Giang Hàn từ từ đứng lên, anh vứt giấy ăn vào thùng rác.
Lê Nhã Phù nói với anh:
- Cảm ơn anh, Giang tiên sinh.
- Không cần khách sáo.
- Sao anh tới đây thế? – Lê Nhã Phù hỏi Bạch Quân Diễm.
- Anh đi tìm em khắp nơi.
– Anh ta nhìn váy của cô rồi hỏi tiếp:
- Váy của em bị sao thế?
- Em vô tình vấp phải chân bàn, ly cà phê đổ văng vào giày của em.
Nhờ có Giang tiên sinh lau giúp em một chút.
Biểu hiện của Bạch Quân Diễm không thay đổi gì, anh ta khách sáo nói với Giang Hàn:
- Làm phiền Giang tiên sinh rồi.
Giang Hàn cũng khách khí đáp lại:
- Một cái nhấc tay thôi mà.
Bạch Quân Diễm rất tự nhiên đặt tay lên vai của Lê Nhã Phù, rồi anh ta bảo cô:
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi rời khỏi phòng hút thuốc, Lê Nhã Phù nói nhỏ với Bạch Quân Diễm:
- Em hơi mệt nên em muốn đi về chứ.
Bạch Quân Diễm cũng không hỏi nhiều:
- Được, để anh đưa em về.
- Không cần, em tự về được mà.
- Không vấn đề gì đâu, em cứ lên xe chờ anh trước, anh đi chào mọi người rồi anh ra chỗ em.
Lê Nhã Phù ở trên xe trong chốc lát đã thấy Bạch Quân Diễm quay trở lại, anh ta thật sự muốn đích thân đưa cô về à?
- Thật ra em tự đón xe rồi về được mà.
- Như thế sao được, anh dẫn em tới đây thì dĩ nhiên anh phải đưa em về tận nhà chứ.
Lê Nhã Phù cũng không cố nói về vấn đề này nữa, cô nói tiếp:
- Em lại khiến anh trễ nải công việc rồi.
- Không vấn đề gì đâu em.
Xe chạy từ từ trên đường, Lê Nhã Phù ngồi trên ghế mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Phản ứng vừa rồi của Giang Hàn khiến cô thấy rất nghi ngờ, cô có cảm giác anh chính là Lê Hướng Dương, nhưng một lúc sau lại thấy không có khả năng như vậy.
Cô thấy hơi mệt mỏi nên cũng chẳng có hứng thú trò chuyện với Bạch Quân Diễm.
- Em biết Giang Hàn à? – Đột nhiên Bạch Quân Diễm hỏi cô, giọng anh ta rất bình thản giống như anh ta cũng chỉ thuận miệng nên hỏi như vậy.
- Em không biết Giang tiên sinh, cũng mới chỉ gặp anh ta có hai lần.
Từ nhỏ Giang Hàn lớn lên ở nước ngoài, nên cũng ảnh hưởng một chút tính cách ga lăng của thanh niên nước ngoài.
Lê Nhã Phù quay đầu nhìn Bạch Quân Diễm, anh ta hơi cúi đầu, một tay anh ta đang mân mê chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
Có vẻ anh ta cảm nhận được ánh mắt của cô, nên anh ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.
- Sao vậy anh?
- Em biết rất nhiều về Giang tiên sinh?
- Hôm nay em mới gặp lại anh ta?
- Vậy sao em biết anh ta từ nhỏ sống ở nước ngoài, tính cách anh ta chịu ảnh hưởng của thanh niên nước ngoài? Em đoán vậy là anh ta vừa lau giày giúp em? Em cho rằng người khác giúp anh chăm sóc em thì anh nên cảm ơn chứ không phải là đi suy đoán động cơ của người ta.
Anh ta dừng ánh mắt của mình trên mặt cô mấy giây, rồi hỏi tiếp:
- Em rất có hảo cảm với anh ta sao?
- Anh thật biết nói đùa.
Em sắp đính hôn với anh, sao em có thể có hảo cảm với người đàn ông khác chứ.
Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ, tỏ ý mệt mỏi không muốn tiếp tục câu chuyện.
Bạch Quân Diễm thấy phản ứng của cô cũng không nói gì thêm.
Về tới nhà Lê Nhã Phù cũng không làm sao để ngủ được, thự sự cô thấy rất lo âu.
Cuối cùng Giang Hàn cũng không phải là Lê Hướng Dương.
Nếu anh là Lê Hướng Dương tại sao anh lại tỏ ra không quen cô? Có phải anh hận cô không? Anh hận cô năm đó đối xử quá đáng với anh, hận cô lạnh lùng với anh.
Còn nữa ngày đính hôn của cô và Bạch Quân Diễm ngày càng đến gần, cô phải lựa chọn thế nào đây?
Nghĩ tới nghĩ lui cô thấy rằng việc cần kíp là giải quyết lễ đính hôn giữa mình và Bạch Quân Diễm.
Trước mắt, cô không thấy anh ta có ý định chia tay với mình, mà bản thân cô thì càng ngày càng muốn hủy lễ đính hôn này bởi vì Tô Cẩm Tuyết và Giang Hàn đã xuất hiện.
Ban đầu, cô cố tình tiếp cận Bạch Quân Diễm là vì mẹ kế muốn vậy, thật ra cô cũng từng hi vọng nếu mình nên đôi với anh ta được thì đó cũng là chuyện tốt dù sao anh ta cũng là thiên chi kiêu tử, bao người ngưỡng mộ.
Nhưng sau khi cô biết chuyện mối tình đầu của anh ta, nhất là lại thấy những thứ anh ta tự tay vẽ cho mối tình đầu, cô đã tự hiểu rằng trong lòng anh ta mãi mãi chỉ có hình ảnh người phụ nữ đó, cô không có ý nghĩa gì với anh ta, cô còn xếp sau cả những lợi ích mà anh ta quan tâm.
Cho nên khi cả hai bên nhau đều rất tỉnh táo vì ai cũng hiểu rõ thứ mình muốn là gì.
Hơn nữa, cô càng ngày càng hay mơ tới Lê Hướng Dương cho nên cô càng bài xích chuyện kết hôn với Bạch Quân Diễm.
Cô rất muốn chia tay, cô không muốn tiếp tục.
Cô cũng biết rõ rằng mình nợ Trình gia, những gì cô có bây giờ là nhờ Trình gia.
Nhưng cô thật sự không muốn gán chính mình vào món nợ này.
Cô lý trí vì cô hiểu rằng chuyện giữa mình và Bạch Quân Diễm không đơn thuần là chuyện của hai người, hai gia đình, hai công ty mà nó còn dính dấp tới rất nhiều lợi ích khác.
Nếu như lời chưa tay do cô đề ra thì cô sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả mà cô lại hiểu rõ mình chưa đủ năng lực để gánh tất cả những điều đó, cho nên mỗi lần cô muốn chia tay cô đều bị lý trí kéo về thực tại.
Cô không muốn đính hôn với Bạch Quân Diễm là sự thật nhưng chuyện hủy bỏ lễ đính hôn không phải là điều cô có thể tự quyết định.
Cô không biết Bạch Quân Diễm nghĩ gì nhưng cô không hiểu là anh ta biết rõ mình còn tình cảm với Tô Cẩm Tuyết cớ sao lại vẫn muốn cùng cô đính hôn.
Nếu không hủy bỏ buổi đính hôn vậy thì lễ cưới sẽ diễn ra sao? Nếu cô không thể chủ động chia tay thì những chuyện này bao giờ mới chịu kết thúc?
Lê Nhã Phù từ từ ngồi dậy, cô đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, cách này có thể giúp cô kết thúc với Bạch Quân Diễm.
Cô nhớ tới lần trước cô thấy Bạch Quân Diễm gửi tin nhắn trong bữa ăn.
Cô biết rõ anh ta nói chuyện với Tô Cẩm Tuyết.
Nếu như bây giờ cô có thể tìm thấy đoạn tin nhắn đó và cho tất cả mọi người thấy, thì với tư cách là vị hôn thê cô có thể quang minh chính đại kết thúc mối tình này.
Dù gì người mắc sai lầm cũng là Bạch Quân Diễm nên hậu quả có ra sao anh ta cũng phải tự mình gánh vác.
Nhưng cô lại không thể trắng trợn lấy điện thoại của anh ta rồi lấy đoạn tin nhắn đó.
Mặc dù vậy nhưng cũng không phải không có cách.
Nếu cô theo dõi anh ta chắc cô sẽ thu thập được chút bằng chứng nào đó.
Lê Nhã Phù đi thuê một chiếc xe, mấy ngày liên tiếp cô đều đi theo dõi Bạch Quân Diễm.
Nhưng cô vẫn chưa thu được thành quả gì, anh ta sống rất quy củ, tan việc rồi về nhà không hề gặp mặt Tô Cẩm Tuyết.
Khi chỉ còn cách ngày đính hôn có 3 hôm thì cô nhận được điện thoại của Bạch Quân Diễm.
