Bóng lưng Lệ Hàn Giang đã biến mất khỏi mép màn hình, bình tĩnh đến rồi đi, chỉ để lại một nơi lá rơi và bụi bặm.
Chỉ là lần này xảy ra chút ngoài ý muốn, hình ảnh đã vô tình để lại trong video.
“Làm thế nào để xóa bản ghi lại…… bộ xử lý vẫn đang di chuyển, nó có thể đã được sao chép ……” ánh mắt Bùi Dật điên cuồng gần như muốn chui xuống dưới bàn điều khiển, dùng bạo lực phá hủy hoàn toàn.
Cách cửa không xa, truyền đến tiếng bước chân đang dạo bước.
Đoán chừng là vị Lưu Sir kia tan họp đã trở lại.
Màn hình máy tính đặt trên bảng điều khiển đột nhiên dao động và một dòng thanh tiến trình bật lên bên dưới.
Thanh tiến trình bắt đầu di chuyển, nhanh chóng, 5%……15%……30%…… làm cho Đội trưởng Bùi cùng Chương tổng đều trơ mắt nhìn, nhanh chóng bắt đầu truyền từ xa.
“Có ai đang sao chép tài liệu sao?” Chương Thiệu Trì phản ứng.
Giống như lần cuối cùng họ nhìn thấy trong nhà máy dưới hang động, hacker xuất quỷ nhập thần xuất hiện như gián điệp trên chiến trường không khói thuốc súng, và virus Trojan horse được cấy vào các thiết bị điện tử và có thể dễ dàng theo dõi, thao túng hoặc là văn kiện từ xa.
Chỉ trong vài giây, giống như cách một lớp màn hình đang cố gắng lấy thứ gì đó trong túi.
Thanh tiến độ tăng vọt trong nháy mắt, quá nhanh, vào lúc tiến độ tăng vọt 75%, Bùi Dật Thuận tay xách một cái ghế xoay cực lớn bên cạnh, đập mạnh vào thiết bị điều khiển!
Một tiếng nổ lớn, tia lửa văng khắp nơi, “Ong ong ong”, toàn bộ động cơ của bảng điều khiển toàn bộ trục trặc, và cuối cùng bị kẹt lại.
“Đi nhanh.” Chương Thiệu Trì một tay giữ chặt eo Bùi Dật, rất bình tĩnh, “Rời khỏi đây.”
Bên tai bọn họ tràn ngập tiếng thở dốc hết đợt này đến đợt khác, Bùi Dật quay người lại, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống……
Gần như quỳ trên mặt đất.
Chương Thiệu Trì vội vàng đón người lên, đi, để anh dẫn em rời khỏi đây.
Không kịp ôm đầu an ủi hoặc là suy nghĩ trước hậu quả của tình huống, mọi thứ xảy ra quá nhanh, không cho bọn họ một khoảng đệm tâm lý để chấp nhận sự thật.
Khoảnh khắc ánh đèn hành lang chiếu vào căn phòng tối, anh thoáng thấy khuôn mặt tái nhợt của Bùi Dật.
Không phải là kiểu chân tay luống cuống lâm vào hoảng loạn, đôi mắt mỏng bắn ra một tia sát khí đáng sợ.
Chương tổng rất ít khi thấy qua sát khí hiếu chiến như vậy, giống như một con sư tử đực nhỏ sống rời bầy đàn, chịu đựng nhiều mài giũa trên vùng đất hoang dã khô cằn ở Đông Phi, rốt cục tìm được nơi mặt trời mọc phương đông.
Sư tử đực nhỏ từng bước đặt chân xuống mặt đất nóng bỏng, bước chân kiên định, như một đấu sĩ trời sinh, đáy mắt phản chiếu ánh mặt trời màu máu phía chân trời……
Một số báo động khác nhau trong phòng nhấp nháy ánh đỏ mờ nhạt.
Sau đó đến toàn bộ hành lang, tiếng chuông báo động vang lên.
Tòa nhà cảnh sát đề phòng nghiêm ngặt, cảnh sát và xe cộ ra vào cửa đều phải xuất trình giấy tờ, nhân viên an ninh sẽ kiểm tra từng người một.
Cho nên, Đội trưởng Bùi lần này đi vào, cũng không đi cửa chính.
Bọn họ là bò lên trên cầu thang, đi thẳng lên sân thượng, để cho đám cảnh sát nghe thấy tiếng chuông cảnh báo đều sẽ hướng xuống dưới lầu để bắt người, toàn bộ đều bắt hụt……
Tòa nhà này và tòa nhà ngân hàng bên cạnh chênh lệch độ cao khoảng ba mét, có một sợi dây thừng bí mật được dựng lên giữa đó.
Màn đêm tối tăm như vì bọn họ phủ lên một tấm màn, làn gió đêm lay động dây thừng trên không trung.
Bùi Dật nắm lấy tay cầm trên dây thừng, nhảy về phía trước, từ trên không trung lướt qua, giống như thiếu hiệp áo đen vượt nóc băng tường, bay tới đỉnh của tòa nhà bên cạnh.
Có chiêu này, cũng đủ đi cướp vài két sắt ở tòa nhà ngân hàng bên cạnh rồi.
Hắn quay đầu lại, ngoắc ngoắc tay.
Chương Thiệu Trì ở phía sau hắn, ngay sau đó nắm lấy tay cầm dây thừng, cũng nhảy ra khỏi mái nhà ……
Bầu trời đầy sao trên sân thượng.
Tầm mắt mờ ảo tràn ngập ánh sáng, phảng phất như đang ở dưới một trận mưa sao.
Bùi Dật chớp chớp mắt một cái, hốc mắt cay cay hơi đỏ.
“Nếu có người từ lâu đã dám theo dõi ở khu mộ của Liêu cảnh đốc, chỉ sợ không có ý tốt, muốn nhúng tay vào.”
“Đúng, chỉ là đối phương nhanh hơn chúng ta một bước.”
“Chúng ta vẫn có cơ hội đuổi kịp một bước này.” Chương Thiệu Trì dùng sức siết chặt bả vai Bùi Dật, “Không thể xác nhận thì trước tiên không nên đoán! Hiện tại nhất định phải rời khỏi đây! Về nhà, trở về nơi an toàn!”
“Dưới chân anh bước lên là chính là tổ quốc.” Bùi Dật biểu tình rất nhạt.
“Không được.
Nơi này là trạm trung chuyển của bọn buôn ma túy, khắp nơi đều có người của bọn chúng, đối phương còn nhiều người hơn mình!” Chương Thiệu Trì rất cố chấp, “Hai chúng ta vẫn nên về quê cho an toàn.”
Hiện tại chỗ nào cũng không đủ an toàn, thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc.
Trong bóng tối, trong bụi cây, bất cứ lúc nào cũng có thể có đôi mắt nguy hiểm đang giám sát hoặc đang hướng nòng súng đen ngòm về phía bọn họ…… Mà đoạn video vừa rồi không biết truyền đi phương nào, đủ khiến cho Đội trưởng Bùi lâm vào tình thế nguy hiểm chưa từng có.
Chương tổng cho rằng, cha vợ hắn cả đời này chỉ sợ chỉ vô tình xảy ra sai lầm nhỏ này.
Nhưng sai lầm này vô cùng nguy hiểm, nếu như trước bia mộ kia thật sự chính là một người đàn ông ẩn nhẫn đang biểu đạt thâm tình.
“Em hiểu rồi.” Bùi Dật gật đầu, cực kỳ bình tĩnh, “Baba ở trong nhà luôn nói năng thận trọng, không bao giờ tiết lộ sự thật, mà vị baba bên ngoài kia, thần long thấy đầu không thấy đuôi, lảng tránh thú nhận sự thật với em.
Lão Trần, ngần ấy năm, ông ấy cái gì cũng biết nhưng cố tình giấu giếm.
Còn có sư phụ em, nhất định cũng biết.
Giờ cuối cùng em cũng hiểu tại sao bọn họ lại che giấu, bọn họ là muốn bảo vệ em, hoặc là không tin tưởng em có dũng khí đối mặt, lại không ngờ rằng nguy hiểm sẽ đến nhanh như vậy, đã sắp xảy ra.”
Trần Hoán bị thương nặng suy yếu sắp tắt thở còn bị Tiểu Bùi ấn đầu chất vấn “Đại lão tay đen phía sau màn có quan hệ huyết thống với tôi hay không”, lúc đó thiếu chút nữa đã như xác chết vùng dậy, từ trên giường bệnh nhảy lên.
“Em vốn rất sợ hãi.” Bùi Dật cười, “Em cho rằng em thật sự có hai người cha, không, nghi ngờ có ba người cha.”
“Bây giờ có lẽ còn tệ hơn.” Chương tổng nhai bánh quy nén khô và thịt bò lạnh đóng gói hút chân không, nghẹn thật lâu rốt cục cũng chửi ra, “Lão già chưa từng gặp mặt kia không phải cha em, ông ta có bệnh —— có thể là một tên điên đầu óc không bình thường, tinh thần bị ảo tưởng tình yêu của kẻ điên.”
Bùi Dật: “……”
Vẻ mặt của Bùi Dật đùa giỡn: “Chương Sir, ông cũng có đọc qua tâm lí học tội phạm sao?”
“Thật ra không có đọc qua.” Chương Thiệu Trì mặt không đổi sắc, “Anh là bệnh lâu ngày thành bác sĩ.”
Đội trưởng Bùi phản ứng: “……”
Chương Thiệu Trì tự giễu: “Đàn ông, cầu mà không được, sẽ thích tự làm tổn thương bản thân, áp lực lâu dài, thậm chí cả thể xác lẫn tinh thần đều bị giam cầm, dễ trầm cảm, rất dễ dàng……”
Hai người nhỏ giọng đồng thanh: “Dẫn tới biến thái.”
Bùi Dật không ăn gì và nói rằng nó “không muốn ăn”.
Hắn cởi đồng phục cảnh sát dùng để yểm hộ, đóng gói giấu đi, thay quần áo của mình.
Hắn đưa lưng về phía Chương tổng thay quần áo, không muốn bị bạn đời phát hiện tâm tư.
Phức tạp, đau đớn, cùng với ngọn lửa báo thù âm ỉ cháy dưới củi khô, tất cả đều đè nén ở trong mắt.
Ánh sao phản chiếu trên bầu trời cũng tan vào mắt hắn, đang hừng hực thiêu đốt ở một nơi vắng lặng không tiếng động.
Chiến binh cô đơn, hồng nhan trong lửa.
Con đường phía trước đầy chông gai, tiếng chuông đuổi giết vang lên đang đến gần.
Có vẻ như còn có một kẻ rình rập trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của hắn lại cố thực hiện những si tâm vọng tưởng điên cuồng của mình.
……
Cùng lúc đó, ngay tại Lầu Sáu Góc ở Yến Thành, pháo đài kiên cố và an toàn nhất trong truyền thuyết.
Tổ mối từ trước đến nay luôn tồn tại bên trong dầm gỗ chắc chắn, đã bị đào khoét rỗng từ bên trong.
Trong phòng làm việc của Trần Hoán lại xuất hiện bóng đen, thuần thục nhập mật khẩu kép, để điều khiển máy tính mà Phó Cục Trưởng xử lý những công việc quan trọng.
Đăng nhập từ xa, điều khiển, sao chép, truyền……
Xuất thân là một văn thư Phòng Tình Báo, sau đó trở thành thư ký riêng đáng tin cậy của Cục phó Trần, thân phận như vậy cho phép hắn tiếp cận vào kho thông tin quan trọng, văn kiện bí mật trung tâm, cùng với, sờ đến tình báo thu thập đang chờ Cục phó Trần xử lý nhưng còn chưa hoàn thành.
15%……30%……75%……
Thanh tiến trình trượt nhanh chóng và nó được truyền từ xa đến một đĩa cứng bên ngoài.
Những ngón tay trong bóng đen bởi vì cực độ hoảng hốt cũng phát run.
Trần Hoán chỉ sợ rất lâu cũng không thể trở lại cương vị, không thể trở về, cây đổ bầy khỉ tan.
Lần này làm xong việc, chỉ sợ cũng là kiếm được một “Khoản thu nhập thêm” cuối cùng! Chết tiệt!
Đội trưởng Bùi từ khi nắm giữ đại quyền, trong vòng mấy ngày, bắt đầu “thanh tẩy” nội bộ.
Đầu tiên là, buộc hai người quen biết trực tiếp với hắn trong phòng tình báo phải “nghỉ phép” đá ra ngoài; sau đó thông báo cho hắn thay đổi công việc, chính là dỡ bỏ quyền lực và kênh thông tin của hắn.
Là nghi ngờ hắn sao?
Đội trưởng Bùi khôn khéo như vậy, đã nghi ngờ đến hắn rồi sao?……
Khóa cửa điện tử trong văn phòng đột nhiên lóe sáng, có người quẹt vào.
Đại thư ký kinh ngạc quay đầu lại, bóng dáng quen thuộc cẩn thận hiện thân, hóa ra là Cục trưởng Liên nghĩ bệnh ở nhà.
Liên Nam Ngọc cũng giống như có chuẩn bị mà đến, theo tới đây, tối nay chính là muốn dò xét rõ ràng những nghi ngờ bấy lâu nay.
Nghi ngờ này đã tăng lên trong một tháng qua, làm ông không thể chịu đựng được nữa.
“Thư ký Du?” Liên Nam Ngọc chậm rãi đi tới, trong lòng vô cùng nghi hoặc, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Ồ, Sếp Liên.” Thư ký Du đứng lên, nụ cười luôn nho nhã lễ độ lại làm cho người ta hài lòng, tố chất của thư ký chính là làm cho ông chủ hài lòng, “Cục phó Trần đã tỉnh rồi, vừa rồi ở trong bệnh viện, yêu cầu tôi mang mấy văn kiện qua!”
Trần Hoán tỉnh?
Liên Nam Ngọc có chút sai lầm.
Nửa giây chần chờ kinh ngạc, thư ký Du lấy ra một khẩu súng lục nhỏ từ gầm bàn, chỉ to bằng bàn tay, đã khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Giơ súng lên chĩa thẳng và bóp cò không chút do dự.
Đã bại lộ, chỉ có thể điên cuồng hạ độc thủ.
Liên Nam Ngọc hoảng sợ kinh ngạc, nghiêng người né tránh, nhào về phía một cái ghế bên cạnh đồng thời cũng đang móc súng, lại chậm một bước ……
Tiếng súng loé lên trong bóng tối, ghế xoay lật đổ, “Ầm” phát ra tiếng nổ lớn.
“Cậu, cậu, Thư ký Du….là cậu!……”
Trong những lần hành động gần đây nhất của MCIA6 đều bị đối phương nhìn thấu trước, cờ cao hơn một nước, luôn có một đôi mắt đang nhìn trộm bọn họ trong bóng tối.
Phàm là tình báo bị rò rỉ, vĩnh viễn đều là do sâu mọt ăn mòn từ bên trong.
Một đoạn sóng điện truyền đi trong đêm tối, chính là ghi lại lòng người quỷ dị khó có thể nhìn thấu.
Cục trưởng Liên cúi đầu không thể tin được, bụng trào ra máu tươi.
Ông che bụng ngã xuống, trong mắt hiện lên vẻ tức giận không cam lòng, ngón tay lần mò bấm chuông báo trên đồng hồ.
Mà thư ký Du sau khi bóp cò cũng sắc mặt cũng trắng bệch, loạng choạng bỏ đi, điên cuồng lục tìm ổ cứng, chip, văn kiện bên trong bàn làm việc, biết rằng lần này đã tự đưa mình vào ngõ cụt.
Chuông báo động hành lang vang lên, ở các hướng khác nhau, mấy cánh cửa điều khiển điện tử được tự động khóa, ca, ca ——
Cảnh vệ súng vác vai, đạn lên nòng xông lên lầu, đội viên đột kích toàn bộ võ trang, đầu đội mũ sắt……
Vị tướng quân chỉ huy phong tỏa Lầu Sáu Góc, đêm khuya đến đây, không mặc bộ đồng phục cũng không khoe huy chương trên vai và ngực, nhưng sự lạnh lùng giữa hai hàng lông mày, ánh mắt và bước đi cũng đủ để làm kinh sợ bọn đầu trâu mặt ngựa hoặc là tà ma ngoại đạo.
Cảnh vệ vội vàng mở cửa văn phòng, Hoắc tướng quân sải bước đi vào.
Nhìn thoáng qua hiện trường ông đã hiểu, không lên tiếng, dùng tay che bụng dính máu của Liên Nam Ngọc: “Cục trưởng Liên, ông kiên trì một chút.”
Hoắc tướng quân lập tức phân phó cấp cứu, Liên Nam Ngọc nắm lấy cánh tay, vội vàng dặn dò: “Du, Thư ký Du, hắn là, bắt lấy hắn ……”
Trước cửa văn phòng, những đội viên đột kích cầm súng trong tầm mắt Cục trưởng Liên, đột nhiên giống như thuỷ triều rút xuống, tự động lui về hai bên trái phải, để lại một con đường ở giữa.
Hiện trường có vài phần trang trọng… Cảm giác nghi lễ?
Sau đó ở trước mắt Cục trưởng Liên xuất hiện một màn, còn kinh ngạc hơn cả phát súng mà vừa rồi trúng, ngoài dự liệu, thiếu chút nữa không còn hơi thở.
Ở cửa xuất hiện bóng người mảnh khảnh, tựa như cơn gió yếu ớt mong manh có thể từ cửa sổ bay đi, nhưng đường nét vô cùng quen thuộc.
Mặc dù là vào mùa ấm áp, nhưng vẫn quấn áo khoác gió như cũ, thân thể suy yếu vẫn đang dưỡng bệnh, bước đi chậm rãi nhưng điềm đạm của một vị bề trên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng anh tuấn dưới ánh sáng.
Liên Nam Ngọc bị ánh đèn trần đột nhiên sáng lên chói mắt, trong tiềm thức nghĩ rằng Bùi Dật đã trở lại? Tập trung nhìn vào, lập tức nghẹn lại: “Sở…… A……”
Anh không phải vẫn luôn ngủ sao?
Anh không phải quanh năm nằm liệt giường, hôn mê bất tỉnh sao?
Anh tỉnh rồi.
Những góc tường cất giấu bụi bẩn ở bốn phía, bị chùm tia bắn vào này quét sạch.
Dưới ánh sáng mãnh liệt, yêu ma quỷ quái trong trong hư không đang gào thét chạy trốn, không chỗ nào che giấu, bị huyền hỏa thiêu đốt hóa thành tro bụi.
Rất nhiều câu hỏi đã được giải quyết dễ dàng.
Ông đã ngu xuẩn cỡ nào, đã sớm nên dự liệu đến.
Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng yến trốn phía sau màn.
“Sở Tổng, anh, anh đã tỉnh từ lâu rồi, anh muốn cho…… Lệ Hàn Giang…… quay lại, người sau lưng ông ta, là……” Liên Nam Ngọc không nói thêm được nữa, ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm, trong mắt hàm chứa quật cường cùng không cam lòng.
Nhưng mà, trận đấu quyền lực này, ông đã bại trận.
Đối mặt Sở Tuần chợt hiện thân, không cần thiết vùng vẫy, ngoan cố chống cự, không ích lợi gì cho tuổi già.
Khuôn mặt dưới ánh đèn, được mạ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, bình tĩnh mà trang nghiêm, chính là khuôn mặt của vị thần treo trong Lầu Sáu Góc MCIA6, đỉnh đầu mang theo một vầng hào quang.
Đương nhiên, Sở Tuần không muốn giải thích rốt cuộc mình “tỉnh” khi nào.
Phiền toái chính là do sự cố nhỏ, tiểu thần y xuất hiện, nếu không tỉnh lại ông ta sẽ dùng mọi cách đông tây y đồng loạt hầu hạ, châm cứu xoa bóp mở hộp sọ lấy mạch máu, làm sao còn có thể tiếp tục giả vờ ngủ được?
Mấy tháng nay Lệ Hàn Giang ở nước ngoài ngày ngủ đêm mới xuất hiện, do thám khắp nơi và truyền tin tình báo, hỗ trợ Tiểu Bùi, còn có thể lén điều động Chu Bân?
Lệ Hàn Giang là người trốn chạy bị truy nã ráo riết, làm sao có thể điều động Chu Bân làm việc trong phòng thí nghiệm của Tổng Bộ ở Paris? Mà thời gian trước Chu Bân đã đứng vững trong hàng ngũ của Đội trưởng Bùi, tận hết sức lực mà hỗ trợ, không phải bởi vì tên nhóc này cơ trí dự đoán hơn người khác mà ‘càn khôn đại thủ’ sau lưng vẫn luôn là Sở Tuần.
Sở Tuần dùng ánh mắt điều động bác sĩ cấp cứu, mở miệng nói: “Cục Trưởng Liên, anh vất vả rồi, những ngày kế tiếp, anh an tâm nghỉ ngơi dưỡng thương đi.”
Câu này nặng trĩu nói, không khác gì cứ như vậy “tống” Cục trưởng Liên ra khỏi Lầu Sáu Góc.
Trước tiên báo cáo xin rút lui đi, người này đoán chừng sẽ không có cơ hội trở về nữa.
……
Bị người bị thương làm chậm trễ hai phút, Sở Tuần ngay lập tức phát hiện được sự khác thường trên bàn làm việc.
Màn hình máy tính chưa kịp tắt.
“Phong tỏa các lối ra của tòa nhà, các tuyến đường quan trọng gần đây, hải quan sân bay, truy nã Thư ký Du toàn thành phố.
Các vị thư ký riêng khác, tạm thời khống chế trước……” Sở Tuần một tay chống bàn, thở hổn hển hơi nặng hơn người bên ngoài.
Y ho một tiếng, đã bị tướng quân ở phía sau đỡ lấy thắt lưng, để cho y ngồi xuống.
Sở Tuần đơn giản mà thao tác xem xét tình báo trọng yếu bị thư ký Du chặn lại, đoạn video kia.
Trong nghĩa trang vô danh trên sườn núi của đảo Hồng Kông, bóng lưng người đàn ông đường nét vô cùng rõ ràng, hiện thân trên bãi cỏ hoang trong gió đêm.
Tiếng kêu quỷ dị vang lên trong đêm đen, phảng phất như đang cảnh báo.
Sở Tuần sắc mặt thay đổi, cũng rất giật mình.
Hoắc tướng quân cũng kề sát vào màn hình, cẩn thận xác định bóng dáng, dùng ánh mắt xác nhận: Là ông ấy, sư phụ của em.
“……”`
Sở Tuần nhíu mày, bởi vì bệnh tật, ngũ quan càng thêm thâm thúy: “Có thể đã truyền ra ngoài, rất khó xác định đường đi, đối thủ của chúng ta cũng sẽ nhìn thấy rất nhanh… đồ khốn kiếp.”
“Tiểu Bùi có thể sẽ gặp nguy hiểm, báo tin cho Lệ tổng, bảo ông ấy đề phòng …… Tiểu Bùi hiện tại ở đâu?”
Tìm được Đội trưởng Bùi, chúng ta phải bảo vệ hắn.
……
Sở Tổng tức giận, đêm hôm đó hạ lệnh truy lùng cả thành phố, trong miệng mắng “đồ khốn kiếp” kia cũng chạy không xa đâu.
Thư ký Du lái xe trốn về phía khu mới Tân Hải, đi thẳng đến bến tàu.
Nhưng ngay trên đường đi, có mấy chiếc xe màu đen phía sau, như những bóng ma trong đêm tối chặn giết.
Sở Tuần ngồi ở trong một chiếc xe phía sau, trên người phủ quần áo dày, khuôn mặt tái nhợt che sau thủy tinh màu trà.
“Giữ người sống, tôi muốn hỏi hắn.” Sở Tuần nhẹ giọng nói.
Tay thư ký Du cầm vô lăng run rẩy, hối hận cũng đã muộn.
Trở về không được, chạy sợ không thoát, chết cũng không nỡ, hậu quả bị bắt tất nhiên c sẽ rất kinh khủng…… Nhưng số tiền kiếm được vẫn còn tồn tại trong ngân hàng Hồng Kông chưa kịp chuyển ra! Con người sẽ chết, tiền không được tiêu.
Tên này chỉ rút súng ra, cũng không nghĩ ra muốn làm gì.
Trong nháy mắt này, chiếc xe màu đen phía sau đột nhiên dậm chân chân ga nhanh chóng di chuyển đuổi theo.
Từ mặt trong cửa sổ xe bên cạnh, lộ ra cánh tay của tay súng bắn tỉa, đôi tay của Hoắc Tướng Quân rất vững vàng cầm súng, trước sau như một, trầm mặc mà nhắm chuẩn.
“Bùm” bóp cò, âm thanh hơi bị bóp nghẹt, một làn khói thuốc súng nhàn nhạt bay trong gió.
Toàn bộ kính của chiếc xe mục tiêu vỡ tan thành đống đổ nát.
Người trong xe bất ngờ không kịp đề phòng kêu thảm một tiếng, a ——
Bàn tay vừa mới cầm lấy súng kia, súng bị bắn nát bấy, hơn phân nửa bàn tay cũng không còn, máu loãng văng khắp nơi!
Chiếc xe mất kiểm soát lao vào lan can kim loại bên đường, trong tiếng va chạm.
Nhân viên mặc thường phục lao ra từ mấy chiếc xe màu đen phía sau, hành động nhanh chóng sấm rền gió cuốn, ba chân bốn cẳng nhét nội gian sa lưới vào trong xe, quay đầu trở về doanh trại, biến mất ở cuối đường quốc lộ trong ánh ban mai màu hồng nhạt.
…….