Lương Thanh bước đến hai phòng bên cạnh dò tìm phòng Lam Diệp, Vừa bước đến phòng bên cạnh lén nhìn vào đã thấy Lam Diệp yên vị nằm trên giường.
Anh nhanh chân mở nhẹ cửa sổ rồi từ từ bước vào, cử chỉ thật nhẹ nhàng tránh làm kinh động đến Lam Diệp.
Anh cẩn thận đóng cửa rồi rón rén bước đến xem vết thương của Lam Diệp.
Thế nhưng vừa bước đến gần thì Lam Diệp đột nhiên mở đôi mắt to tròn ra và vung quyền cước thẳng vào Lương Thanh.
Do quá bất ngờ nên Lương Thanh bị rơi vào thế bị động mà có chút khó khăn phản ứng nhưng anh vẫn chỉ né tránh chứ không hề ra tay đánh trả tránh làm Lam Diệp bị thương.
Lam Diệp vừa đánh vừa cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai mà lại dám lẻn vào phòng ta?”
Lương Thanh đang chật vật chống đỡ những đòn Lam Diệp tung ra vừa vất vả cất lời: “Là ta!”
Lam Diệp nghe xong câu trả lời thì chỉ muốn đập chết tên đó: “Ngươi là ai? Còn không nói? Muốn chết?” Nói xong Lam Diệp xoay người vươn lấy thanh gươm đặt trên giá treo đồ rút kiếm chém thẳng đối phương.
Lương Thanh có chút hoảng loạn vội né sang một bên, giao đấu một hồi Lương Thanh xoay người ra sau lưng Lam Diệp rồi giang hai tay ôm lấy để khống chế cô lại.
Lam Diệp bất ngờ bị ôm thì giật mình vội vàn giãy giụa: “Buông ra! Ngươi dám vô lễ với ta? Ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Lương Thanh cố gắng hết sức vừa ôm lấy Lam Diệp vừa cất giọng nói: “A Diệp! Là ta?”
Lam Diệp nghe cách gọi này thì ngưng lại mọi động tác, xoay người lại nhìn cho rõ người đối diện rồi hỏi: “Lương hộ pháp?”
Lương Thanh thấy cô nhận ra mình thì thở phào nhẹ nhỏm, Lam Diệp liếc mắt nhìn xuống eo mình thì khó chịu nói: “Phiền Lương hộ pháp buông tay ra trước!”
Lương Thanh chỉ cười rồi đưa một tay giơ lên đặt vào má của cô, tay kia vẫn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn và hỏi: “Muội như thế nào rồi? Có còn đau không?”
Đôi bàn tay ấm áp vừa đặt lên khiến tim Lam Diệp bỗng nhiên đập nhanh dữ dội, gương mặt cũng có chút phiếm hồng.
Cô vội quay sang chỗ khác và nói: “Ta không sao, đa tạ Lương hộ pháp đã quan tâm.”
Lương Thanh nhìn thấy nét ngượng ngùng hiếm thấy của Lam Diệp thì anh cảm thấy cô rất đáng yêu, tay còn lại siết chặt hơn kéo Lam Diệp lại gần, khoảng cánh hai người bây giờ tựa như chỉ cử chỉ nhỏ cũng có thể chạm môi.
Lam Diệp ngượng ngùng đưa hai tay đặt lên ngực anh nhằm kéo dài khoảng cách nhưng Lương Thanh lại ghì chặt hơn.
Lam Diệp bực tức nói: “Lương hộ pháp, phiền ngài buông ra.
Ngài đây là đang khi dễ ta?”
Lương Thanh chầm chậm lắc đầu nói: “Ta thật sự rất lo cho muội.
Muội có biết khi ta thấy muội bị tát thì ta chỉ muốn xông lên đánh chết ả ta không? Khi đó long ta rất đau tựa như người bị tát chính là bản than ta vậy.” Giọng nói của anh lúc này trầm ấm dễ nghe tựa như tiếng nỉ non của người tình.
Lam Diệp chỉ cười khẩy nói: “Lương hộ pháp khéo đùa! Thật không ngơ Lương hộ pháp ngày thường nghiêm túc lại có thể nói ra những lời này, thật khiến người ta phải trầm trồ ngạc nhiên đó.”
Lương Thanh chân thành nói: “Những gì ta nói là xuất phát từ trong lòng ta, là thật lòng.”
Lam Diệp đẩy anh ra rồi cười nhạt nói: “Không biết những lời này đã thuyết phục được bao nhiêu mỹ nhân rồi! Nhưng thật tiếc ta đây không phải là họ nên ngài đừng dùng những lời hoa mỹ mà nói với ta.
Cũng giống như mang
hoa đào ướp với trà sen vậy, chẳng ý nghĩa gì đâu.”
Lương Thanh cảm thấy chua xót: “Ta thật sự lo lắng cho muội, khi nghe Sở dược sư nói bệnh tình của muội thì ta chỉ muốn bay đến để được chăm sóc cho muội mà thôi.”
Lam Diệp đi đến cánh cửa phòng, đưa tay mở cửa rồi quay lại lạnh nhạt nói: “Đa tạ Lương hộ pháp đã quan tâm đến mức nửa đêm lẻn vào khuê phòng nữ nhân mà thăm hỏi nhưng ta không sao, chỉ là sưng nhẹ mà thôi, đắp thuốc vài hôm sẽ khỏi.
Giờ ngài có thể về rồi đó.”
Lương Thanh bước đến giơ tay định nắm lấy cánh tay đang đặt trên cửa, Lam Diệp thấy vậy vội rút tay về rồi xoay người hướng khác.
Lương Thanh nhìn thái độ của cô khẽ nói: “Muội nhớ cẩn thận, đừng để bị thương nữa!”
Rồi lặng lẽ cúi đầu bước ra cửa.
Lam Diệp nhanh tay đóng cửa lại rồi về giường ngồi, cô đưa tay đặt lên tim mình tự hỏi: “Vốn đã quên rồi nhưng sao tim vẫn loạn nhịp khi ở bên cạnh huynh ấy chứ? Lại còn khoảng cách gần đến vậy, mình đúng là bỏ phí lời phó cung chủ dạy dỗ rồi.” Cô lắc đầu loại bỏ những ý nghĩ rồi leo lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lương Thanh sau khi bước ra ngoài thì ngoảnh đầu lại nhìn chỉ thấy Lam Diệp lạnh lùng đóng cánh cửa, anh đứng đó nhìn th m một chút rồi tự nhủ: “Có lẽ cần nhiều thời gian để khiến muội ấy cảm động thêm lần nữa.
Lần này ta nhất định sẽ giữ chặt muội bên mình.” Anh nói xong thì quay người bước đi, thân ảnh từ từ hòa vào màn đêm tĩnh mịch..