Cung đấu không bằng nuôi mèo

Sau khi giải thích ý nghĩa của câu nói trong sách cho người học trò, lúc này huynh trưởng Thu Vãn mới tươi cười đầy mặt quay đầu lại, nói với mọi người : “Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi.”
“Không có gì.” Tiêu Vân Hoàn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý, sau đó vung quạt xếp lên chậm rãi phe phẩy hai cái, nói: “Thật sự ta chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra mọi người trong nhà phu nhân đều thông tuệ như vậy.”
Huynh trưởng Thu Vãn: “Ta……”
Dừng lại một chút, chú ý tới ánh mắt của thê tử, lúc này hắn mới phản ứng lại mình vừa làm gì.
Bình thường cũng có không ít người tìm hắn hỏi mấy vấn đề trong sách, đối với bọn họ hắn luôn biết gì nói đấy không dấu diếm nửa lời. Việc này diễn ra như một thói quen, hiện giờ ở trước mặt Hoàng Thượng, hắn lại quên mất vẻ ngụy trang của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huynh trưởng Thu Vãn ảo não, tuy nhiên hắn mau chóng phản ứng lại, trấn định nói: “Chỉ là vấn đề người kia hỏi trùng hợp ta mới nhìn thấy trong sách không lâu, dưới sự chỉ bảo của gia phụ, tới hôm nay ta vẫn chưa từng quên, lúc này mới có thể tình cờ nói lại cho những người khác.”
Tiêu Vân Hoàn lắc lắc cây quạt, mỉm cười nhìn hắn, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoài nghi.
Huynh trưởng Thu Vãn không hề lộ vẻ khiếp sợ rụt rè, ngước mắt nhìn thẳng vào Tiêu Vân Hoàn, sắc mặt nghiêm nghị, bộ dáng kiên định.
“Tiêu huynh hiểu lầm rồi, ta thi công danh nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một tú tài, toàn bộ huyện Thanh Thành này có ai mà không biết?” Huynh trưởng Thu Vãn cười khổ nói “Nếu có thể thi đỗ ta đã không ở chỗ này, nói không chừng hiện tại đã mưu cầu được một chức quan trong kinh thành, dù sao cũng có thể thuận tiện hỏi thăm tin tức của muội muội.”
Bỗng nhiên bị điểm danh, nhất thời Thu Vãn không biết mình có nên phối hợp thể hiện sự xúc động hay không.
Tuy nhiên còn chưa trấn định được bao lâu, người học trò vừa rời đi lại quay ngược trở về, chỉ vào phần sau của cuốn sách hỏi: “Thu huynh, huynh xem hộ ta, những lời này có ý gì?”
Huynh trưởng Thu Vãn: “……”
Tiêu Vân Hoàn cười tủm tỉm nhìn về phía hắn, khép quạt xếp lại làm thủ thế xin mời.
Sắc mặt huynh trưởng Thu Vãn cứng đờ.
Hắn từ chối nói: “Ta không hiểu câu này, huynh đi tìm những người khác đi.”
“Thu huynh có ý tứ gì.” Người học trò kia không tán đồng nói: “Tài hoa của Thu huynh mọi người đều rõ như ban ngày, cả huyện Thanh Thành này làm gì có ai không biết Thu huynh được Thu đại nhân đích thân dạy dỗ. Nếu không phải Thu huynh vô tình với con đường làm quan, có lẽ huynh đã sớm trở thành Trạng Nguyên từ lâu rồi, nói không chừng hiện tại đã là trợ thủ đắc lực của Hoàng Thượng rồi.”
Huynh trưởng Thu Vãn: “……”
Hoàng Thượng còn đang ở bên cạnh đấy!
Nhìn xem huynh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy!
Trong lòng huynh trưởng Thu Vãn thầm hận, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc nói: “Văn huynh đi tìm người khác hỏi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người học trò vừa không dám tin vào tai mình vừa thận trọng làm ra tư thái thỉnh giáo, nhưng tất cả đều bị huynh trưởng Thu Vãn cự tuyệt, cuối cùng người nọ chỉ có thể không cam lòng mà rời đi.
Huynh trưởng Thu Vãn quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc trên mặt Tiêu Vân Hoàn, hắn mặt không đổi sắc nói: “Ta cũng không biết người nọ đang nói gì, có lẽ là nhận nhầm người rồi.”
Thu Vãn có chút không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi.
Cũng may Tiêu Vân Hoàn không quá so đo vấn đề này, thấy không còn ai tới quấy rầy liền nhấc chân đi ra ngoài, tiếp tục đi dạo các địa điểm trong huyện Thanh Thành theo kế hoạch ban đầu.
Thời gian kế tiếp, huynh trưởng Thu Vãn vẫn luôn thể hiện mình là người tư chất tầm thường không có gì nổi trội, mặc kệ Tiêu Vân Hoàn đề cập tới vấn đề nào hắn đều nói không biết, mặc kệ là nghe được điều gì cũng coi như không biết.
Tiêu Vân Hoàn đúng là có nghe được vài lời đồn đãi về hắn.
Tại huyện Thanh Thành nhỏ bé này, những lời đồn về huynh trưởng Thu Vãn cũng bị phân hoá thành hai thái cực. Trong vòng tròn của đám học trò địa vị của hắn rất cao, nhận được sự kính trọng của những học trò khác, là người tri thức uyên bác nhưng lại vô tâm với con đường làm quan. Mà trên các con phố và hẻm nhỏ, trong miệng những người dân bình thường, huynh trưởng Thu Vãn lại là một người đúng như lời hắn mô tả về mình, tư chất đần độn, tú tài ngốc thi công danh bao nhiêu lần cũng không dỗ.
Tiêu Vân Hoàn đều nghe cả vào tai, nhưng hắn không hề mở miệng bình phẩm.
Tiêu Vân Hoàn cười tủm tỉm nhìn huynh trưởng Thu Vãn đang giả bộ không hiểu gì cả, nhìn sang hai người còn lại, gương mặt bọn họ đều không hề cảm thấy ngoài ý muốn, có lẽ trong lòng hai người kia cũng biết hiểu rõ ràng.
Đầu tiên là vị huyện lệnh bình thường không đạt được bất cứ công trạng nào trong suốt vài thập niên bỗng nhiên lắc mình biến thành người thông minh nhạy bén, tiếp theo là vị tú tài ngốc thi lần nào rớt lần đó nhưng kỳ thật lại là thiên tài che giấu thực lực.
Mà ngay cả người trông có vẻ bình thường nhất cũng có thể nửa đêm biến thành mèo.
Người nhà này thật sự quá thú vị.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui