Editor: Hari
Bạn nhỏ Lâm Kiều được nuông chiều từ bé, trong công cuộc phản kháng, hành động rất nhanh chóng.
Ngày hôm sau, cô bảo staff chuẩn bị cho mình một chiếc xe máy nhỏ, còn đặc biệt dặn dò chỉ cần một chiếc.
Cho nên, sau khi Lục Chính Đông ăn xong bữa sáng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lâm Kiều đội mũ bảo hiểm màu đen, chân dài chống đất, ngồi trên chiếc xe máy màu đen cool ngầu, gạt kính bảo hiểm lên, nhướn mày khiêu khích nhìn Lục Chính Đông.
Cô, một cool girl chính hiệu, khinh thường ngồi trong ngực anh cùng anh cưỡi chung một con ngựa, ok!
Lục Chính Đông:......
Anh cong cong môi, nhàn nhạt hỏi: "Sao không chuẩn bị cho tôi một chiếc?"
Lâm Kiều:?
Anh mặt mũi lớn quá ha.
Cô "bụp" một tiếng trượt kính bảo hiểm xuống, cool ngầu nói: "Anh cũng xứng?"
Nhưng nghĩ đến đang quay chương trình, cô vẫn vỗ vỗ ghế sau: "Hôm qua anh cưỡi ngựa không phải rất lợi hại sao, nếu anh thật sự muốn thể nghiệm một chút, tới đây, ngồi ghế sau, chị đưa chú đi hóng gió."
Lục Chính Đông gật gật đầu: "Được." Còn giả bộ muốn ngồi lên xe.
Lâm Kiều:???
Cô vội vàng chặn anh lại, lộ ra biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi chỉ khách sáo thôi, anh đừng cho là thật nha."
Lục Chính Đông cũng làm ra vẻ kinh ngạc: "Tôi cũng chỉ khách sáo thôi, em đừng cho là thật nha."
Lâm Kiều lập tức thu lại cánh tay đang chặn anh: "Ai nha, ngài còn phải khách sáo với tôi làm gì.
Tôi thấy anh muốn lên xe nhưng lại xấu hổ không dám nên mới nói như vậy, lên xe đi, không cần khách sáo đâu."
Anh trai quay phim:......
Hai người này đang diễn tướng thanh à?
Lục Chính Đông cao thâm liếc mắt nhìn cô, không từ chối, mà ngược lại thong thả ung dung ôm quyền: "Tôi đây đành phải cung kính không bằng tuân lệnh." Nói xong, sải đôi chân dài, ngồi lên xe.
Lâm Kiều:......
CMN.
Khi A Vân đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô bé tuổi còn nhỏ, không biết làm bộ, thật thà "wow" một tiếng: "Tình cảm của hai người thật tốt nha.
Ngày hôm qua anh Đông ôm chị Kiều cưỡi ngựa, hôm nay chị Kiều lái xe chở anh Đông, hai người mỗi người một lượt à?"
Lâm Kiều vừa định lên tiếng, đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói hữu lực của Lục Chính Đông: "Đúng vậy."
Cô hiểu rồi, đây là muốn tức chết cô đây mà.
Cô giả bộ thẹn thùng: "Anh ấy hiếu kì, giống như mấy cậu nhóc luôn muốn chơi các trò chơi vậy, em hiểu chứ."
A Vân bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là vậy ạ! Anh trai em khi còn nhỏ cũng rất thích chơi."
"Đúng rồi," Lâm Kiều ôn nhu sờ sờ đầu A Vân: "Những cậu nhóc đều như vậy."
Anh trai quay phim: Cảm ơn, đụng chạm đến tôi rồi đó.
A Vân dắt ngựa ra, phất phất tay với hai người, rồi cưỡi ngựa đi trước.
Lâm Kiều thấy thế, nổ máy, chuẩn bị theo sau.
Staff đưa cho Lục Chính Đông một chiếc mũ bảo hiểm.
Lục Chính Đông nhận lấy, Lâm Kiều ngồi phía trước có chút không kiên nhẫn lên tiếng: "Anh đội được chưa thế vậy?"
"Dịu dàng chút." Lục Chính Đông thầm thì bên tai Lâm Kiều, sau đó, anh duỗi tay ôm chặt lấy eo cô.
Gân xanh hiện lên trên trán Lâm Kiều, cô không nhịn được nói: "Đừng có ôm chặt như vậy."
Lục Chính Đông không chỉ không nới lỏng tay ra, còn gác nhẹ cằm lên vai Lâm Kiều, thấp giọng nói: "Tôi sợ."
Lâm Kiều mặt không biểu tình: "Đạo diễn."
"Ngày mai làm phiền chuẩn bị thêm một chiếc xe máy, cảm ơn."
*
Tới buổi chiều, bọn họ trở về.
Ngày hôm qua đàn cừu được em họ con cậu của A Vân chăn giúp, hôm nay Lâm Kiều đi theo A Vân chăn cừu, bên cạnh vẫn có em họ A Vân giúp đỡ.
A Vân chủ yếu muốn để Lâm Kiều quen thuộc những địa điểm thả cừu.
Lâm Kiều rất thích những con vật lông xù xù, tất nhiên cũng sẽ thích đám cừu này.
A Vân thấy cô thích như vậy, ôm một chú cừu nhỏ từ trong ổ tới cho Lâm Kiều chơi.
Cừu mới sinh, lông mới mọc một lớp mỏng, sờ sẽ không bị chọc vào tay, nhưng vẫn bông bông xù xù rất thích, lòng bàn tay còn cảm nhận được nhiệt độ thân thể của nó.
Cừu nhỏ buồn ngủ, hướng Lâm Kiều kêu nhẹ mấy tiếng, nhưng tiếng kêu còn non nớt, hoàn toàn không có lực uy hiếp, ngược lại còn làm cho người yêu thích muốn chọc chọc mấy cái.
Lâm Kiều yêu thích không buông tay, ôm trong ngực cả buổi, mới nhớ tới bên cạnh còn có một nhân vật tên là Lục Chính Đông.
Cô đắc ý bế cừu nhỏ lắc lư trước mặt Lục Chính Đông, sau đó lại coi như bảo bối gắt gao ôm vào trong ngực: "Hâm mộ không, không cho anh."
Ánh mắt Lục Chính Đông dừng trên người cừu nhỏ đang nằm trong ngực cô.
Anh thực ra cũng không thích mấy con vật lông xù, nhưng Lâm Kiều ở bên cạnh anh cứ luôn miệng nói cái gì mà: "Đây chính là cỗ máy đánh đổ mãnh nam, ha ha ha ha, có phải rất muốn ôm không, còn lâu mới cho anh ôm, cho anh tức chết." Anh mới cố ý trả lời: "Hâm mộ."
Lâm Kiều cúi đầu cọ cọ mặt cừu nhỏ, sau đó đi đến trước máy quay, vỗ vỗ cừu nhỏ: "Khán giả cả nước có muốn xem mãnh nam ôm trẻ con không, nếu muốn xem tôi sẽ cho anh ấy ôm một lát." Sau đó quay đầu hung hăng gọi Lục Chính Đông: "Anh được dính lây hào quang của mọi người đấy, còn không nhanh cảm ơn mọi người."
Lục Chính Đông có chút khó xử mở miệng: "Không phải hâm mộ cái này."
Lâm Kiều dùng ngón tay vẽ một dấu chấm hỏi: "Vậy anh hâm mộ cái gì?"
Lục Chính Đông cong cong môi: "Tôi đang hâm mộ nó được em ôm vào trong ngực a." Anh chậm rì rì tiến đến trước máy quay,
"Khán giả cả nước muốn xem Lâm Kiều ôm mãnh nam không, muốn xem thì tôi sẽ để cho cô ấy ôm một lát."
Lâm Kiều: "???"
Lục Chính Đông đút tay trong túi quần, nhẹ nhàng nhướng mày với Lâm Kiều, cười như không cười: "Em được dính lây hào quang của mọi người đấy, còn không nhanh cảm ơn mọi người."
Lâm Kiều trầm mặt, trách móc anh: "Anh có ôm hay không, không ôm thì thôi."
Lục Chính Đông cười khẽ một tiếng, xoay người nhìn thẳng máy quay, đưa lưng về phía Lâm Kiều, nhỏ giọng nói: "Cô ấy thẹn quá hóa giận rồi, tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng ôm một chút vậy."
Lâm Kiều đi tới hung hăng đập đập vai anh, đẩy anh ra khỏi máy quay: "Anh ấy nói linh tinh đó! Rõ ràng là lời nói có ẩn ý, là anh ấy đầu cơ trục lợi, là anh ấy vô cớ gây rối!"
Lục Chính Đông: "Tôi không vô cớ gây rối."
Lâm Kiều nặng nề "hừ" một tiếng: "Vậy anh nhìn thẳng mắt tôi, nói cho rõ ràng anh muốn ôm cái gì."
Lục Chính Đông nhìn thẳng Lâm Kiều, chầm chậm nói một câu: "Tôi vẫn luôn muốn ôm em."
Lâm Kiều phồng má, nhếch miệng, căm giận nói: "Vậy anh cứ mơ đi! Hừ!"
A Vân ở một bên nhìn hai người đùa giỡn, đôi mắt cong cong xì một tiếng.
Đây là tình yêu sao, thật đẹp.
*
Sau khi ăn xong cơm trưa, thời gian bận rộn nhất trong ngày chuẩn bị bắt đầu.
Bây giờ là mùa thu, A Vân đã sắp phải cắt cỏ để chuẩn bị cho mùa đông, những đàn cừu, đàn bò có cỏ để ăn, có thể an ổn vượt qua một mùa đông.
Bởi vì hoàn cảnh khí hậu nơi đây lại thêm hệ thống sinh thái nghèo nàn, rất nhiều thảo nguyên dần dần trở thành bán hoang mạc, rất nhiều hiệp hội nuôi trồng của chính phủ khuyến khích người dân thảo nguyên tự trồng cỏ.
Nói đến chuyện này, A Vân thở dài một hơi: "Đây là lí do em muốn rời đi."
Lâm Kiều: "Em không muốn ở lại đây sao?"
A Vân: "Không ạ." Cô bé nói, "Chị cũng thấy đấy, nơi này không so được với những nơi đại thảo nguyên như Hulunbuir luôn xanh tươi, ở đây rất nhiều nơi đều cằn cỗi.
Cha vẫn luôn có ý định muốn vào thành phố tìm việc......
Cuộc sống ở thảo nguyên cũng không ổn định.
Chị, sao chị lại muốn đến đây?"
"A, chị sao." Lâm Kiều chậm rãi nói, "Có thể là vì chị không có gánh nặng cuộc sống, muốn làm những việc mà bản thân muốn làm.
Chăn nuôi chỉ là một phần, chị thích ở chung với các loài động vật, trước kia từng nghĩ muốn đến những nơi kiểu như trang trại chăn nuôi, trạm dự phòng động vật gì đó......"
A Vân có chút hâm mộ nói: "Có thể làm những việc mình muốn làm thật tốt."
"Đúng vậy." Lâm Kiều nhún vai, "Nhưng cũng có thể chị sẽ làm việc khác, người bên ngoài thì muốn vào thành phố, người trong thành phố lại muốn ra ngoài.
Nhưng chị nghĩ, cũng nên làm theo trái tim mình một lần, bằng không về sau lại hối hận."
"Em nhìn bên kia có một tên đàn ông đang sưng sỉa mặt mày kìa."
A Vân phì cười: "Chị nói anh Đông à?"
Lâm Kiều: "Đúng vậy, việc hiện tại anh ấy làm chính là việc mà anh ấy muốn làm."
A Vân: "Wow."
Lục Chính Đông dường như nghe thấy hai người đang nói về mình, xoay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều hướng anh làm mặt quỷ: "Bí mật, không nói cho anh."
.