Từ hôm ấy, Thiên Tuyết luôn tìm cách tránh né Thần Phong khiến hắn đau đầu không biết phải làm sao, hội nghị nàng cũng chẳng đến chỉ giao cho Lam Diệp thay mặt giải quyết, hắn đến Thanh An viện thì nàng luôn viện cớ ra
ngoài hoặc là vào phòng mà tránh xa hắn.
Thần Phong ngồi một mình dưới gốc liễu bên cạnh hồ tự mình uống rượu rồi ngước mặt nhìn trời cười tự giễu: “Ha….đúng là đáng đời.
Lúc trước nàng ấy chạy theo một mực muốn gả cho ta, miệng luôn là “Phong ca ca! Phong ca ca!” Thế mà giờ đây cứ như người lạ đến ánh nhìn nàng ấy căn bản cũng chẳng muốn cho ta.
Đúng là tự mình chuốc lấy.” Hắn vừa nói vừa kê rượu lên miệng.
Lương Thanh từ Thanh An viện trở về thấy Thần Phong như vậy vội chạy đến hỏi: “Cung chủ! Người sao vậy?”
Hắn đưa ánh mắt đờ đẫn của một người say nhìn Lương Thanh hỏi: “Lương Thanh! Ngươi thấy ta có phải là đáng đời không? Vốn dĩ đã có nàng ấy trong tay nhưng ta lại ngu ngốc đẩy nàng ấy ra xa khỏi ta để giờ ta muốn bên cạnh thì nàng ấy lại xua đuổi ta không thương tiếc.
Có phải là ta đang lãnh nhận lấy những gì mà trước kia ta đã từng làm với nàng ấy hay không?”
Lương Thanh ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn thở dài: “Cung chủ, người đừng như vậy nữa.
Nếu người muốn theo đuổi lại phó cung chủ lần nữa thì người phải cố gắng lên.
Cứ ở đây ủ dột cũng không phải là cách đâu.”
Thần Phong bật cười: “Cố gắng sao? Ta đang rất cố gắng nhưng nàng ấy đáp lại chỉ là sự lạnh nhạt cùng tránh né ta mà thôi.
Ngươi thấy đấy, ta và nàng ấy có thể nói được với nhau mấy câu chứ?”
Lương Thanh thật không biết phải nói thế nào vì vốn dĩ Thần Phong đã khiến trái tim của phó cung chủ hóa nguội lạnh từ lâu.
Một đám tro tan nếu muốn khơi lại lửa nóng thì e cũng chỉ là chuyện viễn vong mà thôi.
Thần Phong liên tục uống rượu đến bản than gần như say khướt, Lương Thanh đưa tay ngăn cản giành lấy vò rượu: “Cung chủ, giờ người có say đến chết mọi chuyện cũng không thể giải quyết được đâu.”
Thần Phong tức giận đấm mạnh vào thân liễu khiến lá rơi lã tả, bàn tay hắn cũng rớm máu đỏ tươi.
Lương Thanh thấy vậy thì lo lắng cầm lấy tay hắn nhanh chóng băng bó vết thương.
Hắn khẽ lên tiếng: “Lương Thanh, giờ ta phải
làm sao đây?”
Lương Thanh cũng chẳng biết làm sao, anh thở dài một hơi rồi chợt nói: “Sở Vân và Quản ám vệ chẳng phải gần trở về rồi sao? Đến lúc đó ngài đến nhờ Sở Vân xem sao!”
Như cọng rơm cứu mạng, hắn nghe đến Sở Vân thì ánh mắt sáng rỡ dường như tỉnh luôn cả rượu.
Hắn gật đầu lẩm bẩm: “Đúng! Đúng! Chỉ cần Sở Vân nói vài câu thì có lẽ Tuyết nhi sẽ nể tình mà không tránh ta nữa.
Đúng…đúng rồi!”
Lương Thanh gật đầu: “Đúng vậy, cung chủ! Để thuộc đưa ngài về phòng.” Thần Phong gật đầu.
Lương Thanh từ từ dìu hắn đứng dậy rồi đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.
- ------------*******-------------
Thiên Tuyết bên này đang ngồi trong phòng đọc sách thì Lam Diệp bước vào, cô lên tiếng: “Phó cung chủ, Nhị nương có hầm cho người chén huyết yến.
Người mau dùng cho nóng!”
Thiên Tuyết bỏ quyển sách xuống bàn rồi đứng lên tiến về chiếc bàn phía trước, Lam Diệp đặt bát yến hầm xuống bàn.
Thiên Tuyết đưa tay cầm lấy chiếc muỗng và bắt đầu thưởng thức, trong lòng thầm cảm thán: “Huyết yến ở thế giới kia tìm đỏ cả mắt cũng chẳng nhìn được một chút, thế mà ở đây thì dùng thay cơm.
Đúng là sang chảnh mà!”
Lam Diệp đứng một bên lên tiếng: “Phó cung chủ, người định tránh mặt cung chủ đến bao giờ?”
Thiên Tuyết khựng lại nhìn cô: “Nếu được ta không muốn thấy hắn dù chỉ là lướt qua.”
Lam Diệp lại nói: “Nhưng mà cung chủ suốt mấy hôm nay cứ hỏi người suốt, lại còn đích thân đến đây thăm người nữa đó.”
Thiên Tuyết chậm rãi thưởng thức bát yến vừa nói: “Thì sao chứ? Người như hắn thì làm gì có tình cảm mà bày ra vẻ tình thâm như thế chỉ khiến ta chướng mắt mà thôi.”
Lam Diệp: “Nhưng mà….”
Chưa đợi cô nói hết thì Thiên Tuyết đã đặt chiếc bát rỗng vào khay và nói: “Đủ rồi, ngươi lui đi.” Biết nàng không muốn nghe nên Lam Diệp cũng im lặng mang khay xuống.
Thiên Tuyết vẫn bước đến xem tiếp quyển sách, bình thản như không có chuyện gì xảy ra..