Mọi người đang nói chuyện với nhau, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ vang lên, tất cả đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào thì thấy Bạch Quân Diễm đang đứng ở cửa với vẻ mặt thành tâm xin lỗi.
Anh ta nói:
- Tôi không quấy rầy các vị chứ?
Mặc dù chuyện Lê Nhã Phù bị thương dù ít dù nhiều cũng đều liên quan tới người phụ nữ của anh ta nhưng do tất cả đều là người làm ăn nên vấn đề giữ thể diện cho nhau bắt buộc phải có.
Do vậy Lê Bân vẫn khách sáo chào hỏi anh ta:
- Quân Diễm, sao cháu tới sớm thế?
Bạch Quân Diễm đi vào phòng:
- Cháu muốn đến xem Nhã Phù đã đỡ hơn chưa.
– Anh ta nhìn về phía Giang Hàn hỏi dò:
- Tại sao Giang tiên sinh cũng ở đây thế?
Lê Bân hỏi anh ta:
- Cháu cũng biết Giang Hàn à?
- Cũng coi là có quen biết, cháu từng gặp qua Giang tiên sinh mấy lần rồi.
- Vậy thì thật là đúng dịp.
– Lê Bân nói tiếp:
- Giang Hàn là anh trai của Nhã Phù, là đứa trẻ được mẹ con bé nhận nuôi.
Thật ra, đêm qua khi bị đuổi ra khỏi phòng bệnh Bạch Quân Diễm đã đứng lại nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa Lê Nhã Phù và Giang Hàn, quá trình nhận thân giữa hai anh em được anh ta nghe không sót chữ nào.
Anh ta nhìn về phía Nhã Phù rồi lại nhìn về phía Giang Hàn:
- Thì ra là như vậy, vậy sao lúc trước Giang tiên sinh đã gặp lại Nhã Phù nhưng anh lại không nhắc gì về chuyện này thế?
Lê Nhã Phù đáp lời:
- Gần đây tôi và anh ấy mới nhận biết nhau, bởi vì so với trước kia anh ấy đã thay đổi rất nhiều, cho nên lúc mới gặp lại chúng tôi đã không nhận ra nhau.
- Phải vậy không? – Bạch Quân Diễm bật cười một tiếng:
- Em không nhận ra Giang tiên sinh nhưng không lẽ Giang tiên sinh cũng không nhận ra em, chẳng lẽ so với trước kia em cũng thay đổi rất nhiều?
Lê Nhã Phù cảm thấy Bạch Quân Diễm đang quản quá nhiều chuyện, việc hai anh em cô nhận nhau đâu có liên can gì tới anh ta.
Lê Bân nghe hai người đối đáp nhau như vậy thì hỏi:
- Lúc trước hai đứa đã từng gặp nhau à?
Lê Nhã Phù đang định trả lời ba mình thì Giang Hàn đã lên tiếng trước:
- Thật ra lúc cháu và Nhã Phù chia cách nhau có tồn tại một chút hiểu lầm giữa hai anh em cho nên khi cháu gặp lại em ấy cháu đã không dám tùy tiện nhận thân.
Nhưng bây giờ do Nhã Phù bị thương nên cháu và em ấy đã giải quyết được hiểu lầm.
– Giang Hàn nhìn về phía Bạch Quân Diễm rồi mới nói tiếp:
- Nhắc tới chuyện này tôi và Nhã Phù phải có lời cảm ơn Bạch tổng.
Bạch Quân Diễm: "..."
Bạch Quân Diễm điều chỉnh lại biểu hiện của mình, anh ta nói với Nhã Phù:
- Dù nói thế nào đi chăng nữa thì cũng chúc mừng em có thêm một người anh trai.
- Cám ơn anh.
– Nhã Phù khách sao đáp lời anh ta.
- Gần đây chuyện ở Tập đoàn không khiến anh bận rộn à? Ở đây cũng chẳng có việc gì nên anh không cần tới đây đâu.
Gần đây, thật sự Tập đoàn của anh ta có rất nhiều việc cần phải giải quyết, nhưng những việc đó dù sao cũng là chuyện riêng của anh ta, mà những chuyện đó lại ít nhiều cũng dính dáng tới Lê Nhã Phù, cho nên cô cũng biết anh ta bận rộn thế nào.
Nhưng giờ cô lại tỏ vẻ không biết gì mà hỏi anh ta không bận hay sao, thực chất ý của cô là hạ lệnh trục khách với anh ta, tất nhiên cô cũng chưa từng nghĩ anh ta lại chăm tới bệnh viện như thế.
Anh ta chợt nhớ về thái độ của cô khi nói chuyện với anh ta vào tối hôm qua, cô thấy anh ta phiền nên muốn đuổi anh ta.
Thậm chí lúc cô xua đuổi anh ta cô còn không chịu nhìn anh ta lâu một chút.
Bạch Quân Diễm khẽ xoa cằm, anh ta nhìn xuống đất để che giấu nỗi niềm ưu tư trong đáy mắt.
Dù vậy anh ta vẫn cố giữ giọng mình sao cho có vẻ anh ta đang rất bình tĩnh:
- Đúng là không còn sớm nữa, tôi phải đến công ty đây.
Thấy Bạch Quân Diễm chịu ra về, Nhã Phù cũng nói luôn với ba và mẹ kế:
- Ba mẹ cũng về luôn đi ạ, con ở đây với anh trai là được rồi.
Lê Bân nói:
- Anh trai của con, Tiểu Hàn cũng có việc phải làm mà.
Giang Hàn đáp lời ông ấy:
- Gần đây cháu không bận lắm, cháu sẽ ở lại đây chăm sóc cho Nhã Phù.
- Được rồi, hai anh em nó thật vất vả mới nhận lại nhau, chúng ta để cho bọn trẻ có điều kiện ôn một chút chuyện cũ.
– Trình Bình Bình nói xong thì ngay lập tức bà ta kéo Lê Bân đi về phía cửa.
Cuối cùng phòng bệnh cũng được yên tĩnh, tới lúc này Nhã Phù mới ăn nốt cái bánh bao.
- Anh ăn sáng chưa? – Nhã Phù hỏi Giang Hàn.
- Anh ăn rồi.
Trong túi vẫn còn một túi sữa đậu nành nóng, Giang Hàn cắm ống hút vào rồi đưa túi sữa cho em gái.
Nhã Phù vui vẻ uống sữa được anh trai đưa cho:
- Chuyện Bạch Quân Diễm bị lộ video là do anh làm à?
- Ừ.
– Giang Hàn liếc nhìn cô, anh giữ im lặng trong chốc lát rồi thàn nhiên thừa nhận.
- Chuyện mẹ kế của em bị ăn hai phát tát cũng là anh cho người làm à?
Anh đi lấy một cái ghế tựa có sẵn trong phòng bệnh rồi ngồi xuống đó.
Xong xuôi anh mới dứt khoát thừa nhận:
- Ừ.
Nhìn thái độ của anh cô biết rằng mọi chuyện đã diễn ra trong buổi lễ đính hôn của cô anh đều biết hết.
Thậm chí anh còn biết chuyện cô bị mẹ kế đánh.
Ban đầu cô còn cảm thấy những chuyện đó thật kì lạ nhưng giờ, sau khi anh thừa nhận là mình là Lê Hướng Dương thì cô biết rằng những chuyện kỳ lạ đó chắc chắn đều là do anh làm.
Dù khi anh là Giang Hàn hay khi anh chỉ là Lê Hướng Dương, anh đều không bao giờ cho phép kẻ khác khi dễ cô.
Lê Nhã Phù gật đầu một cái, cô không hề có suy nghĩ sẽ trách cứ anh hay phàn nàn điều gì:
- Vậy em sẽ thay anh giữ bí mật mọi chuyện, nếu không nhỡ lộ ra ngoài sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Giang Hàn lại nói rằng:
- Nếu anh dám làm anh sẽ không sợ nó có hậu quả gì hay không.
Giọng của anh rất bĩnh tĩnh giống như anh chỉ đang kể lại một câu chuyện nào đó.
- Bây giờ anh thật lợi hại.
- Anh vẫn luôn rất lợi hại mà.
Thấy cô không đáp lời mình, Giang Hàn trầm mặc một lúc rồi mới dò hỏi:
- Có phải em đang nghĩ anh là người xấu hay không?
Nhã Phù lắc đầu tỏ ý phủ nhận lời anh, cô nói:
- Em không hề nghĩ vậy, chẳng qua em đang nghĩ hóa ra anh rất tự tin và em rất thích anh với thái độ tự tin của bây giờ.
Bên ngoài lại vọng vào hai tiếng gõ cửa, Lê Nhã Phù ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, cô thấy một người đàn ông, quần áo trên người anh ta đều là màu đen.
Phong cách của anh ta giống với người của võ quán thời dân quốc, áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, quần dài cũng màu đen.
Dĩ nhiên điểm quái dị nhất là của anh ta không phải là do bộ quần áo anh ta đang mặc mà là ở trên mặt anh ta.
Một nửa mặt của anh ta hình như từng bị bỏng nặng, vết sẹo bỏng xấu xí ấy chiếm cứ phân nửa khuôn mặt anh ta, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ thấy mặt anh ta thật kinh khủng.
- Có phải anh đã vào nhầm phòng rồi hay không? – Lê Nhã Phù hỏi anh ta.
Anh ta vẫn cứ đi vào phòng, cô cảm thấy hơi sợ, nhưng cô lại thấy Giang Hàn nói:
- Không cần sợ, anh ta là phụ tá của anh.
Tên của anh ta là A Nhất.
Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm, A Nhất – người khiến ai ai nhìn thấy anh ta cũng sẽ thấy sợ hãi lại rất có thái độ rất tôn kính với Giang Hàn.
Anh ta đi tới bên cạnh Giang Hàn, cúi người chào anh rồi nói:
- Giang tổng.
Giang Hàn gật đầu một cái, anh đưa tay về phía A Nhất.
A Nhất đang xách một cái cặp táp, anh ta mở cặp, lấy ra một văn kiện.
Giang Hàn nhận lấy văn kiện anh ta đưa và bắt đầu xem văn kiện.
Anh vừa xem văn kiện vừa hỏi A Nhất:
- Chi nhánh Osukei ở Việt thành tháng này có tổng doanh thu là bao nhiêu?
- 53727 vạn tệ.
- Tiệm nào có doanh thu kém nhất?
- Osukei KTV Minh An Đường thua lỗ 625600 tệ, còn hội sở Osukei ở quảng trường HT thua lỗ 621 nghìn tệ, giá cả của hai tiệm này không chênh nhau quá nhiều.
- Ở Minh An Đường đã đóng cửa tiệm nào?
- Đóng cửa tiệm ở quảng trường HT chứ?
- Không cần để ý mấy cửa tiệm bên đó.
Công ty mới bắt đầu khai thác ở khu vực đấy nên doanh thu kém là chuyện bình thường.
Chờ sau này bến tàu điện ở đó được mở cửa, chắc chắn lượng người đến đó sẽ tăng cao.
- Giang tổng, ngài có muốn ra một thông báo cá nhân về việc đóng cửa tiệm không?
- Không cần.
Anh đi thông báo với Giám đốc phòng Kinh doanh một tiếng, những chuyện còn lại để bọn họ tự xử lý là được.
Giang Hàn tiếp tục lật xem tệp văn kiện, anh thấy một tấm biên lai, chân mày anh hơi nhăn lại, anh hỏi A Nhất:
- Công xưởng Bạch Dương vẫn chưa trả tiền à?
- Người phụ trách bên đó vẫn một mực nói rằng không có tiền để trả.
- Chuyện này không được tốt lắm, ngày hoàn tiền đã qua rất lâu rồi, anh nghĩ biện pháp để bắt bọn chúng sớm trả tiền đi.
A Nhất gật đầu:
- Tôi sẽ trực tiếp xử lý chuyện này.
Lê Nhã Phù vẫn nằm trên giường, cô lẳng lặng nhìn anh xử lý công việc.
Lúc phải làm việc nét mặt của anh trở nên rất nghiêm cẩn, thời điểm phải đưa ra quyết định anh rất dứt khoát.
Giờ anh trở nên thật tài giỏi, anh không còn như năm đó vì mấy trăm đồng mà cam chịu đứng yên cho người ta đánh, anh không còn là Lê Hướng Dương, trên người lúc nào cũng đầy vết lấm lem do dầu máy dính vào.
- Còn có..
Giang Hàn đột ngột lên tiếng.
Ngay tức khắc A Nhất thể hiện trạng thái tập trung, sẵn sàng chờ anh giao việc:
- Giang tổng, mời nói.
- Anh giúp tôi mua ít táo.
A Nhất nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng anh ta cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu một cái rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lát sau anh ta trở lại phòng bệnh với một túi táo.
Giang Hàn đưa tệp văn kiện cho anh ta:
- Chỗ nào cần tôi ký tên tôi đều ký cả rồi, anh cầm lấy, mang về công ty đi.
A Nhất lại hỏi:
- Giang tổng, bao giờ ngài sẽ về công ty?
- Đợi qua một thời gian ngắn nữa đi, chờ em gái tôi khỏe lên đã.
A Nhất nhận tập văn kiện rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Giang Hàn hỏi Nhã Phù:
- Em có muốn ăn táo không?
Lê Nhã Phù gật đầu.
Anh cầm một trái táo lên, giúp cô gọt vỏ táo.
Lê Nhã Phù rất thích ăn táo.
Sau khi nhà cô chuyển nhà, mẹ cô không còn công việc cố định, kinh tế trong nhà nhanh chóng trở nên eo hẹp, dù chỉ là loại trái cây phổ biến như táo cô cũng không có điều kiện được ăn thường xuyên như trước.
Dù khó khăn nhưng Lê Hướng Dương vẫn luôn đề dành tiền mua táo cho cô.
Trước khi cô đi học về, anh gọt sẵn táo để vào trong khay, anh làm vậy để cô nghĩ rằng người mua táo và gọt táo cho cô là mẹ.
Sau đó, có một lần, cô được tan học sớm khi về tới nhà cô thấy anh đang ngồi ở bàn ăn chăm chú gọt táo cho mình.
Gọt xong anh không vứt vỏ đi mà lại nhặt chúng để ăn.
Thời điểm anh đang ăn vỏ táo đã bị cô bắt gặp, cô còn nhớ rõ lúc ấy anh nhìn cô bằng ánh mắt vừa lúng túng lại vừa bối rối.
Giang Hàn gọt táo xong thì đưa cho em gái, Nhã Phù kéo cổ anh lại gần mình, đưa trái táo đến bên miệng anh rồi bảo:
- Anh ăn đi.
- Anh gọt cho em ăn mà.
- Anh là anh, anh ăn trước đi.
Anh không có cách nào đành phải cắn một miếng.
Đợi anh cắn xong cô mới lấy lại quả táo, lúc cô chuẩn bị cắn một miếng thì anh lại giữ tay cô.
- Sao thế anh? – Cô hỏi anh.
- Anh ăn rồi.
- Dù anh ăn rồi thì sao em lại không thể ăn?
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh.
Cô cắn một miếng thật to ở bên cạnh vết cắn của anh.
Cô từng chê anh bẩn, chê anh có mùi khó chịu.
Cô đã từng không hiểu chuyện, từng tỏ ý không chịu ngồi chung bàn ăn với anh, giờ nghĩ lại cô thấy mình khi đó thật đáng ghét.
Anh sững sờ khi thấy hành động của cô, mãi một lúc sau anh mới nói:
- Em đã thay đổi rất nhiều.
- Ai rồi cũng sẽ trưởng thành.
Anh cúi đầu, chớp chớp mắt và nói:
- Rất tốt.
Cô ăn xong trái táo thì vừa hay y ta vào phòng cắm kim truyền nước biển cho cô.
Giang Hàn ngồi yên lặng ở bên cạnh trông cô, Nhã Phù nói với anh:
- Nếu anh bận thì anh cứ về công ty trước đi, em ở đây có hộ lý chăm sóc cho em.
- Tạm thời ở công ty không có chuyện gì không có anh thì không thể xử lý.
- Em bây giờ không có nhà để về.
– Cô cảm thán.
- Anh biết, em vẫn chưa tìm được nhà à?
- Em đã tìm được một căn nhà khá tốt nhưng anh thấy đấy có vẻ bát tự của em không hợp với căn nhà.
Em còn chưa kịp chuyển vào ở chính thức thì đã gặp tai nạn đổ máu.
- Anh đã nói rồi, anh sẽ không để em phải chịu vết thương này một cách oan uổng đâu.
Cố biết điều này, nhưng đây không phải ý cô muốn nhắc đến.
- Thật ra, em muốn sau khi em ra viện, em có thể tới chỗ anh ở được không?
Anh nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi:
- Em chắc chắn?
Cô rất sợ anh sẽ từ chối đề nghị của mình, bởi vì trong quá khứ cô đã để lại cho anh ấn tượng mình là đứa con gái mắc bệnh công chúa, là một người rất khó để chung sống cùng nhà.
Cô rất muốn nói cho anh biết rằng giờ cô đã trở thành một người biết điều, nhưng không ngờ anh đã lên tiếng trước khi cô mở miệng đính chính:
- Được.
Anh trả lời dứt khoát khiến cô vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Thật may mắn, cuối cùng chuyện cô mong ngóng bao lâu nay đã thành sự thật.
Hiện giờ cô thấy rất vui.
* * *
Chủ tịch Tập đoàn Vạn Hào đang ở trong phòng làm việc.
Khi Trương Sách bước vào phòng thì Bạch Quân Diễm đang xử lý văn kiện.
Anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi luôn trợ lý của mình là:
- Có chuyện gì?
- Tô tiểu thư muốn gặp ngài?
Bạch Quân Diễm dừng công việc của mình, anh ta trầm mặc một lúc rồi mới đáp:
- Để cho cô ấy vào đây đi.
Trương Sách rời khỏi phòng làm việc.
Lát sau Tô Cẩm Tuyết đã đi vào phòng.
Trong lúc đó Bạch Quân Diễm vẫn bận rộn với công việc của mình, anh ta không hề ngẩng đầu lên.
- Đối với chuyện của Lê tiểu thư em thật sự rất xin lỗi.
- Việc cần phải nói lời xin lỗi với người bị hại em không cần nói với anh.
- Anh yên tâm em nhất định sẽ tới gặp trực tiếp Lê tiểu thư và chân thành xin lỗi cô ấy.
Bạch Quân Diễm dừng việc đang làm lại, nghỉ một chút rồi anh ta nói:
- Mấy cửa hàng mà trước đây anh chuyển giao cho em anh đều thu hồi lại rồi.
Cho nên từ nay em không cần xen vào chuyện nội bộ của mấy cửa hàng đó nữa.
- Em biết rồi, là do em sơ sót, em không có gì để thanh minh.
- Nếu không còn gì cần nói nữa thì em ra ngoài đi, anh còn có chuyện phải làm.
Nhưng Tô Cẩm Tuyết lại không đi ra ngoài, cô ta bước đến, ngồi bên cạnh Bạch Quân Diễm, cô ta vòng tay ôm eo anh ta.
Bạch Quân Diễm nhíu mày, anh ta muốn đẩy Tô Cẩm Tuyết ra xa nhưng cô ta lại cố chấp ôm chặt hơn.
- Em xin lỗi, em thật lòng muốn giúp anh san sẻ gánh nặng, nhưng không ngờ chuyện tới tay em lại thành ra như vây giờ.
Anh ta cúi đầu nhìn người yêu của mình, chỗ cô ta dựa vào anh ta cảm nhận được sự ướt át, anh ta biết rằng Tô Cẩm Tuyết đang khóc nên anh ta đành phải dừng dộng tác đẩy cô ta ra xa.
Một lát sau cô ta lại nói:
- Em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, không lẽ em thật sự không xứng ở cạnh anh? Nhìn mọi chuyện đã xảy ra giống như một lời cảnh báo vậy, em cứ ở cạnh anh thì sẽ khiến anh gặp phải những chuyện không đâu.
Mặc dù những chuyện đó không phải do em làm nhưng em thật sự rất xin lỗi anh.
.