Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Lam nhi đưa chiếc khăn đầy máu cho cung nữ đem ra, trong lúc lơ đãng, nàng ta thoáng nhìn qua tấm bình phong thấy thân ảnh minh hoàng tiến vào. Nàng ta đột nhiên cả kinh, lớn tiếng kêu: "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!"

Ngân châm nắm trong tay Thẩm thái y run lên, vội duỗi tay kéo chăn đắp lên thân thể Tô Phi. Thanh âm khẩn trương của Lam nhi khiến Toàn Cơ nhớ tớ gì đó, chỉ là lúc này lên tiếng, về tình về lý đều không thích hợp.

Bạc Hề Hành thấy một Thái y đang ở bên ngoài phối thuộc, hắn cũng không vội vã đi vào, chỉ hỏi: "Sao rồi?"

Thái y vội hành lễ, mới nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Thẩm đại nhân đang ở bên trong trị liệu, thần cho rằng..."

Hắn nói chưa xong, lại nghe Hoàng đế lạnh giọng, quát: "Hỗn trướng! Ngươi cho rằng cái gì?" Hắn xoay người, nâng bước về trước. Đưa tay vén rèm trướng, tiếp theo, lộ ra khuôn mặt đầy mồ hôi của Thẩm thái y. Thấy Bạc Hề Hành, hắn vội cúi đầu: "Hoàng thượng, nương nương trúng độc Phệ Tâm."

Toàn Cơ nhíu mày lại, loại độc này nàng có nghe nói. Nàng lặng yên nhìn thoáng qua Bạc Hề Hành, thấy hắn vẫn nhíu mày, chờ Thẩm thái y tiếp tục nói.

"Độc này rất mạnh, độc tính vào người sẽ tràn ra, cuối cùng đi vào tâm mạch đến chết. Độc này, không có thuốc giải." Rõ ràng thấy ánh mắt Bạc Hề Hành âm trầm đi xuống, Thẩm thái y vẫn nói: "Nương nương không được cứu trị đúng lúc, may mà có người cắt cổ tay nương nương lấy máu, nếu không ngay cả đại la thần tiên cũng khó cứu."

Bạc Hề Hành vội hỏi: "Chuyện đó không nguy hiểm sao?"

Thẩm thái y ngẩn người, sau đó lại chuyển lời: "Hoàng thượng thứ tội. Độc Phế Tâm không có giải dược, sẽ có tàn độc lưu lại trong thân thể, thân mình nương nương vốn suy nhược, lần này sợ càng là dậu đổ bìm leo." Nói đến đây, hắn vội quỳ xuống.

Lam nhi quỳ xuống lau khô nước mắt, hai vai không ngừng run rẩy, trước sau không dám ngước mắt nhìn Hoàng đế.

Mà Toàn Cơ, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ cuối có xảy ra chuyện gì, cũng phải nói, nhờ công của nàng, Tô Phi mới có thể cứu chữa được, không đúng sao?

Mà Thẩm thái y nói thế, Toàn Cơ chắc chắn không tin, hắn cùng Tô Phi có liên quan với nhau. Nếu Tô Phi nếu đã dám xuống tay hại Hoa phi, lại hãm hại thêm Phó Thừa huy, nhất định sẽ nghĩ đến con đường để mình rút lui.

Ánh mắt Bạc Hề Hành xuyên qua màn trướng nhìn vào bên trong, trên đường tới đây, trong lòng hắn trước sau vô cùng lo lắng. Thẩm thái y vừa rồi nói như thế, đáy lòng hắn dâng lên một tia không buông.

Đúng vậy, không buông.

Hắn thừa nhận ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, bởi vì rất giống nên hắn đặc biệt chú ý.

Chỉ là cùng chung chăn gối đã hơn một năm, rốt cuộc ở trong lòng hắn, nàng ấy vẫn chiếm một góc.

Khẽ lui nửa bước, hắn đỡ cạnh bàn ngồi xuống, thanh âm trầm thấp: "Nàng ấy còn bao nhiêu thời gian?"

Thẩm thái y cúi đầu đáp: "Chậm thì ba tháng, nhiều thì nửa năm."

Bàn tay nắm cạnh bàn không tự chủ mà siết chặt lại, tâm hắn như lạnh lẽo. Khóe miệng chậm rãi cười lạnh một tiếng, hắn là chủ của thiên hạ, muốn giữ một người bên cạnh thật sự khó đến như vậy sao?

Bạc Hề Hành đứng lên, chần chờ một lát, cuối cùng cũng nâng bước. Ngón tay thon dài nắm lấy tiêu trướng trước mắt, khẽ giơ tay, khuôn mặt tái nhợt bất kham của nữ tử đã ánh vào mắt hắn, chỉ có lồng ngực mỏng manh đang phập phồng nói cho hắn biết, nàng vẫn còn sống.

Bước chân lại đi về trước một bước, Lam nhi đang quỳ thấy Hoàng đế tiến vào, sợ hãi cúi người càng thấp. Lại không ngờ, nam tử trước mặt đột nhiên xoay người, bước chân lao thẳng ra ngoài...

"Hoàng thượng!" Thẩm thái y vội vàng gọi hắn, hắn lại dường như không nghe thấy, bước chân vẫn như cũ đi nhanh ra ngoài.

Toàn Cơ lại nhẹ nhàng thở ra lần nữa, nghĩ đến giờ phút này hắn cũng không có thời gian lo chuyện của mình.

Bước chân khẽ động, phía sau truyền đến thanh âm của Lam nhi: "Còn phải cám ơn Toàn Cơ cô nương đã ra tay cứu giúp." Thanh âm của cung nữ đã không còn khẽ run như lúc Bạc Hề Hành còn ở đây, mà giọng nói mang theo chút giễu cợt.

Toàn Cơ ngẩn ra, từ lời nói của Lam nhi, nàng như ngửi ra mùi vị bất an. Nàng ngoái đầu nhìn lại đã thấy Thẩm thái ý hướng thái y bên cạnh lên tiếng: "Trương đại nhân vẫn là qua Thái Y Viện đốc thúc người điều dược đi, nơi này có ta là được."

Thái y kia cũng không nghĩ nhiều, gật đầu rồi đi ra ngoài.

Lam nhi vội kêu cung nữ thái giám trong nội thất lui xuống, cửa cung đóng chặt, ánh sáng từ chiếc đèn lưu li trên bàn như bất an mà thoáng lên. Sắc mặt Thẩm thái y vô cùng khó coi, nhìn thoáng qua Lam nhi: "Ngươi nói là nàng?" Hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Nàng ta đều thấy rồi hả?"

Trong lòng Toàn Cơ trầm xuống, quả nhiên nàng đoán không sai, Thẩm thái y cùng Tô Phi thuộc cùng một phe, hắn biết bí mật của Tô Phi.

Lam nhi gật đầu, thấp giọng hỏi: "Đại nhân, ngài nói xem, phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao?" Hắn thuận thế lấy ngân châm mang theo rút ra, kẹp giữa khe hở của ngón tay, bước chân nhanh như gió, Toàn Cơ chỉ cảm thấy thân ảnh trước mắt nhoáng lên, thân mình đã bị người phía trước đè trên vách tường. Thẩm thái y căn bản không muốn làm những chuyện vô nghĩa với nàng, hắn giơ tay đâm ngân châm xuống.

Toàn Cơ hoảng hốt, theo bản năng giơ tay chắn lại.

"Dừng tay!" Không khí mang thanh âm mờ ảo xuyên thấu qua tiêu trướng trước giường truyền tới, theo đó là tiếng ho khan liên hồi. Sắc mặt Lam nhi biến đổi, rốt cuộc cũng xoay người, duỗi tay định nâng người ngồi dậy, lại bị Tô Phi đẩy tay ra.

Sắc mặt người trước mặt cơ hồ đã tái nhợt đến trong suốt, đã hơn một năm, thói quen yếu đuối bị bệnh của nàng, bộ dáng ôn hòa nhu nhược, mà giờ phút này loại ánh mắt đó, Lam nhi chưa bao giờ nhìn thấy từ trên người nàng ta qua.

Rõ ràng Tô phi vẫn yếu ớt như cũ nhưng trong đáy mắt của nàng ta lại lộ ra một tia muốn giết người.

Nàng không nhìn Lam nhi, ánh mắt sắc bén như có thể đâm thủng tiêu trướng trước mặt, một khắc kia, Lam nhi cảm thấy người trên giường này thật đáng sợ. Tay nắm tiêu trướng không tự giác mà run lên, bước chân dưới chân lại không dám động đậy nửa phần.

Thẩm thái y ngừng tay, không khỏi quay đầu nhìn qua, thanh âm nữ tử trong trước lại lần nữa truyền tới: "Buông nàng ra!" Thanh âm tuy không lớn nhưng lại lộ ra kiên định.

Đáy mắt Thẩm thái y hiện lên một tia khói mù, cánh tay giam cầm Toàn Cơ vẫn không buông, hắn cười lạnh một tiếng, mở miệng: "Nương nương hồ đồ rồi sao? Cung nữ này đã biết bí mật của chúng ta, sao có thể giữ nàng ta lại?"

Cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ, cả người tựa hồ không chút sức lực, chỉ là nàng vẫn ngang ngạnh, miễn cưỡng mở miệng: "Nàng ấy là người của ta."

Nàng ấy nói, nàng là người của nàng ấy.

Toàn Cơ không kinh ngạc, lần đó, nàng còn tự hỏi bản thân đến tột cùng có phải mình là người của Tô Phi hay không, vậy hiện tại, là phải sao?

Thẩm thái y nhăn mày: "Người của ngươi?" Ánh mắt vừa chuyển, dừng trên mặt Lam nhi.

Lam nhi chần chờ, cuối cùng khẽ lắc đầu. Ngân châm trong tay thoáng động, Thẩm thái y thấp giọng nói: "Nương nương vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt đi."

Toàn Cơ chấn động, quả nhiên ánh mắt của hắn lần nữa lại dừng trên người nàng.

Một khắc kia, không biết người trên giường có bao nhiêu phần sức lực, Tô Phi lập tức đứng lên.

Lam nhi thở nhẹ một tiếng, duỗi tay đỡ lấy nàng ấy, nàng ấy vẫn như cũ đẩy ra, băng gạc màu trắng trên cổ tay phải bỗng nhiên bị sắc đỏ thấm tới, cùng sắc mặt tái nhợt làm người ta sợ hãi của nàng ấy hoàn toàn đối lập. Thân hình mỏng manh, phảng phất như chỉ một cơn gió nhẹ có thể thổi ngã. Nàng ấy đứng không vững, cơ hồ theo bản năng nắm chặt tiêu trước bên cạnh, thở hổn hển nhìn Thẩm thái y: "Ta nói, buông nàng ra."

Nàng ấy suy yếu đến cơ hồ ánh mắt không thể tập trung, chỉ là, ngưng tụ trong đáy mắt kia rõ ràng không phải lỗ trống. Một khắc kia, không biết vì sao, trong lòng Toàn Cơ như bị thứ gì đó đập vào, thoáng đau nhói.

Nàng ấy lại mở miệng, lúc này đã thành uy hiếp: "Nếu lúc này ta chết, Thẩm đại nhân cũng không có kết cục tốt."

"Ngươi..." Thẩm thái y phẫn nộ, thế nhưng một chữ cũng không dám nói ra. Toàn Cơ cảm nhận được cánh tay giam cầm nàng thoáng chần chờ, sau một lát liền buông ra, Thẩm thái y xoải bước rời đi.

Lam nhi muốn gọi hắn, lại thấy hắn đi quá nhanh, nàng ta giật giật một lát, liền chuyển hướng Tô Phi, nhỏ giọng hỏi: " Vì sao tiểu thư phải cứu nàng ta? Nàng ta là người của Hoa phi đó!"

Tô phi không nhìn nàng, chỉ phun ra hai chữ: "Ra ngoài."

"Tiểu thư..."

"Ra ngoài." Tô phi khẽ tăng thêm ngữ khí, Lam nhi cắn môi, xoay người lui xuống.

Thân ảnh cung nữ đã biến mất ngoài rèm châu, cuối cùng Tô Phi cũng không kiên trì nổi, thân mình liền ngã xuống đất. Toàn Cơ nâng bước chạy lên, vững vàng đỡ lấy thân hình đơn bạc phiêu linh đó, khóe môi khẽ nhúc nhích, hai tiếng "Nương nương" không thể ra khỏi miệng.

Bởi vì, giờ phút này nàng không biết nên xưng hô với nữ tử trước mặt như thế nào.

Không...

Người trước mặt căn bản không thể xưng là nữ tử.

Nhớ lại lại một màn ở Tường Bình cung, ánh mắt không tự chủ dừng lại ngực người trong lòng. Đôi tay Toàn Cơ có chút run rẩy, giữa ngực bụng bất giác nảy lên một cảm giác ghê tởm, chỉ là, nàng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Bên dưới duy trướng, nàng đã thấy bộ ngực khiến người muốn buồn nôn kia. Xung quay bộ ngực, từng vòng máu chảy lênh láng... Tâm đột nhiên siết chặt, Toàn Cơ không đành lòng nhớ lại, nàng thật sự không biết bản thân đến tột cùng đã nhìn thấy cái gì? Quái vật sao?

Ngón tay mảnh khảnh run rẩy xoa khuôn mặt nàng, đôi môi xanh tím đã phai nhạt một chút, hai mảnh môi mỏng bổng nhiên cong lên, bày ra độ cong cực hoàn hảo. Cùng với tiếng ho khan rất nhỏ, tơ máu dọc theo khóe miệng chảy xuống.

Toàn Cơ cả kinh, theo bản năng giơ tay lau đi.

Thanh âm mỏng manh truyền tới: "Có phải thấy ta rất đáng sợ hay không? Có phải.. dọa ngươi rồi không? Khụ... Thật xin lỗi Toàn Cơ, thật xin lỗi..." Liều mạng xin lỗi, chỉ là không muốn làm cung nữ trước mặt thấy mình đáng sợ, chỉ là không muốn nàng hiểu lầm.

Toàn Cơ khiếp sợ nhìn người trước mặt, nàng không rõ, một chút cũng không rõ.

Nàng cắn răng đỡ người trong lòng ngực lên giường, nhịn không được hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Nàng có thể khẳng định, người này không phải Tô Phi, tuyệt đối không phải là Tô Phi!

Muốn đứng lên, tay lại bị bắt lấy, động tác thật mềm nhẹ lại khến Toàn Cơ không khỏi chấn động. Không thoát khỏi cảm giác này, lời nói hư nhuyễn vô lực truyền tới: "Vốn dĩ, không định nói cho người. Ai biết... A, tình cờ gặp lại, không phải vậy sao? Tuân Thượng cung... Không nhớ rõ ta sao?"

Một câu "Tuân Thượng cung" khiến Toàn Cơ căng to đôi mắt, nàng lặng yên nhìn người trên giường, giờ phút này thanh âm kia đã không còn sự mảnh mai vốn có của nữ tử, tuy cũng không mạnh mẽ như nam tử chân chính nhưng cũng khiến Toàn Cơ chấn động. Nàng dường như theo bản năng xoa mặt của mình. Không thể nào! Sao lại có người biết thân phận của nàng? Sao có thế?

Bỗng dưng rút lòng bàn tay ra, Toàn Cơ vội vàng suy nghĩ xem hiện tại còn ai có thể biết thân phận của nàng.

Sư phụ, chỉ có sư phụ!

Nhưng, sư phụ căn bản không ở trong cung, hắn căn bản không có khả năng nói bí mật này cho người khác biết.

Rối loạn, đáy lòng nàng là một mảnh hoảng loạn.

Vừa rồi không cho Thẩm thái y giết nàng, là vì thân phận của nàng sao? Chỉ là, người trước mắt, đến tột cùng có thân phận gì?

Toàn Cơ động môi, định hỏi, lại bị ngắt lời. Thanh âm kia thật sự rất yếu, nhưng bên trong lại chứa niềm vui bất tận: "Còn nhớ mẫu đơn ở Ngự Hoa Viên năm ấy không? Còn nhớ "Bách Hoa Tửu" không? Còn nhớ không?"

Đáy mắt khẩn trưởng trong khoảnh khắc bị kinh ngạc thay thế, sao Toàn Cơ có thể không nhỡ rõ "Bách Hoa Tửu" chứ? Mẫu đơn ở Ngự Hoa Viên năm ấy...

Đúng rồi, lần đầu tiên nàng điều hương chính là dùng mẫu đơn. Nghe nói thân mẫu của Tiên đế sai người trồng cống phẩm mẫu đơn, năm đó nở đặc biệt sáng lạng. Nàng vẫn nhớ có người trộm hái, đưa nàng làm hương liệu...

Năm đó, chẳng qua nàng chỉ mới vào cung một năm, mới mười một tuổi.

Đó là người nàng quen biết đầu tiên sau khi vào cung. Sau này, nàng đến Vị Ương cung hầu hạ Tiên Hoàng hậu, còn người kia ở lại Thái Y Viện làm việc.

Đôi tay không tự chủ mà run rẩy, nàng không tin nhìn người trước mặt.

Đôi môi khẽ run, Toàn Cơ không nhịn được kêu lên cái tên mà nàng cho rằng cả đời không thể gọi: "Trác Ngũ..." Công phu điều hương là một tay hắn dạy nàng, chỉ có hắn mới hiểu rõ như vậy.

Trác Ngũ gian nan cười, kỳ thật từ lần đầu tiên Hoa phi tới Tuệ Ngọc cung, hắn ngửi được mùi hương trên người Hoa phi liền nảy sinh hoài nghi. Vì chuyện này, hắn còn phân phó cung nhân đặt nhiều lò sưởi trong cung, hắn chỉ muốn hỏi thăm, hương thơm trên người Hoa phi là nằm trên đồ vật, trên người, hay quần áo. Như vậy sau một hồi đổ mồ hồi, mùi hương cũng theo đó mà nhạt đi. Chỉ là, Hoa phi thay đổi xiêm y, mùi hương kia vẫn còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui