Thẩm Hòa Ninh chưa từng tận mắt nhìn thấy Bạc Thời Dư tiến hành phẫu thuật bao giờ, nhưng lúc này đây chính cô lại biến thành bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch, phó mặc tất cả tinh thần, thể xác, thậm chí cả việc sinh tử vào tay anh.
Không gian cũng không quá nhỏ hẹp, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt và bí bách đến khó có thể lý giải, không khí như dần bị rút cạn, việc hít thở với cô chưa từng khó khăn đến thế. Thẩm Hòa Ninh cảm giác như bản thân đang nằm trên bàn mổ còn bác sĩ mổ chính là Bạc Cận Dư.
Bệnh tình của cô đã nguy hiểm đến mức không thể kéo dài thêm một giây, một phút nào nữa, cho dù là cô hay bác sĩ mổ chính, tại thời điểm này đây đều đã rơi vào trạng thái tinh thần bị đè nén cực hạn.
Lưỡi dao phẫu thuật sắc bén luôn bị giấu cẩn mật trong bóng tối, chưa từng một lần để lộ trước mặt cô, nay cuối cùng cũng xé toang lớp phong ấn, lại tựa như hơ qua lửa nóng, mang theo nhiệt độ hừng hực, chậm rãi tiếp cận nơi căng trướng, khó chịu nhất trên cơ thể cô.
Trước khi ca phẫu thuật trọng đại nhất đời cô diễn ra, Thẩm Hòa Ninh không tránh được lo lắng, hai tay run lên, chìa ra “công cụ” mình đã sớm chuẩn bị sẵn, Bạc Thời Dư nhìn thấy thứ đồ trong chiếc túi nhỏ, giọng nói càng khàn hơn, lại có chút ý cười như có như không, thấp giọng thầm thì: “Cái này vừa không.”
Phân nửa ý thức của cô đã bị thiêu cháy, nhất thời không thể lý giải được ý tứ của anh.
Đôi mắt anh càng lúc càng sâu: “Mang quần áo cho anh thay, vậy thứ đồ trong ngăn kéo… em lấy cái này từ đó?”
Quả thực cô đã cầm món đồ kia, nhưng vẫn không nhận ra sự khác biệt giữa hai hộp, cho đến khi cô ngoan ngoãn giao chiếc hộp cất trong ngăn kéo cho anh, ánh đèn mờ ảo trên trần nhà rọi vào dãy số nhỏ ở một góc khó chú ý, đập vào mắt, lúc này cô gái nhỏ nào đó mới xấu hổ đến mức hai vành tai đỏ ửng, bối rối cắn chặt răng, yết hầu đè nén tiếng thảng thốt thật nhỏ.
Rõ ràng trước đó cô đã dùng chính tay mình thử đo đạc “con dao” mổ độc nhất vô nhị kia, … kết quả… do kinh nghiệm phẫu thuật còn hạn chế, vẫn không mua đúng size.
Nhưng cô không có cơ hội phân tâm để ý đến mấy thứ đó nữa, tất cả những suy nghĩ phút chốc bị đóng băng, rồi ầm ầm nổ tung theo từng chuyển động rất nhỏ của vị bác sĩ phẫu thuật.
Cả người Thẩm Hòa Ninh vốn được đặt trên bàn mổ, giờ bị bác sĩ ôm chặt lấy, những cái đụng chạm thật nhẹ dần dần đi xuống bên dưới, giọng nói của cháy bỏng, tựa như muốn đốt cháy thân thể cô, trên làn da trắng mỏng nơi thái dương, từng làn gân xanh mỏng như ẩn như hiện nổi lên, cho thấy anh đang gồng mình kiềm chế. Từng động tác của anh cực kỳ dịu dàng, cố gắng hết sức an ủi cô, dụ dỗ cô thả lỏng cơ thể.
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, ngón tay phiếm hồng mơ hồ nắm chặt tay anh, mơ mơ màng màng vừa khóc, vừa nức nở tựa như muốn nói với anh điều gì đó.
Cô đã hết sức buông lòng, cố dùng chút lý trí còn sót lại an ủi bản thân: Đừng vì ca phẫu thuật này mà khẩn trương, bằng không bác sĩ sẽ sợ cô hoảng hốt, mà kiềm chế bản năng, đè nén dục vọng, không dám tiến thêm bước nước để dỗ dành cô.
Cho đến một giây, khi cơ thể đi đến giới hạn, từ cổ họng đã khản đặc của anh, phát ra một âm thanh đê mê, đầy sự khẩn cầu: “Chật quá.”
Đồng thời với câu nói kia, cô gái cả người ướt sũng trên bàn mổ bị ném vào ngọn lửa hừng hực đang điên cuồng bùng lên.
Cuối cùng con dao phẫu thuật cũng bị người điều khiển tàn nhẫn cứa vào vết thương của cô gái trẻ rên rỉ đầy bất lực, đang khao khát được chữa trị, vết rách mỏng manh, đỏ ửng có một sự quyến rũ khó nói lên lời. Ca phẫu thuật diễn ra không có bất kỳ sự hỗ trợ của loại thuốc tê nào, bởi vì trên đời này loại thuốc tê hữu hiệu nhất với cô chính là người đàn ông mân mê từng tấc da tấc thịt mình.
Trong quá trình tiến vào, lớp màng “chướng ngại vật” bướng bỉnh chặt lại con dao mổ.
Rõ ràng cô là người cần được chữa trị, giờ phút này lại tỉnh táo lạ thường. Vì sợ vị bác sĩ nào đó trong một giây mềm lòng, lại cắn răng dừng lại, Thẩm Hòa Ninh lấy hết dũng khí vòng tay ôm lấy cổ anh, nâng người, chạm mạnh vào lưỡi dao đang chần chừ dừng lại.
Đôi mắt bác sĩ bị cơn kích tình hun đỏ đôi con ngươi, lại không muốn cô tình nhân nhỏ bé nhìn thấy, cả người run rẩy áp xuống cắn lên một bên gáy cô, mơ mơ hồ hồ thì thầm gọi tên Thẩm Hòa Ninh”. Dao phẫu thuật sau vài giây lơ là nhiệm vụ, đột nhiên lấy lại trạng thái mạnh mẽ tiến lên, đâm sâu vào trong.
Lần đầu tiên làm phẫu thuật. Thuốc mê khiến tinh thần cô rệu rã, tâm trí hoàn toàn tê liệt. Hai mắt lờ đờ, mơ màng, cả người như bị nhúng vào nồi nước sôi, mồ hôi túa ra lăn dài trên vầng trán trắng ngần và bơ lưng trần gợi cảm.
Ánh sáng và bóng tối chập chờn trong đáy mắt cô, không gian xung quanh chao đảo, cả người nhấp nhô lên xuống, lay động theo sự dẫn dắt của đối phương.
Cánh tay trái bị thương của bác sĩ bị rách trở lại, máu đỏ thấm qua lớp băng gạc trắng, bàn tay thấm máu vô tình chạm lên eo nhỏ của cô, vẽ lên một vệt chu sa đỏ thắm trên nền tuyết trắng, vô vàn chói mắt, cực hạn tà mị, dễ dàng khiến người ta say đắm đến đánh mất lý trí.
Xe lăn bị động tác kịch liệt của hai người đẩy đến bức tường đằng sau, vừa vặn tạo nên sự vững chắc, kiên cố. Tiếng nghẹn ngào, rên rỉ ướt át lấp đầy không gian, nhưng cơ thể quá mức chân thật và thèm khát cổ xúy bản năng nguyên thủy, khiến cô không thể khống chế nổi mình được nữa. Thẩm Hòa Ninh không nhớ rõ bao lâu trôi qua, cô bị đưa ra khỏi phòng phẫu thuật đầy hơi nước, rơi vào chiếc đệm mềm mại.
Cô ngây thơ cho rằng ca phẫu thuật đã kết thúc, muốn lăn vào góc giường nhường một bên giường cho anh nằm xuống, nhưng trong một cái chớp mắt, khi ngón tay nóng hổi vồ vập chạm lên cơ thể cô, Thẩm Hòa Ninh mới ý thức được, bác sĩ của cô chỉ vừa đệm xong khúc dạo đầu mà thôi.
Anh cố tránh động đến vết thương trên vai cô, hôn lên đôi mắt mơ màng, bờ môi mời gọi, cần cổ trắng mềm, đường quai xanh mong mảnh, quyến rũ.
Nắm chặt bắp chân cô…
Vuốt ve làn tóc mai toán loạn, ướt đẫm mồ hôi…
Mút hàng lệ ngọt ngào đọng trên rèm mi dài cong vút…
Anh đã hoàn toàn bị ngọn lửa dục đốt cháy, tham lam muốn cô gái ngọt ngào trong ngực. Dùng chất giọng đã khản đặc khó khăn gọi tên cô, dụ dỗ cô dùng tiếng khóc nức nở đáp lại mình.
Trong ánh sáng mộng ảo, Thẩm Hòa Ninh mơ màng nhìn thấy giọt nước lặng lẽ lăn trên gò má anh.
Cô muốn đưa tay với lấy, lại bị người kia hung hăng mút lấy đầu ngón tay đỏ hồng, ánh mắt đối phương đầy bi ai, lại như thăm dò, tiếng cười trầm nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, khẽ thì thầm: “Em là của anh. Cả đời này… đều là của anh.”
Trong tiếng cười trầm thấp ấy Thẩm Hòa Ninh như nghe thấy tiếng khóc bi ai.
—--------------
Đã rất lâu cô chưa từng trải qua giấc mộng dài đến thế. Thẩm Hòa Ninh mơ về ngày còn bé thời điểm lần đầu gõ cửa phòng Bạc Thời Dư, thân hình nhỏ nhắn của cô phải cố sức ngẩng đầu mới có thể trông thấy ánh mắt đẹp đẽ, dịu dàng của anh.
Để rồi uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.
Để rồi cả kiếp này đánh mất lý trí, si mê chạy theo anh.
Lúc tỉnh lại, ánh sáng bên ngoài đã bị tấm rèm dày chặn bên ngoài, chỉ có vài tia nắng cố chấp xuyên qua kẽ hở, rọi xuống sàn nhà. Chỉ thế cũng đủ biết trời đã sáng.
Thẩm Hòa Ninh khẽ nhúc nhích, kéo chặt bông xuống, ngơ ngẩn giây lát, khuôn mặt dần dần đỏ lên. Cả tai và mắt đều bị bịt che kín, cô thử nhúc nhích chân, cơn đau nhức trào lên. Đầu óc cũng nhờ thế mà tỉnh táo hẳn, phát hiện ra mình đang gối lên một cánh tay được quấn một lớp áo sơ mi đắt tiền.
Ngay sau đó một cơn mưa hôn triền miên rơi xuống vàng tai, cần cổ, quyến luyến, dịu dàng. Người đàn ông cô yêu gần cô trong gang tấc, giọng nói rất trầm: “Đừng lộn xộn. Cẩn thận chạm vào vết thương. Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Não lập tức đình chỉ, vội vàng cúi đầu liếc nhìn thân thể mình. Toàn thân chi chít những vệt xanh, đỏ ám muội. Cả người cô nóng lên như phải bỏng, nhắm hai mắt, hạnh phúc ôm chầm lấy anh, ngón chân trong chăn lặng lẽ cong lại, hận không thể hét to lên mất tiếng.
Đã ăn được! Cuối cùng cũng đã ăn được rồi!
Người cô nhớ thương nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thuộc về cô.
Thẩm Hòa Ninh ngẩng đầu hôn lên cằm anh, Bạc Thời Dư cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên ót cô, 5 ngón tay luồn qua suối tóc mềm mượt.
Thẩm Hòa Ninh vốn đang trong trạng thái kiệt sức, lúc này bị ai đó hôn sâu đến hít thở không thông, cả người mỏi mệt, đột nhiên cảm thấy ngưa ngứa, cô mở mắt quan sát tình hình mới phát hiện ra là cà vạt của anh chạm vào ngực mình.
Lúc này cô mới chú ý đến Bạc Thời Dư đã quần áo chỉnh tề, một tay cầm sẵn túi laptop, nhìn dáng vẻ này đoán chừng anh sắp đi ra ngoài.
Cô giật mình, nhìn sắc trời đoán chừng mới gần 10 giờ. Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sau đó có rất nhiều việc cần giải quyết. Mà từ tối qua đến giờ thời gian và thân thể quý giá của giáo sư Bạc đều bị cô chiếm dụng thẳng cho đến sáng, hoàn toàn chẳng có chừa lấy một khoảng trống để xử lý những vấn đề phát sinh sau vụ huyên náo tại bệnh viện.
Rõ ràng anh đang chờ cô tỉnh lại, để hôn tạm biệt cô trước khi đi.
Thẩm Hòa Ninh nhẹ nhàng đẩy anh, con người kia lại càng hôn mãnh liệt hơn, đến mức cả người cô lún sâu vào chăn đệm mới thỏa mãn ngồi dậy. Anh vuốt ve mái tóc cô, khẽ cười: “Không cần về trường vậy cứ ngủ tiếp đi. Trong bếp đã để sẵn mấy món em thích ăn, ngủ đủ thì dậy dùng bữa. Hôm nay anh sẽ cố gắng về sớm.”
Cô chăm chú nhìn người đàn ông một thân âu phục lịch lãm, dáng vẻ văn nhã cấm dục, lại nhớ tới con người khiến cô phát điên đêm qua, chậm rãi kéo chăn che mặt, nhịn không được thầm mỉm cười sung sướng.
Thẩm Hòa Ninh thầm kiềm chế vui vẻ, cắn đầu ngón tay, tỏ vẻ rầu rĩ đáp: “Nói lời phải giữ lấy lời, anh mà về trễ em sẽ không cho anh vào nhà nữa, tối anh tự ngủ 1 mình.”
Bạc Thời Dư ôm con nhộng nhỏ tinh nghịch vào lòng, vỗ vỗ nhẹ vào mông cô như trừng phạt, lại dịu dàng hôn lên mí mắt Thẩm Hỏa Ninh, xong xuôi mới thỏa mãn xoay xe lăn, rời đi, trước khi ra khỏi cửa không quên quay lại, quyến luyến nhìn cô thêm một chút.
Cô gái nhỏ quấn kín chăn, chỉ lộ ra nửa gương mặt, hai má ửng đỏ, đôi mắt rực rỡ, long lanh si mê nhìn anh.
Bạc Thời Dư không rõ tại sao, ngực anh quặn thắt, sự ngọt ngào và đau đớn đồng thời giằng xé trái tim, anh cúi đầu khẽ cười, tại sao lại không nỡ đến thế, còn chưa rời xa đã cảm thấy nhớ nhung.
Thẩm Hòa Ninh ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa mới chậm rãi rời giường, hí hửng chạy đến trước gương đắc ý ngắm nghía bản thân hồi lâu, thì bị tiếng điện thoại làm giật mình, có người quay lại sự việc đêm qua tại bệnh viện, đăng tải lên mạng. Tin tức cô và Bạc Thời Dư bị thương lập tức lan truyền trên mạng xã hội với tốc độ chóng mặt.
Bạn cùng phòng gọi đến, giọng điệu bàng hoàng, sợ hãi, lo lắng hỏi: “Ninh Bảo bà không sao chứ? Đừng dọa chị em. Mau mau báo cáo tình hình sức khỏe!!”
Thẩm Hóa Ninh rất muốn nói hiện tại cô không chỉ vô cùng khỏe mạnh, còn rất viên mãn. Cả người đang đắm chìm trong sự tình tứ đêm qua đến mức không thoát ra nổi.
Cô hắng giọng cố gắng giải thích tình huống một cách giản lược nhất, cuối cùng dặn dò bạn bè cứ yên tâm. Đúng lúc định cúp máy thì bạn cùng phòng như nhớ ra cái gì đó, vội vàng hét lên: “A! Đúng rồi, Ninh Bảo, người bà nhờ tôi giúp liên lạc, tôi tìm được rồi. Cam đoan có thứ bà muốn mua. Số điện thoại đã gửi bà rồi đó, bà cứ alo trực tiếp là được.”
Hai mắt Thẩm Hòa Ninh sáng lên, vui vẻ nói cảm ơn rồi mới cúp máy.
Năm nay tết âm lịch đến sớm, qua tết chính là sinh nhật Bạc Thời Dư. Cô nhìn trúng một chiếc bút máy đắt tiền, và hai chiếc khuy măng sét. Nhưng mà món đồ kia là hàng giới hạn, một năm nhà sản xuất tung ra số lượng rất ít, hàng bán tràn lan trên mạng lại không đáng tin cho lắm. Cho nên mới nhờ mấy cô bạn nhà giàu cùng phòng ký túc giá giới thiệu chỗ mua uy tín.