Anh ta hẹn cô ra ngoài ăn cơm, vừa hay hôm đó là thứ bảy, anh ta rảnh rỗi nên theo thói quen thì gọi cô ra ngoài ăn cơm.
Tại một nhà hàng mới mở.
Tài xế đưa cô tới nhà hàng thì anh ta đã ngồi ở đó chờ cô.
Lê Nhã Phù ngồi đối diện anh ta:
- Sao hôm nay anh lại gọi em ra ngoài thế?
- Em rất thích món cá chình nướng phải không? Món đó ở nhà hàng này rất là ngon.
Anh còn có tâm tình đưa cô đi ăn cá chình nướng? Anh ta không tính chia tay thật à? Cô mang theo tâm tình phức tạp mà ăn cơm với anh ta, khi hai người từ nhà hàng đi ra, anh ta nói với cô:
- Anh sẽ bảo Trương Sách đưa em về nhé.
Anh còn có việc nên giờ phải đi gặp người ta.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi từ chối:
- Không cần vừa hay ở đây có trung tâm thương mại, em sẽ tìm bạn rồi đi dạo ở đó.
Vừa rồi em ăn hơi nhiều nên giờ muốn đi lại một chút cho tiêu cơm.
- Vậy cũng được, nếu em đi mệt rồi thì gọi Trương Sách để cậu ta đưa em về.
Trung tâm thương mại cách đó không xa, đi bộ khoảng hai trăm mét là tới.
Nhưng đi tới một ngã rẽ cô liền quẹo vào đó, cô đứng lấp trong ngõ đó để quan sát Bạch Quân Diễm.
Cô thấy anh ta nhận chìa khóa xe từ Trương Sách, tự mình lái xe đi, không phải anh ta vừa bảo là đợi người tới đón sao? Đường đường là một Tổng gián đốc sao anh ta phải tự mình lái xe đi giải quyết công việc.
Khoảng thời gian này cô luôn theo dõi anh ta mà không phát hiện được điều gì bất thường.
Bây giờ ngày đính hôn tới gần có cơ hội này cô cũng muốn thử một chút, cho nên cô vẫy một chiếc taxi để đuổi theo anh ta.
Cũng may trên đường xe lưu thông khá là dễ dàng, chiếc taxi cô ngồi không nhanh không chậm bám theo đằng sau, anh ta không hề phát hiện ra mình bị theo dõi.
Cô đi theo anh ta tới quảng trường Văn hóa.
Anh ta đậu xe rồi đi thẳng vào quảng trường, cô nghi ngờ anh ta có chuyện gì đó bí mật nên mới hẹn gặp người kia ở đây.
Cô trả tiền xe rồi bám theo anh ta đi vào trong quảng trường.
Anh ta đi rất chậm, không có dáng vẻ là đi bàn luận công chuyện quan trọng mà giống như đang đi tản bộ hơn.
Anh ta đi tới một toàn mà ở trên nóc có một bức tượng bằng sắt, gần đó ở trong góc có đặt một cái ghế nên anh ta tiến tới đó ngồi xuống, mắt nhìn về bức tường leo núi cách đó không xa.
Trên nóc nhà cạnh bức tường leo núi có một cái cối xay gió to đang được sửa chữa.
Lê Nhã Phù đứng nấp sau một bức tượng khỏa thân nhìn về phía anh ta, bức tượng vừa vặn che chắn cho cô.
Tại sao anh ta lại biết nơi này và đến đây? Người như anh ta đáng lẽ phải tranh thủ từng giây từng phút để kiếm tiền với tính toán đường đi nước bước, cho dù hôm nay là ngày nghỉ anh ta cũng chẳng rảnh rỗi đến mức muốn tới đây chỉ để hóng gió hay đi dạo.
Chỗ này kề cận với đường Hoài Nam.
Trước đây đã mấy lần cô thấy Trương Sách bảo là ông chủ đi tới đường Hoài Nam để giải quyết công việc.
Quanh đây đều là khu chung cư, không có địa điểm phù hợp để bàn bạc công việc, vậy rốt cuộc anh ta muốn làm gì ở đây?
Cô bỗng nhiên nhớ ra, gần đây có một trường Trung học tên là Đức Dục.
Đây là trường cấp hai điểm của Lạc thành.
Hồi đó anh ta không học trường dân lập dành cho tầng lớp thượng lưu mà học tại trường Đức Dục.
Bởi vì anh ta học chuyên Lý mà Đức Dục chính là trường cấp hai có chuyên môn đào tạo môn Lý mạnh nhất Lạc thành.
Anh ta gặp Tô Cẩm Tuyết vào những năm tháng học tại trường Đức Dục.
Hai người đó vừa là bạn học vừa là người yêu của nhau.
Chỗ này vừa hay gần trường Đức Dục, hơn nữa cũng là một địa điểm vô cùng lý tưởng để hẹn hò.
Chắc chắn anh ta không chỉ tới đây một lần, anh ta đã từng cùng Tô Cẩm Tuyết hẹn hò tại nơi này.
Cho nên khi tới đây anh ta sẽ vừa di vừa hỏi tưởng lại ký ức ngày xưa? Mỗi thứ bảy anh ta đều mời cô ra ngoài ăn cơm, có phải sau bữa cơm anh ta đều sẽ tới đây? Hoặc cũng có thể nói rằng chuyện mời bạn gái ăn cơm vào thứ bảy cũng là thói quen anh ta có từ thời hẹn hò với Tô Cẩm Tuyết và kéo dài tới tận bây giờ?
Anh ta ngồi ở đó nửa tiếng rồi mà vẫn chưa có vẻ gì muốn đi, cô đứng đến tê rần chân, vừa hay cạnh đó cũng có một quán cà phê, cô lặng lẽ đi vào quán.
Trong quán cô chọn vị trí trên tầng hai cạnh cửa sổ, ngồi ở đây cô có thể thấy rõ ràng Bạch Quân Diễm.
Nếu đây là chốn hẹn hò quen thuộc của hai bọn họ mà giờ đây Tô Cẩm Tuyết đã trở lại thì chẳng có lý nào họ lại không hẹn gặp mặt tại đây.
Lê Nhã Phù gọi một ly cà phê, dù sao giờ cô cũng có nhiều thời gian nên cô sẵn sàng ngồi đây chờ bọn họ.
Nhưng đợi mãi cô vẫn chỉ thấy Bạch Quân Diễm ngồi ở đó một mình, anh ta say sưa nhìn bức tường leo núi ở phía trước.
Dần dần cô bắt đầu thấy sốt ruột, không lẽ cô đoán sai rồi, anh ta không hề hẹn gặp Tô Cẩm Tuyết tại đây? Lần này cô lại tốn công vô ích rồi sao? Cô đợi mãi vẫn chỉ thấy anh ta, đến lúc cô trả tiền chuẩn bị đi khỏi đó không ngờ cô lại thấy một bóng hình quen thuộc.
Người đang đi tới là Tô Cẩm Tuyết.
Cô cười một tiếng, xem ra cô đã suy luận đúng.
Tô Cẩm Tuyết thực sự kinh ngạc khi nhìn thấy Bạch Quân Diễm tại chỗ này.
Giống như có thần giao cách cảm anh ta cũng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc nên theo bản năng nhìn về phía Tô Cẩm Tuyết.
Thấy người yêu cũ anh ta cũng không có khiếp sợ hay bất ngờ mà lại thấy hoang mang, không biết là mình thực sự thấy hay đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Cho tới khi anh ta khẳng định được người trước mặt chính là Tô Cẩm Tuyết, anh ta nhíu mày, dù đã nhiều năm lăn lộn nơi thường trường cũng không khiến anh ta giấu được vẻ hoảng hốt chợt lóe lên.
Có vẻ anh ta chưa ý thức được hai bàn tay vốn đang để trên đầu gối của mình giờ đã siết chặt.
Lê Nhã Phù biết rõ giữa hai người họ chưa dứt tình, nếu không sao có tâm ý tương thông cùng xuất hiện tại nơi này? Họ gặp lại nhau tại nơi đã từng điểm hẹn ước tình yêu, từ biểu cảm của hai người có thể chắc chắn cuộc gặp này thấm đẫm tình cảm đã bị chôn giấu bao năm qua.
Với tư cách là hôn thê có phải cô có đủ lý do cho rằng họ đang hẹn hò sau lưng mình? Dẫu sao việc hai người họ không hẹn mà gặp tại nơi này đã khiến người ngoài dấy lên hoài nghi về tình cảm giữa hai người họ, về tình cảm của Bạch Quân Diễm với người vợ sắp cưới là cô đây.
Một người đàn ông có hôn ước trên người lại đi tới nơi hẹn hò với người yêu cũ rồi gặp mối tình đầu của mình tại đó.
Không chỉ vậy hôn thê của anh ta lại biết rõ chuyện này, như vậy người mắc sai lầm là Bạch Quân Diễm, tất cả những hậu quả sau cuộc chia tay này sẽ là do anh ta gánh vác.
Đã thế cô cũng có thể thoải mái nhẹ nhàng rời khỏi cuộc tình giả tạo này rồi.
.