng lên.
Các giác quan của anh bị đóng kín, không cảm giác được động tĩnh của điện thoại, tiếng chuông được cài đặt riêng cho một người nào đó vang vọng trong màn mưa, thậm chí át cả giọng nói của người ghi chép.
Cũng không một ai ở đây phản ứng lại, mãi đến khi Giang Nguyên bừng tỉnh mới chạy vọt lên, ngã bên cạnh Bạc Thời Dư, cuống quít tìm điện thoại của, sợ hãi nói: “Anh Thời! Anh nghe tiếng chuông đi!”
Giang Nguyên run rẩy lấy điện thoại ra, thấy dòng tên hiển thị bên trên thì gần như chết ngất tại chỗ, vỡ giọng kêu lên: “Thẩm, Thẩm…”
Cậu bắt máy, đặt bên tai Bạc Thời Dư.
Tín hiệu mới khôi phục được vài phút vào lúc trước đã tiếp tục bị mất, mãi tới bây giờ mới thông lại, qua tầng ngăn cách mỏng manh, trong loa vang lên tiếng nói đứt quãng của cô gái, vừa nức nở vừa hỏi dồn dập: “Anh ơi! Anh ở đâu! Anh nói một tiếng với em đi!”
Làn mi đang đóng chặt của Bạc Thời Dư bỗng lay động, cả người khô cạn máu run lên, hút hết chút linh hồn còn sót lại trên người anh.
Anh giật điện thoại, năm ngón tay quá lạnh, không nắm chặt được nên lập tức trượt xuống, cuộc trò chuyện bị gián đoạn, màn hình vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tận sâu trong cổ họng Bạc Thời Dư đè ép ra âm tiết vặn vẹo, anh nhặt điện thoại lên, đầu ngón tay run rẩy không ấn xuống được, anh gập eo ho mạnh, giữa môi bị nhuộm hồng một mảng lớn nhưng vẫn bướng bỉnh tìm kiếm cuộc gọi vừa rồi trên lớp màn hình đã không còn hiển thị rõ ràng.
Cuộc gọi mới đã đến trước một bước, mấy chữ “Ninh bảo bối” bị vết nứt cắt thành hỗn loạn, khiến người ta không dám nhận.
Bạc Thời Dư cẩn thận nghe máy, ép chặt vào vành tai, màn hình sắc nhọn cứa một đường lên vành tai anh kéo dài đến tận cằm, để lại một dấu vết đậm sâu chói mắt.
Anh không có cảm giác, giọng điệu mơ hồ không rõ, dòng máu đỏ tươi chạy dọc xuống cổ, trượt vào cổ áo màu trắng theo động tác của anh.
Ninh Ninh.
Ninh Ninh.
Tín hiệu vẫn rất yếu, để anh nghe rõ, Thẩm Hòa Ninh hét xuyên qua chiếc điện thoại bị vỡ nát tan tành, khàn cả giọng nói: “Em không sao hết! Em không lên chiếc xe đó, vẫn còn sống lành lặn! Anh đừng sợ! Em ——”
Cô nức nở không nói được, cố hết sức phát âm: “Dây chuyền của em bị mất, sau khi lên trên xe mới phát hiện đồng hồ trong túi cũng không còn, cả hai thứ đều bị người ta lấy cắp, những thứ đó không tượng trưng cho em được!”
“Em đi tìm anh, em thay đổi lộ trình, qua nhiều chặng nên rất lâu mới đến được chỗ của đội y tế, người ở lại gác nói anh nhìn thấy di vật của em đã lập tức tới sườn núi, cuối cùng em…” Cô khàn giọng hô to, “Cuối cùng cũng gọi được cho anh, anh tới đó rồi, em sẽ lập tức tới ngay, anh ở yên đó chờ em, không được di chuyển đi đâu hết!”
Điện thoại lại tuột tay lần nữa, màn hình bị rơi trở nên đen nhánh, nhìn thế nào cũng cảm thấy chỉ là một giấc mộng tưởng tượng ra trước khi chết.
Bạc Thời Dư đứng dậy không nổi, túm lấy cây nạng đã bị hỏng hóc nghiêm trọng ở bên cạnh một cách tàn nhẫn, gắng gượng chống người lên, Giang Nguyên vội đỡ lấy anh, khắp người anh là nước mưa lạnh buốt, giống như ma quỷ, cố hết sức kéo cơ thể không lành lặn về phía lối vào.
Bên kia vẫn chưa được khơi thông.
Chỉ có chỗ đó có đường đi đến đây.
Mỗi một bước đi đều giẫm lên đất đá lởm chởm, chân Ninh Ninh yếu mềm lắm, không đi được.
Không ai khác nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, Giang Nguyên vẫn giữ nguyên trạng thái nửa đờ đẫn, hành động chậm chạp không theo kịp, Bạc Thời Dư vẫn luôn giống như thần phật chớ lại gần, không ai dám tiến lên, thấy anh rời khỏi sườn núi thì thả lỏng hơn so với lúc trước đầy sợ hãi.
Trong tiếng mưa to, núi đá bị cọ rửa hết lần này đến lần khác chảy xuống khe sâu, tầm nhìn mơ hồ không rõ, nhưng mỗi một người nào đó đều có tiếng bước chân riêng biệt, cho dù lẫn lộn đủ mọi thứ, cho dù đi trên bụi gai gập ghềnh thì vẫn bị anh phân biệt ra.
Trong màn mưa, thân hình nhỏ gầy của cô gái bọc trong lớp áo gió đậm màu, tóc dài buộc cao, dù lảo đảo nhưng lại sống động rạng ngời, phá tan mây đen che phủ, liều mạng chạy về phía anh.
Mà trên dốc núi, một tiếng động lạ nặng nề cũng mơ hồ vang lên, trận lở đất rơi xuống chiếc xe khách cỡ lớn vẫn chưa kết thúc, những tàn dư còn sót lại bất thình lình đổ ập xuống.
Thẩm Hòa Ninh vừa đến đây, không có kinh nghiệm cũng không phân ra được lực chú ý để quan tâm đến sự thay đổi của hoàn cảnh xung quanh, giờ trong cõi lòng cô chỉ có người cố hết sức chạy về phía cô trong màn mưa.
Cô không nỡ để anh đi thêm một bước, bèn tăng nhanh tốc độ chạy như điên qvề phía anh, giang hai cánh tay lên.
Mà hòn đá đang lăn xuống cũng từ từ kéo đến, sẵn sàng đổ ụp về phía cô.
Đến khi Thẩm Hòa Ninh phát hiện điểm khác thường thì nguy hiểm đã gần kề trong gang tấc, một bóng đen to lớn nghiêng ngả ập xuống, không thể nào tránh khỏi.
Nhịp tim cô chợt dừng lại, anh trai ở ngay trước mắt, cô muốn đẩy anh ra theo bản năng, để anh rời khỏi phạm vi này, mà cơ thể ướt sũng nước kia lại như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bóng dáng cao lớn thon dài nhào về phía cô như tấm lá chắn vững chắc.
Anh không có khả năng đi lại, rời khỏi cây nạng, đồng nghĩa với việc cả người ngã về phía cô.
Cánh tay đã mất hết sức lực từ lâu ôm cô thật chặt bằng tư thế sẵn sàng hy sinh, tranh thủ thời gian từng giây từng phút, anh chuyển tất cả sức lực còn lại lên sống lưng, hướng về phía tổn thương sắp xảy đến, ôm cô gái nhỏ bé vào trong lồng ngực kín kẽ không còn một khe hở.
Thẩm Hòa Ninh chưa từng nhìn tận mắt cảnh tượng xảy ra vào đêm trung thu năm đó.
Nhưng vào giờ phút này, cơ thể anh rõ ràng đã lạnh đến mức không còn hơi ấm, nhưng vòng ôm vẫn nóng bỏng như đêm hôm nào, khi cách 4-5 năm, khi cách quá nhiều khoảng thời gian yêu thương nhau sâu đậm nhưng lại không thể nói rõ thành lời, anh lại một lần nữa dùng trọn cơ thể để ôm cô vào lòng.
Trên đôi môi run rẩy của anh đẫm sắc hồng, mút lên khóe mắt ướt nước của cô, như cười như khóc.
“Đừng sợ, anh không phải kẻ vô dụng, cuối cùng… Lại có thể bảo vệ em.”