Người bán là đàn anh khóa trên, nói vừa hay có hai cặp khuy măng sét giống nhau lại đúng cái cô đang tìm mua, vì thế nhắn Thẩm Hòa Ninh đến xem tận mắt để chắc chắn.
Cô sảng khoái đồng ý, sau khi ăn sáng qua loa, lập tức thay quần áo, không quên trang điểm nhẹ nhàng, che đi vẻ mệt mỏi vì bị ai đó hành hạ cả đêm, tránh để người ngoài nhìn ra dấu vết.
Sau khi Thẩm Hòa Ninh rời đi tầm 2 tiếng, một chiếc Maybach dừng ở ngã tư đèn đỏ. Cách đó không xa là một cửa hàng tư nhân chuyên may trang phục cưới. Cửa hàng bày trí thanh lịch, tao nhã, rất dễ nhìn thấy. Sau tấm kính thủy tinh là ma nơ canh mặc một chiếc váy ren bằng lụa trắng. Tà váy mềm mại rủ xuống, tầng tầng lớp lớp vải mỏng đính đá quý lấp lánh. Ánh nắng nhè nhẹ từ bên ngoài, rọi vào ô cửa, phản chiếu lên cả bộ váy tỏa ra muôn vàn ánh sáng lấp lánh, rực rỡ.
Bạc Thời Dư tựa vào thành ghế, nghiêng đầu, chăm chú nhìn bộ lễ phục, mặc dù cách rất xa nhưng vô vàn tia sáng lung linh kia như phản chiếu trong đáy mắt anh.
Chính anh cũng không ý thức được bờ môi mình đang khẽ cong lên, anh cầm điện thoại, mở mật khẩu, chậm rãi áp camera về phía cửa kính ô tô, chụp lại chiếc áo cưới kia. Trong đầu mường tượng ra khung cảnh lễ đường rực rỡ ánh nắng vàng, cô gái nhỏ anh yêu nghiêng đầu mỉm cười với anh, khoác trên mình chiếc váy cưới tinh khôi.
Một giây sau xe khởi động, hình ảnh cô gái trong tà váy cưới tan biến vào hư không.
Bạc Thời Dư nắm chặt bàn tay.
Giọng điệu đều đều của Giang Nguyên truyền đến: “Anh Thời, người đã bắt được, chứng cứ đều trong tay ta, tất cả đã sẵn sàng chờ lệnh của anh.”
Cậu ta im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mắng: Lão khốn. Những năm này trong Hội đồng quản trị, anh đối xử với hắn không tệ. Lão ta ỷ vào bối phận cao cố tình làm xằng làm bậy, đúng là muốn gả con gái cho anh đến phát điên rồi. Anh Thời, lão dám có gan lên kế hoạch để đám du côn kia đâm anh bị thương, còn muốn phế tay anh. Còn bồi thêm một chậu nước bẩn lên người chúng ta. Định thừa dịp anh ốc không mang nổi mình ốc, tung tin đồn bôi nhọ thanh danh, hạ thấp uy tín của anh, dùng dư luận lan tràn những tin đồn thất thiệt về kiến thức và kỹ năng y khoa của anh. Mục đích của lão nhắm tới chắc chắn là hoàn toàn phá bỏ căn cơ của anh.”
“Mẹ nó. Nghĩ đến lại tức chết.” Giang Nguyên gắt lên: “May mà cô Thẩm kịp thời có mặt tại hiện trường, tạo nên yếu tố bất ngờ làm hỏng kế hoạch của lão, bằng không…”
Bạc Thời Dư nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: “Tôi mong thà cô ấy không có mặt ở đó.”
Anh tình nguyện gánh chịu tất cả. Những tổn thương, những âm mưu thù hận này anh sớm đã quen, nhưng Ninh Ninh… Anh không muốn những thứ bẩn thỉu kia vấn bẩn cô. Anh chỉ cần cô bình an, vô ưu, vô lo sống.
Giang Nguyên thoáng ngừng lại, có chút không hiểu quyết định của Bạc Thời Dư vào lúc này, cậu ta tưởng rằng anh Thời sẽ lập tức xử lý bọn chó má phiền toái kia, không ngờ rằng anh ấy lại muốn đến gặp mặt trực tiếp, người mẹ đã lâu không gặp.
Cậu ta không dám hỏi. Xe dừng lại trước một tòa biệt thự ở ngoại ô. Căn biệt thự cũ kỹ chìm trong màu xanh của cây cối rậm rạp do đã lâu không tu bổ, dọn dẹp.
Bạc Thời Dư không cho Giang Nguyên đi cùng, một mình điều khiển xe lăn tiến vào cửa lớn căn biệt thự.
Bên trong phòng ánh sáng u ám, dù là ban ngày lại không khác nào lúc chạng vạng tối. Một người phụ nữ trung niên yểu điệu, xinh đẹp, quấn áo choàng lông thú đắt tiền, thản nhiên ngồi trên sofa. Trên môi ngậm một điếu thuốc nghi ngút khói, giữa hàng lông mày là nét sắc sảo mặn mà, dù bị thời gian nghiệt ngã điểm lên nét già nua nhưng vẫn không che lấp được vẻ đẹp tuyệt sắc, cao quý.
Bà ngẩng đầu: “Mẹ con chúng ta muốn gặp mặt một lần quả thực chẳng dễ dàng.”
Bạc Thời Dư dừng lại trước cửa, không muốn tiếp tục tiến vào bên trong. Ánh nắng chiều nhợt nhạt xuyên qua khe cửa nặng nề, nhẹ nhàng đậu trên khuôn mặt dửng dưng của anh. Bạc Thời Dư cười nhạt, giọng điệu đầy chế nhạo: “Nếu không phải tay mẹ duỗi quá dài. Rước thêm phiền phức cho cuộc tranh tài của Ninh Ninh, chỉ để tôi và Ninh Ninh chia tay, còn không tiếc hợp tác với người ngoài muốn hủy hoại tôi, thậm chí kéo tôi xuống đài, tôi nghĩ lần gặp mặt này có khi còn muộn hơn một chút đấy.”
Bà thong thả nhả một ngụm khói: “Chậm thêm? Cụ thể?”
Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm bà ta hồi lâu, tay mân mê chiếc vòng bằng tóc đen trên cổ tay, tóc đen nổi bật trên nền da trắng nhợt nhạt cực kỳ chói mắt: “Đến lúc tôi cầu hôn Ninh Ninh. Cô ấy gả cho tôi. Ngày tổ chức hôn lễ tôi sẽ mời mẹ đến dự.”
Người phụ nữ bật cười lớn, cười đến không còn để ý hình tượng, chậm rãi đứng lên tiến về phía con trai. Ánh mắt dừng lại trên chiếc chân phải tàn phế, nhíu mày lo lắng nói: “Thời Dư, con trai ngoan của mẹ. Như con đã từng nói với ông, tâm lý kiểm soát của con so với mẹ đúng là đáng sợ hơn nhiều đó.”
“Sao vậy? Nhịn lâu như thế? Đột nhiên lại từ bỏ?” Bà ôn hòa nhìn con trai, nhưng thần sắc lại vô cùng tàn nhẫn, “Trước kia không phải điên cuồng tìm cách trốn tránh Thẩm Hòa Ninh à? Kết quả thì thế nào? Anh nhìn bản thân mình hiện tại xem. Chẳng phải là —”
Đáy mắt Bạc Thời Dư phủ một lớp băng mỏng. Trên môi, trên thân thể, tất cả những cảm xúc con người nhất của anh, toàn bộ dịu dàng ôn tồn nhất đều vì Thẩm Hòa Ninh.
Những ký ức ngọt ngào đêm qua vẫn đong đầy trong lý ức, từ từ lôi Bạc Thời Dư khỏi cái lạnh đang bủa vây.
Người trước mắt đột nhiên cúi xuống, nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt đầy mỉa mai, chằm chằm nhìn vào chiếc chân không còn cảm giác của con trai, tựa như khinh bỉ một thứ xấu xí, và vô dụng. Bà ta khẽ thì thầm: “Thời Dư, con bé đó đã nói với anh chưa? Rằng nó đã sớm biết, chân của anh tàn tật vì nó. Về thời gian, mẹ cũng không thể nói cụ thể cho anh được. Có điều bật mí một chút. Chính là 1 ngày trước khi con bé điên cuồng chạy đến khu vực thiên tai tìm anh, nói muốn trở thành người yêu của anh.”