Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Edit: Subo

Trên đỉnh đầu là tấm biển kim quang lấp lánh ba chữ “Tường Bình cung”.

Vào cung hơn ba tháng, lần đầu tiên Toàn Cơ rời khỏi Hoán Y cục tới một nơi xa.

Giang Ánh Dung thân mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng đỡ nàng ta trở về phòng. Toàn bộ Tường Bình cung, trừ hai người các nàng ra không nhìn thấy một cung nữ hay thái giám nào khác.

Trong lòng Toàn Cơ hiểu rõ, tuy rằng Hoàng đế khai ân an bài các nàng ở chỗ này. Giang Ánh Dung vẫn như trước là một phế phi, mà nàng cũng chỉ là cung nữ đi theo bên cạnh phế phi thôi.

Nàng và thân phận của nàng, không hề có gì biến đổi.


Vén rèm châu đi vào nội thất, đốt huân hương. Giang Ánh Dung trong lòng khẽ động, nơi này, vẫn giống như một năm trước, lần đầu nàng ta tiến cung, khiến cho nàng hoảng hốt, cho rằng mình căn bản chưa từng vào lãnh cung, mà là vừa mới được sắc phong trở về.

Bàn tay trắng, chậm rãi chạm vào mép giường khắc hoa, nàng cười khẽ: “Ngươi nói lúc này đây, chúng ta sẽ ở lại chỗ này trong bao lâu?”

Toàn Cơ buông mí mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần nương nương nguyện ý, sẽ là vĩnh viễn.”

Nàng ta cũng không bởi vì lời nói của nàng mà sinh khí. Mấy ngày nay, nàng ta đã quen thói bình tĩnh cùng thong dong của nàng, nàng ta chỉ “Xuy” mà cười: “Toàn Cơ, ngươi cũng biết hiện giờ trong hậu cung này, ai được sủng ái nhất?”

Bàn tay nắm đệm chăn khẽ run lên, Toàn Cơ vội trấn định tâm thần, nàng không cười, chỉ đáp: “Hồi nương nương, là Huệ Phi.”

Giang Ánh Dung vẫn ngồi như cũ không chịu nằm xuống, sau một lúc lâu, mới mở miệng: “Ta cũng chỉ gặp qua nàng ta một lần, xinh đẹp mi thanh mục tú nhưng thật ra chỉ là một mỹ nhân thôi. Nhưng mỹ nhân bên người Hoàng Thượng nhiều vô số, từ Tình Quý nhân, đến Liễu Phi, lại đến Phó Thừa huy, Mân Chiêu nghi…… Các nàng một đám vinh sủng, Chẳng qua ngày tháng lâu dài thì chỉ có Huệ Phi đã vinh sủng suốt thời gian hơn một năm. Toàn Cơ, ngươi nói xem nàng ta dựa vào cái gì để giữ được trái tim Hoàng thượng?”

Toàn Cơ đã giúp nàng ta dịch góc chăn, lui đến một bên hầu hạ, giờ phút này nghe nàng ta hỏi đến, thật ra nàng cũng không biết trả lời như thế nào. Suy nghĩ, rồi nói: “Có lẽ là Huệ Phi nương nương ốm yếu như tây tử[1], mới có thể khiến cho Hoàng Thượng trìu mến.” Giang Ánh Dung nói những cái đó mất sủng phi tần nàng là vô duyên tái kiến. Bất quá nàng cũng gặp qua Huệ phi một mặt.

[1] Tây tử:

Ốm yếu như Tây tử cực giống ba phần, hành động chỗ lại như nhược liễu phù phong, nữ tử như vậy, sao không khiến người ta tâm sinh trìu mến?

Không nghĩ tới Giang Ánh Dung lại không cho là đúng mà cười, cặp mắt kia vừa sáng vừa lưu chuyển, dừng ở trên mặt Toàn Cơ, đôi môi mỏng hơi tái nhợt khẽ mở, trong thanh âm của nàng ta hỗn loạn mờ ảo: “Thì ra bí mật kia, đã qua lâu như vậy, cũng vẫn không có người biết.”


Toàn Cơ nhìn nàng, rất là khó hiểu.

Nàng tiếp tục nói: “Hoàng thượng sẽ như thế yêu thương Huệ phi, chỉ là bởi vì Huệ Phi rất giống nữ tử trước đây l Hoàng Thượng yêu sâu sắc.”

Những lời này, làm sắc mặt Toàn Cơ tái nhợt vài phần, nàng chỉ ổn thân mình mở miệng: “Hoàng Thượng…… Đã từng từng yêu ai?”

“Về đoạn tình cảm kia, ta cũng không rõ ràng lắm. Nghe đồn Hoàng Thượng rất yêu nàng kia, hai năm trước kia trong trận cung biến đã chết thảm.” Giang Ánh Dung nhẹ lắc đầu, ngữ khí làm như tiếc hận: “Nghe nói nàng vì Hoàng thượng mới vào Dịch Đình làm nội ứng. Chỉ tiếc, nàng phúc mỏng, không đợi được ngày Hoàng thượng vinh đăng đại bảo.”

Đôi tay giấu trong tay áo đã run rẩy không thôi, nội tâm phẫn nộ, cừu hận lập tức càng sâu thêm. Toàn Cơ liều mạng nuốt xuống cổ họng: “Nương nương cũng nói, đó chỉ là đồn đãi thôi.”

Giang Ánh Dung cười nhạt một tiếng, không chú ý sắc mặt Toàn Cơ giờ phút này, chỉ nói: “Sau khi nàng kia chết, ba ngày sau hắn cũng không uống một giọt nước, hậu cung đồn đãi rằng, Hoàng thượng là người chí tình chí nghĩa, nếu ai được hắn yêu cũng coi như sống không uổng sống kiếp này.”


Phải không? Thật sự sống không uổng sống kiếp này sao?

Dưới đáy lòng Toàn Cơ hung hăng tự hỏi.

Hai năm trước, một màn kia hắn làm nàng tan nát cõi lòng như một lần nữa hiện ra trước mắt, điệu bộ hắn đẩy nàng rơi xuống, còn có hắn nói……

Trừ bỏ tuyệt tình, vẫn là tuyệt tình.

Buồn cười nhất chính là, nam nhân kia, sau này cư nhiên còn muốn làm bộ dáng trọng tình trọng nghĩa.

Hít một hơi thật sâu, nàng thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, thật sự yêu Huệ Phi nương nương sao?” Nàng rất hy vọng hắn yêu nàng ta, tốt nhất là yêu đến khắc cốt ghi tâm……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận