A Quang cứ như vậy ở lại cùng bọn họ.
Một kẻ bệnh nặng, một người nhỏ tuổi nhưng đều có chung đặc điểm, đó chính là thích dính lấy Lục Chiêu Bạch.
A Quang còn nhỏ, tuy rằng bị thương nhưng siêng năng chủ động, không đợi họ rời giường đã tự giác dậy sớm dọn dẹp, làm đồ ăn bưng lên bàn, không quên chuẩn bị nước cho Lục Chiêu Bạch rửa mặt rửa tay.
Triệu Vô Sách có chút không vui lắm.
Hắn cố tình đuổi người của mình đi vốn là để hắn và Lục Chiêu Bạch có không gian riêng, nhân lúc dưỡng thương kiếm cơ hội ăn đậu hủ.
Thế mà chuyện này đã bị nhóc con kia phá hỏng hết, lực chú ý của Lục Chiêu Bạch đều dồn hết lên người A Quang, Triệu Vô Sách mờ nhạt bắt đầu bày trò.
"Không thấy ta bị thương à, ân cần đừng đưa sai chỗ!"
A Quang thật ra rất chịu thương chịu khó, chuyển sang giúp hắn mang nước rửa mặt rửa tay, cơm sáng cũng bưng đến trước mặt Triệu Vô Sách, còn hỏi hắn: "Ân công có cần ta thổi nguội cho người không?"
Nhóc con hết sức chân thành, rơi vào tai Triệu Vô Sách không khác gì đang chế nhạo, ánh mắt cũng trở nên u ám.
Kết quả chưa mở miệng đã bị Lục Chiêu Bạch đạp một cái: "Ngươi bị thương ở vai, không phải chân cẳng, để đứa nhỏ hầu hạ, không biết xấu hổ?"
Triệu Vô Sách cảm thấy địa vị của mình lao nhanh xuống dốc, hừ một tiếng bưng chén ra cửa, dáng vẻ không khác gì vừa bị bắt nạt.
Lục Chiêu Bạch trợn tròn mắt, A Quang giống như làm sai chuyện nhìn y: "Ân công giận sao ạ?"
Lục Chiêu Bạch vỗ đầu của nó: "Đừng để ý đến hắn, tức chết mới tốt.
"
Triệu Vô Sách tai thính mắt tinh, nghe thấy lời nọ, mặt xị ra một cục.
A Quang có chút không được tự nhiên, nó trầm mặc ít lời, buổi chiều càng thêm siêng năng cần mẫn.
Triệu Vô Sách nhìn nó tinh lực tràn đầy, tối đến liền thay đổi chủ ý, hỏi A Quang: "Nhóc con, có muốn học võ không?"
A Quang ngơ ngác nhìn hắn, cẩn thận hỏi: "Ta có thể học sao?"
Triệu Vô Sách nói có thể, mắt A Quang lập tức sáng bừng: "Muốn ạ!"
Khóe miệng Triệu Vô Sách cong lên thành một nụ cười sâu xa: "Vậy lại đây, ta dạy ngươi đứng tấn.
"
A Quang còn nhỏ, tất nhiên không nhận ra tươi cười của đối phương tràn đầy ác ý.
Liên tiếp hai ngày, A Quang mệt đến độ đặt lưng xuống là ngủ, ngay cả buổi sáng dậy nấu cơm cũng không có sức.
Triệu Vô Sách khẩu phật tâm xà, còn cãi Lục Chiêu Bạch: "Mới tí tuổi sức khỏe đã không tốt, tương lai khó có người chấp nhận.
"
Lục Chiêu Bạch lười để ý hắn, kêu Triệu Vô Sách chạy đến bờ sông bắt cá, bản thân thì tự mình qua dạy cho A Quang.
Triệu Vô Sách dễ gì chịu đi một mình, năn nỉ ỉ ôi kéo Lục Chiêu Bạch cùng ra ngoài, khi trở về thu hoạch được không ít.
Trừ bỏ hai con cá, còn có một túi táo rừng quả dại.
Buổi tối Triệu Vô Sách nổi lửa nướng cá, A Quang rửa sạch chân thỏ muối dư lại từ hôm bữa, bày lên bàn.
Tháng chín gió mát, Triệu Vô Sách cầm một bầu rượu, lại bị Lục Chiêu Bạch giơ tay giành lấy.
"Muốn chết thì cứ uống.
"
Miệng vết thương còn chưa khép lại hoàn toàn, người đã bắt đầu quá trớn.
Vẻ mặt y bình tĩnh, Triệu Vô Sách thò tới gần, hỏi y: "A Bạch đang đau lòng ta hả?"
Lục Chiêu Bạch lười nhìn hắn, chỉ nói: "Sợ ngươi chết, ta không đưa ra câu trả lời thích đáng được.
"
Tuy nói trong viện chỉ có hai người lớn một đứa nhỏ, nhưng Lục Chiêu Bạch biết, người của Triệu Vô Sách ở ngay gần đây.
Triệu Vô Sách biết y da mặt mỏng, tự mình khẳng định trước: "A Bạch quả nhiên đau lòng ta, thế thì ta không uống nữa vậy.
"
Lục Chiêu Bạch đứng dậy bỏ rượu vào phòng bếp, lúc xoay người đi ra nhìn thấy bóng dáng hai người nọ, ánh mắt dần trở nên mềm mại.
Chỗ này là hoàn toàn xa lạ, vật dụng đơn sơ rách nát, thậm chí bọn họ cũng không phải thân thích của nhau.
Nhưng không biết sao, lúc nhìn Triệu Vô Sách và A Quang được ánh trăng sáng bao phủ, y lại hoảng hốt sinh ra cảm giác về nhà.
Cái chữ "Nhà" này, đối với y quá xa vời.
Khoảng cách giữa y và người trong viện rất gần, chỉ cần y vươn tay là có thể chạm vào.
Thấy Lục Chiêu Bạch hồi lâu chưa lại đây, Triệu Vô Sách quay đầu kêu y: "A Bạch, tới ăn cá đi, nếu không nhóc con này ăn hết mất!"
A Quang tức khắc cãi lại: "Không có, ta ăn đuôi cá! ! "
"Ai bảo ngươi ăn đuôi cá, nó là phần của ta!"
Ánh mắt Triệu Vô Sách hung dữ, như ghét bỏ ném cái chân thỏ cho nó: "Ngươi lo ăn thịt, bớt đi kiện cáo lại.
"
Lục Chiêu Bạch cong môi, chậm rãi đi qua.
Cơm nước xong, Triệu Vô Sách bảo A Quang rửa chén, bản thân thì lười nhác ngồi trên bậc thang, dựa vào cây cột trước cửa, cầm quả dại nhai nhai tiêu thực, đoạn đưa cho Lục Chiêu Bạch một trái: "Ăn thử không? Ngọt lắm.
"
Lục Chiêu Bạch không ăn, nhắc nhở hắn: "Điện hạ như vậy không phải tiêu thực mà là tích thực.
"
Ở trong cung nhìn còn giống người, thế nào ra ngoài không khác gì khỉ hoang?
Bị y ghét bỏ, Triệu Vô Sách chỉ cười ha ha: "Nếu tích thực, A Bạch giúp ta xoa, được không?"
Lục Chiêu Bạch nói hắn nghĩ hay lắm, chợt thấy Triệu Vô Sách ngồi dậy, hỏi Lục Chiêu Bạch: "A Bạch có cảm thấy chúng ta như hiện tại giống hệt một đôi phu thê quy ẩn điền viên không?"
Bỏ đi nhóc con chăm chỉ làm việc dưới bếp, bọn họ bây giờ có thể xem như đang trong quãng thời gian vui vẻ mỹ mãn.
Lục Chiêu Bạch rung động nhưng không lập tức mở miệng.
Tuy ngoài miệng không nói, có điều y không thể không thừa nhận, đây là đoạn thời gian y vui vẻ nhất.
Gạt đi những thù hận và dơ bẩn, những thứ kia tựa hồ rời khỏi người y, sống với tư cách là Lục Chiêu Bạch, không phải lo nghĩ thứ gì khác.
Đáng tiếc! !
Ba chữ "Lục Chiêu Bạch" này đã đại diện cho một thân đầy tội nghiệt, gông xiềng buộc chặt.
Y liếc Triệu Vô Sách, cười ý vị không rõ: "Điện hạ nếu muốn quy ẩn điền viên thì cũng đơn giản, từ đây trên đời không còn Lục hoàng tử nữa là được.
"
Triệu Vô Sách ăn xong quả dại, phủi đi bụi bặm trên người đứng dậy.
Lúc hắn ngồi đó lười nhác cợt nhả, thế nhưng khi Triệu Vô Sách đứng lên, Lục Chiêu Bạch lập tức cảm nhận được khí thế chèn ép của hắn.
Triệu Vô Sách dường như không nhận ra căng thẳng của y, đôi mắt dõi theo Lục Chiêu Bạch chằm chằm, khẽ nở một nụ cười.
"Vậy làm sao mới được đây?"
Hắn cúi đầu, ánh mắt phảng phất muốn khắc sâu người trước mặt vào trong lòng, một chút cũng không thể bỏ lỡ, nói: "A Bạch của ta, không thể khuất cư ở chỗ này.
"
Hắn muốn cho Lục Chiêu Bạch, không phải quy ẩn điền viên mà là trên đỉnh giang sơn.
Vạn vật đều ở dưới chân y, bao gồm cả hắn.
Đại đa số thời điểm Triệu Vô Sách đều mang biểu tình cà lơ phất phơ, nhưng lúc hắn mở miệng nói lời này, Lục Chiêu Bạch có cảm giác trái tim bị người nắm lấy.
Một câu tưởng chừng là đùa vui, hắn nói lại mang theo chân thành tình ý.
Lục Chiêu Bạch cong môi châm chọc: "Điện hạ thật sự thích ta sao?"
Thực tế thì điều này là không thể nghi ngờ, dù sao vào đêm hôm đó, chính hắn đã chắn cho y một mạng.
Triệu Vô Sách nhẹ giọng cười: "A Bạch đến bây giờ vẫn còn hoài nghi tấm lòng của ta? Ngươi làm ta buồn lắm đó.
"
Lục Chiêu Bạch hỏi: "Ngươi thích ta ở cái gì?"
Y nhìn chằm chằm đối phương, dáng dấp thon gầy, tựa hồ chỉ một trận gió thổi qua liền ngã.
Nhưng Lục Chiêu Bạch biết không phải.
Hắn là dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra giết người chỉ bằng một đao.
Triệu Vô Sách thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Chuyện này phải trả lời thế nào nhỉ, dù sao thì bất cứ chỗ nào của A Bạch ta đều thích hết.
"
Hắn yêu y, sâu tận cốt tủy, nhưng Lục Chiêu Bạch không tin.
Kể cả là hiện tại.
Nghe thấy đáp án, Lục Chiêu Bạch xoay người bỏ đi.
Hắn nhìn theo bóng của y khuất dần, chậm rãi cuộn ngón tay lại.
! !
Ai ngờ tới đêm, Lục Chiêu Bạch chủ động bò lên giường của hắn.
Triệu Vô Sách nửa mộng nửa tỉnh, cảm thấy có một cơ thể ấm áp dán lại gần, vòng eo của thiếu niên mềm mại, còn có ngón tay hơi lành lạnh của y.
Triệu Vô Sách nháy mắt cứng.
Hắn xoay người đè Lục Chiêu Bạch dưới thân, giọng nói mang theo chút ngái ngủ: "A Bạch làm gì đó?"
Hạ bộ sục sôi ý chí chiến đấu chọc vào Lục Chiêu Bạch, đối phương bị hắn đè liền cong môi cười: "Điện hạ không nhìn ra sao?"
Y nâng chân lên, y phục hai người cọ xát với nhau, hạ thân Triệu Vô Sách càng thêm căng trướng.
"Dụ dỗ ta?"
Triệu Vô Sách cúi đầu cắn môi Lục Chiêu Bạch: "Như thế nào, rốt cuộc rủ lòng thương, muốn lấy thân báo đáp à?"
Môi răng dây dưa, Lục Chiêu Bạch theo bản năng tránh né, cổ y cứng đờ, chịu đựng cái hôn của hắn.
Triệu Vô Sách không phải kẻ ngốc.
Khoảnh khắc môi lưỡi tách ra, Triệu Vô Sách liếm liếm môi, hỏi y: "Đốc Công muốn làm cái gì, cứ nói thẳng đi.
"
Hắn buông người ra, còn sửa sang quần áo của mình, có điều ánh mắt chưa từng rời khỏi Lục Chiêu Bạch.
Trăng lạnh treo trên cao, soi không rõ đôi mắt âm u của hắn.
Lục Chiêu Bạch lặng yên nở nụ cười: "Điện hạ đã cứu ta.
"
Triệu Vô Sách nảy sinh dự cảm không tốt: "Cho nên?"
"Ta không nợ nhân tình, ngươi lại thích vẻ ngoài này.
"
Câu nói kế tiếp, Triệu Vô Sách đã hiểu.
Cho nên y dụ dỗ hắn, chẳng qua chỉ là thân thể mà thôi, tùy tiện giày xéo.
Giày xéo.
Triệu Vô Sách nghiến răng, cười gằn: "Cho nên Đốc Công lấy ta đến để giày xéo bản thân, đúng không?"
Lục Chiêu Bạch thấy hắn bất ngờ, chỉ hỏi: "Điện hạ không phải thích ta sao?"
Lần đầu tiên phát hiện Triệu Vô Sách lấy áo lót của mình thủ dâm, y liền biết có thể lợi dụng đối phương.
Lung lạc nhân tâm cần quyền thế, tiền tài, sắc đẹp.
Vừa vặn y có, mà Triệu Vô Sách lại cần, giao dịch mà thôi, có cái gì to tát đâu?
Bao gồm tối nay.
Hắn nói thích y, nhưng y có gì đâu ngoài túi da này?
Cơ thể sớm rẻ mạt, cho ai cũng giống nhau.
Thiếu niên ngồi quỳ trên giường, quần áo tán loạn, vòng eo mềm mại.
Triệu Vô Sách từng cùng y thân mật khăng khít, hiểu rõ mỗi một tấc da thịt trên người y.
Ngoại trừ trái tim của Lục Chiêu Bạch.
Hoặc nói, người này căn bản không có trái tim.
Hắn cười lạnh một tiếng, kéo chăn lên đắp cho Lục Chiêu Bạch.
"Ta mới rẻ mạt, vội vàng cho ngươi giày xéo.
"
Lục Chiêu Bạch trơ mắt nhìn hắn tức giận, xốc chăn lên phất tay áo bỏ đi.
Đêm lạnh lẽo, bóng dáng hắn lẻ loi, bước đi vội vàng thẳng ra cửa.
Lục Chiêu Bạch ngồi trên giường, chăn mền vẫn còn ấm, nhưng người y lại lạnh căm.
Y cúi đầu nhìn chính mình, trong mắt hiếm khi nổi lên một tầng mờ mịt.
Triệu Vô Sách rõ ràng thích đến mức cứng lên rồi, vì sao lại bỏ đi?
Vấn đề này, không ai cho y đáp án.
.