Một giờ trước, Thẩm Hà và Dư Hoan ngồi trong xe thương lượng việc tái hôn, một giờ sau, hai người đánh nhau, khiến xe bị lật, còn lật vài vòng.
Trên mặt đất, máu chảy thành sông.
Thẩm Hà thở thoi thóp nằm giữa vũng máu, cười với Dư Hoan: "Cho em thêm một cơ hội.
Tái hôn không?"
"Cụ nội nhà anh..." Dư Hoan tức đến mức phun ra một búng máu: "Chó chết."
"Xem ra là không muốn." Thẩm Hà yếu ớt chớp chớp mắt, bắt lấy tay cậu: "Vậy cùng nhau xuống địa ngục thôi."
Dư Hoan muốn khóc cũng không được: "Đệt mợ, anh là một tên điên!"
Cậu muốn rút bàn tay bị anh nắm chặt, nhưng đối phương không có ý định buông ra, tay anh như vòng sắt, gắt gao khóa chặt cậu.
Thẩm Hà mỉm cười đầy mờ ám: "Em nên biết từ khi mới gả cho tôi."
Dư Hoan tức đến đau thắt cả ngực: "Anh tra tấn tôi bảy năm chưa đủ sao?"
Thẩm Hà cắn răng: "Em có thể trả hết chỗ nợ em nợ anh chỉ với bảy năm? Nói cho em biết, Dư Hoan, kiếp này em không trả được, kiếp sau anh sẽ không buông tha em."
Thẩm Hà hút thuốc, trong tay còn có chiếc bật lửa được cầm trước khi bị lật xe.
Ngay bên cạnh bọn họ là xăng, chỉ cần anh bật lửa, cả hai đều phải chết ở chỗ này.
Giọng Dư Hoan run lên: "Tên điên Thẩm...!Đầu tiên đừng nói gì cả...!Anh ném bật lửa trước đã...!Bây giờ trên mặt đất toàn là xăng..."
Cậu hiểu rất rõ Thẩm Hà là kiểu người nào.
Anh là một tên điên, tên điên với nỗi chấp niệm sâu sắc trong lòng, nếu anh muốn cùng cậu đồng quy vô tận, chắc chắn anh sẽ làm được.
Thẩm Hà bật lửa, ánh mắt thâm sâu đáng sợ: "Đồng ý với anh, tái hôn."
"Tôi đồng ý! Bố khỉ, tôi đồng ý là được chứ gì?!" Dư Hoan bị dọa, nghẹn ngào khóc nức nở, trông cực kỳ đáng thương: "Tôi cầu xin anh...!Cầu xin anh đừng làm vậy..."
Thẩm Hà: "Tôi là ai?"
Dư Hoan: "Anh là Thẩm Hà."
Thẩm Hà: "Đáp sai rồi."
Ngay lúc nghe thấy ba chữ này, Dư Hoan hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhìn bật lửa trong tay Thẩm Hà, cậu còn nhìn thành hình ảnh bản thân lặn lộn trên mặt đất, bị lửa thiêu đốt.
Nhưng đã qua một lúc lâu, chiếc bật lửa vẫn chưa được ném xuống, Thẩm Hà yếu ớt xoay người, cười nói: "Em phải nói anh là ông xã mới đúng."
"Anh chơi tôi?" Dư Hoan tuyệt vọng khóc lớn: "Chuyện đã đến nước này anh còn chơi tôi?"
Khóc một hồi, cậu bắt đầu thở dồn dập, ý thức cũng dần mơ hồ, trông như sắp tắt thở.
Thẩm Hà nhìn cậu một cái, thấy cậu sắp chết, vội vàng lấy nhẫn cưới từ trong túi áo, bò tới chỗ cậu.
Anh run rẩy sờ ngón tay Dư Hoan, định đeo nhẫn cưới cho cậu: "Đừng...!Đừng chết vội...!Đeo nhẫn lên trước đã..."
"Đậu má..." Dư Hoan giật mình, cố gắng dịch cơ thể sắp lạnh cóng của cậu cách xa chỗ anh: "Cụ nội nhà anh, đi mà chết bên kia kìa, đừng chạm vào tôi..."
"*** mẹ!" Thẩm Hà không đeo nhẫn cho cậu được, không cam lòng bực bội chửi bậy một câu.
"Kiếp này không thể tái hôn..." Anh lẩm bẩm, đôi mắt trĩu nặng từ từ khép lại: "Dư Hoan...!Nếu có kiếp sau..."
Dư Hoan xù lông: "Anh mày sẽ không bao giờ gặp lại cưng ở kiếp sau!"
"Dư Hoan, em có biết, em rất quan trọng đối với anh...!Thật đấy...!Anh...!Không thể yêu ai khác ngoài em..." Giọng Thẩm Hà nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng không phát ra tiếng gì nữa.
Dư Hoan sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, Thẩm Hà đã chết, chết ngay trước mặt cậu.
Nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, mắt Dư Hoan đỏ bừng.
Vậy mà tên điên này còn chết không nhắm mắt.
"Chuyện gì vậy?...!Tên khốn nhà anh, đến cả lúc chết cũng không được thanh thản..." Dư Hoan lấy bật lửa trong tay anh, cười đau thấu tâm gan: "Thẩm Hà, tôi phải làm sao đây...!Tôi không thể có ai khác ngoài anh."
Bật lửa được bật lên, ném xuống xăng.
Dư Hoan nhắm mắt, không hề biết, tên đàn ông nằm bên cạnh đang chậm rãi cong khóe miệng, cười thỏa mãn.
- -------------------
Sao đến tận lúc chết anh công vẫn vô sỉ vậy anh =)))