Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh


"Hừ...!Hừ..." Lục Kình thở nặng nhọc, hơi thở phun ra khiến mặt nạ trắng nguyên một mảng, trừng đôi mắt vừa cảnh giác vừa sợ hãi với Tưởng Hành.

Tưởng Hành bóp nát bông hoa bách hợp trong lòng bàn tay, từng giọt nước hoa trong suốt chảy ra từ kẽ hỡ giữa các ngón.

Đối mặt với ánh mắt cảnh giác của Lục Kình, hắn không một chút biểu cảm, chỉ hơi hé miệng, từ tốn nói:
"Tao còn một trăm cách để giết chết mày, muốn sống thì tốt nhất mày hãy im miệng, đừng nói gì...!Đã có người gánh tội thay cho tao...!Nếu có chuyện gì xảy ra với tao, việc đầu tiên tao làm là kéo mày xuống địa ngục cùng.

Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi thì chớp mắt."
Tưởng Hành mỉm cười, đặt hai ngón tay ngay trước tròng mắt Lục Kình, cách vài cm.

Hắn đã mài móng, đầu ngón tay bén nhọn, chỉ cần Lục Kình không đồng ý, hai ngón này sẽ không chút lưu tình, chọc mù hai mắt Lục Kình.

Tuy Lục Kình không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu, dù sao bây giờ trông Tưởng Hành như một tên thần kinh, chỉ cần hắn khó chịu, thì có thể phát điên bất cứ lúc nào, rồi kéo mọi người xuống mồ cùng hắn.

"Tưởng Hành, tớ tới rồi!"
Dư Hoan đẩy cửa ra, ôm lọ thủy tinh bước vào.

Chỉ trong chớp mắt, Tưởng Hành đã nhanh chóng rụt tay lại, nhẹ nhàng vuốt bông hoa bách hợp trong tay.

“Cảm ơn.” Tưởng Hành nói.

Dư Hoan lắc đầu: "Khỏi cảm ơn, cậu cắm hoa vào đi."
Tưởng Hành đứng một bên cắm hoa.

Dư Hoan ngồi ở mép giường, liếc nhìn Lục Kình, ánh mắt phẫn nộ.

Đối với những vết thương nghiêm trọng của hắn, cậu không hề thấy xót, thậm chí còn muốn rút máy thở, để Lục Kình chầu trời sớm một chút.

"Tưởng Hành." Dư Hoan quay đầu, nhìn về phía Tưởng Hành: "Cậu cắm hoa xong thì ra ngoài đi, canh cửa dùm tớ, nếu Lục Nguy tới, giúp tớ chặn ông ta lại, bây giờ tớ có vài việc muốn hỏi Lục Kình."
Tưởng Hành khẽ gật đầu, cắm hoa xong rồi ra ngoài, trước khi đi còn trừng mắt với Lục Kình, trừng đến nỗi cả người hắn toát mồ hôi lạnh.

Dư Hoan nhìn máy điện tim, thấy điện tâm đồ dao động rất lớn, cậu hỏi Lục Kình: "Em không thoải mái chỗ nào à?"
Lục Kình chớp chớp mắt, cố hết sức lắc đầu.

Dư Hoan thở dài, trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Mẹ không cho anh trách em, nên mới nói anh bị thương do ngã, chuyện này anh cũng hiểu rõ.

Lục Kình, với những việc em đã làm, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng.

Lần này, không chừng người cố ý đâm em, chính là một trong những người bị em hại."
"Hừ..." Lục Kình nghe xong, lửa giận cháy lên trong lòng, nhưng không đủ sức để bùng phát, chỉ có thể nhắm mắt, không quan tâm tới Dư Hoan.

Dư Hoan nói tiếp: "Em thấy rõ mặt người hại em lúc đấy không?"
Lục Kình không trả lời.

Dư Hoan đánh một cái vào vết thương của hắn, đánh đến mức hắn nảy người lên một chút, thút tha thút thít.

Xem ra Lục Kình không bị Tưởng Hành giết chết, mà bị chính tay anh trai mình.

"Nói!" Mắt Dư Hoan đỏ bừng: "Nếu không anh sẽ xé tất cả vết thương vừa khâu của em."
"Là...!Thẩm Hà..." Lục Kinh khô khốc nói, không giấu được vẻ oán hận trong ánh mắt: "Dư Hoan...!Tao...!Hận mày..."
"Cứ hận đi." Dư Hoan cười lạnh một tiếng: "Nếu không có Thẩm Hà, việc đầu tiên anh làm là giết chết em, diệt họa cho thế giới này.

Sau đó tới bên anh ấy."
Lục Kình nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hoan không giống đang nói giỡn.

Hắn rất tuyệt vọng, một bên là Tưởng Hành muốn uy hiếp hắn, một bên là Dư Hoan muốn giết chết hắn, nhưng Lục Kình không có cách nào để phản kháng, như một cừu non nằm trên giường bệnh, đợi bị làm thịt.

"Lục Kình..." Vẻ mặt Dư Hoan dần trở nên u ám: "Thẩm Hà vô tội, em sẽ nói như vậy đúng không? Chỉ cần em chủ động bác bỏ đơn kháng cáo với Thẩm Hà, anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em cả đời.

Nếu đồng ý thì chớp mắt.

Tất nhiên, em không có quyền từ chối.

Em trai à, anh biết em nghe lời anh nhất."
"..." Lục Kình không trả lời, hắn cũng không biết trả lời kiểu gì, bị cả hai uy hiếp, hắn không có cách nào để lựa chọn.

Đúng lúc này y tá lại tới, tới để đổi lọ thuốc cho hắn, Tưởng Hành bỗng nắm chặt lấy tay cô, không cho cô vào, khiến cô sợ đến mức hét to, thu hút sự chú ý của không ít bác sĩ.

Bác sĩ tới khám cho Lục Kình một lần nữa, Dư Hoan bị đuổi ra ngoài, Tưởng Hành đang dựa vào tường chờ cậu, thấy khuôn mặt cậu u ám, hắn bất đắc dĩ nhún vai.

"Tớ xin lỗi, y tá tới đổi thuốc, tớ không ngăn được."
Dư Hoan chớp chớp mắt, giọt nước nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt.

Tưởng Hành thấy vậy, không biết tại sao bỗng đau nhói trong lòng một chút.

Hắn vươn tay, muốn lau nước mắt cho cậu, lại bị cậu chặn lại một cách tàn nhẫn.

Tay Tưởng Hành đơn độc giơ giữa không trung.

Dư Hoan nói: "Tớ tin tưởng Thẩm Hà, dù thế nào tớ cũng sẽ tin anh ấy, mặc kệ mấy người có nói gì." Cậu nói xong rồi rời đi, bước từng bước vững vàng, bỏ lại Tưởng Hành đứng đơn độc ở đấy thật lâu.

Về đến nhà, mọi người đang ngồi nặng nề trong phòng.

Ôn Nhu, Dư Thanh Hải, còn có một người mà cả gia đình không bao giờ muốn thấy -- Lục Nguy.

Lục Nguy xuất hiện được coi như mang đến mối nguy lớn cho gia đình cậu.

Chồng cũ và chồng hiện tại mặt u ám, ngồi nhìn nhau trên sô pha, Ôn Nhu lại thờ ơ, thậm chí không có chút biểu cảm gì.

Dư Hoan thấy vậy lại muốn ra ngoài.

Đúng lúc này, Ôn Nhu hô lên: "Dư Hoan, mau vào nhà!"
Bấy giờ Dư Hoan mới miễn cưỡng bước vào, ngồi xuống sô pha, mặt u ám, nhìn hai người ba của mình.

Không một ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Lục Nguy mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: "Con vừa đi đâu?"
Dư Hoan chưa kịp trả lời, Dư Thanh Hải ngồi bên kia đã nói: "Sao anh phải quản con trai tôi đi đâu?"
Lục Nguy cũng không phải người tốt, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Thằng nhóc do tôi và Ôn Nhu sinh ra, anh chỉ là người nuôi giúp, sao có quyền lên tiếng ở đây? Kệ đi, nó còn phải gọi tôi là ba, vì tôi mới là ba ruột của nó."
Dư Thanh Hải: "Vô liêm sỉ."
Lục Nguy còn muốn cãi, Ôn Nhu đã chen vào: "Tôi kêu anh tới không phải để cãi nhau với chồng tôi.

Mà để anh dạy lại đứa con trai vô dụng này của anh."
"Anh không phải ba nó sao!" Dư Thanh Hải tức điên, đập bàn đứng lên, gào với Ôn Nhu: "Đứa nhóc này mang họ Dư giống anh! Ôn Nhu! Anh - Dư Thanh Hải, đã quyết với lòng, đời này sẽ tận tình tận nghĩa với hai mẹ con! Nhưng lúc con trai chúng ta đang ở thời điểm khó khăn nhất, em lại tìm một gã người ngoài tới dạy! Em nói đi, trong lòng em anh là cái gì? Là rác rưởi lợi dụng xong rồi vứt sao?"
"Mọi chuyện đâu đơn giản như anh nghĩ!" Ôn Nhu tức giận, bật khóc: "Tính cách anh quá dịu dàng...!Nếu dạy được, em cũng không tới mức phải tìm Lục Nguy."
Lần đầu tiên sau mười mấy năm, Lục Nguy được khoác lên người chiếc áo mang chữ "cha", gã bắt chéo chân, nghiêm khắc hỏi Dư Hoan: "Dư Hoan, con nhìn ba.

Nghe mẹ con kể, con rất thân với hung thủ hại Lục Kình đúng không?"
Dư Hoan châm chọc: "Hử?"
Lục Nguy hỏi lại: "Hai người có quan hệ gì?"
Dư Hoan không muốn trả lời, đứng lên định về phòng.

Lục Nguy đi theo, nắm cổ áo cậu, ném xuống sô pha, khẽ quát: "Ba đang nói chuyện với con! Sao con lại có thái độ đấy!"
Dư Thanh Hải bảo vệ Dư Hoan: "Anh làm gì vậy! Anh định động thủ đúng không!"
Tình hình bỗng trở nên hỗn loạn, Dư Hoan cực kỳ tức giận.

Ba người đấy không phải con người.

Hai tên đàn ông chuẩn bị đánh nhau, nhưng Ôn Nhu vẫn ngồi một bên nhìn, không lên tiếng, cậu cũng không biết bà muốn cái gì.

"Thôi được, tôi không động thủ ở đây." Lục Nguy nể mặt Ôn Nhu, không đánh nhau với Dư Thanh Hải, kéo tay Dư Hoan, nói: "Tôi dẫn thằng nhóc về dạy."
Đối với việc này, Dư Thanh Hải chỉ đáp lại bốn chữ: "Đừng có mà mơ!"
Hai người lại cãi nhau.

Mắt Dư Hoan bỗng tối sầm, người mềm oặt, ngã xuống.

Chuyện Thẩm Hà đã gây đả kích lớn với cậu.

Mà bây giờ, gia đình là cọng rơm cuối cùng cũng khiến cậu tan vỡ.

Giấc ngủ lần này là giấc mộng vô tận.

Lúc tỉnh lại, Lục Kình đã xuất viện.

Phiên tòa xét xử Thẩm Hà đã mở được mấy ngày.

Dư Hoan loạng choạng rời khỏi bệnh viện, đi tìm Thẩm Hà, lại bị báo là nghi phạm không muốn gặp, khiến tim cậu như bị bóp nát.

Chỉ còn một chút nữa thôi...!
Một chút……
Dư Hoan sắp phát điên rồi.

Cuối cùng một chút kia lại ập đến như vũ bão, tòa tuyên án, Thẩm Hà phải ngồi tù bảy năm ở Trung Tâm Cải Tạo Thanh Thiếu niên.

Ôn Nhu kéo Dư Hoan về nhà, cậu bị kích động quá mức, vị tanh xông lên cổ họng, sau đó phun ra một búng máu ở ngay tòa án rồi ngất đi, lần bất tỉnh này lại là sự giải thoát tốt nhất trong cuộc đời cậu.

