Quay trở lại vài giờ, hướng Yến Thành.
Phạm Tiểu Hoa, hacker chuyên nghiệp của Đội A, đã bị “bắt” tại căn nhà thuê của mình.
Một đám đội viên đặc chiến MCIA6 ngang ngược cầm súng xông vào, không có gõ cửa.
Thiết bị báo động kép được thiết lập trước cửa nhà không kêu? A, nó đã bị người một nhà phá hủy.
“Không được nhúc nhích!” đội viên đặc chiến nghiêm túc gầm nhẹ, dùng loa siêu trầm ra lệnh cho đồng chí Tiểu Phạm, “Bỏ xuống … Bỏ bàn phím xuống!”
Phạm Cao: “……”
Phạm Cao thậm chí còn không chuẩn bị phản kháng, trước mặt mấy anh chàng đẹp trai cao to đầu đội mũ sắt mặc áo chống đạn, liếc nhìn thấy khẩu súng, cơ ngực hoàn mỹ, đôi mắt lạnh lùng đã ngoan ngoãn bỏ bàn phím xuống, giơ hai tay ôm lấy đầu.
“Làm người ta sợ chết khiếp, giết gà còn phải dùng dao mổ trâu làm gì …” Phạm Cao lẩm bẩm, “Lãnh đạo gọi tôi họp? Chỉ cần gọi cho tôi một tiếng.”
Phạm Cao lại ngẩng đầu, thấy Sở Tuần từ trong đám người đi ra, lần này là thật sự ngây người.
Tên của Cục trưởng Sở, đối với những đứa trẻ như bọn hắn mà nói, là một truyền thuyết sống trong kho lưu trữ, chưa bao giờ nhìn thấy người thật.
So sánh với tấm ảnh chụp ID đồng phục trang nghiêm lưu lại trong đầu một hồi, hắn mới dám tin tưởng, trước mắt thật sự là Cục trưởng Sở “Xác chết vùng dậy”.
“Đội trưởng của cậu đâu, Tiểu Bùi ở đâu?”
“Anh ấy, anh ấy mặc thường phục đi Hồng Kông, cùng với đối tượng của anh ấy, ý tôi là Chương Sir…… Hiện tại chắc là ở Khách sạn Grand Macao” Phạm Cao nhận thấy lần lén lút hành động này rất nghiêm trọng, đội trưởng thân ái của hắn không có thư giới thiệu, không có phối hợp liên ngành ở nơi khác, không có báo cáo cùng tổ chức, đã tự do chạy tới Hong Kong rồi.
“Nghịch ngợm.” Sở Tuần giơ lên mềm như bông một cái tát, phiến ở Phạm Cao trên mặt, “Triệu tập toàn bộ thành viên đội A và B, xuất phát đi, bảo đội trưởng các cậu bình an trở về…… Nếu không thì đừng quay lại.”
Phạm Tiểu Hoa ủy khuất che nửa mặt, hít hít cái mũi, xoa xoa mặt, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Hắn hưng phấn mà gõ cho hai vị đồng nghiệp: “Tập hợp hành động, mau mau mau, các người có biết tôi vừa rồi bị vị lãnh đạo nào bắt không? Trời ạ là Cục trưởng Sở! Trời ơi, anh ấy còn tát vào mặt tôi, tay anh ấy mềm nhũn, móng tay xẹt qua mặt tôi, xương cốt nam nhân của tôi đều mềm nhũn, ai u mẹ ơi, tôi còn không muốn rửa mặt……”
……
Bên ngoài sân thượng khách sạn, gió đêm thổi bay màu xanh đậm ở sườn núi, làn da phủ kín một tầng lạnh lẽo thấu xương.
Lệ Hàn Giang biết rằng bước đi này có chút mạo hiểm, nhưng một trận chiến đánh chết hai tên thủ hạ của trùm ma túy, hung thủ nợ máu chồng chất, mạo hiểm đáng giá.
Trong tầm nhìn của phạm vi bắn tỉa, vô thức chiếu lại pha quay chậm lúc Tang Côn ngã xuống…… Không đúng, trên cổ cũng có lỗ đạn?
Ông ngắm vào đầu, nhưng huyệt Thái Dương và cổ của đối thủ đồng thời bị trúng đạn.
Khi động mạch cổ của Tang Côn bị xuyên thủng, máu từ trong cơ thể chảy ra như nước, văng tung tóe toàn bộ vách tường đại sảnh, thậm chí văng lên mặt Bùi Dật bê bết máu.
Không có chuyện thương lượng trước, vào trận ăn ý như thế.
Người nào có thể cùng ông canh giữ trong cùng một chiến hào, đối mặt với mục tiêu lại ăn ý như thế?
Lệ Hàn Giang chỉ ngẩn ra một giây.
Ông đột ngột thả lỏng eo rơi xuống, trượt từ ngọn cây xuống giữa tán cây, cực lực ẩn nấp phía sau cành lá rậm rạp.
Xoay họng súng, híp mắt tìm kiếm ở một phương hướng khác, một tay súng khác ẩn nấp trong rừng rậm sâu hơn.
Là ai?
Ra đây đi.
Ai thậm chí có thể trốn sau lưng ông, mà ông không phát hiện một chút nào.
Trong đêm tối, một đôi mắt ưng lóe lên ánh sáng lạnh lùng, không chút do dự bắn chết sát thủ Tang Côn, không tiếc bại lộ vị trí chỉ vì yểm hộ Đội trưởng Bùi sa vào cuộc chạm trán?
Cơn gió bất chợt thoảng qua ngọn núi, cuốn qua những chiếc lá nhẹ nhàng, đánh thức những chú chim đang say ngủ trong rừng.
Dưới ánh trăng, từng đường gân lá cực nhỏ đều lóe ra ánh sáng bạc như sa thạch.
Cành cây nhẹ nhàng bị gió thổi bay đi, trong tầm nhìn hiện lên một tia sáng, cùng với mái tóc dài đen nhánh như mây, đột nhiên tán loạn trong gió.
Gió nổi lên, mây dâng cao, lá rơi lả tả.
Phía sau tán cây xuất hiện một khuôn mặt gầy gò và xanh xao, làn da mang theo một tầng hàn quang lạnh lẽo, dung mạo tuyệt trần.
Những chú chim ngủ trên cành say mê đến mức không nhúc nhích, đôi mắt như hạt đậu đen không chớp, chăm chú nhìn cảnh tượng khó tin này, đã quên chắp cánh bay đi ……
Họng súng mang theo nhiệt độ còn sót lại cùng mùi khói thuốc súng, rõ ràng đối đầu nhau trong rừng cây.
Sắc mặt Lệ Hàn Giang lạnh lùng, đồng tử lập tức co rút lại, đây chính là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, quyết định theo bản năng.
Cả hai đều thấy rõ ràng khuôn mặt cùng đường nét thân hình của đối phương, mấy năm không gặp vẫn như cũ, trong ấn tượng kín kẽ mà tương đồng, tuyệt đối không phải giả mạo.
Bùi Dật sải bước lên sân thượng, gõ nhẹ tai nghe: “Hiện tại ông đang ở đâu? Gặp nhau ở đâu?”
Trong kênh đột ngột im lặng, điều này khiến người ta có dự cảm không lành.
Bùi Dật: “…… Ba ba?”
Tiếng “Ba ba” này nhẹ nhàng, không quá tự nhiên, nhưng hắn rất lo lắng và thận trọng, mở rộng một bóng ma.
Hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi hắn nhìn không thấy? Những khúc mắc tình cảm trong lòng mỗi người, giống như những vết loét hay ung nhọt trong xương, quanh năm không thấy ánh mặt trời lại thiêu đốt trái tim, cuối cùng hóa thành ngọn lửa thảo nguyên dưới ánh mặt trời chói chang, không cách nào quên.
Bên tai đột nhiên nổ ra tiếng súng làm Bùi Dật kinh hồn run sợ, hét lên “A —— Không, không!”
Mọi thứ diễn ra trong một nhịp thở, Lệ Hàn Giang nhất định không có khả năng bắn một phát này, dấu chữ thập đã nhắm vào đầu, giữa mày, tầm mắt phác họa ra hình dáng bả vai của đối phương.
Trong đầu, một quả cầu lửa màu cam nổ ra ký ức đau đớn từ lâu, chiếc xe lật nghiêng, trực thăng lao vào vách núi.
“Không!…… Giữ lấy tôi, đừng buông tay…… đội trưởng Lôi, nắm lấy tôi……” Cơn gió thổi tới gương mặt dữ tợn, Lệ Hàn Giang khi đó hốc mắt đỏ bừng, ranh giới của sự sống và cái chết chính là một đôi mắt quyết đoán, như lưỡi dao lạnh lùng sắc bén xẹt qua.
“Không!…… A ——”
Trong mắt Lệ Hàn Giang, ánh lên tia máu nhàn nhạt bị hơi ẩm làm ngất đi.
Người đối diện ông, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, nghiêng người dựa vào thân cây, nòng súng cũng có chút gian nan khéo léo đặt trên một cành cây nằm ngang, nhắm thẳng vào một tay của ông ……
Dấu vân tay giữ cò súng vẫn chưa nhúc nhích, Lệ Hàn Giang không có nổ súng.
Một phát này của ông vốn có thể bắn trúng lần nữa.
Đáp lại ông lại là một viên đạn, xuyên qua rừng cây gào thét mà tới, “Phốc” ăn vào cơ vai, một phát bắn ông rơi xuống tán cây.
Trong kênh có tiếng “Ư”, hơi đau, chắc là vì không muốn dọa Tiểu Bùi không liên quan, không có quá nhiều tiếng vang.
“A?!” Bùi Dật từ trên sân thượng cao ba tầng nhảy xuống, lảo đảo bò dậy chạy như bay.
Hắn điên cuồng chạy về phía nơi xảy ra sự việc, biết rõ như vậy có thể sẽ bại lộ mình dưới họng súng.
Ánh trăng trắng sáng lấp lánh trong rừng, hiện ra một con đường hẹp, chỉ có thể vào không thể lui.
Đế giày giẫm lên tầng tầng lớp lớp lá rụng giống như đang đi ngược dòng sông trăng trong trí nhớ, lấp lánh ánh bạc, trên đường về nhà.
Bóng người tóc dài áo đen đồng thời nhảy xuống ngọn cây, giống như một bóng ma, xuyên qua đồng cỏ bụi cây, thân nhẹ như yến.
Súng bắn tỉa sau khi sử dụng ném lại trên cây không cần, cũng đủ lãng phí.
Trong tay người áo đen lại mang theo một khẩu súng hơi ngắn, còn mang theo hơi ấm.
Vừa rồi là dùng khẩu súng này bắn trúng Lệ Hàn Giang.
Bóng người lắc lư dưới ánh trăng, đuổi theo.
Khi người áo đen khom lưng, mái tóc dài đột nhiên buông xuống, ngọn tóc xẹt qua người bị hắn bắn bị thương, vẻ mặt áy náy: “Sư huynh? Làm đau anh, thật xin lỗi.”
Lệ Hàn Giang gian nan đáp lại: “Cậu, Lôi Phách, cậu điên rồi sao…… Tiểu Bùi, nó gặp nguy hiểm……khốn nạn.”
Người áo đen là vẻ mặt thờ ơ cùng tự tin: “Sư huynh, tôi sẽ không để bảo bối xảy ra chuyện.”
Lệ Hàn Giang thở hổn hển mắng một câu: “Nó tróc một miếng da, tôi, không tha cho cậu, tôi giết chết cậu.”
Người áo đen vừa sợ vừa sợ run rẩy một chút, bộ dáng bị dọa sợ: “Anh ngàn vạn lần đừng tha thứ cho tôi!”
Siêu cấp hacker giao đấu với tri kỷ cách màn hình, giương nanh múa vuốt, rất giỏi nặc danh đe dọa, nhưng khi thấy người thật của Lệ Tổng, lập tức tựa như mèo con thấy mèo lớn, khí thế không chỉ thấp đi một bậc.
Trong ánh mắt toát ra ba phần kính sợ, ba phần ăn ý, còn có ba phần phức tạp cùng cố chấp không thể nói thành lời.
Rõ ràng vừa mới nổ súng xong, lập tức liền vẻ mặt thẹn thùng hối hận vạn phần, không chỗ dung thân giống như loại này ám chiêu không phải mình làm, nhưng nhất định chết cũng không hối cải, lần sau vẫn còn làm như vậy.
……
Bùi Dật không dám nói lời nào, cùng lũ chim và chuột hoang trong rừng đồng hành, xuyên qua con đường hẹp này, cuối cùng thoáng thấy bóng người nằm dưới gốc cây.
“Ba ba!”
“Làm sao vậy?”
Bùi Dật ở trong bóng tối cực nhanh sờ qua người bị thương, lòng bàn tay không sờ được chất lỏng dính dính, cũng không phun ra nhiều máu.
Chỉ có một chút vết máu trên vai có thể bỏ qua, nhưng dường như không còn ý thức?
Hắn một tay vuốt ve lồng ngực cha mình, hai tay gập lại dùng sức ấn vài cái, sau đó lại dùng hai ngón tay nhạy bén thăm dò hơi thở Lệ Hàn Giang.
Trong rừng, phía sau hắn, tiếng bước chân lững thững tới, tựa như yêu như tiên.
Âm thanh của súng săn quá rõ ràng trong rừng cây vắng lặng, giống như cái dùi trống đánh vào trái tim nhạy cảm.
“……”
Tay Bùi Dật dừng lại ở giữa không trung, không cần quay đầu lại cũng đủ để phát hiện, họng súng chỉ cách 20 mét, nhắm ngay phía sau.
Bùi Dật thật cẩn thận mở miệng: “Ông là tới đón tôi sao? Tôi đến theo lời hẹn, ông có thể đưa tôi đi.”
Tiếng súng lại vang lên trong đêm tối, không chút khách khí, “Bùm” bắn trúng vai Bùi Dật, khiến hắn nghiêng người ngã xuống không thốt nên lời.
“Sư huynh, anh yên tâm đi, tôi nhất định chăm sóc tốt cho bảo bối.
Chuyện anh không quản được, tôi quản thay anh.
Những người đó nếu không thể tỉ mỉ chăm sóc, không xứng làm tiền bối!…… Để tôi chăm sóc, tôi đem Tiểu Bùi đi.”
……
Đêm đó kinh tâm động phách, một số thế lực âm thầm bày trò, từ bốn phương tám hướng chạy tới mảnh đất đạn dược này.
Mặc dù mục đích xuất phát của từng người không thể nói rõ, nhưng mục tiêu chính của mọi người là Đội trưởng Bùi.
Vào lúc bình minh, cảnh sát địa phương cuối cùng đã tập hợp các đội để phong tỏa núi.
Khắp núi rừng đều là đồng phục cảnh sát, cùng với các chuyên gia giám định dấu vết, khắp nơi tìm kiếm lật lại, trải thảm tìm kiếm……
Đáng tiếc đến quá muộn, hoàn toàn công không một chuyến.
Dù là nổ súng, hay là trúng đạn bị thương, đã sớm không để lại dấu vết, để lại cho cục cảnh sát địa phương cũng chỉ còn lại hai thi thể lạnh lẽo rất khó nhìn.
Một viên đạn cỡ lớn găm thẳng vào mặt, nổ tung thành từng mảnh, hình dáng không thể nhận ra.
So sánh với hồ sơ truy nã loại A trong hệ thống, nhanh chóng xác nhận đây là Mã Tử Tang Côn và La Liệt của tổ chức ma túy Đông Nam Á.
Trên tay đều là nợ máu chồng chất, hiện giờ làm oan hồn dưới súng của người khác, dã quỷ trong rừng, phơi thây nơi đất khách quê người.
Hoàn toàn là gieo gió gặt bão, thiện ác có báo.
Cục cảnh sát địa phương lặng lẽ liên lạc với Bộ phận chống ma túy Hồng Kông, chuyển hình ảnh và tư liệu của hai sát thủ chết oan uổng này qua, nghi ngờ có thể là hung thủ trả thù hành động quét ma túy, sát hại cảnh trưởng Hồng Kông mấy năm trước.
“Sở Tổng, thông tin được chuyển từ Macao về những chuyện này, còn có hình ảnh vật chứng tìm được tại hiện trường.”
Vị thư ký trẻ tuổi vào văn phòng đưa văn kiện, là gương mặt mới được điều động, biết kết cục của người tiền nhiệm mình rất thảm, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng thở dốc.
Văn kiện vừa đưa đến tay Sở Tuần, lập tức thu tay lại, quy quy củ củ đặt ở hai bên ống quần, đứng nghiêm.
Sở Tuần dựa lưng vào sô pha, nở nụ cười: “Đừng sợ, tôi cũng không chặt tay cậu.”
Tiểu thư ký vẻ mặt ngây ngô, chỉ biết trợn mắt lui về phía sau đi ra ngoài.
Gót chân vô tình đụng phải chậu cây mà Cục phó Trần trước đây nuôi dưỡng, một gốc cây Brazil mọc thẳng tới trần nhà.
Đứa nhỏ suýt nữa rơi vào chậu cây, bón phân cho quần của mình ……
Hoắc Tướng Quân Ít khi nói cười cũng không nhịn được nở nụ cười, lộ ra nửa cái lúm đồng tiền trên má.
Sở Tuần liếc mắt một cái nhanh như gió đọc xong mười hàng báo cáo, khép văn kiện lại: “Dấu vết lưu lại hiện trường, Lệ Tổng của chúng ta đã rời đi trước khi cảnh sát đóng cửa núi.
Từ góc độ ẩn thân của ông ấy, là ông ấy bắn chết La Liệt và Tang Côn.”
Sau khi tiểu thư ký đóng cửa lăn đi, Hoắc Tướng Quân lập tức ngồi vào sô pha, duỗi tay ôm lấy Sở Tuần.
Ôm lấy từ phía sau, để Sở Tuần tựa vào lồng ngực rộng lớn của mình, như vậy mới có thể ngồi thoải mái hơn một chút?
Thời gian hôn mê mỗi năm dài hơn thời gian tỉnh dậy.
Sở Tuần mỗi lần tỉnh dậy có thể biết và cảm nhận được sự thay đổi của các mùa xuân, hạ, thu, đông, mỗi một ngày, mỗi một phút, đều vô cùng quý trọng.
Sở Tuần lộ ra một nụ cười: “Sư phụ em một người gánh được hai người chúng ta, hai người chúng ta đều không phải là đối thủ của ông ấy.
Đừng lo lắng, ông ấy đã chạy mất rồi.”
Nhưng mà, cũng chỉ có thế hệ bọn họ rõ ràng nhất, Lệ Hàn Giang chỉ sợ cũng không được đánh giá là tay súng bắn tỉa lợi hại nhất của sư đoàn át chủ bài này.
Hoắc Tướng Quân nói: “Hiện trường còn có một người khác mai phục, cầm hai khẩu súng.
Trên cổ Tang Côn, một phát súng xuyên qua động mạch cảnh, là người thứ hai bắn, cũng chuẩn xác trúng mục tiêu.”
Sở Tuần cân nhắc: “Thú vị chính là, hai khẩu súng này trang bị đồ vật hoàn toàn bất đồng.
Khẩu thứ nhất là đầu đạn bắn tỉa milimet có lực sát thương khủng bố, bắn thẳng vào cổ Tang Côn.
Một khẩu súng khác là súng săn ống ngắn, đầu đạn gây mê bình thường, bảo vệ sở thú đều được trang bị, sư tử hổ báo trong sở thú đánh nhau đều dùng, sẽ không lưu di chứng.”
“Hắn dùng đạn gây mê, bắn trúng sư phụ em trước, sau đó bắt đi Tiểu Bùi.”
“Hắn thậm chí không đeo găng tay, không chút che dấu thân phận của mình, trên hai khẩu súng toàn bộ lấy được dấu vân tay tươi …… Chính là muốn cho chúng ta biết, hắn đã mang Tiểu Bùi đi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không chủ động trả lại.”
Cô đơn lưu lạc bên ngoài đã lâu, tuổi càng lớn trong lòng càng thấy cô đơn, quả nhiên cô đơn quá cũng khiến con người trở nên biến thái.
Bắt cóc con của người khác, chính là muốn hưởng thụ con cháu quây quần vui vẻ, cho dù chỉ là niềm vui trong tưởng tượng, làm sao còn có thể trả lại?
Dấu vân tay trên báng súng từ từ trùng lặp với thông tin nhận dạng trong hệ thống, không sai chút nào.
Đinh ——
Màn hình hiển thị, so sánh đã thành công.
Khuôn mặt tái nhợt của Sở Tuần rơi vào ngưng trọng: “Không nên gióng trống khua chiêng bên ngoài, không cần phải phô trương để cho những lão già phía Tổng Bộ xen vào, nội bộ chúng ta phát lệnh truy nã nghi phạm: trong danh sách tử trận của ‘Hành Động Đá Nâu’, thì ra số 000 Đội A – Đông Âu đội trưởng Lôi Phách, tiền bối đáng kính của chúng ta vẫn luôn còn sống, căn cứ ẩn náu ở Đông Nam Á, nghi ngờ ở vùng núi phía Bắc-Myanmar, hoặc vẫn còn có một nhóm tín đồ trung thành ở nước ngoài…… Tôi đoán Lệ Tổng vẫn luôn biết chuyện, cộng sự của ông ấy vốn chưa từng chết, đồng bọn chiến đấu trung thành nhất của ông ấy đang muốn trở về huyết tẩy tàn cục, là muốn thay ông ấy đòi lại công bằng, thậm chí giành lại đất, chỉnh đốn lại gian sơn.”
Ban ngày gặp ma.
Tên của những người đã chết xuất hiện trong danh sách đóng khung đen sống lại.
Trong này có bao nhiêu người biết chuyện, bao gồm cả Sở Tổng, đã sớm đoán được, chỉ là không muốn nói ra.
“Anh biết căn phòng mà Đội trưởng Lôi từng ở trước đây không, trên tường có một bức tranh, đề chữ “Nhật Chiếu Hàn Giang”.” Sở Tuần khẽ thở dài, “Bức tranh kia em đã gặp qua rất nhiều lần rồi.”
“Tiểu Bùi sẽ không có việc gì, hắn sẽ không làm chúng ta thất vọng.” Ái đồ bồi dưỡng nhiều năm như vậy không thể nuôi dưỡng vô ích, Sở Tuần miệng lưỡi kiên định, thong dong, “Hy vọng Tiểu Bùi không phải bị bắt, mà là nó để cho bắt.”
Một đặc vụ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, “bị bắt” và “để cho bắt”, chỉ kém nhau một chữ, sự khác biệt là rất lớn.
Tiểu thư ký bưng thiết bị nghe lén, ầm ĩ chạy về, rụt rè báo cáo: “Sở Tổng, có người gõ vào kênh Đội A.
Tín hiệu của Đội trưởng Bùi đã sớm biến mất tìm không thấy, có người gõ mật mã tiến vào.”
“Ai gõ?”
“Hắn vừa vào là gọi tôi là ‘bảo bối’, tôi nên trả lời ‘Tôi không phải’ hay giả vờ là ‘tôi phải’? Tôi, tôi không dám đáp lại nên đã logout!” Tiểu thư ký không có kinh nghiệm bị nam nhân trêu chọc, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, “Hình như là đối tượng của Đội trưởng Bùi, vị Chương Sir kia!”
…….