Ba người Thiên Tuyết nhàn nhã ngồi trên xe ngựa ngắm cảnh vừa uống trà thưởng bánh vô cùng an nhiên.
Mất đến hơn hai ngày mới đến được Giang Nam.
Trước một khách điếm nhỏ, Thiên Tuyết cho xa phu dừng lại rồi quay lại nói với hai ngươi kia: “Đi cả ngày rồi, đêm nay chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi, sáng mai hãy đi ngắm phong cảnh ở đây.”
Lam Diệp và Sở Vân gật đầu mang theo tai nải y phục xuống xe rồi bước vào trong đặt phòng.
Sau khi nhận
được phòng Thiên Tuyết căn dặn thêm một ít thức ăn mang lên.
Thiên Tuyết quay sang nhìn cả hai: “Hai ngươi về phòng tăm srửa thay y phục rồi đến phòng ta dùng bữa nhé!” Nói xong ba người ai về phòng nấy tắm rửa.
Lam Diệp và Sở Vân sau khi thay xong y phục thì nhanh chóng đến phòng tìm Thiên Tuyết, vừa bước vào đã thấy một bàn thức ăn đầy ấp khiến Sở Vân phải trố mắt, y quay sang nhìn Thiên Tuyết hỏi: “A Tuyết! Muội gọi nhiều như vậy rồi có ăn hết không?”
Thiên Tuyết đưa tay đỡ trán lắc đầu: “Ta nào có gọi.
Ta chỉ gọi một vài món thanh đạm nhưng không hiểu sao tiểu nhị lại mang cả đống lên như vậy.”
Lam Diệp ngạc nhiên: “Không lẽ họ mang nhầm phòng sao?” Cả ba đang không hiểu vì sao thì bỗng dưng có ba người bước vào, gương mặt vô cùng quen thuộc.
Lam Diệp và Sở Vân nhìn thấy thì vui mừng lên tiếng: “Lương Thanh/A Chiêu, chàng đến rồi sao?”
Thiên Tuyết nhìn thấy tên đứng sau cùng thì hất mặt xoay người vào trong, Lương Thanh và Văn Chiêu nháy mắt với Lam Diệp và Sở Vân, hiểu ý nên cả bốn người âm thầm ra ngoài nhường lại không gian cho cung chủ cùng phu nhân tâm sự.
Thần Phong thấy nàng không thèm để ý đến liền bước đến giang tay ôm lấy nàng từ phía sau, đầu dụi sát vào hõm cổ của Thiên Tuyết khẽ nói: “Tuyết nhi! Sao nàng nỡ bỏ ta lại cơ chứ? Nàng có biết không gặp được nàng ta nhớ đến phát điên không?”
Thiên Tuyết ghét bỏ đẩy hắn ra và nói: “Vậy sao chàng lại giam ta ở địa cung không cho ta ra ngoài cơ chứ?”
Thần Phong vẫn cố ôm lấy nàng và nói: “Không phải ta muốn giam nàng.
Nhưng vì ta muốn được đi dạo với nàng mà công việc trong địa cung mấy tháng nay lại nhiều vô số.
Nàng ra ngoài một mình ta không yên tâm nên muốn nàng ở Thanh An viện đợi ta giải quyết xong sẽ đi dẫn nàng đi du ngoạn một chuyến.”
Thiên Tuyết liếc xéo hắn: “Đợi? Đợi luôn cả mấy tháng sao? Cung chủ đại nhân, chàng đang đùa với ta à?”
Thần Phong lắc đầu liên tục: “Không có! Ta nào có ý đùa với nàng đâu mà nương tử!”
Thiên Tuyết xoay người xô hắn tránh ra, nàng bước đến ngồi xuống giường bên cạnh và nói: ‘Không cần phiền đến chàng, ta tự có thể đi du ngoạn được.
Chàng về mà xử lý công việc của chàng đi!”
Thần Phong vội vàng chạy đến ôm láy Thiên Tuyết và nói: “Nương tử! Đừng đuổi ta đi mà! Ta đến đây là để cùng nàng du ngoạn có được không nương tử?”
Thiên Tuyết chán ghét nói: “Không cần!”
Thần Phong vẫn mặt dày hại giọng với nàng: “Nương tử, đừng giận ta nữa mà nương tử.
Ta hứa sẽ dẫn nàng đi khắp nơi ở Giang Nam này có được không? Nương tử! Phu nhân! Đừng đuổi ta mà nương tử!”
Thần Phong bất chấp liêm sỉ mà năn nỉ ỉ oi khiến Thiên Tuyết phải dụi mắt mấy lần để nhìn người đối diện.
Đây là phu quân nàng sao? Đây là Nguyệt Thần Phong cung chủ Huyết Long cung sao? Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ hối lỗi
của hắn mà phải bật cười.
Nàng lên tiếng: “Được rồi, không đuổi chàng nữa.
Từ giờ chàng còn dám giam ta nữa không?”
Thần Phong xua tay lia lịa: ‘Không! Không bao giờ nữa.
Từ nay nương tử muốn đi đâu ta sẽ đi với nàng có được không?”
Thiên Tuyết mỉm cười: “Vậy còn được!” Hắn thấy nàng tha thứ liền ôm chặt lấy nàng không buông, Thiên Tuyết bật cười: “Chàng làm gì vậy chứ? Chàng xem chàng còn chút tôn nghiêm của một cung chủ hay không hả?”
Thần Phong vẫn một mực không buông mà đáp lại: “Ta mặc kệ, ta chỉ cần nương tử của ta thôi.” Thiên Tuyết nghe vậy cũng chỉ mỉm cười rồi vòng tay ôm lấy hắn.
Bên dưới hạnh phúc là vậy nhưng trên mái nhà đang có bốn người nghe lén đến nỗi sắp nôn ra hết luôn rồi.
Lương Thanh nhìn sang Văn Chiêu nói: “Từ khi nào cung chủ biết nũng nịu với phu nhân vậy? Đây có còn là cung chủ của chúng ta không?”
Văn Chiêu lắc đầu: “Giả mạo, tên này chắc chắc giả mạo cung chủ rồi!”
Sở Vân cùng Lam Diệp nghe vậy liền bật cười, y vỗ vai Văn Chiêu một cái rồi nói: “Được rồi, chúng ta xuống thôi.
Nếu để cung chủ biết chúng ta thấy được tình huống mất mặt vừa rồi e là sẽ bị diệt khẩu luôn đó.” Lương Thanh ôm
lấy Lam Diệp cùng Văn Chiêu ôm lấy Sở Vân nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Đúng lúc Thần Phong bước ra gọi tất cả vào dùng cơm và nghỉ ngơi, sáng sớm mai bắt đầu đi ngắm phong cảnh.
Hôm sau, do nôn nóng được đi ngắm phong cảnh nên Thiên Tuyết dậy rất sớm, Thần Phong thấy vậy cũng rửa mặt rồi cùng nàng dùng bữa sáng và cùng nhau đi dao.
Thời tiết mùa xuân ở Giang Nam vô cùng lãng mạn, không khí ấm áp với ánh nắng xuân nhẹ nhàng chiếu rọi lên vạn vật, tram hoa đua nở đón chào một mùa xuân mới vô cùng rực rỡ, bên cạnh còn có dòng suối nhỏ với làn nước trong vắt in cả bầu trời xanh khiến khung cảnh vô cùng thơ mộng.
Thần Phong nhẹ nhàng bước đến ôm lấy Thiên Tuyết vào lòng và nói: “Nương tử, nàng có thích phong cảnh ở đây không?”
Thiên Tuyết tựa đầu vào long hắn gật đầu: “Ta rất thích, khung cảnh thực sự rất đẹp!”
Thần Phong quay lại nhìn nàng hỏi: “Vậy nàng muốn ở đây bao lâu?”
Thiên Tuyết đáp: “Ta muốn ở đây một tháng, cảnh vật ở đây khiến ta không muốn quay về chút nào.”
Thần Phong hôn nhẹ lên tóc nàng và nói: “Được!”
Thiên Tuyết vội ngẩng lên nhìn hắn: “Hả???”
Thần Phong nhìn nàng với ánh mắt mười phần sủng nịch: “Ta sẽ cùng nàng ở đây một tháng, cùng nàng dạo khắp nơi để ngắm hết cảnh đẹp tại nơi đây rồi mới quay về có được không?”
Thiên Tuyết vui mừng hỏi lại: “Thật sao?”
Thần Phong khẽ gật đầu: “Chỉ cần nương tử thích thì ta sẽ chiều theo ý nàng.”
Thiên Tuyết cảm động nhón chân lên hôn nhẹ lên môi hắn, ngay lập tức hắn đưa tay giữ gáy nàng lại khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua kéo theo từng cánh hoa rơi bay nhè nhẹ trong gió hòa vào hai than ảnh
đang hôn say đắm lại khiến khung cảnh càng thêm hài hòa, càng thêm lãng mạn
HOÀN NGOẠI TRUYỆN!!!!!!!!
Thể theo sự yêu thích của đọc giả nên tui viết thêm phần ngoại truyện này, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và đừng quên ủng hộ những tác phẩm tiếp theo của tui nhé!!!!!!!!.