"Cậu không chịu gặp Dư Hoan nhưng lại gặp tớ?"
Tưởng Hành ngồi ưu nhã ở ngoài, mỉm cười nhìn Thẩm Hà ngồi bên trong, khuôn mặt anh lãnh đãm, không hề bất ngờ khi thấy hắn, cho dù biết đây mới là hung thủ thật sự.

"Cậu cố ý?" Thẩm Hà mở miệng.

Tưởng Hành cũng không giấu anh, nhướng mày, dựa vào ghế với thái độ đắc thắng: "Tớ cố ý với tất cả mọi người, chẳng qua với cậu thì có chút đặc thù.

Ai bảo cậu dễ dàng có được thứ tớ muốn."
Thẩm Hà: "Cậu muốn Dư Hoan."
Tưởng Hành: "Tớ thích cậu ấy."
Thẩm Hà: "Ồ."
Tưởng Hành hơi bất ngờ: "Cậu không lo lắng chút nào sao?"
Thẩm Hà nở nụ cười tươi rói: "Người của tớ, sao tớ phải lo? Tớ tin tưởng em ấy.

Với lại, vợ của tớ có tiêu chuẩn rất cao, em ấy không bao giờ thích kiểu người hay coi thường người khác như cậu."
Sắc mắt Tưởng Hành có chút khó coi: "Cậu nói gì?"
"Nhìn đi." Thẩm Hà không trả lời, giơ chiếc còng đang khóa cổ tay anh, đưa ra trước mặt hắn: "Sớm thôi, cái này sẽ là của cậu."
Tưởng Hành cầm túi, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Sợ là cậu phải thất vọng rồi.

Lần này, mọi thứ sẽ quay về vạch xuất phát.

Dù là tớ hay cậu, chúng ta đều sắp không tồn tại, hoặc bắt đầu một khởi đầu mới."
Thẩm Hà đột nhiên mở to mắt.

Tưởng Hành khẽ cười một tiếng rồi rời đi, còn không quên nói thêm vài thứ khiến anh hoảng hốt: "Cậu ấy mất trí nhớ...!Tớ và cậu...!Đều không nằm trong ký ức của cậu ấy.

Còn có thể hiểu là, từ giờ trở đi, cả hai chúng ta sẽ trở lại vạch xuất phát trong cuộc đời Dư Hoan.

Nhưng thật không may, cậu đã bị loại trừ."
Tưởng Hành rất đắc ý, nhưng chỉ đắc ý trước mặt Thẩm Hà.

Trí nhớ của Dư Hoan không đào thải mỗi mình anh, mà đào thải cả hai người bọn họ.

Kẻ chiến thắng lớn nhất trong trò chơi lần này là Ôn Nhu, sau khi bà ly hôn với Dư Thanh Hải, đã đưa Dư Hoan rời xa thành phố này.

Đoàn tàu chạy càng lúc càng xa.

Mặt Dư Hoan tái nhợt nằm trong lòng Ôn Nhu, không biết đã ngủ bao lâu, môi khô nứt đến nỗi nhìn thấy cả thịt.

Ôn Nhu vừa khóc, vừa dùng tăm bông thấm ướt đôi môi của cậu, lầm bầm: "Mẹ xin lỗi...!Hoan Hoan...!Có thể trong cuộc đời này có rất nhiều người yêu con, nhưng mẹ chỉ có một mình con...!Mẹ thật sự không muốn con rời xa mẹ."
Bà đã cố tình gọi Lục Nguy tới, mục đích là để kích động đến Dư Hoan.

Bác sĩ từng nói, chỉ cần não Dư Hoan phải chịu đựng tới một mức độ giới hạn nào đó, rất có khả năng cậu sẽ mất đi một đoạn ký ức..., hoặc...!Biến thành một tên ngốc.

"Bé con, không sao đâu, dù con có biến thành một tên ngốc cũng không sao.

Mẹ sẽ nuôi con, nuôi cả đời.

Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không rời xa mẹ là được."
- --
Đôi lời editor:
Bất ngờ chưa =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui