Cưng Chiều

Thẩm Hoà Ninh thực sự cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, lúc này đây cô chẳng khác nào cô thiếu nữ trong tranh, chiếc khăn tắm lỏng lẻo từng chút, từng chút tuột xuống, cái nóng như thiêu như đốt từ bụng dưới chạy thẳng lên đầu, gay gắt nuốt chửng chút lý trí còn sót lại, khiến thần trí cô nhanh chóng rơi vào một khoảng không mơ hồ, hỗn loạn. Thẩm Hoà Ninh ngơ ngác nhìn anh. 
 
Cô muốn ôm chầm lấy anh, muốn nói gì đó, muốn làm rất nhiều chuyện, nhưng tứ chi nặng trình, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của não bộ, mặc kệ cho anh khống chế, chơi đùa. 
 
Người bị hôn là cô, cũng là thiếu nữ 19 tuổi trong bức tranh ướt át kia. 
 
Trong một khoảnh khắc cô như quay trở lại sân khấu nhỏ ngày ấy, thời Thẩm Hoà Ninh còn liều mạng kiếm tiền, ngày đêm tơ tưởng giấc mơ được đến Đức du học, để tìm hình bóng một người con trai in sâu trong tâm trí. Nhưng cô lại chẳng hề hay biết rằng dưới khán đài lộn nhộn, trong đám đông ồn ã, có một ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo mình. 
 
Anh vốn luôn ở đó. Vẫn luôn nhìn theo cô. 
 
Cô vẫn nhớ rất rõ ánh đèn sân khấu khi ấy, bầu không khí ngột ngạt nơi nhà hát chật hẹp, cô vũ công ngây ngô, non nớt với kinh nghiệm biểu diễn ít ỏi, chật vật ngã xuống, váy áo xộc xệch, lẽ ra cô nên chạy xuống nhận tiền thưởng bên dưới, nhưng hiện tại rèm sân khấu đã đóng lại. Chằng có kẻ nào cười chê sau lầm của cô, chỉ có một đôi bàn tay thân thuộc xé toạc tấm áo mỏng manh trên người cô, từ từ đốt lửa thiêu rụi thân thể cô. 
 
Cô có chút mơ màng, không phân biệt được đến cùng mình đang ở đâu, ở trong thư phòng bí ẩn của anh, hay trên sân khấu chật hẹp ngày đó. Người đàn ông đang ôm lấy cô dường như cũng đang hoảng hốt, cố hết sức ôm chặt lấy Thẩm Hoà Ninh, như muốn dùng chính bản thân mình cá cược, để cô hoàn toàn vứt bỏ phòng tuyến cuối cùng. 
 
Đối với anh cô vốn chưa từng có bất kỳ một phòng tuyến nào cả. 
 
Còn anh lại cư nhiên hỏi cô có muốn mình hay không? 
 
Có lẽ với anh bức tranh này như hiện thân của tâm tư đen tối, bệnh hoạn mà anh muốn tìm mọi cách giấu kín, nhưng với cô, đó là hình ảnh bản thân mình đang vùng vẫy trong cô đơn trước một mối tình đơn phương tưởng như vô vọng.
 
Giờ phút này đứng trước bức họa vẽ chính mình, tất thảy mọi nghĩ suy, trăn trở đều buông lỏng, cô thành thật chạm vào thứ tình cảm điên rồ bỏng cháy chẳng thể miêu tả thành lời của anh. 
 
Có lẽ anh không biết “không có thuốc nào chữa nổi”... chính là câu trả lời thẳng thắn đến rung động tâm can nhất. 
 
“Muốn…” Thẩm Hoà Ninh nhắm hai mắt, khăn tắm rũ xuống bên hông, cô không cảm thấy lạnh, ngược lại nhiệt độ cơ thể như hun nóng chút nước còn tích lại trên da thịt. Nửa câu còn lại run rẩy vang lên: “Sao có thể không cần.”
 
Lời nói hào hứng, thoải mái đến nhường nào, nhưng thực ra hiện tại cô vô cùng hồi hộp, luống cuống. Trái tim loạn nhịp, hoàn toàn mất khống chế. Thẩm Hoà Ninh cũng không thể lý giải nổi những xúc cảm phức tạp hiện tại, cô chỉ biết ngay lúc này, sự can đảm được thúc đẩy bằng thứ tình yêu cuồng si và nồng nhiệt, muốn lập tức lao vào người đàn ông trước mặt, trao anh những cảm giác nồng cháy nhất, cùng anh hoà làm một ban nãy dường như trốn mất tăm, trong căn phòng tràn đầy hình ảnh ướt át của mình, Thẩm Hoà Ninh tựa như cô thiếu nữ mới lớn ngượng ngùng, e lệ. 
 
Cô tự khinh bỉ chính mình, sao lại ngây ngốc, rụt rè đến thế! Như một đứa nhóc chưa trải đời. 
 
Đúng là bị sức hấp dẫn của người đàn ông này làm cho mê muội mất rồi!
 
Cô không chịu được cách biểu đạt yêu thương thẳng thắn đến mức trắng trợn của anh, chịu không nổi khi thấy anh rơi vào tình cảnh yếu thế, đặc biệt là ánh mắt thèm khát kia, anh của bây giờ như thế muốn trao tất cả cho cô, không giữ lại chút gì. 
 
Trước mắt mờ đi tựa có một màn sương mù bao phủ, Thẩm Hoà Ninh cắn chặt môi, đè xuống tiếng nức nở trực chờ trào ra khỏi cuống họng. 

 
Trước kia khi đi tắm cùng các bạn cùng phòng, mọi người thường vây quanh cô. trầm trồ khen ngợi làn da trắng hồng, vòng eo tinh tế, như thể chỉ cần ôm mạnh tay một chút có thể gãy của Thẩm Hoà Ninh. Có người con nói bầu ngực Thẩm Hoà Ninh rất giống 1 cặp thỏ trắng sữa nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn chỉ muốn cắn. So với lúc đó giờ nơi ấy đã phát triển hơn rất nhiều, không còn có thể nói là đôi thỏ trắng nhỏ xinh nữa. Thẩm Hoà Ninh nhón mũi chân, ngã vào lồng ngực anh. 
 
Cô mơ hồ cảm thấy khắp không gian như bị tầng hơi nước bao bọc, không thể phân biệt được là mồ hôi hay là gì, cô cứ mơ mơ hồ hồ để mặc người kia dẫn dắt đi gần đến bàn làm việc trong phòng. Đôi bàn tay nhợt nhạt của anh xô đổ tất cả mọi chướng ngại vật trên mặt bàn, nâng hông Thẩm Hoà Ninh đặt cô ngồi xuống. 
 
Thẩm Hoà Ninh ngửa đầu, nước mắt theo bản năng trào lên, không khí ám muội hết sức. 
 
Càng tưởng tượng những gì sắp xảy ra cô càng hồi hộp đến nghẹt thở, dù đã cố sức nhắc nhở mình hết sức bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng càng lúc càng dâng lên. 
 
Từng cử chỉ nhỏ nơi đầu ngón tay anh, cô đều cảm nhận được rõ ràng, cả người như bị một luồng sét dữ dội đánh xuống. Ai ngờ đúng lúc này bắp đùi đang yên đang lành đột nhiên nhói lên, cơn đau rút ập đến. 
 
Thẩm Hoà Ninh thở hắt ra, kêu đau một tiếng, lệ nóng ướt mi, hai mắt mở lớn, đúng lúc chạm đến đôi con người si mê cuồng nhiệt của người đối diện. Nhưng đùi cô thật sự rất đau, vội vàng với tay ấn lên chỗ co rút, nước mắt không ngừng chảy xuống. 
 
Cô chỉ muốn chết ngay lập tức. Có vẻ Thẩm Hoà Ninh quá xúc động và lo lắng cho nên chân cô bị chuột rút. 
 
Thẩm Hoà Ninh thề, giờ phút này đây cô chỉ muốn đâm đầu vào tường ngay lập tức cho đỡ mất mặt. 
 
Trong giờ phút ân ái, khi mà củi khô lửa bốc, chỉ còn một bước nữa là đột phá mối quan hệ thì cô gái lại căng thẳng đến mức chân bị chuột rút, cả địa cầu này có khi chỉ có mình cô!
 
Cô thật sự không muốn chân bị đau, cô muốn ‘đau’ ở chỗ khác! Thề có ông trời! Xấu hổ chết mất!
 
Cơn co rút từ bắt đùi kéo xuống đầu gối. Đau đến không nhịn nổi phải rên lên. Nhìn Bạc Thời Dư trước mặt, Thẩm Hoà Ninh vừa xấu hổ lại thẹn thùng, càng oán trách bản thân đúng thời khắc quyết định lại xảy ra vấn đề. Cô thực sự không chấp nhận được sự thật, buồn đến oà khóc.
 
Thẩm Hoà Ninh ôm chặt cổ Bạc Thời Dư, nuốt xuống nghẹn ngào, hối lỗi nói: “Em không muốn… Em không phải cố tình… Đột nhiên… đột nhiên chân bị co rút… anh… em cũng biết tại sao lại như thế….”
 
“Anh đợi em một chút được không. Em chắc chắn một chút nữa sẽ hết đau,” Cô còn cam đoan giơ tay, ngón tay tinh tế trắng muốt, nét mặt vô cùng tội nghiệp, trán ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt đầm đìa nước mắt: “Đừng dừng lại mà…”
 
Cô ngồi trên bàn, dáng người thanh mảnh, nuột nà, khăn tắm vắt qua eo, bầu ngực sữa đầy đặn, căng bóng, cả người đẹp đẽ, tinh xảo như một pho tượng bằng bạch ngọc. Kẻ nào dám chọc cô rơi nước mắt quả thực đáng bị trời trách phạt. 
 
Bạc Thời Dư không trả lời, anh đặt tay lên đùi cô, chậm rãi dang rộng đầu gối. Cô cho rằng anh đang tức giận, hơi hé miệng, cố gắng phối hợp, ai ngờ tiếp sau đó Bạc Thời Dư lại đặt tay đúng cho căng cơ, không tiến thêm lên bước nào nữa, hơi nhấn nhấn, thuần thục làm các động tác giãn cơ giúp cô.Cô đau đến mức khóc lên. 
 
Thanh âm có chút mập mờ, Thẩm Hoà Ninh nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngượng ngùng che miệng lại, xấu hổ ngước mắt nhìn anh. 
 
Quả nhiên đối diện cô, đôi mắt sâu hun hút như đầm nước, kiềm chế và đầy nhẫn nhịn chăm chằm nhìn Thẩm Hoà Ninh, tơ máu so với ban nãy còn rõ hơn. 

 
Thẩm Hoà Ninh cố gắng nhịn xuống, nhưng chân vẫn vô cùng đau, cô lẩm bẩm bằng giọng mũi nhưng lại không ý thức được thứ âm thanh đó còn kiều diễm,ướt át hơn. 
 
Bạc Thời Dư nhìn cô chằm chằm hồi lâu, giọng đè xuống cực thấp, ‘Bà cố nội’, anh cúi đầu hôn lên môi cô, nuốt xuống nhưng thanh âm rung động lòng người kia. 
 
Cơn co rút trên đùi dần lắng xuống, cô lập tức ôm lấy eo anh, muốn nhanh chóng thúc tiến việc còn đang dang dở. 
 
Bạc Thời Dư kéo khăn tắm bao lấy người cô, ngồi trở lại xe lăn, bế cô trên đùi đưa Thẩm Hoà Ninh về giường trong phòng ngủ, cẩn thận kéo chăn bọc kín lấy người cô. Đồng thời xoay người cầm ipad và điện thoại đặt lên đầu giường, trong tầm với của Thẩm Hoà Ninh: “Ninh Ninh còn nhỏ. Hôm nay tới đây thôi, nghỉ ngơi đi.”
 
