Trận tra tấn này kéo dài liên tục tới khi trăng lên.
Triệu Vô Sách bị ném vào trong một nhà giam lót rơm khô, rơm nhọn thô cứng bên dưới khiến hắn rùng cả mình.
Triệu Vô Sách trong cơn mê mang, cảm giác được có cai ngục đi đến, mạnh bạo gõ cây cột: "Ăn cơm."
Hắn không đáp lại, chỉ cuộn mình nằm trên chiếu, hô hấp mỏng manh.
Mãi cho tới lúc có người nhỏ giọng kêu hắn: "Điện hạ, chủ tử......"
Triệu Vô Sách miễn cưỡng mở mắt ra một chút, thấy đối phương vẫn là tên cai ngục kia.
Người nọ vội vã mở cửa nhà lao, nhanh chân chạy vô, giây phút chạm vào Triệu Vô Sách, hắn không dám xuống tay, thanh âm run rẩy: "Chủ tử, ngài sao rồi?"
Triệu Vô Sách híp mắt, cười khẽ: "Chu Tước, nếu ngươi còn không đến, e là phải nhặt xác cho gia mất rồi."
Người kia là Chu Tước đã dịch dung.
Mũi Chu Tước chua xót, định lôi khăn ra lau cho Triệu Vô Sách, nhưng sau khi phát hiện quần áo đồ đạc trên người đều là lấy của tên cai ngục, hắn ghét bỏ vứt nó sang bên.
"A Bạch đâu?"
Triệu Vô Sách hít sâu một hơi, câu đầu tiên hỏi chính là về Lục Chiêu Bạch.
Chu Tước lại có chút lắp bắp: "Đốc Công......!Mất tích rồi."
Triệu Vô Sách nhíu mày, nghe hắn nhỏ giọng đáp: "Ban ngày lúc ngài rời đi, liền có người tới vây bắt, nô tài chắn đường bảo hộ cho Đốc Công chạy trước, sau đó chưa gặp lại y."
Triệu Vô Sách không nói gì, một lúc lâu sau mới ậm ừ: "Ờ."
Chu Tước bất giác ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Triệu Vô Sách đã nằm xuống chiếu, chậm rì rì mở miệng: "Nếu còn gặp lại, ngươi thay ta nói với y một tiếng, ta sắp chết rồi, không cần thủ tiết vì ta."
Lời này không may mắn, mặt Chu Tước cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể khô cằn nhìn hắn: "Nô tài......"
Chưa nói hết câu đã có một bóng dáng hòa lẫn mùi máu bước vào.
Triệu Vô Sách nằm ngửa trên chiếu, đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi giày.
Đế giày dính vết máu và bụi đất, từ màu đen đổi sang đỏ sậm.
Ngước lên trên một chút là là vòng eo thon chắc bọc trong lớp xiêm y.
Chu Tước lập tức lùi sang bên, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Những lời ban nãy hắn nói là do Lục Chiêu Bạch sai bảo, hắn không muốn lừa chủ tử, nhưng hắn nhìn rõ địa vị giữa hai người.
Chủ tử và Đốc Công chỉ có thể chọn một, hắn nên nghe Đốc Công.
Nhìn thấy người đến, Triệu Vô Sách nhịn không được nở nụ cười.
Hơi thở mỏng manh tựa hồ sắp tắt, ấy vậy mà vẫn có thể cười được.
"Khụ khụ."
Hắn ho khan, nhìn lông mày đối phương càng nhíu chặt, lại nghe y trầm giọng mở miệng: "Yên tâm, ta và ngươi không danh không phận, đương nhiên sẽ không thủ tiết vì ngươi."
Chu Tước đi trước bảo hộ người, Lục Chiêu Bạch cản phía sau mở một đường máu đón Triệu Vô Sách, kết quả vừa vào cửa đã nghe thấy hắn bảo mình đừng thủ tiết, còn rất vội vàng.
Ý cười của Triệu Vô Sách không giảm, vươn tay về phía y: "Cục cưng tuyệt tình vậy sao?"
Bàn tay của hắn bị dùng hình, máu còn đang nhỏ xuống từng giọt.
Trái tim Lục Chiêu Bạch nháy mắt bị người bóp nghẹn.
Máu nóng trong người cũng dần dâng lên.
Y nửa quỳ xuống bên cạnh Triệu Vô Sách, hết sức cẩn thận ôm lấy người, lại bị ngón tay của Triệu Vô Sách cản lại.
Trên người đau đến chết lặng, hắn lại giống như không mảy may thương tổn, chỉ nhắc nhở Lục Chiêu Bạch: "Đừng chạm vào ta, bẩn lắm."
Đừng để một thân máu me này vấy bẩn lên y.
Truyện Quân Sự
Hốc mắt Lục Chiêu Bạch thoáng đỏ.
"......!Câm miệng."
Giọng y run rẩy nhưng hung dữ, chỉ mím chặt môi ôm Triệu Vô Sách dậy.
Đôi mắt Lục Chiêu Bạch lúc này đã thấm ướt.
Người Triệu Vô Sách được nâng lên, rơi vào vòng ôm ấm áp.
Hắn hữu khí vô lực nhìn y, suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào hôn mê chính là cái tư thế ôm này làm hắn trông ẻo lả quá thể.
May mắn Lục điện hạ là nỏ mạnh hết đà, không nói lời này ra, nếu không trong sổ sách của ai đó đã có thêm một món nợ.
......
Triệu Vô Sách buổi chiều ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Miệng vết thương trên người đều được băng bó qua, trông hắn cứ như một cái giá gỗ quấn băng kín mít vậy.
Đôi mắt của giá gỗ xoay chuyển, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, căng thẳng trong lòng mới dần thả lỏng xuống.
Bên cạnh gối đầu để một bộ quần áo, là của Lục Chiêu Bạch.
Hơi thở của y nhanh chóng bao trùm, Triệu Vô Sách trộm cong môi nhưng bị đau nên khẽ xuýt xoa một tiếng.
"Tỉnh?"
Có người bước nhanh đến gần, Triệu Vô Sách nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trong mắt nhiễm ý cười: "A Bạch quan tâm ta thế cơ?"
Rõ ràng vẫn đang còn thều thào từng câu nhưng ý tứ đùa bỡn chẳng suy giảm chút nào, Lục Chiêu Bạch trong khoảnh khắc nảy lên suy nghĩ muốn cạy đầu hắn ra, xem bên trong chứa cái gì.
"Uống thuốc."
Lục Chiêu Bạch cẩn thận đỡ người ngồi dậy, lấy gối mềm lót sau lưng hắn, Triệu Vô Sách tùy ý để y sắp xếp, ánh mắt trước sau không hề rời khỏi người y.
"Nhìn cái gì?"
Mặt Lục Chiêu Bạch không cảm xúc nhưng giọng nói lại dịu dàng.
Triệu Vô Sách cười: "Nhìn ngươi."
Cục cưng vừa ân cần vừa ấm áp xoa dịu nỗi đau của hắn, Triệu Vô Sách cảm thấy rất mỹ mãn, "Dáng vẻ khẩu thị tâm phi của A Bạch đẹp cực luôn."
Lục Chiêu Bạch liếc mắt xem thường, ra hiệu cho hắn há miệng: "Nói nhiều."
Thuốc đắng tựa hồ có người vừa nhét vào một cân hoàng liên, lông mày Triệu Vô Sách cũng phải nhăn lại, đợi uống xong hết mới bắt đầu làm nũng: "Đắng quá à......!A Bạch thương ta chút đi?"
Vừa tỉnh không bao lâu liền ngả ngớn.
Lục Chiêu Bạch đặt chén thuốc qua một bên, mím môi ghé lại gần khóe miệng hắn khẽ hôn một cái: "......!Được chưa?"
Trái tim Triệu Vô Sách nháy mắt nhộn nhạo.
"Chưa được, ngươi hôn thêm mấy cái nữa."
Hắn nhão nhão dính dính quấn lấy y, Lục Chiêu Bạch hiếm khi không từ chối hắn mà càng dựa sát hơn.
"Được thôi."
Khoảng cách quá gần, Triệu Vô Sách có thể ngửi được rõ ràng mùi đắng trên người Lục Chiêu Bạch.
Đây là mùi đọng lại do mấy ngày liên tục uống thuốc gần đây.
Đôi đồng tử của y đen nhánh, nụ cười mang theo sát khí không nhẹ: "Có điều trước đó Lục điện hạ nên giải thích vài chuyện với nô tài cái đã."
Triệu Vô Sách chợt giật mình, da gáy căng thẳng.
"Giải thích cái gì?"
Hắn cố ý lảng tránh, sắc mặt Lục Chiêu Bạch tối sầm: "Ngươi nói thử xem?"
Y kéo ngọc bội từ trên ngực xuống ném vào trong tay Triệu Vô Sách.
Tay Triệu Vô Sách còn quấn băng nhưng vẫn vững vàng tiếp được.
"Ngươi coi ta là gì?"
Triệu Vô Sách thoáng mỉm cười: "Cái này chẳng phải là lễ vật đính ước của ta sao?"
Lục Chiêu Bạch liếc hắn: "Lễ vật cũng có thể ra lệnh cho thuộc hạ của ngươi sao?"
Ngọc bội này không chỉ là vật kỷ niệm mà mẹ của Triệu Vô Sách để lại cho hắn, cầm ngọc bội bất kể là ai đều có thể thay thế Triệu Vô Sách hiệu lệnh người của hắn.
Nếu không phải lần này xảy ra chuyện nguy hiểm, y còn không biết, Triệu Vô Sách đưa cho y đồ vật quan trọng như vậy!
Triệu Vô Sách thuận thế kéo người lại đây, Lục Chiêu Bạch muốn giãy giụa nhưng nhớ đến vết thương trên người hắn nên đành mặc kệ hắn ôm.
Bởi vì bị thương, giọng của Triệu Vô Sách cũng yếu nhược, là là bên tai Lục Chiêu Bạch, như bị lông chim gãi vào: "Có gì để nói chứ? Ta còn cho rằng ngươi biết rồi."
Ngón tay hắn cách lớp băng quấn xẹt qua cổ Lục Chiêu Bạch: "Ta hận không thể đào tim đào phổi cho ngươi."
Cần cổ yếu ớt, có thể chạm vào tử mạch bất cứ lúc nào, hiện tại bị người vuốt ve, Lục Chiêu Bạch lại không hề lộ nửa phần trốn tránh.
Y hơi tựa lên giường, lấy khuỷu tay chống đỡ trọng lượng của bản thân, đề phòng đụng trúng Triệu Vô Sách, thanh âm nhàn nhạt: "Còn gì nữa?"
Lục Chiêu Bạch nhấp môi, ánh mắt sắc bén khiến lòng người không khỏi run rẩy.
Triệu Vô Sách thấy vẻ mặt này của y, trái tim cũng trở nên mềm nhũn, hắn nghe thấy Lục Chiêu Bạch gằn từng chữ một hỏi: "Ngươi đã chết như thế nào?".