Thẩm Hòa Ninh cảm giác như cả người rơi vào một hồ nước sâu ấm áp.
Hồ nước sâu không chạm được tới đáy, cô không ngừng rơi xuống, càng xuống sâu bên dưới nhiệt độ càng nóng hơn, cô sắp không thể thở nổi, vậy mà đó vẫn chưa phải điểm cuối cùng.
Hồ nước trong vắt, sạch sẽ, nhưng lại vô cùng ấm áp. Ấm áp và mềm mại quấn lấy cô thật chặt chẽ, khăng khít, cuốn đi toàn bộ sự tỉnh tảo còn sót lại trong Thẩm Hòa Ninh, không ngừng nhấn chìm cô trong sự đê mê khó cưỡng.
Cả người nhẹ bẫng, không còn chút khí lực nào, chân như bước lên những đám mây giòn xốp vô thực. Mặc dù toàn thân chìm trong đầm nước nhưng Thẩm Hòa Ninh vẫn khát đến mức khó kiềm chế, theo bản năng hơi ngước đầu lên tìm nguồn nước, cần cổ mảnh khảnh, mong manh tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Giữa đầm nước sâu hun hút, ngước nhìn lên là cả một bầu trời pháo hoa rực rỡ đến chói mắt, sáng đến nỗi khiến mắt cô nheo lai. Dưỡng khí dần dần bị hút cạn, rồi ở khúc cao trào khi mà cả cơ thể căng lên trong niềm hân hoan khó tả hàng nghìn đốm sáng vỡ ra, tựa dải ngân hà tráng lệ.
Ngoài cửa sổ ánh trăng trong trẻo đã bị tầng mây mờ lặng lẽ che khuất, chỉ còn lãng đãng vài tia sáng yếu ớt, lọt qua rèm mây phủ xuống nhân gian.
Thẩm Hòa Ninh không biết đã mấy giờ rồi, tay cô vẫn chỉ một mực níu chặt góc chăn, đầu ngón tay nóng rát, ê ẩm, nhạy cảm đến mức dường như chỉ cần một sự động chạm nhẹ cũng có thể tạo ra thương tổn.
Cô mở đôi mắt mơ màng, ướt lệ ra. Cảnh vật trước mắt lờ mờ, mông lung. Bạc Thời Dư chậm rãi ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, vươn tay nắm lấy bàn tay Thẩm Hòa Ninh: “Em không sao chứ.”
Ngữ khí của anh vẫn bình tĩnh, thong dong, không chút xao động, nhưng hơi thở chậm rãi như đang bị đè nén cực độ đã tiết lộ tất thảy.
Thời khắc này não bộ của cô như chậm mất mấy nhịp, ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại được.
Kích động và xấu hổ, hồi hộp và thẹn thùng, niềm vui sướng tột độ hòa cùng nỗi buồn thầm kín, cùng tình cảm mãnh liệt dành cho anh hoàn vào nhau, lan tràn trong thân thể cô. Những giọt nước mắt không nghe theo sự điều khiển của lý trí, khẽ khàng rơi xuống, thuận theo khóe mắt, lướt qua thái dương, thấm vào làn tóc mai đen huyền.
Cô chậm rãi nghiêng người, thả lỏng đôi chân đang run rẩy xuống. Phần lưng mỏi nhừ, đôi mắt nặng trĩu khó có thể ngước lên, giọng mũi nghẹn ngào như sắp khóc.
Không phải Thẩm Hòa Ninh muốn khóc, chỉ là phản ứng hết sức bản năng của con người, cảm xúc nhất thời dâng lên khó kiềm nén được.
Nhưng người trên xe lăn hiển nhiên không thể bình tĩnh phán đoán tình hình, anh vội vàng xích lại gần, gian nan đỡ thân thể ngồi lên mép giường, quấn Thẩm Hòa Ninh chăn trong mỏng, dịu dàng ôm lấy cô.
Thẩm Hòa Ninh biến thành một miếng sushi nhỏ, nằm gọn trong ngực anh. Cô ngẩng đầu nhìn cánh môi ướt át,đầy khêu gợi, trong đầu mường tượng lại cảnh ám muội ban nãy, hai má nóng lên như phải bỏng, hận không thể lập tức tan thành một vũng nước.
Cô run rẩy kéo chăn che kín đầu, núp trong lòng anh, yếu ớt lên án: “... Anh… sao anh có thể làm thế! Bắt nạt… bắt nạt em tuổi còn nhỏ đúng không.”
Bạc Thời Dư nhấc bổng cô lên, hoàn toàn bế cô trong vòng tay, im lặng không đáp.
Cách một lớp chăn mỏng Thẩm Hòa Ninh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim vững chãi của anh. Nhịp tim cô lúc này cũng thế, gấp gáp và rạo rực như một lời hồi âm thầm kín, ý nhị. Cả hai chẳng cần nói gì vẫn có thể thấu hiểu cảm xúc đôi bên.
Cô chưa từng trải qua việc này, sau một lần bị kích thích đến tột cùng, toàn thân Thẩm Hòa Ninh mỏi mệt, biếng nhác tựa trên cổ anh, bàn tay đặt tại vị trí trái tim Bạc Cận Dư. Thực ra cô vẫn chưa thôi hy vọng muốn dụ dỗ, kích động người đàn ông này, bàn tay xấu xa cố tình trượt xuống bên dưới, nhưng chưa kịp hành động đã bị anh nắm lấy, nhét trở lại trong chăn.
“Còn chưa muốn ngủ? Không mệt à?” Anh nặng nề nói: “Nếu chưa buồn ngủ vậy anh sẽ kể cho em hai câu chuyện trước khi ngủ nhé.”
Thẩm Hòa Ninh xấu hổ muốn chết, lại hờn dỗi vì ai đó chẳng hiểu phong tình.
Mới vừa rồi còn táo tợn làm việc kia với cô, giờ lại giở giọng dỗ ngon dỗ ngọt mấy cô cậu nhóc con ra dụ cô đi ngủ.
Sao anh có thể lãnh tình như thế, đã đi tới bước kia rồi, vậy mà anh vẫn không có chút biểu hiện mất khống chế nào. Cô cố chấp đánh bạo muốn dùng đủ thủ đoạn thách thức giới hạn của anh, nhưng tất cả đều bị người này thản nhiên ngăn lại.
Quá không công bằng, anh rõ ràng đang bắt nạt cô.
Thẩm Hòa Ninh chun chun mũi, kiên cường xoay người, xoay lưng về phía anh, dùng hành động biểu thị mãnh liệt sự kháng nghị, và không cam tâm của mình.
Bạc Thời Dư bật cười, lồng ngực khẽ rung lên, anh bắt đầu nhỏ giọng từ tốn kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
Những câu chuyện cổ tích ngày bé lấy ra dỗ dành cô mỉm cười, giờ lại được tái sử dụng. Lại còn được kể lại với chất giọng trầm ấm, đều đều của anh, thực sự là một kiểu trêu chọc vô cùng có tính thách thức.
Thẩm Hòa Ninh kiên trì giữ tâm lặng như nước, nhưng chẳng bao lâu đã bị anh dỗ dành chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng cô cảm giác được người phía sau hôn nhẹ lên tóc cô, sau đó rời đi, lần nữa trở về ngồi xuống xe lăn.
Có một sức nóng không thể giải thích được lặng lẽ thiêu đốt bầu không khí trong phòng.
Thẩm Hòa Ninh muốn hỏi anh định đi đâu, nhưng cả người mỏi mệt, cơn buồn ngủ ập đến khiến hai mí mắt díp lại, mơ mơ màng màng hồi lâu không nói lên lời. Không biết qua bao nhiêu lâu điện thoại dưới gối rung lên, kèm theo tiếng nhạc chuông vang vọng, hoàn toàn đánh thức cô.
Thẩm Hòa Ninh dụi dụi mắt, sắc trời bên ngoài tối mịt, có lẽ cô mới thiếp đi một lát. Với tay cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình điện thoại: Là chuyên viên trong khoa gọi Wechat tới.
Sự việc tương đối cấp bách, có người lên mạng cố tình dùng lời lẽ ác ý bôi nhọ các tình nguyện viện, nói tất cả hoạt động lần này chỉ là giả vờ giả vịt, cho nên khoa muốn cô lên Weibo đăng tải một bài có hình ảnh, clip tuyên truyền, quay cảnh học viên học viện đang tham gia cứu tế để làm sáng tỏ tin đồn. Dù sao hiện tại xét về độ nổi tiếng cũng như lượng theo dõi, cô là người có lưu lượng lớn nhất toàn trường.
Thẩm Hòa Ninh thoáng bối rối,vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, theo phản xạ, quay lại sau lưng sờ soạng: Trống rỗng. Bạc Cận Dư không có trong phòng.
Cô giật mình, lập tức tỉnh táo, nhổm người dậy, nín thở nghe ngóng tiếng động xung quanh, đến khi phát hiện ra tiếng nước chảy trong nhà tắm mới thẩm yên tâm.
Biết anh đang ở đâu là tốt rồi.
Nhân viên trong khoa lại tiếp tục nhắn tin Wechat thúc giục, Thẩm Hòa Ninh vào weibo, đăng tải mấy video hoạt động tình nguyện cô quay được. Trong lúc vô tình cô click vào một chủ đề khác, vốn không để ý, nhưng đang định thoát ra, thì một hình ảnh quen thuộc lướt qua. Thẩm Hòa Ninh mở to mắt.
Chủ đề “Bạc thần tiên” đã lâu không có update mới, đột nhiên lần nữa trở nên phổ biến. Hàng loạt các bức ảnh đề xuất tràn ngập màn hình, đều là những bức chụp mới đây, do chính những người dân trong vùng xảy ra thảm họa, thiên tai đăng tải lên. Chủ đề này lần nữa được đẩy lên phần phổ biến.
Tất cả các bức ảnh của anh đều gắn liền với chiếc áo phẫu thuật màu xanh, khi ngồi, lúc đứng trong nhưng túp lều vải dựng tạm. Có lẽ do nhiều ngày không ngủ nghỉ đủ mà phía sau lớp khẩu trang, đôi mắt đen láy, thâm trầm giăng đầy tơ máu nhàn nhạt. Tuy nhiên bấy nhiêu đó chẳng làm lu mờ vẻ cuốn hút của anh, mà càng khiến người ta vỗ đùi tán dương, dùng đủ mọi mỹ từ như “Thần tiên giáng thế”, “Mỹ nam bồ tát” để ca tụng, hô hào.
Bất ngờ hơn, hình ảnh buổi sáng Thẩm Hòa Ninh dẫn đội tình nguyện đi cứu trợ nạn nhân cũng được chụp lại, có tấm cô cùng anh sánh vai bên nhau, nổi bật giữa vòng người đông đúc. Trong tấm ảnh cô mặc áo jacket, mái tóc đen dài được búi gọn lên, gương mặt lấm lem bùn đất nhưng vẫn chẳng giấu nổi vẻ ngọt ngào, thơ ngây, hiển nhiên là một đóa hoa giảng đường trong trẻo gây thương gợi nhớ.
Thẩm Hòa Ninh nhấp xuống phần bình luận, một comment nhanh chóng đập vào mắt cô.
[Chờ một chút —- chẳng lẽ không ai cảm thấy Bạc Thần Tiên và Thẩm Hot girl khiến người ta có cảm giác sinh ra để thành CP sao!? Tuổi tác chênh lệch, thân phận khác biệt, tính cách cũng trái ngược, thậm chí một người là vũ công, một người thì hai chân tàn tật. Đúng gout tôi. Shipppp!]
Dưới cmt vậy mà có hơn 1000 lượt bình luận. Cái nào cái nấy đều muốn chọc Thẩm Hòa Ninh tăng huyết áp.
[Má! Thì ra vậy còn có người không biết giáo sư Bạc là chú nhỏ của Thẩm Hòa Ninh! Thầy Bạc chính miệng tuyên bố chắc như đinh đóng cột quan hệ giữa hai người là chú cháu. OK? Đương nhiên miệng của bạn, bạn muốn nói gì tùy. Tự do ngôn luận mà. Nhưng xin hãy có chừng mực.]
[Nếu chỉ xét về sự phù hợp thì cá nhân tôi thấy hai người này chả hợp nhau chỗ nào. Một người 29 tuổi, quyền cao chức trọng là cây cao bóng cả trong giới y khoa, nhã chính, lạnh lùng, là đóa hoa cao lãnh. Một cô chưa đầy 20 tuổi, không rành thế sự, vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường sao có thể chạm đến người đàn ông hoàn mỹ như thầy Bạc.]
[Chuẩn ship gì mà ngang ngược. Có loại phụ nữ nào thầy Bạc chưa từng nhìn qua. Sao có thể ôm tâm tư với một cô nhóc 19, 20 non nớt, ngây thơ được. Tôi đoán tình cảm của giáo sư Bạc với cô bé hot girl trường học kia cùng lắm chỉ dừng lại ở cảm xúc người anh dành cho em gái, muốn kể chuyện dỗ dành em bé đi ngủ sớm mà thôi, hoàn toàn không có dục vọng nam nữ gì đó đâu.]
[Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hai người này không thể có tình cảm ám muội gì đâu. Tại bài đăng này tôi xin tuyên bố nếu hai người thật sự có gì thật, tôi sẽ cởi chuồng chạy ba vòng xung quanh khu cứu trợ thiên tai, bonus thêm cả lấy khăn rửa mặt của mình lau giày cho Thẩm Hòa Ninh.]
Thẩm Hòa Ninh vốn không thèm để ý mấy lời kia, nhưng lại bị câu ‘hoàn toàn không có dục vọng nam nữ’ đả kích lòng tự tôn nghiêm trọng.
Thẩm Hòa Ninh cau mày nhớ lại những việc Bạc Thời Dư đã làm với mình, rốt cuộc chỉ là cố gắng kìm chế dục vọng, hay đơn thuần muốn an ủi một cô nhóc đang hờn dỗi.
Anh trấn định như thế, ngoại trừ đòi hỏi cô về mặt tình cảm, thì những yêu cầu về thể xác lại hoàn toàn dửng dưng? Phải chi tình cảm giữa hai người chưa sâu sắc đến độ khiến anh rung động đến đánh mất bản thân?
Nếu có điều gì cô không chắc chắn về anh, thì cũng chỉ có điểm này.
Thẩm Hòa Ninh cầm chặt điện thoại, hít sâu mấy hơi, vội vàng muốn một viên ‘định tâm đan’ để dẹp yên cảm xúc nhộn nhạo, lo lắng này.
Cô vuốt vuốt bắp đùi, đỏ mặt nhẹ nhàng nhảy xuống giường, rón rén đi tới phòng tắm, định hỏi anh xem có phải tắm một mình hơi vất vả không, cô có thể hỗ trợ.
Đêm đã khuya, không gian yên tĩnh đến cực điểm.
Cách một cánh cửa, chất giọng ấm áp, quen thuộc trầm thấp thốt ra 2 tiếng ‘Ninh Ninh’. Đúng lúc Thẩm Hòa Ninh bước đến trước cửa vì vậy nghe được vô cùng rõ ràng.
Ngữ điệu này không giống Bạc Thời Dư ngày thường, bớt đi chút bình ổn , kiên định, nhiều thêm chút mơ màng, mê đắm. Chỉ 2 tiếng ngắn ngủi, cũng khiến cho tim Thẩm Hòa Ninh co rúm lại, cả người như bị đem lên giàn hỏa thiêu.
Cô không nghĩ quá nhiều, nghe thấy 2 tiếng này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là: Anh đang có khó khăn cần cô giúp.
Dù sao hai người cũng đã thẳng thắn trải lòng cùng nhau, thổ lộ hết tất cả tâm tình thầm kín bấy lâu, vì vậy chẳng có gì mà ngại ngần, cố kỵ. Thẩm Hòa Ninh lập tức vặn nắm đấm cửa, lo lắng hô lên một tiếng: “Anh” xông vào nhà tắm.
Không gian nhà tắm không quá lớn, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, chiếc xe lăn dừng dưới vòi hoa sen, chung quanh phù đẩy hơi nước lạnh buốt, chẳng có lấy chút độ ấm.
Còn người đàn ông kia, nghiêng người ra hướng cửa, lưng tựa ra sau xe, đầu hơi ngẩng lên, cả người như căng ra, yết hầu trên cổ rung mãnh liệt. Trên cổ tay là lọn tóc của Thẩm Hòa Ninh. Trên đầu ngón tay nổi bật một vệt đỏ thẫm, thực chất chính là phần máu còn sót lại từ vết rách trên cổ chân cô.
Anh không rửa đi. Người đàn ông văn nhã, lịch lãm, đã dùng bàn tay này giành giật biết bao mạng sống từ tay tử thần, lại khư khư giữ theo máu của Thẩm Hòa Ninh. Tầng áo sơ mi mỏng dính, ướt nước dính sát vào từng đường da thịt, khắc họa cơ thể anh.
Mới đầu Thẩm Hòa Ninh theo bản năng bước nhanh về phía anh, chạy được 2 bước đột nhiên dừng lại, âm thanh nào đó vô cùng ám muội rơi vào tai cô. Vành tai Thẩm Hòa Ninh đỏ rực, khoang mũi nóng lên, màu đỏ hồng tràn từ hai má xuống đến tận xương quai xanh.
Từ khóe môi mỏng tinh tế truyền đến những tiếng thở gấp mê loạn, có vẻ anh đã nhận ra sự có mặt của cô, gấp gáp quay đầu, chăm chú nhìn cô.
Một mảng lớn tinh dịch thấm qua lớp vải trắng, cùng hơi thở nặng nề, đè nén, dễ dàng để người ta sinh ra những ý nghĩ xằng bậy.
Bạc Thời Dư rũ mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, cánh môi hơi cong lên, khàn khàn mở miệng: “Xin lỗi! Anh cho là em đã ngủ say rồi! Đáng tiếc mới bắt đầu yêu nhau ba ngày đã để em thấy bộ dạng khó coi này.”
Thẩm Hòa Ninh vội vàng chạy tới, nắm chặt lòng bàn tay anh, hấp tấp giải thích: “Khó coi chỗ nào! Vô cùng…”
Cô ngước nhìn ánh mắt ướt át động tình của anh, cuống họng run rẩy, thì thào nói: “Đẹp… cho dù là lúc nào, trong mắt em… anh mãi là người đẹp nhất.”
Đúng. Vô cùng đẹp đẽ.
Đẹp đến mức không thể miêu tả bằng lời. Đẹp đến mức khiến tim cô hoàn toàn tan rung động.
Một con người cho dù có bình tĩnh, lãnh đạm đến mức nào, vẫn có những thời điểm không thể nhất nhịn, không thể kiềm chế. Nhưng cho dù dục vọng có vỡ òa, bộc phát dữ dội muốn nuốt chửng thân thể, lý trí, anh cũng chỉ có thể trốn trong một góc tối, im lặng giải quyết tất thảy.
Những ngày tháng dài đằng đẵng cô không biết tới ấy, anh đều tự mình… như thế.
Tất cả những bất an, lo sợ, những tăm tối trong sâu thẳm tim anh, chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Hòa Ninh đều bị anh mạnh mẽ áp chế, để cô chỉ thấy những điều tươi sáng, chân thành, đẹp đẽ nhất nơi mình.
Vạt áo Bạc Thời Dư lộn xộn, mỏng manh, hàng lông mi dài che đi đáy mắt sâu hun hút, hơi lạnh bủa vây toàn bộ thân thể, cuối họng nghèn nghẹn, khó khăn mở miệng: “Thật sự không chê cười anh?”
Cả người Thẩm Hòa Ninh nóng ran, toàn bộ linh hồn đều bị ánh mắt đầy dục vọng cùng sự dịu dàng đến tận cùng của người đối diện hút lấy. Anh nhìn cô chằm chằm từ tốn nói: “Nếu không chê, vậy Ninh Ninh có muốn đến gần thử một chút?”
“Tới đây. Chăm sóc anh một chút! Được không?”
“Anh thực sự… không có biện pháp với bản thân mình nữa rồi!”