Nói xong anh xoa xoa tóc cô, đẩy xe đi ra ngoài, không quên tắt đèn phòng ngủ giúp cô.
 
Thẩm Hoà Ninh sững sờ hồi lâu, đợi mãi không thấy anh quay lại, hai mắt cô nóng lên, chùm chăn che đầu, cả người khó chịu. 
 
Chắc chắn đã làm anh thất vọng rồi. 
 
Trong bóng tối, Thẩm Hoà Ninh chun chun mũi, xốc chăn lên cố gắng nghĩ cách, đúng lúc vừa bước chân xuống giường thì cánh cửa phòng đột ngột bị mở ra. 
 
Người đàn ông mà cô cho rằng đã mất hứng rời đi, cầm theo một chén chè bưởi xoài, trở lại bên mép giường, đặt chén chè vào tay cô. Anh dịu dàng vươn tay lau đi giọt lệ vẫn còn đọng bên khoé mắt, lại kéo chân cô ra khỏi chăn đặt lên đầu gối mình, cẩn thận xoa nắn. 
 
“Anh vẫn ở đây, em khóc gì chứ.”
 
Thẩm Hoà Ninh ngây ra vài giây, chóp mũi đỏ hồng. 
 
Cô vốn định dỗ dành anh thật chu đáo, cuối cùng lại thành anh dỗ dàng cô. 
 
Thẩm Hoà Ninh nước mắt rưng rưng ngoan ngoãn ăn hết chén chè bưởi xoài lớn, lặng lẽ liếm môi thề rằng ngày mai nhất định phải bằng mọi giá ăn sạch vị giáo sư Bạc này, nếu thất bại cô làm gì còn mặt mũi mà yêu đương nữa. 
 
Đáng tiếc trời không chiều lòng người. Trường cô nhận được thông báo về cuộc thi Vũ đạo cấp quốc gia. Thẩm Hoà Ninh được khoa tin tưởng giao trọng trách tham gia với cương vị nhóm trưởng. Vì vòng sơ loại sắp diễn ra, cho nên toàn bộ thầy cô thắt chặt kỷ luật, nghiêm khắc trông coi Thẩm Hoà Ninh, bật chế độ khoá luyện tập địa ngục, nghiêm ngặt giám sát thời gian của sinh viên xuất sắc được đặt kỳ vọng - Thẩm Hoà Ninh. 
 
Mấy ngày liên tiếp Thẩm Hoà Ninh không được về nhà ngủ, đương nhiên càng không nói đến việc có cơ hội thực hiện quyết tâm ăn sạch người nào đó, thậm chí cô chỉ có thể khỏa lấp nỗi nhớ nhung anh bạn trai bằng tin nhắn Wechat. 
 
Vào buổi tối thứ 4 của đợt huấn luyện khẩn cấp, cô mệt đến mức chả thiết tha gì, ngồi ngẩn người tựa vào cửa sổ kính, nóng lòng muốn gọi điện cho Bạc Thời Dư, bên kia bắt máy cơ hồ chỉ trong vỏn vẹn 1 giây, khi tiếng chuông đầu tiên vàng lên. 
 

Cô nắm chặt điện thoại, nghe thật kỹ nhịp thở của anh, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.” 
 
Qua ống tai nghe như có dòng điện chạy qua, cọ xát bên tai. 
 
Cô đã nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, anh chắc chắn cũng sẽ nhớ cô, cô chỉ cần nghe một chút lời đường mật cũng đủ thoả mãn, nhưng mà một lát sau, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp thân thuộc, bá đạo lại thản nhiên nói duy chỉ 2 chữ: “Quay lại.”
 
Thái dương Thẩm Hoà Ninh căng lên, trong một phút giây ngắn ngủi đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô nhanh chóng xoay người, ghé sát đầu vào cửa sổ sát đất. 
 
Cô đang ở trên lầu 4, cố gắng nhìn xuống lầu. Người cô ngày nhớ đêm mong đang đứng ngay bên dưới, tựa vào cửa xe, áo khoác đen càng là nổi bật bờ vai rồng và vòng eo tinh tế của anh. Mặt mày như mực, thân hình được ánh trời chiều rực rỡ ôm lấy, tựa như một vị thần anh tuấn giáng thế hạ phàm để rồi lỡ sa vào tình duyên chốn hồng trần.
 
Niềm hạnh phúc vỡ oà trong khoảnh khắc, cô gấp gáp nói: “Chờ em. Em lập tức xuống ngay.”
 
Bạc Thời Dư phóng tầm mắt, chăm chú nhìn lên cửa sổ tầng bốn, màu mắt nhàn nhạt ánh lên ánh sáng lấp lánh: “Ngoan. Tập luyện chăm chỉ. Không cần xuống. Anh còn có việc, chuẩn bị đi luôn, chỉ muốn tới nhìn em một chút thôi.”

 
Tương tự như lần trước, tối nay anh đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật, sáng mai sẽ chính thức bắt đầu vòng thử nghiệm lâm sàng thứ 2. Tin mừng là so với lần trước, lần này bộ thiết bị phẫu thuật mới nhất đã được chuyển tới, cùng với các loại thuốc tân tiến nhất. Anh không cần đến thành phố bên cạnh nữa, cũng sẽ không dễ dàng để bị cô phát hiện. 
 
May mắn thời gian này Ninh Ninh rất bận rộn. 
 
May mắn Ninh Ninh sẽ không phải chịu khổ sở cùng anh. 
 
Lúc này đây anh thật giống một người đàn ông bình thường, nhớ cô ấy, muốn lén nhìn cô ấy một chút, đến nơi cô ấy học, đứng dưới lầu âu yếm nhìn theo bóng dáng cô ấy. 
 
Bạc Thời Dư ngẩng đầu phất tay ra hiệu, gương mặt rất đỗi dịu dàng, chiều chuộng: “Chờ hai ngày nữa, anh đến đón em về nhà.”
 
Rốt cuộc Thẩm Hoà Ninh cũng không thể trực tiếp gặp mặt Bạc Thời Dư, cô đứng trên lầu nhìn chằm chằm theo xe anh, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. 
 
Cô cúi đầu, nhịn xuống nỗi nhớ nhung, ổn định cảm xúc, đứng phắt dậy đi tìm thầy cô giáo để mặc cả. 
 
Trước đêm nay cô nhất định phải hoàn thành các bài tập huấn luyện, bởi vì ngày mai Thẩm Hoà Ninh có việc quan trọng hơn phải làm, và nhất định cần hoàn thành. 
 
Tận đêm cô mới rời khỏi phòng tập, lúc trở về ký túc xá trường cô gọi điện cho cậu: “Cậu thực sự giữ lời, không nói cho anh hai biết.”
 
Ông cậu nghẹn họng nửa ngày mới mở được miệng kháng nghị: “Con nhóc không biết xấu hổ này, phải gọi là ông xã! Cháu đúng là biết làm khó ông cậu này, giữ bí mật tuyệt đối với giáo sư Bạc, lại còn là chuyện liên quan đến cháu. Cháu thì hay rồi, buộc ông cậu này phải nói dối. Nói đi nói lại nếu cậu ta tìm cậu gây phiền phức đến lúc đó cháu nhận định phải đứng ra nhận trách nhiệm. Cậu của cháu tuổi cao sức yếu, tuy đã gần đất xa trời nhưng cũng không muốn mấy đứa nhóc ép cho tức chết.”
 
Cuối cùng ông còn cường điệu nói lớn: “Chỉ có lần này thôi đó, lần sau thì đừng hòng.”
 
Thẩm Hòa Ninh nhìn vầng trăng thanh khiết, cao quý nằm giữa tầng tầng lớp lớp đệm mây. 
Thật cô độc biết bao khi cứ phải mãi mãi treo trên tầng không lạnh lẽo. Ánh trăng trong trẻo ôm lấy cả người cô, hoàn toàn bao trọn cô trong ánh trăng trong trẻo, dịu dàng đến dịu êm như thể sợ cô bị thương tổn. 
 

Nhưng mặt trăng không biết. 
 
Cô nào phải đứa bé gái non nớt, yếu đuối. 
 
Khi trăng tròn vành vạnh, sáng trong cô sẵn sàng làm mây bồng bềnh quyến luyết cùng trăng, khi trăng khuyết giữa màn đêm cô tịch cô tự nguyện trở thành nửa vầng trăng còn lại lấp đầy sự trống trải, cô đơn.
 
“Không có lần sau.” Thẩm Hòa Ninh chăm chú nhìn vầng trăng trên cao, nhỏ giọng đáp: “Lần tới chúng cháu nhất định sẽ cùng nhau bước đi, khi đó anh ấy sẽ không còn bị xe lăn trói buộc nữa.”
 
Lần thí nghiệm lâm sàng thứ hai bắt đầu vào 8 giờ sáng, vẫn như cũ không dùng thuốc tê, quá trình tiến hành gồm 3 ca phẫu thuật, sự dày vò, đau đớn cũng nhiều hơn gấp bội. 
 
Tất cả các bác sĩ ưu tú của khoa chỉnh hình đều như lâm đại địch, không đành lòng nhìn vẻ mặt đè nén niềm hy vọng của Bạc Thời Dư. Thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn cửa phòng phẫu thuật. 
 
Đèn được bật lên, người đàn ông bị trói chặt bằng vô số đai y tế. Ngoài ra còn có thêm một tấm màn trong đặt quanh eo để anh ta có thể quan sát toàn bộ tiến trình diễn ra ca phẫu thuật. 
 
Bạc Thời Dư im lặng nhìn chằm chằm vào không trung, chậm rãi rũ mắt. 
 
Trước đó anh đã nhắn tin Wechat cho Ninh Ninh. Cô vẫn chưa rep lại.
 
Ninh Ninh đang bận gì thế?
 
Tối hôm qua anh lại tới nhìn cô một chút coi như liều thuốc tê cho hôm nay. 
 
Bạc Thời Dư nhắm mắt, chút huyết sắc ít ỏi trên mặt dần dần bị rút cạn. Bỗng nhiên phía cửa vang lên tiếng động. Sau đó là chuỗi tiếng quần áo phẫu thuật cọ xát vào nhau ‘loạt xoạt’.
 
Có lẽ là một y tá hoặc bác sĩ nào đó vào muộn. 
 
Bạc Thời DƯ không nhìn, chờ đợi cảm giác đau đớn quen thuộc xuất hiện, nhưng mà mấy giây về sau, có người đột nhiên bước đến ngồi cạnh bàn phẫu thuật của anh, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn đeo găng y tế khẽ chạm lên lông mi Bạc Thời Dư.
 
Anh mở choàng mắt, trong 1 giây não bộ giường như đình trệ, sau đó là sự xao động kịch liệt như chuẩn bị sụp đổ. 
 
Cô gái với cặp mắt hoa đào tinh nghịch, sáng trong, hàng mi cong cong khả ái, tròng mắt rất có thần, cách một lớp khẩu trang, nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt anh. 
 
Dù có bão táp mưa sa, dù vào hố đao biển lửa, anh sẽ không bao giờ cô độc, bởi vì luôn có em ở bên anh. 
 
Dù mặt trăng cao quý cô độc trong lòng em có chứa đựng lỗ hổng lớn thế nào, em cũng sẽ dành tất cả những gì mình có lấp đầy nó.
 
Yêu anh bằng cả trái tim, thể xác, tâm hồn. Yêu anh bằng mọi thứ của em. 
 
Thẩm Hòa Ninh vươn tay che đôi mắt anh lại, tựa bên tai anh, dùng chất giọng ngọt ngào, mềm mại, nhỏ nhẹ nũng nịu: “Có em ở đây, anh hai đừng sợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận