Đây cũng là lý do tại sao bà vú giờ đây lại hoảng sợ như vậy.
Nàng ta cũng biết rõ hậu quả, nên cố gắng dỗ Triệu Viễn nín khóc, hy vọng cậu yên lặng để có thể lấp liếm, nói rằng cậu chỉ bị sặc sữa.
Nhưng Triệu Viễn đương nhiên không đời nào chịu hợp tác.
Dù cậu biết mình sẽ không chết, nhưng ai lại có thể nhẫn nhịn khi bên cạnh mình luôn có kẻ rắp tâm hại mình? Đời trước cậu đã nhẫn nhịn quá nhiều, đã chịu đủ mọi uất ức.
Đời này, cậu chỉ muốn thẳng thắn đối đầu với những kẻ mang lòng dạ ác độc, muốn hại cậu.
Nghi phi nhìn thấy Triệu Viễn không ngừng khóc lóc, vẻ mặt hoảng sợ, liền hỏi: “Hắn bị sao vậy?”
Bà vú vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, đáp: “Bẩm nương nương, tiểu hoàng tử chỉ là không cẩn thận bị sặc sữa, nên mới khó chịu mà khóc như vậy.”
Nhìn thấy trong lúc cấp bách thế này mà bà vú lại quỳ xuống bỏ mặc hoàng tử, Nghi phi vội chỉ tay, ra lệnh: “Ngươi không mau nghĩ cách xử lý cho tốt đi, đừng có quỳ ở đây!”
Không lẽ lại bị sặc đến chết sao.
Nàng thầm nghĩ đến cảnh Cửu hoàng tử chết đi, biết bao nhiêu người trong hậu cung sẽ mỉa mai, cười nhạo nàng.
Hơn nữa, nàng còn cần hoàng tử này để Hoàng Thượng có lý do ghé thăm cung của nàng thường xuyên hơn.
Bên kia, Thải Lam dẫn theo một vị thái y vội vàng đến Nghi Thọ Cung.
Nghi phi thấy vậy liền nói: “Đừng hành lễ, thái y, ngươi mau tới đây xem tiểu Cửu bị làm sao vậy?”
Triệu Viễn vẫn tiếp tục khóc lóc, thỉnh thoảng lại nôn khan, trông rất khó chịu.
Thái y bắt mạch cho tiểu hoàng tử, phát hiện thân thể Cửu hoàng tử vốn dĩ rất yếu, nhưng cũng không thấy có dấu hiệu gì bất thường.
Để ý đến tình trạng nôn mửa của Triệu Viễn, thái y liền hỏi: “Tiểu hoàng tử đã ăn gì vậy?”
Một cung nữ trả lời: “Là sữa.
Cửu hoàng tử vừa bú xong liền bắt đầu khóc, rồi nôn mửa.”
Cung nữ trong cung đều không phải kẻ ngốc, ai cũng hiểu rõ những âm mưu tranh đấu trong hậu cung.
Nhìn tình trạng của Cửu hoàng tử rõ ràng như vậy, tám phần là bà vú có vấn đề.
Những người hầu hạ xung quanh đều sợ bị liên lụy, vội vã kéo bà vú ra ngoài.
Thái y bước tới gần bà vú, nghiêm giọng nói: “Phiền ngươi duỗi tay ra để lão phu xem qua.”
Bà vú run rẩy đưa tay ra, không dám từ chối.
Nghi phi lúc trước chỉ vì bà vú cố ý né tránh, không chịu nói rõ tình hình mà nhất thời sốt ruột, giờ phút này cũng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt chăm chú dõi theo từng hành động của thái y.
Thái y rất nhanh bắt mạch xong, quay lại bẩm báo với Nghi phi: “Bẩm nương nương, bà vú này đã uống rượu.
Tiểu hoàng tử thân thể yếu ớt, dạ dày không chịu nổi kích thích, nên mới khóc lóc không ngừng như vậy.
Cứ cho tiểu hoàng tử uống thêm nước ấm để giúp thải độc, thì không còn vấn đề lớn nữa.”
“Hay lắm, ngươi to gan thật!” Nghi phi lập tức giận dữ, hét lớn: “Ai phái ngươi đến hãm hại hoàng tử của bổn cung?”
Bà vú quỳ rạp xuống, run rẩy cầu xin: “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tỳ chỉ là nhất thời không kìm lòng mà uống rượu, tuyệt không có ý đồ hại hoàng tử.”
Nghi phi hừ lạnh, ra lệnh: “Người đâu, bắt bà ta lại cho ta!”
Lập tức, mấy tiểu thái giám bước tới, giữ chặt bà vú kéo ra ngoài.
Thải Lam quay đầu thì thầm dặn dò một cung nữ bên cạnh: “Đi bảo nhà bếp chuẩn bị ít nước ấm cho tiểu hoàng tử uống.” Đợi cung nữ đi rồi, nàng tiến lên tiếp tục hầu hạ Nghi phi.
Việc xử lý bà vú đương nhiên không thể làm ngay trong phòng của Triệu Viễn, nhóm người liền kéo bà ta ra ngoài, nghe nói sẽ bẩm báo Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.
Về phần Triệu Viễn, sau khi uống nước ấm do cung nữ mang đến, cuối cùng cũng dần dần ngừng khóc, nằm im lặng.
Một lúc sau, khi mọi việc đã xong xuôi, hoàng đế cùng Hoàng Hậu mới bước vào phòng.
Hoàng đế cúi đầu nhìn đứa con út, Cửu Nhi, đang nằm trên chiếc giường nhỏ, thấy tình trạng của hài tử ổn định thì tỏ vẻ hài lòng.
Con cái trong hoàng tộc vốn không dễ có, đứa trẻ này vừa chào đời đã nhỏ xíu, nghe thái y nói sức khỏe cũng không tốt lắm.
Hoàng đế thật sự lo rằng, sau vụ việc vừa rồi, Cửu Nhi có thể sẽ không ổn.
Ông gật đầu, trong mắt thoáng chút ý cười, quay sang Nghi phi nói: “Nghi phi chăm con rất tốt, nhanh như vậy đã làm tiểu hài tử không còn khóc nháo nữa.”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng,” Nghi phi liếc nhìn Hoàng Hậu một cái, cười nói: “Tiểu Cửu từ nhỏ đã rất ngoan, ít khi khóc, chỉ lúc nào cần thay tã mới khóc vài tiếng.
Thần thiếp chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan ngoãn như vậy.”