Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Edit: Subo

Toàn Cơ mím môi cười nói: “Lễ của Vương gia, đã cho.” Hôm nay Mạnh Trường Dạ vội tiến cung, chính là lễ vật tốt nhất rồi, không phải sao?

Hai người nhìn nhau cười, lập tức trở về.

Hai cung nữ dường như nhẹ nhàng thở ra, đi theo trở về. Một người vội vàng ra Hoàng Tử sở, một người đi bẩm báo Hoàng đế.

……

Hôm sau, Huệ phi mới thức dậy, liền nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào. Sai Lam nhi đi ra ngoài nhìn xem, lúc nàng ta trở về, nói là Hàn tướng quân tới, mời nàng đi ra ngoài.


Hàn Thanh thấy Huệ phi ra tới, vội hành lễ, mới nói: “Nương nương, mạt tướng phụng lệnh Hoàng thượng, đến tìm người.”

“Người nào?” Bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng liền nghe nói Hàn Thanh tập hợp cung nữ khắp nơi, giống như là tìm người. Chẳng qua là tìm ai, lại không nghe được tin tức gì để lộ ra. Trong cung, nàng chưa bao giờ là người nhiều chuyện, chuyện này, cũng sẽ không đi hỏi thăm. Hiện giờ tới cung nàng, liền thuận đường hỏi, nếu là Hàn Thanh không nói, nàng nghĩ nàng cũng sẽ không hỏi lại.

Nhưng thật ra không ngờ, Hàn Thanh nói thẳng: “Hồi nương nương, là tìm muội muội của Toàn Cơ cô nương.”

Lời này, kêu Huệ phi đột nhiên lắp bắp kinh hãi. Muội muội của Toàn Cơ hả?

Lam nhi cũng căng tròn hai mắt, sau một lúc lâu, mới hỏi: “Tướng quân nói đùa, nàng chẳng qua là một cung hèn, lấy tư cách gì mà có thể khiến tướng quân tự mình tra tìm muội muội của nàng?”

“Là Ánh Phi nương nương cầu Hoàng thượng.” Hắn cũng không muốn nhiều lời, chỉ cúi chào Huệ phi: “Nương nương chỗ này của người có ba cung nữ mười bốn tuổi, mạt tướng mang theo ma ma tới, để nghiệm thân các nàng.”

Huệ phi chỉ gật đầu: “Lam nhi, mang ma ma đi xuống. Liền mời Hàn tướng quân đi vào ngồi chút.”

“Mạt tướng không dám.” Hắn vẫn như cũ đứng ở trong viện.

Huệ phi khẽ cười: “Tướng quân là làm theo hoàng mệnh, cũng không cần câu nệ. Nếu tìm không được ở nơi này của bổn cung, còn phải làm phiền tướng quân chạy đi tới các cung khác.”

“Mạt tướng làm việc công, đương nhiên phải vì Hoàng thượng phân ưu.” Hắn như cũ có nề nếp mà đáp, cũng không thấy hắn có ý muốn đi vào.


Huệ phi cũng không bắt buộc, nhìn theo vài cung nữ được điểm danh đi theo ma ma ra hậu viện. Đáy lòng Huệ phi lại đột nhiên nhớ tới khuôn mặt Toàn Cơ. Sao Bạc Hề Hành lại đại động can qua giúp nàng tìm muội muội, việc này thoạt nhìn sẽ không đơn giản như vậy. Chỉ là Hàn Thanh nói là Ánh Phi năn nỉ……

Ngược lại khiến nàng nhớ tới lần trước ở trước mặt Ánh Phi có đề cập đến chuyện mùi hương kia, chẳng lẽ là chủ tớ các nàng sinh ra khoảng cách, nên Ánh Phi mới muốn tìm được muội muội nàng lấy làm áp chế?

A, nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ làm.

Chỉ là ――

Ngón tay nắm khăn hơi hơi siết chặt, trên mặt tươi cười của Huệ phi dần dần biến mất. Nếu thật là như vậy, kia chỉ có thể thuyết minh, chuyện về mùi hương Ánh Phi thật sự không biết, vậy cung nữ kia lại rất rõ ràng.

Như vậy, nàng đến tột cùng là người nào? Như thế nào lại biết chuyện năm đó?

Thực mau, Lam nhi liền mang theo ma ma trở về, nhìn thần sắc bọn họ, tất nhiên là không có thu hoạch. Hàn Thanh cũng không lưu lại, lập tức đi ra ngoài.


Cho đến chạng vạng, mới có tin tức truyền tới Ngự Thư phòng, nói người tìm được rồi.

Bạc Hề Hành buông tấu chương trong tay xuống, nhìn Đồng Dần tiến vào bẩm báo, chỉ hỏi câu: “Cung nữ cung nào?”

Đồng Dần cung kính đáp: “Hoàng Thượng, chính là Chước nhi cô nương bên người Ánh Phi nương nương.”

“Hửm?” Lông mày hắn nhíu lại, ngay sau đó khẽ cười, người ở Tường Bình cung, như vậy thật ra cũng giải thích được. Toàn Cơ, nàng quả nhiên biết ai là muội muội của nàng.

Đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài: “Bãi giá Tường Bình cung, ngươi tự mình đi một chuyến tới Hoàng Tử sở, thay trẫm truyền Toàn Cơ.”

“Vâng, nô tài đi ngay.” Đồng Dần chạy chậm ra ngoài, phía sau hắn, nam tử một thân minh hoàng cũng đã cất bước. Cung nữ kia gọi là “Chước nhi”, trong lúc nhất thời hắn thật đúng là nhớ không nổi dáng vẻ kia. Chẳng qua bắt đầu từ giờ phút này, hắn nghĩ, hắn cũng sẽ cẩn thận mà chú ý nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận