Mong ước của anh đã trở thành hiện thực. Những năm tháng cô độc, ẩn nhẫn sắp chấm dứt. Thứ cảm xúc dồn nén, đau đáu không ngừng cào xé tim anh, lẳng lặng hoà vào từng mạch máu, tế bào, thứ tình cảm thổn thức và đầy kiềm chế ấy cuối cùng cũng đã được hồi đáp.
Cuộc sống không còn là vực sông lạnh lẽo và vô vọng. Bàn tay anh khao khát chạm tới nhất, cuối cùng cũng phá tan lớp băng dày cô tịch nắm lấy tay anh. Dù anh có tàn tật hay cơ cực, người con gái kia vẫn bất chấp ôm lấy, dùng tình yêu nồng nhiệt của mình sưởi ấm anh.
Ngón tay cô vẫn đang đặt trên chân mày anh, Bạc Thời Dư ngại ánh trăng quá mờ, tiến lại, đỡ lấy phần gáy cô đè Thẩm Hoà Ninh xuống.
Nụ hôn dịu dàng từ vầng trán miên man rơi xuống, chạm đến chóp mũi, bờ môi, lướt đến chiếc cằm tinh xảo vẫn chưa chịu dừng lại, anh nghiêng đầu hôn lên cổ tay mảnh dẻ, yêu kiều. Cánh môi dừng bên trên động mạch.
Làn da nơi cổ tay mong manh, mềm mại như bơ. Mạch máu và dây thần kinh liên quan chặt chẽ, mật thiết đến tim. Thẩm Hoà Ninh nằm e ấp trong lòng anh, có thể cảm nhận rõ ràng từng rung động nhỏ nhất của trái tim trong lồng ngực người thương. Vành tai cô đỏ ửng, hai má nóng lên như sốt.
Không phải chưa từng thân mật, nhưng sự gần gũi xác thịt, cùng trái tim rộn ràng rung động như giây phút này đây là trải nghiệm đầu tiên trong đời cô trong suốt 25 năm cuộc đời.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô còn muốn nhiều hơn nữa, thỏa mãn những xúc cảm mãnh liệt, nồng cháy, khao khát đang trào dâng trong lòng.
Không phải để dâng hiến, cũng chẳng phải đòi hỏi gì từ đối phương, đương nhiên cũng không cần anh chứng minh điều gì. Thứ cô cần nhất lúc này đây chỉ là tình cảm thẳng thắn, nguyên thuỷ và thuần khiết nhất từ người đàn ông này. Cô muốn cùng anh hoà làm một, để không gì có thể chia cắt hai người được nữa. Hoàn toàn trở thành một phần của người kia, khăng khít, trường tồn.
Cổ họng Thẩm Hoà Ninh như bị sấy khô, toàn bộ hơi thở bị người kia hút cạn, nụ hôn quá mãnh liệt, đầy sự chiếm hữu. Cả người cô mềm nhũn, tay không chịu được nắm chặt nút áo sơmi của anh, giống như thể chẳng chờ đợi nổi nữa, nóng nóng muốn mở ra món quà tuyệt vời nhất của cuộc đời ban tặng.
Hô hấp của Bạc Thời Dư bắt đầu mất khống chế, gấp gáp, trầm thấp, từng tiếng thở nặng nề phả bên tai cô, nhiệt độ không khí nóng dần lên. Nút áo thứ nhất bung mở, anh bắt được cánh tay cô, ngăn cô cựa quậy lung tung, âm cuối hơi run lên, đầy kiềm chế: “Bé yêu! Ngoan! Đừng nhúc nhích!”
Tim Thẩm Hoà Ninh khẽ rung động, thứ cảm xúc ngọt ngào tràn ra, đồng thời có cả sự ngứa ngáy, khó chịu không nói lên lời. Cô cố gắng nhắc nhở bản thân nên kiềm chế một chút.
Ngẫm lại, hôm nay quả thực cô hành động quá nóng vội. Xảy ra tai nạn ngoài ý muốn này, anh ấy đã phải chịu biết bao khổ sở, khó khăn lắm mới ổn định lại được, trên lưng vẫn còn có vết thương. Dù sao cô cũng nên đợi đến ngày mai. Sau này ngày nào cũng ngủ cùng nhau trên một chiếc giường cô không tin anh không có suy nghĩ khác với mình.
Thẩm Hoà Ninh thành thật nằm nghiêm túc, được một lát lại giơ tay vuốt ve khuôn mặt Bạc Thời Dư, chủ động rướn người hôn lên môi anh, vẻ mặt ngoan ngoãn, nói: “Anh, em ôm anh ngủ nhé. Mấy ngày nay anh tiêu hao thể lực nghiêm trọng quá rồi. Giờ nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Mùi sữa tắm hương cỏ hoa nhàn nhạt trên người cô gái thoảng thoảng toả ra, cùng nhiệt độ ấm áp, và da thịt mềm mại chẳng chút kiêng dè ôm chặt lấy anh, khuôn mặt tuyết trắng dưới ánh trăng trong trẻo càng thêm yêu kiều, diễm lệ.
Cô nói trên phương diện tình cảm cái gì cũng hiểu, kỳ thực lại không hiểu gì cả. Thẩm Hoà Ninh cho rằng mình nhịn xuống thì hai người đều có thể bình tĩnh trở lại. Cho rằng Bạc Thời Dư nói cô ngoan ngoãn nằm yên thì trong lòng anh cũng không còn dục niệm, mà không biết rằng thứ cảm xúc nguyên thuỷ của con người chẳng phải thứ dễ khắc chế, càng chẳng phải cái nói điều đình là lập tức điều đình được.
Hôm nay quá nhiều thứ cảm xúc vỡ òa trong tim. Có được tình cảm mình muốn, đồng thời danh chính ngôn thuật có được người trong lòng, vì thế Thẩm Hòa Ninh cực kỳ hài lòng, đắc ý dính chặt trên người Bạc Thời Dư, hai mắt nhắm chặt chuẩn bị thiếp đi.
Cô vốn có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng kết quà vì quá tham lam hơi ấm cùng mùi hương dễ chịu trên cơ thể người đàn ông này, lại khó có được cơ hội hưởng thụ chẳng cần kìm chế gì cả như hiện tại, cho nên cô biến thành một con thú nhỏ, tự chiếm đất làm tổ, dùng ngực anh thành cái ổ, cọ cọ hồi lâu rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không lâu sau, một luồng hơi đều đều, nhẹ nhè phả lên cổ Bạc Thời Dư, cơ thể cô gái nhỏ như một khối bông mềm dính sát vào người anh không một khe hở.
Anh vươn tay, 5 ngón thon dài thuận theo suối tóc mây dài dịu dàng vuốt xuống, chỉnh lại vài sợi tóc lộn xộn vắt qua gương mặt yêu kiều ra sau tai, lại đặt lên đuôi lông mày cô một nụ hộn rất nhẹ. Anh cố hết sức nghiêng người, tránh để bản thân không cách nào kiềm chế, ăn sạch cô gái này.
Ninh Ninh không biết, anh còn muốn từ cô nhiều hơn thế. Muốn tất cả nơi cô.
Không biết bao nhiêu đêm trong phòng làm việc, tại phòng ngủ, trong công ty, hay phòng nghỉ của bệnh viện sự khao khát cô khiến ăn trằn trọc thâu đêm, trong sự kìm nén đến tận cùng.
Thẩm Hòa Ninh ngủ rất say, đến tận hừng đông mới xoay người đổi tư thế ngủ.
Bạc Thời Dư ngồi dậy, tựa vào đầu giường, mà cô gái trong lòng cũng đồng thời cựa mình, vô tư gác lên chân trái của anh, trán tựa trên bụng Bạc Thời Dư, da thịt hai người chỉ cách một tầng áo mỏng manh.
Mới sáng sớm cảnh tượng này thật dễ dàng kích động tâm can người khác. Thẩm Hòa Ninh níu vạt áo anh, dịch dịch má, áp sát lên cơ bụng Bạc Thời Dư, cảm nhận rõ sự kìm nén của người nào đó.
Cô lén lút cười mỉm, ngẩng đầu, Bạc Thời Dư lập tức kéo chăn che kín cả người cô, cuốn thật cẩn thận đến một cọng tóc cũng không lộ ra ngoài.
Thẩm Hòa Ninh giật mình ý thức được có chỗ nào đó bất thường, vành tai mau chóng nóng lên.
Xong rồi! Trong phòng ngoại trừ cô và anh hình như còn có người khác! Cô căn bản không chú ý tới.
Đội ngũ bác sĩ của bệnh viện Thánh An cơ bản đều là những bác sĩ phẫu thuật có tiếng trong mảnh phẫu thuật thần kinh. Tất cả từ lâu đều đã quen với phong thái đoan chính, tao nhã, cao quý không thể với tới của thầy Bạc.
Sự việc bùng nổ ngày hôm qua đủ khiến họ mất ngủ cả đêm, lúc này đứng trước giường của anh ta, Tề Mặc Hoa chỉ muốn lập tức đập đầu vào tường để bình tĩnh lại.
Đôi mắt của đội phó đỏ lên vì phấn khích, may mắn vẫn kiềm chế lại được, khẽ ho mất tiếng: “Thời Dư, chúng tôi… có cần tránh đi một lúc không?”
Bạc Thời Dư vươn tay, kéo chăn che kín cái đầu nhỏ đang ngấp nghé thò ra ngoài, chậm rãi xoa xoa đầu Thẩm Hòa Ninh, trấn an một chút. Ánh mắt đen nháy, sáng ngời đằng sau cặp kính gọng vàng, hơi cong lên, khẽ cười một tiếng như ngầm thừa nhận: “Xin lỗi, bạn gái tôi tuổi còn nhỏ, rất dính người.”
Một câu đơn giản cũng đủ ném đá xuống lòng hồ đang yên ả, nhóm bác sĩ đầu chóng mắt hoa, choáng váng lui ra khỏi cửa, đứng ở hành lang thi nhau chỉ trích kẻ đầu têu.
Móa nó tất cả đều do đội phó bày trò! Sáng sớm cứ khăng khăng đòi đến hỏi thăm làm gì. Nào phải tình thế lửa sém đến lông mày, xồn xồn chạy vào phòng chọc phá uyên ương nhà người ta.
Không biết trong phòng giáo sư đặt một cái giường à! Không biết cô bạn gái nhỏ của Bạc giáo sư vẫn còn chưa rời giường sao??? Hơn nữa phòng ấy làm gì có chỗ nào để giấu? Thầy bác thật khốn khổ còn phải lấy chăn trùm lên người bạn gái ngay cả cái trán cũng không nỡ để người khác nhìn thấy.
Giờ thì hay rồi! Mười mấy vạn thùng cẩu lương chất lượng nện thẳng từ trên trời đập xuống, đám độc thân bọn họ không ai may mắn thoát khỏi. Mới sáng sớm đã bị thồn cơm chó.
Mặt mo của đội phó thoáng chốc đỏ bừng: “Không phải vì lo lắng cho anh ta hay sao? Đâu có nghĩ nhiều thế! Đã bao nhiêu năm như vậy. Bạc Thời Dư lúc nào cũng côi cút một mình, tôi còn cho là cậu ta không cảm xúc. Giờ đột nhiên cậu ta bất ngờ bỏ chơi hệ solo, đừng nói mấy người. Tôi cũng cũng chưa thích ứng được.”
“Lại nói —-” Anh ta ‘Hừ’ một tiếng, “Với năng lực của Bạc Thời Dư, nếu thật sự muốn cho ai biết, hoàn toàn có thể từ chối không có chúng ta vào? Ai có thể ép buộc nổi anh ta chứ?”
Nhóm bác sĩ hết người này đến người khác ngửa đầu lên trời chửi to: “Má nó! Cho nên buổi sáng hôm nay chúng ta có thể bị quang minh chính đại thồn một tô cơm chó siêu bự, không phải bởi vì lý do nào khác mà chính là thầy Bạc cố ý khoe ra, đúng không?”
Hay lắm. Ra muốn khoe anh ta có cô bạn gái trẻ thích làm nũng, lại còn dính anh ta đến mức không rời nhau được nửa bước.
Cách 1 cách cửa, Thẩm Hoà Ninh quả thực không dám làm càn, chui từ trong chăn ra vòng tay ôm eo Bạc Thời Dư, cố nén cười, ngẩng đầu nhìn anh mấp máy môi: “Làm sao đây? Bạn gái trẻ của anh có vẻ không biết xấu hổ lắm nhỉ? Còn để anh dùng tuyệt chiêu lộ liễu như vậy để che giấu.”
Bạc Thời Dư duỗi tay ôm cô, thong thả, ung dung xoa xoa gáy Hoà Ninh. Thẩm Hoà Ninh theo thói quen bật cười khúc khích, thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng của anh, mắt hơi nheo lại, mặt mày thoả mãn như một con mèo nhỏ.
Anh ôm cô vào lòng, hôn lên chóp mũi Thẩm Hoà Ninh, giọng tràn đầy vui vẻ, cưng chiều: “Chang Chanh không biết lúc vừa tỉnh dậy bản thân đáng yêu thế nào đâu! Anh sao có thể để người khác nhìn thấy được.”
Nếu có thể mỗi biểu cảm của cô anh đều không muốn cho người khác nhìn thấy.
Sau khi Thẩm Hoà Ninh rời giường, Giang Nguyên nhanh chóng đưa báo cáo về sự cố ngày hôm qua đến.
Toàn bộ nạn nhân trong chiếc xe gặp nạn kia đã được vớt lên, không một ai may mắn sống sót. Gia đình của nạn nhân cũng đã được thông báo. Nếu chiếc xe rời đi muộn một chút, có thể đã không hứng chịu cú sập kinh hoàng kia, biết đâu sẽ dừng lại kịp và tránh được tai hoạ.
Thẩm Ninh quay đầu nhìn chiếc vòng cổ nhỏ mặt hạt kê đặt trên hộc bàn cạnh đầu giường, tâm tình phức tạp. Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, cố kiềm chế ngọn lửa thịnh nộ đang bùng cháy trong lòng, ôm cô từ phía sau, chậm rãi tựa cằm trên hõm vai cô, cúi gằm xuống, hàng mày nhíu chặt.
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu như không phải dây chuyền bị trộm, nếu như không phải Ninh Ninh nhất quyết quay trở về tìm, nếu như cố để mặc leo lên chiếc xe đó, vậy thì lại một lần nữa, anh đánh mất cô gái này, thậm chí là mất mãi mãi.
Thẩm Hoà Ninh quay đầu cọ cọ vào ngực anh, nhỏ nhẹ nói: “Anh, bên ngoài tạnh mưa rồi, em đưa anh ra ngoài hít thở không khí trong lành nhé!”
Cô không đành lòng để anh rơi vào trạng thái đau đớn tuyệt vọng như ngày hôm qua nữa.
Thời tiết đẹp hơn rất nhiều, cơn mưa to triền miên cuối cùng cũng chấm dứt, số lượng người bệnh cũng giảm bớt đáng kể, tôi thiểu không còn tình trạng nguy hiểm đến mức không phải bác sĩ Bác đích thân phẫu thuật thì khó lòng qua khỏi nữa.
Khu dân cư bên ngoài tuy rằng vẫn lộn xộn, hỗn độn, nhưng ven đường, từng mảng cỏ dại và hoa nghệ vàng ươm phủ kín một vùng, đẹp đẽ đầy sức sống.
Thẩm Hoà Ninh vuốt ve sợi dây chuyền, vốn định đeo lên, đột nhiên Bạc Thời Dư nắm lấy tay cô, tựa người trên xe lăn, đôi tay dài mảnh khảnh, tinh tế bện những nhánh hoa dại vẫn còn ướt đẫm sương, khéo léo kết thành một chiếc nhẫn.
Trước kia khi còn nhỏ, trong biệt thự nhà họ Bạc trồng đủ các chủng loại hoa đủ màu sắc, mùi hương. Thẩm Hoà Ninh rất thích, luôn thích ngồi xổm bên cạnh những khóm hoa lẳng lặng ngắm nhìn. Cô bé con rất ngoan, không hái, bứt cũng chẳng nghịch ngợm chỉ ngồi yên một chỗ chăm chú nhìn những đoá hoa muôn màu muôn vẻ.
Khi đó các cậu ấm cô chiêu có gia thế bắt chước theo ba mẹ, sống một cách kiêu căng, ngạo mạn, tự cho mình là ưu việt, hơn người, luôn muốn là trung tâm của sự chú ý. Mấy đứa nhỏ thấy dáng vẻ si ngốc của cô, đều xúm lại vênh váo, mỉa mai: “Chưa thấy loài hoa này bao giờ đúng không? Hoa này cả thế giới cũng chẳng có mấy chậu, giá trị có thể —-”
Bạc Thời Dư chỉ bình tĩnh đi qua, từ phía sau đỡ Thẩm Hoà Ninh đứng dậy, thản nhiên ngắt đoá hoa được cho là quý báu cỡ bảo vật kia, dịu dàng cài lên đầu cô, ánh mắt cong cong, vui vẻ nhoẻn miệng cười: “Thế nào? Ninh Ninh nhà chúng tôi cài hoa lên có phải vô cùng xinh xắn,đúng không?”
Đám con em thế gia mặt đứa nào đứa ấy cắt còn giọt máu, còn anh từ trên cao kiêu ngạo nhìn xuống, lạnh nhạt ra lệnh: “Câm hết rồi à? Há mồm nói: Thẩm tiểu thư thật khả ái.”
Thời điểm đó Thẩm tiểu thư còn quá nhỏ, chỉ là một cô tiểu thư bé con, lại cài trên đầu đoá hoa đắt đỏ nhất thế giới, được chính tay Bạc thiếu gia tặng, giá trị bản thân tăng lên không ít. Từ đó không còn một kẻ nào dám khi dễ, coi thường cô nữa. Nhóm cậu ấm cô chiêu nhìn thấy cô chị hận không thể lao đến cúc cung tận tuỵ bưng trà rót nước.
Hiện tại Thẩm tiểu thư đẩy xe lăn giúp người thiếu niên năm ấy, anh vẫn khéo tay như ngày đó, dùng những hoa cỏ dại chẳng đáng tiền bện một chiếc nhẫn dịu dàng cài lên tay cô, thấp giọng nói: “Sứ mệnh của chiếc dây chuyền kia đã hoàn thành, tạm thời hãy để nhẫn hoa bảo vệ em, chỉ là không xứng với Ninh Ninh của chúng ta.”
Anh nhìn cô, cánh môi cong lên: “Chờ về đến nhà, anh sẽ mua cho Ninh Ninh thứ tốt hơn.”
Thẩm Hoà Ninh vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ngồi xuống xuống bên cạnh xe lăn, tựa đầu lên gối anh: “Em cũng muốn tặng quà cho anh. Sau đó nhốt anh lại, thế như vì đi quá gấp nên hiện tại chẳng mang theo gì cả.”
Bạc Thời Dư vuốt ve vành tai cô: “Sao lại không có.”