Tiếng binh khí va chạm nhau huyên náo bên ngoài, ánh lửa đầy trời, khuấy động màn đêm đen.
Trong đại trướng lại vô cùng an tĩnh.
Triệu Vô Sách chậm rãi chà lau cho y, mãi cho đến khi trên người Lục Chiêu Bạch không còn vết máu nào, hắn mới hài lòng buông y ra.
"Xem này, không phải sạch sẽ rồi sao."
Trên giá gỗ hoàng dương có đặt một tấm gương, Lục Chiêu Bạch nương theo tầm mắt hắn nhìn ngắm bản thân mình qua gương.
Mặt gương mờ mờ, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt như ngọc của y.
Triệu Vô Sách quả thật đã lau sạch, bởi vì máu đều ở trên người của hắn.
Triệu Vô Sách hồn không thèm để ý, chỉ tập trung thưởng thức y, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
"Điện hạ."
Có người cách cửa kêu hắn, Triệu Vô Sách đáp lời, liền thấy Tần Chiêu đi tới.
"Phản quân đã bị bắt toàn bộ, những kẻ quy hàng cũng kiểm đếm xong, mong điện hạ chủ trì đại cục!"
Đi theo Tần Chiêu còn có vài phó tướng, mọi người im lặng đánh giá, thấy cả người Triệu Vô Sách đều là máu.
Trên tay hắn cũng là máu tươi, mà xác của Tề Dược nằm dưới đất, không còn hơi thở.
Tất cả bọn họ đành phải chấp nhận việc Triệu Vô Sách giết Tề Dược, mà bản thân hắn cũng không có nửa điểm muốn giải thích, chỉ gật đầu: "Ta đã biết, hôm nay đa tạ chư vị giúp đỡ cho chính nghĩa.
Ngoài ra những thi thể của phản quân ở đây làm phiền chư vị kéo ra ngoài thị chúng."
Có tướng sĩ tiến lên kéo xác Tề Dược đi, treo ở bên ngoài, Triệu Vô Sách và những người còn lại theo vào lều lớn.
Trước khi rời khỏi, Triệu Vô Sách không quên dắt tay Lục Chiêu Bạch, nói: "Đi cùng ta."
Lục Chiêu Bạch không trả lời, giống như những người khác hiểu ý đi theo hắn.
Có người bên cạnh khẽ liếc nhìn y, Lục Chiêu Bạch nâng mí mắt, ngón tay thầm ra hiệu làm dấu với đối phương.
Trong số những tướng sĩ tối nay, có người của y, thế cục hỗn loạn như hiện tại, Triệu Vô Sách ngư ông đắc lợi, người của y cũng đạt được lợi lộc riêng.
......
Màn đêm buông xuống, Triệu Vô Sách liền gửi tin tức vào kinh, thứ nhất là báo chuyện Tề Dược đã chết, thứ hai là phản loạn ở Nguyệt Hà Châu còn chưa dẹp được.
Biết Triệu Vô Sách còn sống, phản ứng đầu tiên của hoàng đế là thở dài nhẹ nhõm một hơi, giờ con nối dõi của ông ta không nhiều lắm, vừa xử lý xong một Triệu Vô Thần, trước mắt chẳng còn mấy người có thể dùng.
Triệu Vô Sách tuy rằng không thông minh lắm, nhưng đại nạn không chết, cũng coi như có chút phúc khí.
Nhân cơ hội này làm Triệu Vô Sách bộc lộ một phần tài giỏi, dùng để lót đường về sau.
Tướng lĩnh mà Triệu Mạch phái đến đều là thân tín, cho nên ông ta rất chắc chắn mà giao binh quyền, nhưng Triệu Mạch ngây thơ không hề hay biết, hết thảy binh quyền đó đều chuyển sang tay Triệu Vô Sách.
Qua hơn nửa tháng, chuyện ở Nguyệt Hà Châu đã được giải quyết thỏa đáng.
Thế lực của Tề Dược phần lớn đều bị đàn áp, Triệu Vô Sách thuận lý thành chương tiếp quản những binh mã đó.
Trong khoảng thời gian này, Lục Chiêu Bạch không tiếp tục tham dự bất kỳ vấn đề nào nữa, y chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn Triệu Vô Sách thuận thế tiếp quản binh quyền, nhìn hắn trấn an tướng sĩ đâu vào đấy, nhìn thế lực cũ ở Nguyệt Hà Châu của Tề Dược cũng đã cúi đầu xưng thần với hắn.
Mà những người này, rốt cuộc mới quy phục, hay vốn đã là người của Triệu Vô Sách?
Hắn đã chuẩn bị bao lâu sau lưng y?
Ánh mắt nhàn nhạt của Lục Chiêu Bạch dừng trên người Triệu Vô Sách, người nọ tựa hồ không hay biết gì.
Chỉ là đợi những người khác đi rồi, Triệu Vô Sách lập tức nghiêng đầu nhìn Lục Chiêu Bạch, ý cười tràn đầy đáy mắt.
"A Bạch sao cứ nhìn ta như thế? Làm ta tim đập thình thịch liên hồi."
Không có người ngoài, hắn tùy tiện hơn nhiều, không quên ghé sát vào Lục Chiêu Bạch, gần tới mức y có thể ngửi được hương vị trên người hắn.
Mùi tuyết tùng, mát mẻ và sạch sẽ, ôn hòa vô hại, không có tí điểm nào liên quan tới con người của hắn.
Lục Chiêu Bạch nhấp môi: "Điện hạ thật biết tính kế, mưu đồ đã bao lâu?"
Nhiều ngày đi theo bên cạnh Triệu Vô Sách, cũng đủ để y nghĩ kỹ đến tiền căn hậu quả ——
Từ lúc bước chân vào nguyệt Hà Châu, hắn đã sắp xếp mọi thứ, lấy bản thân làm mồi nhử, khiến Tề Dược phải xuống tay.
Sau đó hắn giả chết, hoàn hảo thoát khỏi trận tai họa này.
Cùng lúc trong kinh náo loạn, ép Tề Dược không thể không phản.
Nếu Tề Dược tạo phản, vậy Triệu Vô Thần chết là không thể nghi ngờ.
Theo tình hình hiện tại, Tề Dược đã chết, Nguyệt Hà Châu lần nữa thanh tẩy, Triệu Vô Sách nắm được binh quyền, còn có thể điểm tô cho lý lịch bản thân thêm rực rỡ sâu sắc một chút.
Từ nay về sau, vị trí của Triệu Vô Sách trên triều đủ để chiếm hơn nửa bầu trời.
Hết thảy những kế hoạch, tiền tài, nhân mạch, may mắn thiếu một cái cũng không được, thế nhưng Triệu Vô Sách đều sở hữu tất cả.
Nhưng hắn chỉ là một hoàng tử không quyền không thế, là ai chống lưng cho hắn đằng sau?
Nhìn vẻ mặt tràn đầy thắc mắc tìm tòi của y, Triệu Vô Sách cười: "Đại khái là đã lên kế hoạch từ đời trước đi?"
Hắn nửa thật nửa giả nói, Lục Chiêu Bạch lại xem như hắn đang ba láp ba xàm.
"Phải không? Nếu thế thì điện hạ cũng thật thảm, đời trước dự mưu trù tính, đời này còn muốn tiếp tục bè lũ xu nịnh."
Triệu Vô Sách cười cợt nhả: "Hai đời của ta đều có A Bạch, sao có thể nói là thảm? Đương nhiên nếu A Bạch chịu thân mật với ta thêm chút, ta sẽ càng vui mừng."
Hơi thở của hắn phả nơi bách tai Lục Chiêu Bạch, khiến y bất giác nổi lên một tầng da gà.
Lục Chiêu Bạch không định nói thêm nửa chữ với người này nữa, phất tay ra ngoài, nhưng mà đi một quãng xa rồi y mới sực nhớ lại việc ban nãy muốn hỏi hắn —— Người của Lục Chiêu Bạch y, Triệu Vô Sách thật sự không nhận ra sao?
Vấn đề này, hiển nhiên không thể kiếm được đáp án từ miệng đối phương.
......
Đợi mọi sự sắp xếp ổn thỏa cũng đã đầu tháng 11.
Trận tuyết đầu tiên rơi tại Nguyệt Hà Châu.
Hoa tuyết tràn thành, đất trời chỉ còn lại một màu trắng xóa, tất cả tội ác đều bị che giấu, không thể tìm ra dấu vết.
Trước khi hồi kinh, Triệu Vô Sách mới nhớ đến tiểu viện mà hắn đã quên bẵng hồi lâu.
Lúc ấy ở với Lục Chiêu Bạch nên cũng để lại một chút vật phẩm cá nhân, Triệu Vô Sách không bảo thuộc hạ đi mà tự mình đến tiểu viện lấy về.
Ai ngờ chợt bắt gặp A Quang.
Từng ấy thời gian nhóc con vẫn ở lại chỗ này.
A Quang nghiêm túc quét tước tiểu viện sạch sẽ, cũng nghiêm túc chăm sóc ngôi nhà của bọn họ.
Triệu Vô Sách đứng bên ngoài tiểu viện, nhìn đứa nhỏ vẫn đang cầm chổi quét sân, bỗng nhiên cảm thấy lòng mềm mại.
Yêu ma quỷ quái hắn thấy nhiều rồi, trái tim cũng trở nên sắt đá.
Nhưng khoảnh khắc này, hiếm khi nổi lên lòng trắc ẩn.
"Ân công?"
Khi A Quang phát hiện ra hắn, theo bản năng đứng thẳng người, đôi mắt của nó chất chứa vui mừng và kinh ngạc, nhưng thấy vẻ mặt giả vờ tức giận của hắn thì lập tức mím môi.
Từ lần đầu tiên gặp, A Quang đã biết thân phận của đối phương không bình thường, khoảng thời gian ở chung, Lục Chiêu Bạch thỉnh thoảng sẽ gọi "Điện hạ", càng làm cho nó lờ mờ đoán được thân phận của người trước mặt.
Nhưng mà nó không nói gì cả, cũng không hỏi, quãng thời điểm ấy a Quang thật sự nghĩ mình có người nhà.
Nhìn Triệu Vô Sách đi từng bước đến gần nó, chưa mở miệng A Quang đã cảm nhận được khí thế chèn ép từ trên người Triệu Vô Sách.
Rõ ràng quần áo nghiêm chỉnh, nhưng A Quang vẫn cảm giác máu me và sát khí.
Nó ý thức được, đối phương và nó vốn dĩ không cùng một thế giới.
"Ân công, ngài sắp phải đi ạ?"
Nó nói rất khó khăn, Triệu Vô Sách nhìn nó từ trên cao xuống, chút lòng trắc ẩn bị xé thành một cái lỗ lớn.
"Chó con."
Hắn nhìn chằm chằm A Quang, không bận tậm hỏi: "Muốn đi theo ta không?"
Đôi mắt A Quang lập tức sáng lên.
"Người, người sẽ dẫn ta đi sao?"
Nhóc con vô cùng cẩn thận dò hỏi, Triệu Vô Sách xùy một tiếng không trả lời nó, chỉ vào nhà thu dọn đồ đạc.
Tất cả những thứ liên quan đến Lục Chiêu Bạch, hắn đều tỉ mỉ thu dọn, xách theo một cái túi ra khỏi cửa.
Đối diện với ánh mắt trông mong của đứa nhóc, Triệu Vô Sách nhàn nhạt mở miệng: "Ta cưỡi ngựa, không còn trống vị trí khác, nếu ngươi đuổi kịp ta thì ta sẽ dẫn ngươi đi."
Triệu Vô Sách nói xong liền xoay người lên ngựa.
Hắn nhấc chân giục ngựa mà đi, không hề có ý chờ đợi A Quang.
Đứa nhỏ năm nay mới chỉ hơn bảy tám tuổi, chân ngắn dù chạy nhanh cỡ nào cũng không thắng nổi một con ngựa.
Qua một lúc, bóng dáng Triệu Vô Sách đã biến mất.
Nhóc con đứng tại chỗ bĩu môi, nhìn theo bụi bặm phía xa, nó cắn chặt răng tiếp tục chạy về phía trước.
Có điều chạy ba bốn dặm, nó đã nhìn thấy Triệu Vô Sách.
Đối phương ngồi trên lưng ngựa, cầm túi nước chậm rãi uống, nhìn thấy nó thì nhướng mày ném qua: "Lười cầm, không uống thì ném đi."
A Quang luống cuống tay chân nhận lấy, hô hấp còn dồn dập, nó đang định mở miệng nói chuyện thì Triệu Vô Sách lại giục ngựa rời đi.
Môi A Quang khô khốc, nhưng cuối cùng vẫn không uống, nó ôm túi nước, tiếp tục chạy theo.
Ngựa của Triệu Vô Sách đi thẳng vào Châu phủ, A Quang đuổi theo hắn nhưng không có ai ngăn cản cả.
Lúc Lục Chiêu Bạch nhìn thấy A Quang cũng sợ tới ngây người.
Đứa nhóc nhỏ xíu giờ đã trở thành một nhóc thổ dân.
Y gần như không thể nhận ra được nhóc con này nữa, nhíu mày sai người giúp A Quang tắm rửa, mới đầu A Quang còn không chịu, sau bị Triệu Vô Sách trừng mắt một cái mới ngoan ngoãn đi theo thuộc hạ.
Đợi nó rời đi, Lục Chiêu Bạch quay sang cau mày hỏi Triệu Vô Sách: "Đã dẫn nó về đây còn bắt nạt nó làm cái gì?"
Giai đoạn sống cùng nhau, Lục Chiêu Bạch biết tính tình A Quang không tệ, nhưng y không có dự định dẫn nó hồi kinh —— Kinh thành là nơi đầy rẫy thú ăn thịt người, mà hoàng thành chính là nơi cất chứa nanh vuốt của thú dữ.
Nhóc con có thể tìm về một cái mạng, cố gắng sống sót tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Y vốn định chờ trước khi khởi hành sẽ sai người sắp xếp cho A Quang.
Ai ngờ Triệu Vô Sách lại đưa người về tới.
Đưa về thì thôi đi, ai dè vẫn là đức hạnh này.
Lục Chiêu Bạch có chút bất đắc dĩ, Triệu Vô Sách vẫn cười vô tội: "Đây là bắt nạt gì chứ? Đó là rèn luyện."
Lục Chiêu Bạch:......
Y lười cãi nhau với hắn, chỉ hỏi: "Ngươi định dẫn nó hồi kinh?"
Triệu Vô Sách đáp: "A Bạch nếu không muốn thì ta có thể không cần nó."
Ngữ khí tùy ý, tựa hồ đối phương chỉ là một món đồ, Lục Chiêu Bạch bèn im lặng, không muốn nhiều lời thêm với hắn.
Lúc A Quang tắm rửa sạch sẽ quay lại, thổ dân đã biến thành một đứa nhóc trắng trẻo.
Nó vừa bước vào cửa liền quy củ cúi đầu với Triệu Vô Sách, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Ánh mắt này không cần nói cũng biết, Triệu Vô Sách tự nhận không có thói quen lừa gạt con nít, giọng nói vẫn lười nhác như cũ: "Ngươi đã theo đến đây, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa —— Ngươi muốn đi theo ta, vậy ta đổi một cái tên khác cho ngươi, đồng ý không?"
A Quang gật đầu thật mạnh: "Được ạ."
Lục Chiêu Bạch cũng nhìn qua, muốn nghe xem miệng chó có thể phun ra ngà voi gì.
Sự thật chứng minh, hắn căn bản không định phun ngà voi.
"Vậy gọi là......!Dao Quang, thế nào?"
Dao Quang.
Hựu danh phá quân, sát phạt chi tướng.
Lục Chiêu Bạch nhíu mi: "Quá hung ác."
Triệu Vô Sách liền cười: "Hung ác không phải tốt sao?"
Hắn quay đầu lại nhìn Lục Chiêu Bạch, khuôn mặt thấp thoáng ý cười, nhưng tươi cười mang theo tàn độc: "Giữa thời thế ăn thịt người này, muốn sống thì phải hung ác hơn thế đạo.
Ngươi ác thì có thể khắc nó.
Nhưng nếu ngươi thiện, ngươi sẽ bị thế đạo nuốt chửng."
Lục Chiêu Bạch bị hắn nhìn chằm chằm, phảng phất có thể thông qua ánh mắt của đối phương nhìn thấy một con thú lớn đang lộ nanh vuốt.
Đôi đồng tử kia bao phủ tàn độc nhưng lại mang theo một chút mềm mại: "A Bạch, ngươi quá lương thiện."
Hắn nói, môi khẽ cong, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn: "Có điều không sao cả, có ta ở đây mà."
Dù con đường phía trước nhiều chông gai, hắn chỉ cần vượt qua chúng.
Dùng một thân máu thịt của hắn, đổi lấy một đời bình an vô ưu cho A Bạch..