Lục Chiêu Bạch thất sủng.
Triệu Mạch lại tìm được tân hoan, là Kinh Triệu Doãn dâng lên.
Nghe nói nàng kia năm vừa mới mười sáu, sắc nước hương trời, trăm năm khó gặp.
Lục Chiêu Bạch chưa được nhìn thấy nàng tận mắt, tân hoan kiêu ngạo, mà Triệu Mạch cũng không để nàng gặp gỡ những người hậu cung khác.
Triệu Mạch nhiệt huyết sôi trào, đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, không chỉ riêng Lục Chiêu Bạch, điện của phi tần trong hậu cung hoàng đế cũng không đặt chân tới, cả ngày chỉ túc trực ở điện Trường Nhạc.
Lục Chiêu Bạch mừng vì được thanh tĩnh, có điều! !
Cũng không phải quá thanh tĩnh.
Dù sao thì mỗi đêm đều có một con cún con trèo vào quấy nhiễu giấc mộng của y.
Triệu Vô Sách tình trường hay quan trường đều đắc ý, địa vị vững như bàn thạch trên triều.
Ngược lại Nhị hoàng tử Triệu Vô Ly vô cùng yếu thế, sau vài lần đối mặt đều là bại trận.
Triệu Mạch vốn trông mong hai bên sẽ tranh đấu, làm cho thế cục triều chính cân bằng, như vậy ngôi vị hoàng đế này của ông ta mới có thể ngồi yên ổn được.
Ai ngờ hiện giờ lại thành Triệu Vô Sách một tay che trời, Triệu Mạch cũng ngửi ra chút mùi không đúng, đứa con trai này của ông ta không giống như lúc trước ông ta nghĩ rằng chỉ có chút thông minh.
Ông ta bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt, nhìn thấy Triệu Vô Ly thì càng là tức muốn hộc máu, vì vậy mở miệng mắng hắn không biết bao nhiêu lần.
Ai bảo Triệu Vô Ly không biết cố gắng, bao nhiêu lợi thế đưa cho hắn đều bị hắn làm hỏng.
Hoàng đế sốt ruột thượng hoả, mỹ nhân trong ngực cũng không đưa vào mắt, đúng lúc này thì trong kinh có chuyện lớn xảy ra.
Hàng chục ngôi nhà phía Tây kinh thành bị sập khiến hơn trăm bá tánh mất mạng.
Triệu Mạch nửa đêm biết được tin tức, mỹ nhân bị ông ta đá xuống giường, khóe mắt sắp nứt ra tới nơi, mắng: "Vương Triều Phong đâu, bảo hắn tới đây cho ta!"
Ông ta tức giận như vậy là có nguyên do.
Những căn nhà ở phía Tây kia là Triệu Mạch mấy năm trước cử thân tín của mình làm, hơn một trăm tòa nhà cho dân chúng, xung quanh khơi thông kênh mương, có ruộng đất cửa hàng, biến xóm nghèo ban đầu trở nên rực rỡ hẳn lên, để dân chúng có chỗ an cư.
Đây coi như là một trong những thành tựu của Triệu Mạch, muốn ghi rõ vào sử sách cho mai sau hậu nhân ca tụng.
Hiện giờ xảy ra chuyện, giống như không chút khách khí vả vào mặt Triệu Mạch.
Trên triều hay hậu cung đều bị náo loạn ầm ĩ, chỉ có Triệu Vô Sách ôm Lục Chiêu Bạch ngủ một giấc ngon lành.
Mới sáng sớm hắn đã bị Triệu Mạch triệu kiến, mặt Lục Chiêu Bạch còn mang theo chút mệt mỏi, nghe được tiểu thái giám ở bên ngoài thấp giọng hồi bẩm, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất.
"Nhà sập?"
Lúc y nói chuyện, đôi mắt liếc qua Triệu Vô Sách, thấy đối phương không hề bất ngờ chút nào.
"Ngươi sớm biết rồi?"
Chăn rơi xuống, lộ ra dấu vết bị gặm cắn trên xương quai xanh, Triệu Vô Sách nóng bỏng nhìn y, đoạn thò lại gần hôn y một cái, mới nói: "Một đám giá áo túi cơm vô tích sự, đây chẳng phải là chuyện sớm muộn sao?"
Lục Chiêu Bạch không né tránh nụ hôn này, hơi mệt nhọc đẩy hắn: "Sáng sớm đã loạn thành một nùi—— Có bút tích của ngươi không đấy?"
Triệu Vô Sách ôm người xoa nắn, cười vô tội: "Ta không phải Diêm Vương, không làm ba cái chuyện mua bán mạng người.
"
Hắn nhiều nhất chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Triệu Vô Sách đổ thêm dầu vào lửa vừa mới đến Ngự Thư Phòng đã bị Triệu Mạch sai đi giải quyết công sự.
"Việc này cho ngươi tiếp quản, cần phải tìm ra chân tướng!"
Những căn nhà đó mới tu sửa có mấy năm, tuy rằng năm nay tuyết lớn gần nửa tháng, nhưng chỉ vì từng đó tuyết mà đã sập, vậy chứng tỏ chất lượng có vấn đề.
Có người mượn chuyện này làm giàu túi tiền của mình.
Triệu Mạch không ngại bọn quan viên tham lam, nhưng nếu dám tham lên cả chiến tích của ông ta, vậy Triệu Mạch phải đập nát đầu chúng!
Triệu Vô Sách rũ mắt che khuất ánh nhìn lạnh lẽo, khi hắn nâng mắt lên, lại thành thật vâng lời: "Nhi thần tuân chỉ.
"
! !
Vụ án nhà ở của dân chúng bần nông tuy liên quan nhiều, nhưng như vậy càng dễ điều tra.
Hắn am hiểu bóc tách sự việc, huống hồ, chuyện này cũng đã từng xảy ra ở kiếp trước.
Triệu Vô Sách tiền trảm hậu tấu, bắt giam người rồi nghiêm hình tra khảo, những người lén lút bỏ tiền túi riêng đều khai bằng sạch.
Chỉ mất có mấy ngày, Triệu Vô Sách đã giải quyết gọn gàng đâu ra đấy, những người liên can cũng bị kết án chờ trình lên cho Triệu Mạch.
"Phụ hoàng, chuyện quá khẩn cấp, nhi thần đành phải cân nhắc ra quyết định trước, mong người thứ tội.
"
Thái độ thành khẩn, khiến Triệu Mạch khó mà trách cứ được.
Mà có thể chê trách ở đâu chứ? Dù sao thì Triệu Vô Sách cũng đã làm hết sức gọn ghẽ.
Tất cả nhưng quan viên liên lụy bên trong chuyện này đều bị xử trí, tiền bạc tham ô mà Triệu Vô Sách tịch thu cũng được đổi thành lương thực và thuốc men cứu tế nạn dân.
Sáng nay lúc họp trên triều, dân chúng còn đang đứng ngoài Hoàng thành hô vang vạn tuế.
Thanh âm kia cực kỳ to rõ, hoàng đế loáng thoáng nghe thấy, cho người thăm dò mới biết được là dân chúng đang tạ ơn.
Triệu Vô Sách giải quyết mọi thứ sấm rền gió cuốn, lại vô cùng chỉn chu hoàn mỹ.
Hoàng đế có thế nào cũng phải mở miệng khen vài câu.
Nhưng nhìn đứa con trước mặt, ông ta khen không nổi.
Triệu Vô Sách trưởng thành quá nhanh, nhanh tới mức làm ông ta hoài nghi, rốt cuộc là thế sự rèn luyện người, hay đứa con này vốn giả heo ăn hổ?
Biểu tình hoàng đế có chút không chắc chắn, nửa ngày mới mở miệng: "Ngươi làm rất tốt, phần xử lí hậu quả ổn thỏa, trẫm cũng sẽ giao cho ngươi.
"
Triệu Vô Sách cung kính tạ ơn, lúc hắn bước ra ngoài điện, rõ ràng cảm giác được có ánh mắt sắc bén khóa chặt lên người mình.
! !
Chuyện này truyền đi nhanh chóng, khi Triệu Vô Sách quay lại tìm Lục Chiêu Bạch, đã nghe thấy giọng điệu mang theo ý cười của y: "Lần này cuối cùng điện hạ cũng làm ra việc giống người.
"
Bên ngoài vô cùng lạnh lẽo, Triệu Vô Sách cởi áo khoác phủi đi tuyết đọng, sợ hàn khí còn bám trên người nên không dựa quá gần Lục Chiêu Bạch, chỉ ôm lò sưởi tay hỏi.
"A Bạch đang khen ta đấy hả?"
Hắn ôm lò sưởi tay, thời điểm nhìn thẳng y, ánh mắt cực kỳ trong trẻo, còn có chút ý tứ tán thưởng.
Lục Chiêu Bạch liếc hắn, cười nhạo: "Không, đang mắng ngươi đó.
"
Tay Triệu Vô Sách dần ấm lên liền bắt đầu giở trò, hắn kéo người ôm vào lòng, cười khẽ nói: "Vậy ngươi mắng thêm hai câu cho ta nghe đi.
"
Thấy hắn bắt đầu ngả ngớn không thành thật, Lục Chiêu Bạch nhéo hắn một cái nhưng không dùng lực, đổi lại là Triệu Vô Sách cúi đầu hôn y.
"Nhờ có chuyện này, thanh danh của điện hạ trong kinh có thể vững vàng.
"
Bình định Nguyệt Hà Châu, cộng thâm trảm tham quan kinh thành, từ nay về sau còn ai dám nói Triệu Vô Sách không tài cán, vậy chỉ có thể bị mù.
Quan trọng nhất chính là lòng dân.
Triệu Vô Sách kế tiếp chỉ cần không làm điều gì sai trái, ngôi vị hoàng đế này chắc chắn thuộc về hắn sau khi Triệu Mạch chết đi.
Triệu Vô Sách khom người cười khẽ, hỏi y: "Hóa ra A Bạch nghĩ thế à? Ngươi sao không nói ra, ta đây là nghiêm túc mưu lợi cho bá tánh mà?"
Lời này, Lục Chiêu Bạch không tin.
"Ngươi là loại người đó sao?"
Triệu Vô Sách lập tức phủ nhận: "Không phải.
"
Đối diện với Lục Chiêu Bạch, hắn vẫn sẽ nói lời tri kỷ.
"Chủ yếu vì thanh danh, huống hồ ta còn tranh thủ rửa tiền nữa.
"
Trên tay hắn vẫn nắm giữ một số bạc nguồn gốc không rõ ràng, lần này thuận lý thành chương rửa sạch sẽ.
Thấy hắn thẳng thắn như vậy, vẻ mặt Lục Chiêu Bạch lạnh dần, nhưng rất nhanh nở nụ cười: "Thiên hạ nhiều người tham danh lợi, tốt xấu gì điện hạ cũng đang làm chuyện đúng đắn.
"
Không giống những kẻ mua danh chuộc tiếng, suốt ngày rao giảng đầy miệng là nhân nghĩa đạo đức, kỳ thật trong bụng sân si dục niệm.
Triệu Vô Sách nghe ra ý tứ trong lời nói của y, ngón tay luồn vào tóc y, thủ thỉ: "Không tốt sao?"
Lục Chiêu Bạch nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi nói: "Đây không phải là triều chính mà ngươi hy vọng sao?"
Ngô Quốc càng mục ruỗng, càng có lợi với Lục Chiêu Bạch.
Lục Chiêu Bạch không trả lời.
Mấy năm nay bị nhốt trong Hoàng thành quá lâu, người cũng trở nên giống quỷ.
Nhưng lần đi Nguyệt Hà Châu về, dọc đường bắt gặp biết bao dân chúng lầm than khốn khổ, y mới nhận ra, mình vẫn là một con người.
"Ngươi thỉnh chỉ với Hoàng Thượng, muốn cùng ta đi theo cứu tế nạn dân?"
Y chuyển đề tài, Triệu Vô Sách vô tội lắc đầu: "Ta không có bản lĩnh đến thế, có thể bắt phụ hoàng hành động.
"
Đáng tiếc đôi mắt gian xảo hệt như hồ ly đã bán đứng hắn.
Lục Chiêu Bạch híp mắt, nghe Triệu Vô Sách khua môi múa mép: "Chẳng qua là vị tân nhân trong cung kia, ghen tuông bậy bạ cho nên người nào đó phải vội vàng dỗ dành tân nhân, thuận miệng tống cổ ngươi ra ngoài mà thôi.
"
Hắn cười rộ lên trông vô tội ngây thơ vô cùng.
Lục Chiêu Bạch không nhịn được véo mặt hắn, hỏi: "Là người của ngươi?"
Triệu Vô Sách lập tức lắc đầu: "Người của ta chỉ có một, đó chính là ngươi.
"
Hắn cố ý bẻ cong ý nghĩa, nhưng cũng nhanh chóng nhận tội trước khi Lục Chiêu Bạch định đánh mình: "Là người của chúng ta.
"
Một câu chúng ta này làm bàn tay Lục Chiêu Bạch khựng lại, chớp mắt cảm thấy dao động.
Triệu Vô Sách thấy y dần dịu xuống, tranh thủ cúi đầu cắn môi y: "Mấy ngày gần đây bận bịu xử lí việc khác, không rảnh tới thăm ngươi, có nhớ ta không?"
Hơi thở của hắn nóng rực, nụ hôn cũng ngang ngược, Lục Chiêu Bạch trốn không thoát, ngược lại càng hôn càng mềm.
"! ! Không nhớ.
"
Triệu Vô Sách nhếch miệng, mân mê môi châu, giọng nói khàn dần: "Xem ra ta phải nỗ lực một chút, mới có thể làm A Bạch! ! Thực tủy biết vị.
".