Cung Đấu Kịch Hoàng Tử Lập Uy




Triệu Viễn ngước lên từ vòng tay của cung nữ, nhìn chăm chú vào người mẹ ruột của mình.

Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc quan sát nàng.

Phải nói rằng, mẫu thân của cậu quả là mỹ nhân nổi bật trong chốn cung đình.

Dung mạo của nàng không chê vào đâu được, mang vẻ thanh thuần pha lẫn chút mị hoặc, khiến người ta không thể rời mắt.



Liễu Hạm Vãn hơi mấp máy môi, định nói gì đó nhưng mãi không thốt nên lời.



Nàng đã mong gặp nhi tử từ lâu, nhưng ngoài lần xa xa thấy cậu trong lễ đoán tương lai, nàng hầu như không có cơ hội nào khác để nhìn thấy con trai mình.

Nàng cũng không ngờ hôm nay, trong một lần tùy ý đi dạo Ngự Hoa Viên, lại có thể tình cờ gặp nhi tử như thế này.



Ngay lúc đó, Phương cô cô bước nhanh tới, đứng chắn giữa Triệu Viễn và Liễu Hạm Vãn, che khuất cậu khỏi tầm mắt của nàng.

Phương cô cô hành lễ, lạnh lùng nói: “Liễu quý nhân an.”




Liễu Hạm Vãn gật đầu đáp lại, nhưng nàng cũng nhìn ra sự không chào đón trong ánh mắt của Phương cô cô.

Trước đây, mỗi khi Nghi phi đưa Triệu Viễn tới Ngự Hoa Viên, người của nàng thậm chí còn đuổi Liễu Hạm Vãn đi từ xa, không cho nàng đến gần.



Vì kiêng dè Nghi phi, Liễu Hạm Vãn chưa bao giờ dám tỏ ra muốn gặp nhi tử quá mức, sợ mình sẽ vô tình liên lụy đến cậu.

Nhưng những lần Triệu Viễn liên tục ốm đau, nàng lo lắng không yên, mới liều mình tới cầu kiến vài lần.



Giờ phút này, con trai đang ở ngay trước mặt, dù biết Nghi phi không vui, Liễu Hạm Vãn vẫn muốn nhìn cậu thêm một chút.

Nàng nghe nói đêm qua một bà vú bên cạnh cậu bị bắt đi, không biết có phải có người muốn hãm hại tiểu Cửu hay không.

Trong lòng nàng tràn ngập lo lắng, hơn nữa, nghĩ đến việc nhi tử từ nhỏ đã yếu ớt, nàng không khỏi lo sợ nếu một ngày nào đó cậu không thể chống đỡ nổi, thì hai mẹ con có khi cả đời cũng không nói được với nhau một lời nào.



Bỏ qua ánh mắt đề phòng của Phương cô cô và các cung nữ, nàng dịu giọng hỏi: “Từ xa đã nghe thấy bên này rất náo nhiệt, có chuyện gì vậy?”
Liễu quý nhân tuy có phẩm vị thấp, nhưng trong cung không chỉ nhìn vào cấp bậc mà còn phải xem Hoàng thượng sủng ái ai.

Về điểm này, Liễu Hạm Vãn đích thực là sủng phi trước mặt Hoàng thượng.

Vì vậy, dù Phương cô cô không ưa gì Liễu Hạm Vãn, nhưng trước thái độ khách khí của nàng ta, bà cũng không thể không đáp lại.



Nói cho cùng, tuy Phương cô cô là người hầu thân cận của Nghi phi, phụ trách quản lý trong cung, nhưng bà cũng không phải chủ nhân thực sự ở đây.



Lúc này, bà hạ giọng nói: "Thưa quý nhân, vừa rồi là do người hầu không giữ chặt tiểu chủ tử, nên mới gây chút ồn ào."



Dù nói vậy, nhưng Phương cô cô vẫn không chịu nhường bước, không để cho Liễu Hạm Vãn nhìn thấy tiểu hoàng tử.



Liễu Hạm Vãn mím môi, chợt thấy phía sau Phương cô cô có một cái đầu nhỏ thò ra, đôi mắt to đen láy chăm chú nhìn nàng.




Liễu Hạm Vãn suýt bật cười, cố gắng lắm mới nhịn lại được.



Phía sau vài cung nữ vội vàng bế tiểu hoàng tử lên cho ổn định.



Những người còn lại cũng quây lại bên tiểu hoàng tử.



Biết hôm nay không có cơ hội trò chuyện cùng con trai, Liễu Hạm Vãn có chút thất vọng, nhưng nàng cũng hiểu mọi sự vốn là như thế.

Được nhìn thấy con ở khoảng cách gần như vậy đã là tiến bộ lớn rồi.

Chờ khi đứa trẻ lớn thêm chút nữa, ắt hẳn sẽ còn có cơ hội khác.



Nàng không đôi co với Phương cô cô nữa, nói: "Nếu vậy thì để tiểu hoàng tử tiếp tục vui chơi, ta còn có việc nên xin phép về trước."



Liễu Hạm Vãn rời đi, Phương cô cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Hạm Vãn là sủng phi, không phải dây dưa với nàng ta thì càng bớt rắc rối.




Hôm nay bà được Nghi phi phái ra chính là để đề phòng Liễu Hạm Vãn.



Về sau, chắc cũng sẽ vậy.



Không lâu sau, Phương cô cô quở trách một hồi đám cung nữ rồi dẫn mọi người trở về.



Khi trở lại cung, Triệu Viễn và những người khác ai về chỗ nấy, còn Phương cô cô tiến vào chính điện, thuật lại việc gặp Liễu Hạm Vãn ở Ngự Hoa Viên hôm nay.



Nghi phi lập tức biến sắc, dù Liễu Hạm Vãn chưa hề nói chuyện với Triệu Viễn, lòng bà vẫn cảm thấy rất khó chịu.



Nghi phi cười nhạt, ánh mắt đầy âm u và thâm độc: "Biết ngay là ả vẫn chưa từ bỏ ý đồ."



Không biết ả dùng thủ đoạn gì thấp hèn, khiến Hoàng thượng sủng ái không thôi, thật sự khó chịu vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận