Trên đường trở về vừa vặn thấy Hà Vĩnh, nghĩa địa gần sau núi, những người còn lại đều đang đi tìm, hắn mang theo hai người tính vào thôn xem có manh mói bỏ sót nào không.
Thấy hai người, hắn hỏi: "Các cậu ở trong thôn tìm à? Không tìm được gì sao?"
Hai người tiến lên, Tần Thán nói ra phát hiện của bọn họ.
"Cậu nói, lão nhân kia có thể hỏi chuyện lần nữa, các cậu lại hỏi tới hai lần?" Được đáp án khẳng định, sắc mặt của hắn có chút không tốt.
Chính mình là một tay già đời cấp 6, cư nhiên lại không nghĩ đến chuyện có thể hỏi nhiều lần, thật sự có chút mất mặt.
Hà Vĩnh nghĩ nghĩ, "Là tôi không suy xét chu đáo, bảo mọi người trở về thương lượng một chút." Nói trở về nơi nghĩ ngơi bắn tỉa đạn tín hiệu.
"Phát hiện tình huống không nói, tự tiện hành động, còn dùng hết số lần để hỏi, các người có biết tự giác là thế nào không?" Nam mang kính cấp 1 trong đội bất mãn nói, nhìn qua rất không hài lòng với hành vi của hai người.
Lâu Phiền cũng mặt đầy châm chọc mà nói: "Mạng mình tự mình gánh, bắt cóc đạo đức cũng không phải thói quen tốt gì, chúng tôi cũng không nợ mấy người cái gì.
Phát hiện vấn đề cùng các người thương lượng cũng sai sao? Nói này, ai biết được ý tưởng của tôi là đúng, nếu lúc ấy tôi nói ra các người sẽ tin tưởng một người mới như tôi à? Ai lại biết còn có số lần hạn chế, tôi cũng không phải là thần tiên."
Nam mang kính bị phản dame, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mặc dù biết bọn họ đều là người mới, cũng không muốn thừa nhận chính mình sai, "Người mới nên nghe người cũ."
Lâu Phiền vẻ mặt không kiên nhẫn, "Ồ, anh còn rất có cảm giác ưu việt."
Y còn nói lại, Tần Thán đã nhìn y, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ, bị hắn nhìn, Nam mang kính liền cảm thấy bắp chân có chút nhũn, lời đến miệng cũng phải nuốt lại.
Hai người nháo như vậy, không khí liền có chút xấu hổ.
Người cũ quả thật có ít cảm về sự ưu việt, nhưng nhiều nhất vẫn là ỷ lại vào kinh nghiệm của mình, có thể giúp được người mới, liền sẽ thuận miệng sai sử người mới.
Người mới thật là vừa đến cái thế giới kỳ dị này, nhưng ai ở hiện thực lại làm cu li hô tới gọi đi đâu.
Hà Vĩnh hung hăng mà trừng mắt nhìn Mắt kính nam, hắn vẫn luôn muốn cùng hai người Tần Thán, Lâu Phiền có mối quan hệ thật tốt, huống chi, trên người Tần Thán vừa mới tản ra loại khí thế còn mạnh hơn cả mấy tay già đời như bọn họ, ẩn ẩn mang theo sát khí.
Hắn biết rõ đạo lý dựa theo phong thuỷ thay hướng bước đi này, cũng không nguyện ý đắc tội người thoạt nhìn liền biết rất có tiềm lực.
"Đội viên nhà tôi thì không nói, các cậu đảm đương nhiều như vậy, hiện tại cộng đồng chúng ta hợp tác mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Chuyện các cậu nói ngày mai chúng ta lại đi hỏi một chút đi, trước khi hỏi phải nghĩ kỹ đã." Hà Vĩnh ra tới hoà giải.
Lâu Phiền không phải người thích gây war, Hà Vĩnh nếu đã ra mặt hoà giải, cậu cũng mượn sườn núi đuổi lừa, nói lại hai câu mình đã hỏi.
"Mộ của Dư nhị nương ở sau núi, lúc còn sống thì ở cuối thôn, tôi cùng Tần Thán đi nhìn thử, nhà đã bị đốt cháy, cái gì cũng không để lại." Cậu nói lại đưa mắt ra hiệu với Tần Thán.
Tần Thán tiếp tục nói: "Đội trưởng Hà, tôi kiến nghị buổi tối đi ra ngoài tìm xem, nói không chừng có thể tìm được Dư nhị nương.
Lúc vào thế giới còn là tay mới có một người cũ nói cho tôi biết, trong Thế giới nhiệm vụ phần lớn điểm kích phát đều có liên quan đến quỷ quái, đã ba ngày chúng ta không có phát hiện gì, vào buổi tối nói không chừng sẽ có."
Điểm này Hà Vĩnh cũng nghĩ đến, chẳng qua mặc dù hắn đã vượt qua sáu thế giới, nhưng vẫn như cũ không muốn chủ động tìm tới vài thứ kia.
"Tôi tính vốn là nếu hôm nay không có thu hoạch, buổi tối ngày mai liền hành động.
Mà nếu cậu đã nói tới đây, có phải tính đêm nay đi tìm không?" Hà Vĩnh lại quay đầu hỏi: "Mọi người còn ai muốn đêm nay hành động chung không?"
Ngoại trừ Tần Thán và Lâu Phiền, những người còn lại đều trầm mặc không nói, hiển nhiên đều không muốn làm chim đầu đàn, ai biết sẽ gặp được cái quỷ gì, có người xung phong thật sự đã quá tốt rồi.
Đội cấp 6 không ai nói chuyện, người mới cấp một lại càng không muốn đi.
Lâu Phiền kéo tay áo của Tần Thán, thấp giọng nói: "Nếu không thì chỉ chúng ta đi thôi."
Tần Thán quay đầu nhìn cậu, "Cậu không phải có chút sợ sao?"
"Ai sợ?" Lâu Phiền trợn tròn mắt, "Tôi cũng chỉ là chưa kịp thích nghi thôi." Cậu thật sự không sợ xem phim ma gì đó, nưhng ở bản hiện trường này, trong lòng vẫn cảm thấy có chút sợ sợ.
Tần Thán có chút không chắc chắn, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, hai người bọn họ có thẻ dọn được sao?
"Thật sự muốn đi?"
Lâu Phiền gật đầu, "Giá trị của người mới thì không cần phải trông cậy vào rồi, nếu đội cấp sáu gặp chuyện cũng sẽ không rảnh lo cho chúng ta."
Tần Thán rốt cuộc gật đầu, "Vậy được, đến lúc đó cậu trốn phía sau tôi."
Hai mắt Lâu Phiền sáng lên, vị đồng đội này mình tìm đúng rồi, quả thực như Lôi Phong.
Tần- Lôi Phong- Thán cũng không biết chính mình lại bị phát thẻ người tốt, hai người mang vũ khí của mình cho tốt rồi ra cửa.
Ánh mắt bên trong cánh cửa nhìn bọn họ, có đồng tình, có sợ hãi, còn có vui sướng khi người gặp họa.
Ánh mắt của người khác Lau Phiền chả thèm quan tâm, Tần Thán càng không thèm để ý, hai người đi trên đường nhỏ, nhưng thật ra có cảm giác rất khác.
Giờ phút này bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người hít thở, trăng tròn treo ở giữa không trung, đủ để chiếu sáng mặt đất, nhưng độ sáng này cũng chỉ có 3 mét, bên ngoài 3 mét đều là bóng tối.
Một bên cảnh giới bốn phía, Lâu Phiền một bên tò mò hỏi Tần Thán: "Anh sao lại đồng ý cùng tôi ra ngoài thế?" Cậu nhìn ra được Tần Thán có chút do dự.
Tần Thán cảnh giác mà nhìn chung quanh, trong tay nắm Đường Đao phát ra ánh sáng lạnh, cả người đều hiện ra loại trạng thái căng chặt, cứ như con báo lúc nào cũng có thể vồ tới.
"Trực giác.
Hơn nữa cậu nói rất có lý, hơn nữa, chúng ta là đồng đội." Đồng đội phải tán thành lẫn nhau.
Lâu Phiền hơi cong môi, cực kỳ vừa lòng.
"Cậu? Sao lại cứ khăng khăng đòi đi." Tần Thán hỏi.
Lâu Phiền không chút nói do dự, "Trực giác.
Tôi vẫn cứ cảm thấy nơi đó rất quan trọng, này không phải sợ chậm trễ thời gian sao.
Nếu như để trễ thời gian tìm mộ, còn phải đối phó với khả năng Dư nhị nương vò ra khỏi mộ, lúc đó nói không chừng không có thời gian để mà nhìn."
Nói xong hai người đều nhịn không được bật cười, còn đều tin loại trực giác này.
Chỗ nghĩ ngơi cách cuối thôn cũng không xa, nhưng càng đi chung quanh càng tối, tầm nhìn chỉ có hai mét, cách đó không xa bóng tối cứ như cái miệng to đùng của quái vật, muốn đem bọn họ nuốt vào.
Độ ấm bốn phía cứ như cũng giảm xuống rất nhiều, đến cả Lâu Phiền mặc áo khoác cũng nhịn không được khẽ co rúm lại.
Tần Thán mặc một chiếc áo khoác màu đen, nhìn cũng không sao, Lâu Phiền rụt rụt cổ, giờ phút này có chút hối hận khi chỉ có hai người đi ra, nhiều thêm vài người sẽ ấm áp hơn một chút.
Đột nhiên nghĩ, cậu thủ thế làm ra động tác bắn cung, trong bóng đêm, một mũi tên trong suốt phát ra ánh sáng bạc xuất hiện ở trong tay cậu, cậu nhẹ nhàng thả ra, mũi tên rời cung cắt ngang không khí bay đi.
Thần kỳ chính là, sau khi mũi tên bắn đi, tầm nhìn chung quanh lại về tới 3 mét, độ ấm cũng tăng lên một ít.
Tần Thán giơ ngón cái với cậu lên, "Lợi hại."
Lúc hai người đang thổi phồng nhau đã đến cuối thôn, không gặp được sinh vật thần quái, tự Lâu Phiền cũng cảm thấy có chút không thể ngờ tới.
Ngôi nhà bị cháy chỉ còn lại đất bằng rất bình thường, cùng với những thứ khác không khác nhau mấy.
Trước cửa có một cái cây, nhánh cây sum xuê.
Khác nhau duy nhất là, ở trong thôn làng tĩnh mịch này, căn phòng lộ ra ánh lửa mỏng manh.
Tần Thán bảo Lâu Phiền ở tại chỗ thủ thế, chính mình tiến lên vịn cửa sổ nhìn vào bên trong, sau một lát, hắn vẫy vẫy tay với phía sau.
Lâu Phiền tay chân nhẹ nhàng mà đi ra phía trước, cũng ghé vào nhìn cửa sổ.
Trong phòng là ánh đèn mờ nhạt, một người phụ nữ mặc mộc mạc ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cô cầm một đôi giày nho nhỏ, đang hết sức chuyên chú mà đóng đế giày.
Cô có chút gầy, quần áo mặc ở trên người có vẻ rất rộng, sắc mặt vàng như nến còn vẻ mặt lại cực kỳ ôn nhu.
Đây là Dư nhị nương nhỉ.
Lâu Phiền quay đầu nhìn Tần Thán, không tiếng động nói, Tần Thán gật đầu với cậu.
Ngay sau đó hình ảnh chợt lóe, bụng người phụ nữ hơi phồng lên, vẻ mặt sủng nịch vuốt ve bụng, nhìn ra được cô rất cao hứng.
Lại một hình ảnh khác, người phụ nữ sắc mặt trắng bệch ngồi ở trước bàn, cô gắt gao chống bàn, nỗ lực không cho chính mình trượt xuống.
Lại sau đó, trong phòng tiến vào một đám người, rất nhiều người cả trai lẫn gái, cầm đầu là mấy người phụ nữ có tuổi xô đẩy cô, trong tay cô ôm một đôi giày nhỏ gắt gao không buông tay, có người muốn đoạt lấy, bị cô hung hăng cắn một cái, cô bị đẩy ngã trên mặt đất, những người đó lại đấm đá lung tung.
Ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, bốn phía đều là lửa.
Lâu Phiền cả kinh, cứ như cóp thể cảm nhận được ngọn lửa đang lấp liếm lấy da thịt, chung quanh hai người là ánh lửa tận trời.
Nhưng mà này vẫn chỉ là chuyện Dư nhị nương đã từng trải qua qua, cô giống như trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh lại, tóc rối tung, quần áo cũng tùy ý nhăn nhúm.
Cô dùng sức đập cửa, lại không mở ra được.
Cửa bị người khóa lại.
Trong lòng Lâu Phiền run lên, trong mắt là ảnh ngược của ngọn lửa, người phụ nữ trong phòng tuyệt vọng hét lớn, cậu nghe không thấy chút âm thanh nào, lại cứ như có thể đồng cảm như bản thân mình cũng từng bị loại tuyệt vọng này nuốt chủng.
Dư nhị nương là bị thiêu chết.
Lâu Phiền thấy cô bị ngọn lửa cắn nuốt vẫn còn có ý thức, con cô ở góc tường, cuộn tròn thân mình, trong lòng ngực gắt gao ôm một thứ.
Đó là một đôi giày tinh tế nhỏ xinh.
Ngọn lửa hoàn toàn nuốt sống cô, đột nhiên cô cứ như dùng hết sức lực toàn thân đứng lên, phát ra tiếng thét thê lương chói tai.
Theo một tiếng thét chói tai này, Tần Thán bên người đột nhiên hô nhẹ một tiếng, "Không ổn, đi mau."
Hình ảnh trước mắt chợt biến mất, Lâu Phiền lấy lại tinh thần, bốn phía phát hiện hai người đã có vô số bóng đen tụ tập, mắt thấy càng ngày càng gần hai người.
Cánh tay bị nắm chặt, Lâu Phiền theo bản năng mà chạy theo Tần Thán.
Tần Thán một tay bắt lấy Lâu Phiền, một tay nhanh chóng múa máy Đường Đao trong tay, bóng đen còn chưa gần người đã bị chẻ đôi.
Lâu Phiền rụt rụt cánh tay, "Tần Thán, tôi tự có thể chạy, anh đừng phân tâm."
Một bóng đen chạy tới trước mặt Lâu Phiền, trong bóng đen có một cái đầu ngươid đang giãy dụa, máu chảy đầm đìa.
Lâu Phiền cả kinh, bước chân chậm một nhịp, bóng đen vươn cánh tay chỉ còn lại xương của mình ra, ngay lập tức sẽ bị xuyên tim.
Keng!
Bộ xương khô bị Đường Đao chém đứt tay rơi trên mặt đất, Tần Thán đẩy cậu cêg phía trước, "Đi mau."
Lâu Phiền không dám phân tâm, áp xuống sự không khoẻ trong lòng, cánh tay căng cung kéo tên nhanh chóng thả ra.
Mũi tên mang theo ánh sáng không ngừng bay về phía bóng đen, cậu căn bản càng nhiều thêm.
Tần Thán thầm mắng một tiếng, động tác trong tay cũng nhanh hơn, hai người càng đi càng nhanh, chậm rãi chạy chậm.
Cũng may nơi nghĩ ngơi đã ở trước mắt, Lâu Phiền thấy ánh sáng lộ ra, trong lòng thề lần sau nhất định không thể lỗ mãng như vậy nữa.
"Mở cửa! Mau mở cửa!" Lâu Phiền hét lớn một tiếng, dựa lưng vào cửa, mũi tên trong tay bắn ra không ngừng.
Cửa bị mở ra, không đợi người ta mở cửa nói lời nào, Lâu Phiền đã nhanh chóng chạy vào khiến người kia ngã xuống đất, Tần Thán theo sát phía sau, cánh cửa rầm một tiếng bị trở tay đóng lại.
Lâu Phiền thở phì phò, xác định cái thứ bên ngoài sẽ không vào được, lúc này mới ngồi xuống đất.
Quá mẹ nó kích thích!.