Kế hoạch nhiệm vụ ban đầu do Đội trưởng Bùi dẫn đầu thực hiện có tên là “Hành động Linh Dương” ở Bắc Phi.
Bởi vì, cuộc tấn công khủng bố này nhằm mục đích thu hút sự chú ý, có liên quan đến một con linh dương Ả Rập.
Con dê kia Bùi Dật và Chương tổng đều đã gặp qua, lúc rãnh rỗi không có việc gì làm còn từng sờ qua nó, hơn nữa còn giẫm qua một đống phân chết tiệt của nó trên thảm ở Vương cung Caserta.
Cairo, Ai Cập.
Đây là đô thị nhộn nhịp nhất trong lãnh địa Ả Rập, khu chợ đông người chen chúc, những người đang giết mổ gia súc và dê, người người mặc áo choàng trắng và váy đủ màu.
Ở nơi xa hơn, ở nơi sa mạc mênh mông, mặt trời đỏ nổi trên biển cát vàng và Đại Kim Tự Tháp ……
Một đoàn siêu xe hùng hậu được hộ tống bởi Lực lượng Bảo vệ của Thủ đô và Cảnh Sát Cơ Động, đang chạy như bay trên đường phố và tiến vào một khách sạn sang trọng và lộng lẫy nhất Cairo.
Sau đó, vị khách quý vào ở đã xảy ra chuyện vào đêm đó.
Sân sau của khách sạn là một khu vườn có đài phun nước điêu khắc và những cây cọ nhiệt đới, một viên đạn bắn tỉa bí ẩn cắt qua bầu trời đêm, dễ dàng xuyên thủng hàng phòng thủ của một nhóm vệ sĩ, “xì”, tấn công linh dương đang đi dạo sau bữa ăn ở trong khu vườn.
Đạo tặc đã bắn vào chân sau của con dê.
Nhất thời cả tầng của khách sạn gà bay chó sủa, vệ sĩ và người hầu sợ tới mức mặt như đen như đất làm cho vị khách quý nổi giận đùng đùng, đám người này còn sợ là không giữ được chén cơm và đầu của mình.
Con vật bị bọn đạo tặc tấn công chính là con linh dương được cưng chiều mà vị Vương Tử nuôi linh dương Zayed đã tỉ mỉ nuôi dưỡng!
Thời điểm xảy ra vụ việc tương đối khó hiểu, đạo tặc trèo tường lẻn vào khách sạn chỉ là muốn ăn chân dê nướng sao?
Zayed chửi bới tên vệ sĩ ngu ngốc, đau đớn ôm thú cưng của mình, vội vàng đưa đến bệnh viện thú cưng để điều trị.
Nhưng mà, tai họa thật sự đang ẩn giấu ở đằng sau nó, giống như bóng ma đen tối ẩn nấp, mọi người đều không thể đoán được những gì nó sẽ làm.
Bóng ma tử thần xuất quỷ nhập thần, trong tình huống hoàn toàn không đề phòng nhẹ nhàng “tấn công” mục tiêu.
Một sơ sót an ninh ngay lập tức gây ra một cơn bão đối ngoại, và trở thành một sự kiện quốc tế.
Tổng bộ MCIA vội vã điều động các đặc vụ, tất cả đều đến Cairo ……
Lúc này, Chương Thiệu Trì đã đến một khách sạn khác ở địa phương vào đêm khuya để thăm một quý ông khác mà anh quen biết.
Cửa phòng mở ra, người hầu cũng không đổi, vẫn là vị giúp hắn lấy cuộn giấy WC kia, đều đã biết mặt: “Mr.
Zhang?”
Chương Thiệu Trì mặc bộ lễ phục màu đen, phác họa ra bả vai và đường cong sau lưng khí độ bất phàm, ẩn sau cặp kính râm là đôi mắt sâu thẳm.
Anh gật đầu và nghiêng người đi vào phòng: “Tôi tìm vương tử của các cậu, ông Saleh đáng kính.”
……
Đứa nhỏ Saleh này thì ra cũng bị kẹt ở đó.
Đây là một mớ hỗn độn lớn mà người đầu tiên phải đương đầu với một đống bất bình và những lời nguyền rủa tấn công từ những kẻ thù chính trị khắp nơi chính là Saleh.
Dư luận bên ngoài còn đang bàn luận về trò hề của hai anh em trong nhà bất hòa náo loạn đến xảy ra án mạng? Theo logic đơn giản thô bạo của người thường, vị nuôi linh dương kia nếu như bị mưu sát, giết chết, tám chín phần chính là vị nuôi mèo hổ này làm.
Saleh sắc mặt xanh mét, buồn bực ngồi ở trong phòng ủ rũ uống trà sữa ngọt, dựa vào chút đường này mới xoa dịu.
Người này chợt nhìn thấy người bạn thân thiết đáng tin cậy nhất, ông chủ Chương, nếu không phải vì ngại thân phận suýt chút nữa nhào tới ôm lấy đùi Chương Thiệu Trì kêu oan: Tên nuôi linh dương kia con mẹ nó không phải tôi mưu hại! Nó không liên quan đến tôi!
“Người bây giờ ra sao?” Chương Thiệu Trì chính là lặng lẽ lẻn tới để hỏi chuyện này, chuyện này dĩ nhiên có liên quan đến tình huống trước đó.
“Nói rằng con dê kia có vấn đề, không, không, là viên đạn kia có vấn đề!” Saleh còn đang sợ hãi, giữ chặt cổ tay Chương Thiệu Trì, ngồi sát bên cạnh trên sô pha mới có thể an tâm.
“Là ‘đầu đạn bào tử’ mang theo siêu vi khuẩn, đúng không?”
“Đúng vậy.” Nhớ lại lúc gặp nạn trong cuộc đấu giá hơn một tháng trước, đôi mắt to đẹp trai của Saleh cũng tràn ngập sự sợ hãi.
Mục đích của cuộc tấn công khủng bố đã đạt được một cách hoàn hảo, hiện tại mỗi người đều thấy bất an, mỗi người đều cảm thấy rất khó để tự bảo vệ mình.
Chương Thiệu Trì đè bàn tay Saleh lại, dựng thẳng ngón trỏ im lặng, nháy mắt: “Để bạn tôi vào trước rồi mới nói chuyện”
“??”
Saleh không hiểu gì, nhìn thấy Chương tổng đi về phía bên kia phòng khách và mở cửa sổ.
Rõ ràng đây là một tòa nhà tám tầng, phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ là miếu thờ cổ và những gian hàng trong chợ, xa xa là đồi cát và hoang mạc mênh mông vô tận, Chương tổng đưa tay kéo lên một người từ dưới cửa sổ.
“Con mèo lớn” mạnh mẽ nhảy vào cửa sổ một cách dễ dàng và bước đi một cách thanh lịch.
Đội trưởng Bùi lễ phép cúi chào Vương Tử: Ông vẫn khỏe chứ.
Harby “ngao” một tiếng ngữa bụng lăn lộn trên thảm, nhe răng nghiến lợi: Hả? Đồng loại?
Saleh không nói nên lời, ôi chúa ơi, Thánh A La vạn năng, nơi kinh khủng này không thể ở được nữa —— nể mặt đây là ân nhân cứu mạng nên y sẽ không gọi cảnh sát!
Mà Bùi Dật từ phía dưới bệ cửa sổ kéo ra một sợi dây điện rất nhỏ chôn trong khe gạch, bên cạnh đó còn có một thiết bị nghe lén có thu âm kích thước bằng bao diêm.
Hắn thuận tay giúp người bạn cũ sờ lại căn phòng một lần nữa, lục soát tìm hết tất cả máy nghe lén, dùng đầu ngón tay nghiền chúng thành mảnh vụn, làm cho vương tử Saleh cũng trợn mắt há hốc mồm…
“Chuyện gì đã xảy ra với Zayed?” Bùi Dật hỏi.
Vẻ mặt Saleh kinh hãi, ôm lấy đùi Chương tổng không chịu buông ra, nhỏ giọng nói ra tất cả những gì mình biết.
Theo lời kể, vị anh trai Zayed kia của y, ôm linh dương đi cứu chữa, kết quả đêm hôm đó trong bệnh viện thú cưng từ trên xuống dưới bảy tám người, toàn bộ đều nhiễm bệnh ngã xuống.
Bảo bối linh dương đáng thương co giật trong một thời gian ngắn, xuất huyết dưới da, toàn thân phát ra đốm đen tím, sau đó đi đời nhà ma, còn chưa kịp cứu.
Cảnh tượng quá rùng rợn giống như bệnh dịch đột ngột bùng phát, tất cả những người tiếp xúc với con dê đều bị nhiễm bệnh, vương tử Zayed đã chuyển sang nguy kịch trong vòng hai giờ.
Nội bộ quá hỗn loạn còn chưa dám nói với giới truyền thông, chuyến thăm ngoại giao hoàng gia đơn giản đã phát triển thành một vụ ám sát.
Những người bị nhiễm đều có triệu chứng giống như tình trạng của nữ diễn viên bị tấn công tại Nhà hát Opera Napoli trước đây.
Bằng mắt thường có thể phán đoán đó là do siêu vi khuẩn bệnh than gây nhiễm trùng toàn thân, da mưng mủ, phù phổi, khó thở, suy nội tạng ……
Hơn nữa, lần này lại giống như là nhiễm trùng do hít phải.
Vương tử Zayed và bác sĩ thú y do đã tiếp xúc với nước bọt của linh dương nên nghiêm trọng nhất.
Những người hít thở không khí xung quanh đều bị nhiễm, thật quá đáng sợ.
Hóa ra viên đạn bắn vào chân sau của linh dương không phải là đầu đạn bình thường.
Viên đạn găm vào thân thể mục tiêu, đầu đạn nứt ra, mảnh đạn văng tung tóe, ống dẫn mini ẩn giấu bên trong sẽ phát tán chất kịch độc chết người.
“Đám người này là đang làm thí nghiệm.” Bùi Dật đập nát hộp diêm nghe lén thu nhỏ trên bàn.
Dùng linh dương làm một cuộc thử nghiệm chiến tranh độc hại thu nhỏ ác ý.
Đối thủ có thể đã hoàn thành một bước tiến hóa khoa học kỹ thuật, nghiên cứu phát minh ra sản phẩm mới.
Hãy tưởng tượng rằng trên các chiến trường rộng lớn ở Châu Phi, Trung Á hay Châu Âu, những vũ khí chợ đen được khảm các đầu đạn sinh hóa đó, trong nháy mắt các mảnh đạn mang theo hàng trăm triệu bột bào tử vô tình bay đi trong gió.
Hay đơn giản là lắp đặt lên một tên lửa liên lục địa, từ lục địa này bắn sang một lục địa khác … Sự sáng tạo và mong muốn hủy diệt của tà ác là mãi mãi không có giới hạn.
“Chờ một chút, ăn chút gì đi.” Bùi Dật thuận tay bẻ cái bánh trên bàn, nhai nuốt từng miếng một.
“Nướng mấy xiên thịt dê không?” Chương tổng nói, “Đói bụng lắm sao?”
Saleh lập tức dùng ánh mắt phân phó người hầu, vội vàng mang thịt nướng lên chiêu đãi.
Bùi Dật trong lòng ấm ức đặc biệt muốn cắn người.
Cắn không được hung thủ, chỉ có thể cắn miếng bánh rắc đường to dai trên tay.
Điều này cũng có cơ sở khoa học, khi con người căng thẳng tinh thần, áp lực nặng nề ăn một chút đồ ngọt và đường bột sẽ phát huy tác dụng.
“Vốn đang tức giận, đừng ăn thịt dê.” Trên người Bùi Dật giống như có một đám lửa hừng hực đang thiêu đốt.
Chương Thiệu Trì không cho là đúng, một hơi ăn hết bốn xiên thịt dê nướng, bốn xiên lòng bò nướng.
Còn có thể ăn không? Có thể.
Người này ăn đến mấy xiên lòng bò, quay lại: “Món này ngon, em nếm thử không?”
Bùi Dật còn muốn rụt rè một chút, nhịn không được, há miệng ngoạm một miếng lòng bò lớn.
“……” Vương tử Saleh giống như không nhìn thấy hành vi quá mức thân mật không đúng lúc của hai người đàn ông trưởng thành, không thèm phản ứng, yên lặng quay mặt đi.
Nể tình hai người này đều là ân nhân cứu mạng của y! Chuyện gì cũng không quan trọng bằng an toàn mạng sống!
Từ khi Vương tử bị Chương tổng dùng sức bổ nhào tới ở trong Vương Cung ba chân bốn cẳng đánh ngã một đám người trước mắt bao nhiêu người, cũng giống như mở ra cánh cửa của thế giới, quả nhiên là bước ra bên ngoài để ngắm nhìn thế giới nhiều hơn, mở rộng tầm mắt, tư tưởng giác ngộ cùng lòng bao dung cũng không còn như trước.
“Điện hạ, ông nhất định coi trọng tiểu bảo bối Harpy bên cạnh ông, chính ông cũng phải cẩn thận, mau chóng về nước đi.” Bùi Dật chân thành dặn dò, cùng Vương Tử bắt tay nói lời tạm biệt, “Chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực để bắt hung thủ quy án.”
Saleh một tay ôm ngực và nghiêm trang gật đầu, bày tỏ lòng biết ơn.
……
Trên con đường âm u tối tăm và sâu trong con hẻm sau, Bùi Dật quay đầu lại, nắm lấy cổ tay Chương tổng, xoay lại ôm lấy người.
“Linh dương của vương tử Zayed chỉ là một vật thử nghiệm là vật nuôi.
Mục đích của bọn người này là kiểm tra hiệu suất của vũ khí mới xuất xưởng của bọn họ, lợi dụng động vật hoang dã hoặc vật nuôi để lây lan bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng.”
Bệnh dịch hạch, thương hàn và cái chết đen trong lịch sử đã từng giết chết hàng triệu sinh mạng, những bệnh này bùng phát trên lục địa Á-Âu, lúc ban đầu có thể bắt nguồn từ sự lây nhiễm của động vật và đã bắt đầu từ rất lâu trước đây.
“Đây không phải là con người tạo ra một dịch bệnh lây lan giống như Ebola sao? Tên điên.” Chương Thiệu Trì lắc đầu.
Nếu loại đồ chơi khủng bố này thật sự thành hình và được sử dụng với số lượng lớn, ở những trận chiến trong tương lai, mấy viên đạn mang mầm bệnh viên bắn tới trận địa của đối phương, cũng đủ để tiêu diệt đội quân hàng vạn người.
Đây là phản nhân loại.
Một vừa hai phải thôi, nên dừng cương trước bờ vực, không thể đi về phía trước một bước nữa …
“Bọn họ lăn qua lăn lại như vậy, mục đích vẫn là tạo ra hoảng loạn, khiêu khích và tỏ thái độ với toàn bộ MCIA chúng tôi.” Bùi Dật tức giận, hắn ăn một bụng xiên thịt dê, xiên lòng bò cùng bánh rắc đường lớn vẫn không bớt được tức giận.
Tên đạo tặc lần trước thất thủ, ám sát Saleh không thành công, lần này lại ám sát Zayed, không giống như thực sự có thù hận, chính là cười nhạo khiêu khích: Lần này MCIA còn có thể cứu được sao?
Ai đã làm chuyện này?
Bùi Dật nhớ lại dữ liệu tình báo thu thập được từ Vương Tử, về kiểu súng bắn tỉa và kích thước viên đạn, cùng với tầm bắn và góc độ.
Hắn quay mặt đi chỗ khác và nhẹ giọng nói: “Chính là đội trưởng Lãnh.”
Trốn thoát khỏi La Mã, vượt qua Địa Trung Hải, dọc theo biên giới của Bắc Phi đến Algeria, Tunisia, và cuối cùng đến Cairo …… Lãnh Kiêu có khả năng đã trốn thoát và ẩn náu tại đây, một phát súng “Săn dê” này đủ độc.
Bắc Phi, Sa Mạc, Hồng Hải thật là một nơi quen thuộc.
Các địa điểm dường như đã được lựa chọn cẩn thận, với những ký ức đau buồn và một ánh sáng đẫm máu.
Ánh trăng làm cho con đường phía trước trở nên trắng xóa và bóng dáng trên mặt đất càng sâu hơn.
“Hắn ở nơi này chờ tôi, hắn biết tôi nhất định sẽ tới nghênh chiến.” Bùi Dật nói.
“Tay súng, có khả năng nào khác không?” Chương Thiệu Trì nhìn mặt Bùi Dật như ẩn như hiện lộ ra chút cố chấp, “Hiện tại trong danh sách truy nã tội phạm, có ít nhất hai vị cao thủ khó đối phó.”
“Trong danh sách có ba vị” Bùi Dật giễu cợt nói, “Tôi không tính là cao thủ sao? Tôi cũng đang trên đường chạy trốn chống lại lệnh bắt, theo một nghĩa nghiêm ngặt, tôi cũng là một kẻ đào tẩu.”
Chương tổng: “Ý tôi là, bọn họ đang truy nã một người khác”
Bùi Dật: “Sẽ không có người khác nữa … dùng đầu đạn mang mầm bệnh làm bị thương người vô tội, tuyệt đối không phải người khác!!”
Đây có thể coi là sự thiên vị mạnh mẽ do đột ngột xác nhận quan hệ huyết thống, phải không? Đội trưởng Bùi hai ngày nay tâm tình nôn nóng, đối với một chút manh mối đều rất mẫn cảm.
“Tên thật của ông ta có lẽ là Lệ Hàn Giang” Bùi Dật môi khẽ run, đối với cái tên này vẫn còn xa lạ không thoải mái, ở lòng bàn tay viết ra ba chữ này cho Chương tổng, “Anh đã nghe đến cái tên này chưa? Trước đây, khi tôi còn nhỏ, anh chưa từng nghe nói trong gia đình tôi có người như vậy sao?”
“Không có.”
“Ba tôi, mẹ tôi, chưa từng nhắc qua với anh sao?”
“Làm sao có thể nói với tôi những thứ này?” Chương Thiệu Trì rất thẳng thắn, “Nhà của em tráo đổi khai sinh còn nhờ tôi làm sao? Lúc trước ba mẹ em chướng mắt tôi, chê tôi không xứng với bảo bối của bọn họ … Tôi hiện tại bỗng nhiên hiểu được, vì sao họ chê tôi không xứng.”
Bùi Dật nghẹn lời.
Gia đình cha mẹ nuôi hắn, vợ chồng Bùi Chi Tấn và Từ Khởi Thường, cùng vị thuyền vương người Hoa ở Đảo Sicily kia không thấy được chút quan hệ nào, tám cây sào đánh cũng không tới, thật sự không nhầm gì sao?
Hắn lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào Chương tổng rồi mở đầu: “Có khi nào các người biết hết tất cả sau đó cùng nhau giấu giếm, xem tôi như đứa ngốc nuôi dưỡng hai mươi tám năm?
Chương Thiệu Trì rất vô tội nhún vai.
Anh hoàn toàn không biết gì cả, anh ngây thơ cho rằng, cháu trai ‘tiện nghi’ này là dẫn về từ viện phúc lợi! Nếu thật sự biết có bối cảnh phức tạp ly kỳ như vậy, không chừng lúc trước cũng không dám bắt đầu.
Cái họ “Lệ” này rất không phổ biến, trong giới làm ăn anh chưa từng quen biết một người nào họ Lệ, hoàn toàn xa lạ.
“Trông tôi có giống không?” Bùi Dật thì thầm.
“Thật không cảm thấy giống, tám phần là tính sai rồi.” Chương tổng lắc đầu.
“Rõ ràng có chút giống anh!” Bùi Dật nắm cằm Chương tổng, lắc lắc khuôn mặt hắn thích nhìn này.
“Em nói nhảm gì vậy.” Chương Thiệu Trì thẳng thừng phủ nhận loại lời nói vô căn cứ này, “Ba ruột của tôi hơn sáu mươi tuổi rồi, tuy nói thân thể còn cứng rắn nhưng ông ấy cũng chỉ có thể chơi quần vợt cổ lỗ sĩ và đánh golf thôi, em bảo ông ấy đi trèo tường thử xem? Lão thái gia nhà chúng ta, cũng quen biết em nhiều năm, năm trước vừa mới đi! Trước khi đi, trong phòng bệnh Lão gia tử còn không ngừng hỏi tôi, Tiểu Bùi ngoan ngoãn đâu? Tiểu Bùi sao không trở về thăm tôi?……”
Bùi Dật cúi đầu nhướng mày.
Hắn khẽ hôn lên môi người đàn ông, bày tỏ lòng trung thành.
Che đi bóng đêm, dưới ánh trăng bọn họ nắm chặt tay nhau, coi mình như là một đôi anh hùng cầm súng đi đến chân trời xa.
Chẳng sợ giẫm phải đôi giày sắt và cuối cùng là tuyệt vọng, cũng muốn đuổi theo tên tội phạm đã gây ra tội ác không có đường trốn này.
Một đôi bóng lưng cuối cùng biến mất trong khu dân cư đông đúc, sâu trong ngõ hẻm.
Bọn họ kiên định bảo vệ và hỗ trợ lẫn nhau.
Và cũng ở trong bóng đêm ấy, ở góc trên mái nhà, kính ngắm dừng lại tiêu điểm trên khuôn mặt bên điển trai và tấm lưng gầy gò của Bùi Dật, nhìn chăm chú hắn rời đi.
Một ngôi sao băng trên bầu trời lướt qua và thắp sáng ngọn lửa.
Trên lục địa hoang dã này, cũng có người ở những góc khuất mà Bùi Dật sẽ không bao giờ biết được, đang âm thầm bảo vệ hắn.
Hình bóng vững chãi của “Thần hộ mệnh” chân thành yêu hắn vẫn luôn ở đó, vẫn luôn ở đây, mấy năm nay kỳ thật chưa bao giờ rời đi.
…….