Tháng Ramadan đã kết thúc, và lễ hội Eid al-Fitr đã làm cho thành phố chìm vào sự nhộn nhịp và tràn ngập pháo hoa một lần nữa.
Ban đêm, các nhà hàng lần lượt lên đèn, thịt nướng treo đầy trên cửa sổ, chuẩn bị mở cửa đón khách.
(Ramadan: tháng nhịn ăn ban ngày;Eid al-Fitr: ngày lễ của người Hồi giáo sau tháng Ramadan)
Đây là nhà hàng du lịch nổi tiếng nhất thành phố, là một trong số ít nơi được phép bán rượu vang và biểu diễn ca hát và nhảy múa.
Bên trong tiếng người ồn ào, ánh sáng rực rỡ trên trần nhà và mùi thơm của thịt nướng trên bàn.
Những thực khách dùng năm ngón tay bắt cơm, dùng răng nanh xé chân dê nướng, vẫn giữ khí chất hoang dã, dũng mãnh của vùng đất này.
Gió nóng mang theo đá sỏi thô ráp, xuyên qua hốc mắt của mọi người…
Người đàn ông đẹp trai đã xuất hiện trong nhà hàng nổi tiếng này ba ngày liên tiếp, ăn mặc gọn gàng, nhàn nhã mà uống trà, khi cơm thịt no đủ lại đứng dậy nhảy múa, làm hài lòng thực khách mà không cần tiền boa.
Đội trưởng Bùi luôn tự tin vào khả năng vũ đạo của mình, đặc biệt là bây giờ không cần phải che giấu hoặc giả vờ thẹn thùng thanh thuần.
Mặc bộ âu phục kẻ sọc tôn lên vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài với những đường nét hoàn hảo.
Hai tay hắn đặt trên đầu và vỗ thật kêu đứng cùng các vũ công, sóng mắt uyển chuyển lướt qua dưới sân khấu, vũ đạo thành thạo bước theo tiết tấu của nhịp trống.
Nhịp điệu càng lúc càng trở nên dồn dập, cuồng nhiệt, càng nhảy càng nhanh.
Bùi Dật liên tục rà soát thực khách khắp phòng, mọi ngóc ngách, quầy bar, cửa ra vào, thậm chí cả con phố ngoài cổng ……
Ôm cây đợi thỏ, với điều kiện từ bóng tối chui ra là một con thỏ, thợ săn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi và bắt nó.
Nếu như đến không phải là một con thỏ, mà là chó sói hổ báo, thợ săn trên cây ngủ đông chờ đợi, trận chiến này nhất định nguy hiểm sẽ không dễ dàng bắt được.
Dấu vết rải rác của loài rắn xám làm cho Bùi Dật phán đoán người tới chính là kẻ đào tẩu Lãnh Kiêu.
Người chạy trốn biết rằng con đường phía trước là khó nắm bắt, nhất định có mục tiêu không sợ phải chết.
Vương Tử Zayed đã không may trở thành một “mồi nhử”.
Những tên tội phạm điên cuồng nếu không bị diệt trừ, sẽ luôn có một nạn nhân vô tội rơi vào bẫy, chỉ vì muốn dẫn quân vào tròng.
Mục tiêu thực sự dưới họng súng của Lãnh Kiêu vẫn như cũ chính là hắn, Đội trưởng Bùi, đây chính là một loại phát tiết cảm xúc cực đoan.
Bằng không, tại sao anh lại chọn một nơi quen thuộc như vậy để buộc hắn phải “thăm lại chốn xưa”.
“Nếu sử suy đoán của tôi là đúng, chỉ cần tôi xuất hiện, Lãnh Kiêu nhất định sẽ lộ diện, Lệ Hàn Giang bất kể là thiện hay ác, tất nhiên cũng sẽ hiện thân, tôi sẽ có cơ hội giáp mặt đối phó…” Bùi Dật nói với Chương tổng.
Thỉnh thoảng hắn vẫn gõ vào tai nghe, khi không nghe thấy tiếng dòng điện mới ý thức được, sẽ không còn người thì thầm với hắn.
Đội trưởng Bùi hiện giờ đã mất đi sự hỗ trợ và đơn thương độc mã.
Đang nhảy trên sân khấu, không ai trong kênh tai nghe chơi CALL với hắn.
“Khuyên tai” thạch anh tím khảm ở tai, hoàn toàn biến thành một vật trang trí nhỏ gọn.
Không có Tiểu Phạm và Đại Hoa kẻ xướng người hoạ lải nhải, thật sự có chút cô đơn.
Hắn cũng không còn sự trợ giúp của đội B, chỉ còn một mình xâm nhập.
Chiến đấu như vậy cũng công bằng hơn, hắn cũng rất muốn cùng Lãnh Kiêu đánh một trận.
Hắn tiếp nhận khiêu chiến và mong muốn tìm ra sự thật.
Bùi Dật lướt qua những bóng người đông đúc, ánh mắt lưu chuyển rốt cục rơi xuống nơi gần mình.
Có một người đàn ông cao lớn đang im lặng ngồi bên bàn ăn, vắt một chân và run nhẹ mắt cá chân che giấu tâm trạng bất an.
Thành phố đêm nay quá ồn ào và nhất định sẽ không được bình yên.
Chương Thiệu Trì bất ngờ đứng lên, rất trang trọng cài lại cúc áo.
Một số khách vỗ tay, một số khách bước bước xuống sân nhảy tự giải trí.
Bùi Dật ôm ngực cúi đầu chào, lại vươn tay, mời bạn đời của hắn khiêu vũ.
Nhưng Chương Thiệu Trì đã xoay người xốc khăn trải lên, quăng sang một bên, túm lấy tay Bùi Dật, leo lên bàn ……
Lần trước chứng kiến Đội trưởng Bùi trên đường chấp hành nhiệm vụ ở trên bàn của quán rượu nhảy múa nóng bỏng, khi đó anh vẫn là một khán giả bên ngoài, ngạo mạn vứt ra một xấp tiền chỉ muốn trút giận mối bất bình tích lũy năm năm.
Hiện giờ đều hiểu rõ, anh vươn tay về phía Bùi Dật.
Bọn họ khoác tay, mỉm cười nhìn chăm chú đối phương, giống như đang ở trong bộ lạc thời nguyên thủy, trước mỗi trận ác chiến, các võ sĩ giơ thương giáo lên trời hò hét, nhảy múa để tăng thêm hưng phấn……
Tay và tay nắm chặt, eo cùng hông áp vào nhau, đùi thỉnh thoảng ma sát, sau đó nhanh chóng tách ra.
Bọn họ mặt đối mặt vỗ tay, đá chân và tán tỉnh bằng mắt.
Tiết tấu của âm nhạc Flamenco dữ dội dưới trần nhà, ánh lửa và ánh đèn lập lòe trong mắt ……
Âm nhạc đầy nhiệt huyết lộ ra oán hận, đầy phóng khoáng lại tỏ ra hoang dã, cảm xúc như vừa hát vừa khóc.
Nhiều năm trước, những người Gypsy trên khắp châu Âu vì thoát khỏi bị đàn áp mà trôi giạt khắp nơi, họ đã sử dụng điệu nhảy như vậy để giải phóng nỗi nhớ nhà.
Những người lang thang vô gia cư, không thể biết mình đến từ đâu và không biết ngày mai mình sẽ đi đâu.
Sau một đêm say rượu ca hát, cũng không biết ngày mai sẽ ngắm mặt trời mọc ở đâu.
Mí mắt Bùi Dật ươn ướt, cổ họng run rẩy, trên đường lưu lạc có nhà không thể trở về, nguy cơ tứ phía trên đường, hắn lại thâm tình nhìn người yêu.
Bàn tay vòng qua vai chạm vào gáy người đàn ông, sờ đến Chương tổng có chút nhộn nhạo.
Sau đó kịch liệt vỗ tay, mỉm cười và kết thúc điệu nhảy vui vẻ…
Nếu “con mồi” đang ẩn nấp trên các con đường trong thành phố, sẽ phát hiện hành tung của hai người bọn họ, liệu họ có xuất hiện?
Khi màn đêm trở nên tối hơn, con mèo đen “meo meo” một tiếng, cong cái đuôi dài từ bệ cửa sổ nhảy xuống, duyên dáng đi ngang qua lối vào của nhà hàng, tạo thành những dấu chân hình hoa mai in trên vỉa hè lát gạch khô ráo…… Đôi mắt giảo hoạt trong đêm tối, cũng đang tràn ngập hàn ý giám thị bọn họ đúng không?
Lúc Bùi Dật rời khỏi nhà hàng, tầm mắt đảo qua cạnh cửa chính, đột nhiên dừng lại
Ở dưới cùng của khung cửa, đột nhiên hiện ra mấy vết khắc sâu, có độ sâu và dài khác nhau, giống như là dùng ngón tay rất cứng vẽ ra.
Ngoài ra còn có một biểu tượng hình tam giác phức tạp mà hắn rất quen thuộc?
Chương tổng: “Đó là cái gì? Có ý nghĩa gì?”
Bùi Dật: “……”
Hắn nhìn chằm chằm vào những biểu tượng và rơi vào sự ngơ ngẩn.
Đó là dấu hiệu mà đồng bọn của hắn lưu lại, chỉ có kênh âm thanh mất hiệu lực, trong đội không thể liên lạc nói chuyện, mới có thể mượn loại truyền tin vô cùng nguyên thủy này, lưu lại ký hiệu dọc đường.
Ngay cả những con rắn không có chân, di chuyển trong sa mạc, cũng sẽ để lại một chuỗi dấu vết quanh co và rõ ràng.
“Biểu tượng liên lạc dành riêng cho Đội Bắc Phi của chúng tôi, còn có dấu hiệu cảnh báo mà MCIA đã qui định.” Bùi Dật nhẹ giọng giải thích.
“Ai?” Chương tổng trông cũng rất thận trọng.
Nhưng họ không còn bạn đồng hành nữa.
Dưới chân là hoang mạc đại địa, đỉnh đầu là bầu trời đầy sao rực rỡ chạy dài, không khí như oi bức làm cho đầu óc hỗn độn trống rỗng, Bùi Dật ở trong gió nóng run rẩy.
đội viên Đội A – Bắc Phi căn bản không ở chỗ này, đội trưởng đại nhân lúc này chính là đơn độc tác chiến, đồng bọn của hắn ở đâu, chi viện của hắn ở đâu?……
Ai để lại dấu hiệu, sẽ là người mà hắn nghĩ sao?
Có thể không?
……
Bọn họ đắm mình trong gió nóng, băng qua những con hẻm nhỏ, lắng nghe những âm thanh phảng phất bên tai.
Những ngôi nhà cao thấp đan xen rải rác hai bên đường.
Một lần nữa đi ngang qua những người lang thang ngủ trên đường phố vào ban đêm.
Cậu bé chân tay gầy gò, mái tóc đen quăn, đôi mắt đen láy, bởi vì gầy gò càng có vẻ nhu nhược đáng thương.
Chương tổng mỗi lần đi ngang qua đều lấy ví tiền ra theo bản năng, rút ra một vài tờ tiền lẻ và buông tay ném xuống miếng vải rách mà cậu bé đang ngủ, không nói một lời.
Ban ngày đã đi ngang qua một lần, mỗi lần đi qua anh đều cho mấy tờ tiền, giống như đang trả “lộ phí”.
Bùi Dật mỉm cười trong lòng, người đàn ông của hắn tính tình khá hơn nhiều so với mấy năm trước đây, cũng hiền hòa hơn so với khi còn trẻ.
Trước kia khi còn trẻ, Chương tổng lái xe đi ngang qua dưới cầu vượt vành đai 3, gặp người xin tiền phía trước xe sẽ trực tiếp mở cửa sổ xe chất vấn đối phương: “Ban ngày tôi qua đây cũng là cậu, cuối tuần đi ngang qua cũng là cậu.
Cậu còn dám ở chỗ này?!”
Một đôi mắt sắc bén có thể khiến người ăn xin sợ hãi, đối với rất nhiều người và mọi chuyện không thích, mặt rất thối, không muốn hợp tác.
Chương Thiệu Trì bình thường cũng không nói nhảm nhiều lời, chắc chắn sẽ không nói chuyện phiếm với kẻ lang thang, giương chân rời đi.
Bùi Dật đang ngồi xổm dưới mái hiên của một ngôi nhà.
Có hai tờ tiền mệnh giá lớn trong bát của cậu bé lang thang.
Bùi Dật đem nam hài lay tỉnh: “Này”
Thằng bé còn buồn ngủ, cúi đầu nhìn thấy tờ tiền lớn trong bát, nhãn cầu màu xám bắn ra ánh sáng, vội vàng nắm chặt tiền, cảm ơn hắn.
Bùi Dật nói: “Tiền này không phải là tôi cho, là ai bỏ vào trong chén của cậu?”
Thằng bé lắc đầu, không rõ lý do.
Bùi Dật hỏi: “Cậu ngủ gật bao lâu rồi, đã lâu chưa?”
Chương Thiệu Trì cũng hỏi: “Trước đây không có hai tờ tiền này sao? ”
Thằng bé ngơ ngác gật đầu, lại lắc đầu.
Đội trưởng Bùi dùng ngón tay vuốt ve hai tờ tiền lớn kia, hận không thể từ giữa hoa văn của tiền giấy, lấy ra hơi thở và vân tay của người hào phóng bố thí lưu lại ở trên đó, lấy ra bộ dáng khuôn mặt đối phương.
Thằng bé suýt nữa thì nhảy dựng lên để giật tiền, cuối cùng Bùi Dật cũng đặt lại tiền vào tay đứa trẻ và mỉm cười: “Được rồi, tôi không có muốn cướp tiền của cậu…… Cảm ơn cậu.”
Hắn đứng dậy sải bước mà đi, túm lấy cổ tay Chương tổng, xoay người và nhanh chóng lẫn vào đêm tối.
“Hắn đang ở đây.
Hắn đang theo dõi chúng ta.”
“Lãnh Kiêu, một đứa trẻ mồ côi xuất thân nghèo khó ở thành phố biên giới Bắc Phi, đã lưu lạc nhiều năm ở nơi này, hắn nhất định sẽ ở đây.
Có lẽ hắn vừa đi ngang qua con hẻm này mười phút trước ……” Thanh âm rất nhẹ của Bùi Dật cuối cùng ẩn trong gió.
……
Sứ giả duy trì trật tự đã vội vã đi từ vực thẳm của đêm đen đến ánh sáng ban mai của sa mạc.
Sương mù trước mắt cuối cùng cũng bị ánh nắng ban mai xuyên thấu.
Vào lúc rạng sáng, con mèo lớn đã trở về ổ.
Động vật hoạt động về đêm cũng phải quay về nhà để ngủ.
Trong tòa nhà cũ kỹ thấp bé màu trắng, một cánh cửa hẹp “cọt kẹt” mở ra, một thân ảnh mạnh mẽ vụt vào.
Cầu thang chật hẹp đến mức chỉ cho phép một người đi qua, “kẽo kẹt” rung rinh dưới đế giày, giống như âm thanh phát ra từ tim đập nhanh.
Các bức tường bên trong tòa nhà loang lổ, cũ nát cửa phòng giống như lung lay sắp đổ gắn trên tường.
Bùi Dật dán một tay lên cửa căn hộ, năm ngón tay vuốt ve cánh cửa.
Một chút cảm nhận chậm rãi hòa vào vân tay của hắn, làm cho hắn trong lòng hiểu rõ ……
Mèo là loài động vật nhìn trong bóng đêm, có đôi mắt rất cay độc, khóe môi Bùi Dật vẽ ra một độ cong khó có thể phát hiện, mặt mày lại thập phần ngưng trọng, cảm xúc của hắn đang bùng phát.
Tích tắc … tích tắc … chiếc đồng hồ cồng kềnh, nhưng kim đồng hồ lại rất chính xác.
Đội trưởng Bùi ngẫu nhiên lấy ra một vật rất nhỏ từ trong túi áo, là nắp của cây bút máy, thực tinh chuẩn lại nhẹ nhàng phóng qua, kích hoạt cơ quan ẩn giấu bên trrong cánh cửa.
Nếu hắn không có đề phòng, bước vào cửa nhà chính là bước vào nguy hiểm.
Đường dẫn lửa bị kích nổ, một tiếng trầm đục ầm ầm, quả cầu lửa màu cam chói mắt mang theo chấn động kịch liệt, đánh bật mọi người ra xa, vách tường xung quanh yếu ớt cũng phát run theo, ngọn lửa bắn ra bốn phía, bức tường xám trắng lần lượt trút xuống như mưa ……
Dưới cầu thang, cánh cửa tầng trệt đột nhiên bị nứt ra! Phía sau cánh cửa rách nát lộ ra vào một bóng đen mạnh mẽ!
Đội trưởng Bùi không chút do dự vươn đôi tay hung ác lôi thân ảnh màu đen kia ra khỏi chỗ nấp phía sau chiếc tủ.
Lãnh Kiêu.
Vụn gỗ như ‘thiên nữ rắc hoa’ quét qua hai má lập tức làm cho hai người đều chảy máu.
Những tia lửa bay tung tóe có thể nhìn thấy được đồ đạc và đồ gỗ sắp bốc cháy xung quanh.
Chặn đòn, lên gối, hung ác đánh nhau, đập ra máu mũi… Đây là căn nhà chật hẹp nhất mà bọn họ từng chiến đấu, hai người thậm chí ngay cả xoay người cũng không có chỗ, chỉ có thể dũng cảm tiến tới, gần như điên cuồng tiêu diệt sức chiến đấu của đối thủ.
Quay về chốn cũ trong lòng luôn mang một chấp niệm muốn đọ sức cao thấp cho dù trong lòng biết rõ đã không còn đường lui.
Con mồi xuất sắc VS Thợ săn xuất sắc hơn, ở Bắc Phi, nơi luật rừng thịnh hành, trong cuộc chiến sinh tử, bọn họ chiến đấu đến khó phân thắng bại……
Bùi Dật lui về phía sau một bước, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau vết máu đỏ ngầu nơi khóe miệng: “Đội trưởng Lãnh, anh đã lộ mặt thật lâu rồi, nộp vũ khí đầu hàng đi.”
Khuôn mặt Lãnh Kiêu nửa ẩn nửa hiện ở dưới ánh trăng, lau đi máu mũi, cánh mũi phập phồng cuồng nhiệt, một đầu tóc rối tung bay trong sóng nhiệt.
“Đầu hàng tên tội phạm đào tẩu sao?” Trên mặt Lãnh Kiêu lộ ra vẻ khinh thường, hoàn toàn không quan tâm, “Đội trưởng Bùi, à, không, chỉ có thể xưng hô Bùi tiên sinh, bây giờ anh có gì khác biệt với tôi? Rốt cục anh cũng là tên tội phạm danh tiếng lẫy lừng.”
“Bị các người ép cho thành như vậy, đã đúng ý của anh chưa?” Bùi Dật lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, là chúng tôi sắp đặt ép bức anh, cuối cùng anh cũng đã dấn thân vào con đường không thể quay lại này! Anh sẽ càng đi càng xa, không thể quay trở lại.” Trong mắt Lãnh Kiêu không rõ là đang hả hê khi người gặp họa, hay là nghĩ mình lại xót cho thân.
“……”
Những lời uy hiếp giống như vũ khí lạnh lùng bằng kim loại rỉ sét hung hăng đâm vào trong lòng Bùi Dật, làm cho hắn khó chịu, làm hắn mất tập trung, luôn nghĩ đến lúc trước Ninh Phi Ngữ hay là Hoàng Vĩnh Phong cũng không thể quay đầu được.
Những người trẻ tuổi bị bắt cóc vào con đường tà ác, lúc trước có phải cũng từng bị kẻ ác uy hiếp, dọa dẫm, mê hoặc, cuối cùng lầm đường lạc lối, rơi xuống vực sâu và không thể quay đầu lại.
Lời nói mê hoặc lòng người luôn luôn là ‘trong bông có kim’, êm tai mà mang độc, giống như những bông hoa anh túc độc hại luôn luôn kiều diễm mê người.
“Người nên vứt bỏ vũ khí đầu hàng là anh, Bùi tiên sinh, gia nhập với chúng tôi, chung một chỗ với tôi, tôi sẽ tha cho anh một con đường sống!” Lãnh Kiêu ác liệt mà nói.
“Phi.” Bùi Dật khinh bỉ phát ra một tiếng.
Yên lặng tranh đấu một lát, đôi bóng đen lại lâm vào trận chiến dữ dội, đồ đạc bị quyền cước đánh đến tan tành, vỡ vụn.
Bùi Dật đột nhiên lấy cây bút trong túi ra, đầu ngón tay sắc bén kẹp cây bút nhọn đâm về phía cổ họng của Lãnh Kiêu, dường như nhát kiếm đâm thẳng vào cổ họng làm Lãnh Kiêu ngạc nhiên lui về phía sau, sau đó bị Bùi Dật túm tóc hung hăng đập mạnh vào tủ quần áo, “Rầm” đập ra một cái lỗ lớn ……
Những người luôn thanh lịch cũng sẽ bị kích phát ra tính cách máu lửa mạnh mẽ, còn cả hai người họ đều quá ngang tàng.
Chuyện cho tới bây giờ, đã không phải là muốn tranh chấp ai sai, không giống là báo thù cho anh em, mà giống như một lời thề chứng minh giá trị của bản thân.
Ai là mới là đặc vụ át chủ bài ở MCIA6, anh sao?
Cũng là đứa trẻ một mình lưu lạc trên thế giới, quay đầu lại không thấy đường về, tiếc rằng tạo hóa trêu người.
Lãnh Kiêu bị bút máy tấn công không lối thoát, bị ép vào phòng bếp, hung hăng ngã trên bếp đập nát bồn rửa chén.
Người này thuận tay nhặt một con dao làm bếp rỉ sét, lưu loát phản kích…
Tòa nhà cũ kỹ màu trắng nằm trong con hẻm đan xem của một khu dân cư, tòa chung cư cũ này bị đánh nhau làm cho chấn động run rẩy từng đợt.
Nhưng không ai gọi cảnh sát và cũng không có cảnh sát nào đến kiểm tra.
Trên lầu, dưới lầu, có lẽ cách vách cũng có hộ gia đình đang ở, lúc này đều rụt dưới gầm giường, ánh mắt hoang mang mê muội, đối với những động tĩnh này sớm đã thành thói quen.
Ở đây thỉnh thoảng xảy ra các vụ nổ, các vụ tấn công khủng bố, tai nạn máy bay linh,… sáng sớm lại mang ra mấy thi thể phủ vải trắng, đã là chuyện thường ngày của người dân địa phương.
Thật là một “chuyện thường ngày” vô nhân đạo, sặc mùi máu tanh.
Ai lại không muốn bước vào căn nhà được bao bọc bởi ánh đèn ấm áp và mùi thơm của thức ăn mỗi đêm khi trở về nhà?
Lãnh Kiêu chém nghiêng qua, bị Bùi Dật mạo hiểm một cước đá văng ra, lưng ngã về phía bệ cửa sổ phòng bếp.
Một giây tiếp theo, “bốp” một tiếng, mảnh kính vỡ vỡ tung tóe trước mặt hai người …
Một viên đạn bén nhọn gào thét, thiêu đốt bắn về phía đầu Lãnh Kiêu nhưng bởi vì mái tóc dài cùng với lắc lư kịch liệt nên hơi lệch ra làm xước qua đầu và máu văng tung tóe.
Đáy mắt Lãnh Kiêu lộ ra vẻ kinh ngạc: Người nào?
Hình bóng của Bùi Dật được phản chiếu trong đồng tử của hắn.
Không phải hắn đơn độc tác chiến sao? Đội viên của hắn đã bị chặn lại toàn bộ, bên cạnh chỉ còn có tình nhân trên giường, cái ông chủ lớn ra tay hào phóng, bụng đầy tiền tài rượu sắc kia, sao còn có thể có tay súng bắn tỉa mai phục?
Con mẹ nó anh lại chơi hai đánh một khi dễ đùa giỡn tôi sao? Anh không biết xấu hổ!
Bùi Dật lắc lắc những ngón tay sưng tấy và đau đớn, trong lúc thở dốc hiện ra tươi cười: Đúng vậy, tôi đang khi dễ đùa giỡn anh đó, anh còn muốn tiếp tục đánh không?
Vẻn vẹn chỉ cách nhau một con đường hẹp, ở căn nhà đối diện, xéo phía sau tấm rèm cửa sổ phòng bếp, thợ săn thực thụ đang ôm cây đợi thỏ mai phục.
Chương Thiệu Trì cầm súng trong tư thế đứng.
Anh rất vững vàng ôm nòng súng nặng nề, híp mắt lại, trên mí mắt nhuộm những tia sáng đầu tiên của ánh nắng ban mai….